Tôi biết giá trị của thành công: cống hiến, làm việc chăm chỉ, và sự hy sinh không cần bù đắp cho những việc bạn muốn nó xảy ra.

Frank Lloyd Wright

 
 
 
 
 
Tác giả: 32++
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 160 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 765 / 4
Cập nhật: 2017-09-24 23:14:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 74: Giải Tỏa, Thị Huyết Đích La Lỵ
ạ Hầu Đôn phiêu dạt mấy năm, may nhờ Tào Tháo thu nhận, cho nên nàng luôn ghi nhớ và cảm ân đức của nàng ta, nàng tuyệt đối sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào xúc phạm hay làm hại Tào Tháo đâu. Dù không có võ tướng kĩ nhưng nàng luôn cảnh giác, bảo hộ chủ nhân. Khi Tào Tính vừa mới xuất thủ, Hạ Hầu Đôn đã phát hiện ra cái mũi tên kỳ dị không tiếng động này. Nhưng nàng không có võ tướng kĩ, nàng phải làm gì bây giờ.
Hạ Hầu Đôn nhìn mũi tên càng ngày càng tới gần mà không biết phải làm sao. Cuống quá nàng sợ hãi kêu lên một tiếng, rồi nhảy lên lưng ngựa. Dùng toàn bộ sức lực của mình nhảy vượt lên dùng thân thể của mình hứng trọn mũi tên kia, che chở cho Tào Tháo. Thậm chí khi thân mình lơ lửng ở không trung nàng còn dang rộng chân tay để làm tăng phạm vi che chở Tào Tháo được tăng lên.
Chính lúc này, mũi tên lao đi không một tiếng động ấy cũng đã tới.
“Phụp”! Mũi tên của Tào Tính đã bắn trúng vào con mắt trái của Hạ Hầu Đôn, nàng kêu lên một tiếng đau đơn, thảm thiết rồi rơi xuống đúng vào vị trí lưng con ngựa mà nàng đang cưỡi. Mũi tên ác nghiệt đó đã đi trúng vào mắt trái của Hạ Hầu Đôn, máu tươi từ con mắt ấy chảy ra dòng dòng.
Tôn Vũ đứng từ trên gò cao nhìn xuống thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng cảm thấy vô cùng đau xót. Hạ Hầu Đôn quả là một người trung thành cũng thật là đáng thương.
Hạ Hầu Đôn là một cô gái năm nay mới có mười ba tuổi, vậy mà con mắt trái của em đã bị Tào Tính bắn trúng rồi, máu từ mắt không ngừng phun ra, em ngã vật trên mình ngựa.
Máu tươi từ từ con mắt trái đó không ngừng chảy ra, liên tục nhỏ xuống bộ áo giáp màu xanh trên người của em. Màu xanh nhạt của áo giáp giờ đây thấm đẫm sắc đỏ của máu. Thân thể nhỏ bé của Hạ Hầu Đôn giật lên từng hồi, rõ ràng là em đang rất rất đau đớn không thể nào chịu đựng nổi nữa.
Tào Tháo trông thấy cảnh tượng này vô cùng kinh hãi, mặc dù nàng ta là một người đồng bóng thích sự nổi tiếng nhưng đối với bộ hạ của mình cũng rất quan tâm và yêu thương bọn họ. Huống chi Hạ Hầu Đôn đã vì bảo vệ bà ta mà bị thương, cho nên Tào Tháo cũng xót thương cô bé này đến đứt từng khúc ruột ấy chứ. Tào Tháo vội vàng nhảy xuống ngựa, nhào tới bên Hạ Hầu Đôn hốt hoảng hỏi:
- Bé con à, ngươi thế nào rồi.
- Chúa công à, không có chuyện gì đâu!
Tuy nói như vậy nhưng cả người Hạ Hầu Đôn vẫn đang run lên, quằn quại từng hồi vì đau đớn. Một tay của em cố gắng bịt lại con mắt trái như cố để cho máu không chảy ra và để đỡ đau đớn. Nhưng mũi tên vẫn còn cắm ở trong mắt, máu vẫn chảy qua kẽ ngón tay, trông bộ dạng của em thật đáng thương, xót ruột quá.
Tôn Vũ vẫn đứng ở trên gò cao để quan chiến. Nhìn thảm cảnh của Hạ Hầu Đôn như vậy, Tôn Vũ không khỏi cảm thấy xót xa cho cô bé. Trong lòng anh ta thầm nghĩ: Trong thế giới của mình đúng là Hạ Hầu Đôn cũng bị bắn trúng vào mắt và trở thành một tướng quân độc nhãn. Nhưng thật sự không ngờ rằng cô bé Hạ Hầu Đôn ở cái thế giới này cũng phải chịu số kiếp như vậy, đúng là ông trời trêu ngươi mà. Cô bé ấy thật là đáng thương, ta phải làm sao để giúp đỡ cho em đây.
Tào Tháo vội vàng bế Hạ Hầu Đôn, xuống ngựa và cứ thế bồng nàng trên tay, nàng ta hấp tấp nói:
- Đừng sợ, đừng sợ mà ta sẽ đưa em đi tìm đại phu
Cô bé Hạ Hầu Đôn này là một người có tấm lòng trung thành, sắt son với ân nhân của mình, em đâu chịu để cho Tào Tháo lui binh vào lúc này, cho nên em vội vàng kêu lên:
- Chúa công ơi, bây giờ người không thể bỏ đi được, các vị tướng quân còn đang gian khổ chiến đấu lắm mà. Em không đau đâu … không cần tìm đại phu đâu.
Thấy Tào Tháo không tin vào những lời mình nói, vẫn muốn thu binh để cứu chữa cho mình, Hạ Hầu Đôn liền cắn răng cắn lợi, nén sự đau đớn trong lòng rồi đưa tay cầm mũi tên đang cắm vào trong mắt, rồi dùng lực đem cái mũi tên đen sì ấy rút phắt ra, mang theo cả nguyên con mắt trái. Máu tươi chảy ra xối xả, và trên đầu mũi tên vẫn còn cả cái cầu mắt của nàng. Hạ Hầu Đôn run rẩy nói:
- Chúa công à, người nhìn xem, em không sao cả mà … không đau, thật sự không đau đâu.
Để chứng tỏ mình thật sự không đau, Hạ Hầu Đôn đem cái cái cầu mắt ở đầu mũi tên ấy nuốt luôn vào trong bụng và nói:
- Chúa công hãy nhìn xem, em đã nói là em không đau đớn gì mà … Không cần tìm đại phu đâu.
Tôn Vũ nhìn cảnh tưởng Hạ Hầu Đôn rút phắt mũi tên mang theo cả con mắt trái, rồi nàng lại nuốt luôn con mắt đó thì vô cùng kinh ngạc, đến nỗi không còn dám nhìn cảnh tượng đó nữa.
Chính trong lúc này đã có một sự dị biến đột nhiên xảy ra.
Chỉ thấy trên đầu của Hạ Hầu Uyên lúc này đột nhiên xuất hiện một cái khóa lớn có màu vàng lấp lánh. Chiếc khóa lớn này quay cuồng trên đầu của nàng hai vòng, rồi màu vàng của cái khóa đó bỗng nhiên bùng phát rực rỡ sáng chói.
Tôn Vũ nhìn thấy cảnh tượng ấy thì vô cùng bất ngờ và kinh hãi. Anh ta khẽ hô lên: “Gông xiềng”. Phải chăng đây chính là gông xiềng kiềm chế võ tướng kĩ của Hạ Hầu Đôn mà Trịnh Huyền đã nói. Đó chính là cánh cửa mở võ tướng kĩ của mỗi người, chỉ khi nào mở được nó thì mới có thể sử dụng được võ tướng kĩ.
Lúc này ở bên cạnh cái khóa lớn màu vàng đó xuất hiện một loạt các con chữ nho nhỏ: Hạ Hầu Đôn đã tự nuốt con mắt của mình vào bụng, như vậy điều kiện để mở được cánh cửa võ tướng kĩ của nàng ta đã hoàn thành. Từ đây chính thức mở gông xiềng để nàng ta sử dụng được võ tướng kĩ.
Sao? Sao? Sao?
Tất cả mọi người có mặt trên chiến trường đều hướng mắt nhìn về Hạ Hầu Đôn và cái khóa to trên đầu của nàng, đồng thời miệng còn lẩm bẩm đọc những con chữ bên cạnh cái khóa đó bằng một thái độ đầy ngỡ ngàng.
Cái khóa vàng trên đầu của Hạ Hầu Đôn lúc này đột nhiên phát ra ánh sáng màu vàng huy hoàng chiếu rọi cả vạn trượng. Gió thổi qua, toàn bộ ánh sáng kim quang đầy trời mà chiếc khóa kia đang chiếu rọi đột nhiên thu hết vào trong nội thể của Hạ Hầu Đôn.
Thân thể của Hạ Hầu Đôn đang ủ rũ, kiệt sức trong vòng tay của Tào Tháo bỗng nhiên cả cơ thể của nàng rung lên, rồi thẳng ra đầy năng lượng. Một luồng khí thế chiến đấu mạnh mẽ bức nhân từ thân thể của nàng bộc phát ra, tạo thành một cơn lốc dữ dội, thổi tung bay tà áo của tất cả những người đang đứng xung quanh đó, còn chiến trường thì như nổi phong ba, bụi đất cuốn bay mù mịt. Luồng khí thế chiến đấu bức nhân ấy tản mác ra hai phía như một đợt sóng kình khiến cho tất cả bị chấn động dữ dội. Nếu như lúc này mà có mưa thì Tôn Vũ khẳng định là những giọt mưa không thể rơi xuống thân thể của nàng được vì khí thế xung quanh nàng có thể thiêu đốt tất cả, trở thành một lớp cương khí hộ thân chắc chắn.
Thân thể của nàng vốn nhỏ nhắn, yếu ớt không chút sức lực thì giờ đây cũng vẫn con người ấy đã “lột xác” hoàn toàn, cả người toát ra một luồng sát khí kinh người, vầng hào quang màu vang bao bọc lấy thân thể của nàng, trên đầu hai chữ “thị huyết” màu vàng sáng chói lọi, rực rỡ.
Cô bé Hạ Hầu Đôn vốn nhỏ bé yếu ớt, chỉ trong nháy mắt đã biến thành một võ tướng kĩ “Thị huyết” rồi.
Từ cái mũ trụ kín mít kia, người ta có nhìn thấy một tròng mắt đỏ lòm và một con mắt căm thù đầy sát khí của Hạ Hầu Đôn.
Dường như con mắt trái của Hạ Hầu Đôn lúc này không còn đau nữa, nàng đột nhiên cầm lấy một cây thương sắt, tung mình lên một con ngựa đen, nàng nói với Tào Tháo:
- Bẩm chúa công, cuối cùng thì em cũng sử dụng được võ tướng kĩ rồi, em muốn được xông trận chiến đấu giết địch.
Hạ Hầu Đôn đảo mắt nhìn về phía đám quân hỗn loạn của quân Tây Lương kia, nàng đã nhìn ra mụ Tào Tính ngụy trang, lẫn với đám lính binh thương. Lập tức Hạ Hầu Đôn gào lên, nàng quất ngựa, giương đao, xông thẳng tới chỗ của Tào Tính, trong miệng của nàng vẫn còn vết máu tươi của con ngươi mà nàng vừa mới nuốt. Cả hàm răng trắng bóng giờ đây bị nhuộm đoe bởi máu trông thật đáng sợ quá.
Đặc điểm của võ tướng kĩ “Thị huyết” chính là càng thấy máu thì võ tướng đó lại càng trở nên uy mãnh hơn.
Mười mấy thiết kị Tây Lương quân dưới sự hỗ trợ của vầng hào quang màu lam ngự binh kĩ đã xông lên để ngăn cản bước tiến của Hạ Hầu Đôn. Nhưng cây thiết thương trong tay của nàng quét một đường là cả mười tên kỵ binh Tây Lương đều ngã ngựa hộc cả máu mồm ra rồi. Máu tươi của bọn chúng bắn vọt lên không trung như cầu vồng đỏ rực. Hạ Hầu Đôn không bỏ qua cơ hội, nàng đưa tay chụp lấy tất cả những giọt máu đó rồi cho cả vào trong miệng. Lập tức cái khí thế chiến đấu của nàng tăng lên một cách dữ dội, lực chiến đấu và lực sát thương lại được mở rộng hơn nữa.
Võ tướng kĩ “Thị huyết” này đúng là càng đánh càng mạnh rồi.
Tào Tính thấy Hạ Hầu Đôn đã nhắm vào mình, quyết trả thù cho bằng được thì sợ hãi lắm, nàng ta vội vàng sử dụng võ tướng kĩ “ám tiễn”. Một mũi tên màu đen lại vô thanh vô tức lao về phía Hạ Hầu Đôn, nhưng nào có đơn giản như thế. Cây thiết thương trong tay của Hạ Hầu Đôn như có mắt, nó nhanh chóng chặn đứng mũi tên đó và có thể khẳng định là bất luận mũi tên có gian hiểm, âm nhu vô thanh vô tức tới mức nào thì cũng không thể xâm phạm vào thân thể của Hạ Hầu Đôn được.
Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa - 32++