Số lần đọc/download: 601 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 02:17:02 +0700
Chương 74
L
ục Cảnh Diệu nói chuyện với thư ký xong rồi ra ngoài ban công ngắm cảnh đêm. Tháng Tư nhiệt độ bên ngoài còn hơi lạnh, bầu trời đầy sao, ánh sao lấp lánh đáng yêu lặng lẽ treo giữa màn đêm, nhìn chúng giống như đang nghịch ngợm trò chuyện vậy.
Những vì sao sáng ngời, trong suốt, đáng yêu.... Giống như ánh mắt của Tần Dư Kiều vậy. Nhưng dù sáng thì khi nhìn Lục Cảnh Diệu cũng không còn độ ấm nữa.
Đúng là càng nghĩ càng bi thương mà, ban đêm không thuận lợi cũng khiến cho đàn ông đa sầu đa cảm. Sau đó trái tim kim cương trăm năm nứt của Lục Cảnh Diệu bắt đầu trở nên ướt át, xốp mềm, nhẵn nhụi, yếu ớt.... Gió lạnh ban đêm vù vù thổi vào càng khiến lồng ngực thêm lạnh lẽo.
Tần Dư Kiều tỉnh lại sau khi Lục Cảnh Diệu rời giường, sau đó cô ngồi dậy, đi ra ngoài ban công thì nhìn thấy Lục Cảnh Diệu đang đứng đó. Chỉ là người đàn ông một giây trước còn mang bộ mặt bình tĩnh, một giây sau lập tức bày ra khuôn mặt hớn hở nhìn về phía cô: "Kiều Kiều, em cũng ra đây giải sầu à."
Giải sầu, thật đúng là từ hay, mặt Tần Dư Kiều không chút thay đổi quay về phòng.
....
Nửa đêm, Tần Dư Kiều có cảm giác khoảng giường phía sau lưng mình lõm xuống, một lát sau một cánh tay nhẹ nhàng đặt lên ngang hông cô, sau đó từ từ siết chặt lại. Theo sức dần tăng lên, Tần Dư Kiều đột nhiên hốt hoảng, cơ thể tựa như một con tôm bị luộc chín, cương cứng không nhúc nhích.
Lục Cảnh Diệu không nói lời nào, cứ lặng lẽ ôm cô như vậy, giữa hai người chỉ có tiếng hít thở. Đột nhiên Tần Dư Kiều nhớ đến lần đầu tiên của Quả Quả, khi đó cô và Lục Lục cũng ôm đến nửa đêm như thế này. Họ không ngủ, cũng không ai lên tiếng, nhưng chỉ cần tiếng hít thở của đối phương hơi tới gần một tẹo là có thể khiến cho người kia cảm thấy thỏa mãn.
Lục Cảnh Diệu từ từ dịch người, cuối cùng khi cả cơ thể dán chặt vào Tần Dư Kiều mới hài lòng bắt đầu ngủ. Tần Dư Kiều bị áp sát rất khó chịu, hơi nhích ra, Lục Cảnh Diệu nhỏ giọng nói: "Kiều Kiều, anh không làm gì cả, chỉ ôm thôi."
Đêm đó Lục Lục cũng nói chỉ ôm thôi, nhưng sau đêm đó, Quả Quả và Lục Lục liền tiến vào trạng thái sống chung.
Tần Dư Kiều xoay người, Lục Cảnh Diệu không ngủ, đôi mắt sáng không ai bằng, sau đó Tần Dư Kiều để tay chính lên người Lục Cảnh Diệu.
Động tác này của cô khiến cả người Lục Cảnh Diệu xôn xao, lúc đang định mở miệng nói chuyện thì Tần Dư Kiều nói: "Đừng nói gì cả, ngủ đi."
Một đêm tĩnh lặng, ngày hôm sau Tần Dư Kiều tỉnh dậy sớm hơn Lục Cảnh Diệu. Lục Cảnh Diệu rất ít khi ngủ quên, sau khi anh tỉnh lại liền Tần Dư Kiều ở dưới tầng kiểm tra cặp sách cho Hi Duệ. Tóc cô cũng buộc nửa, lúc cúi đầu kiểm tra cặp sách có vài lọn tóc rơi xuống, tăng thêm một phần an tĩnh nhu hòa.
Đột nhiên Lục Cảnh Diệu cảm thấy tất cả những điều này đều rất đáng giá, cho dù Kiều Kiều có lẽ sẽ giận anh cả đời này, anh cũng cảm thấy ông trời rất ưu ái anh. Là năm tháng khiến cho anh hiểu ra, hai người muốn ở bên nhau có rất nhiều khó khăn. Có lẽ đến lúc ở bên nhau rồi, chỉ vì một cái xoay người tùy hứng thôi cũng sẽ đánh mất tình yêu và hạnh phúc, cuối cùng không bao giờ có thể tốt đẹp như lúc ban đầu được nữa.
Lục Cảnh Diệu thay quần áo xong xuống tầng ăn sáng cùng vợ và con trai. Ăn xong bữa sáng anh và Kiều Kiều cùng nhau đưa Hi Duệ đi học, sau đó anh và Kiều Kiều sẽ tự trở về công ty của mình, khi ở trên xe thì bàn bạc chuyện buổi chiều đến viện thăm ông cụ.
Lục Hoà Thước sắp xuất viện, nhưng thời gian xuất viện càng gần ông lại càng nóng nảy. Mỗi lần Tần Dư Kiều đi thăm ông đều bị Lục Hoà Thước độc miệng châm chọc vài câu.
Nhưng Tần Dư Kiều cũng không giận, cái gì nên đáp trả thì đáp trả, nên nhận thì vui vẻ nhận, có lúc dứt khoát không nói gì, cuối cùng người khó chịu lại là Lục Hoà Thước, chẳng được bao lâu lại chủ động hỏi cô: "Vừa rồi coi như tôi không nói gì đi, cô sẽ không hẹp hòi mà không quan tâm tới tôi chứ?"
"Ba, ba không biết mỗi lần ba nói hoa quả con mua không ngon con lại đau lòng đến mức nào đâu."
"Đau lòng cũng là hoa quả mới đúng, cô cần phải đau lòng." Sắc mặt Lục Hoà Thước hơi thả lỏng một chút, bộ dạng sĩ diện hệt như Lục Cảnh Diệu nói, "Vốn không ngon, chẳng lẽ nhất định tôi phải khen ngon sao, tôi không thể nói thật được hả?"
"Vậy ba muốn ăn quả gì, con sẽ đi mua cho ba." Sau đó Tần Dư Kiều liền cười hùa vào với Lục Hoà Thước. Cô rất hiểu tính khí Lục Hoà Thước, cái gì cần nghe thì nghe, cái không cần nghe thì cứ để vào tai phải ra tai trái. Nhưng cô vẫn không lơ là trách nhiệm của mình, cho dù có y tá ở ngay bên cạnh, Tần Dư Kiều cũng đúng giờ đo nhiệt độ, xem lúc nào thì nên uống thuốc, hôm nay uống bao nhiêu v..v… cô đều nắm rất rõ.
Cho nên khi Lục Hoà Thước xuất viện, Lục Gia Anh đã nhận xét thái độ lục cỉa ông đối với Tần Dư Kiều như sau: "Trước kia ba thương chị nhất, bây giờ lại là Kiều Kiều rồi. Nếu như mẹ vẫn còn sống thì hồi nhỏ thiên vị cậu sáu, bây giờ thể nào cũng chuyển sang thiên vị Kiều Kiều cho xem."
Tần Dư Kiều lại không thấy Lục Hoà Thước thương cô chỗ nào cả, chỉ cảm thấy thân thiết hơn mà thôi. Sau đó, sau khi Lục Hoà Thước qua đời mấy ngày, mọi người ở Lục trạch nghe luật sư và quản gia đọc di chúc phân chia tài sản mới thấy Lục Hoà Thước quả thực rất thiên vị cô và Hi Duệ.
Lục Hoà Thước qua đời vào ngày 5 tháng 9, hưởng thọ 83 tuổi.
Có lúc người già ngã bệnh chỉ là chuyện chớp mắt. Tháng sáu, Lục Hoà Thước kiểm tra ra phát hiện bị ung thư gan, di căn đến tuyến dịch lim-pha.
Lúc đầu mọi người đều dấu Lục Hoà Thước, Lục Hoà Thước lại tựa như gương sáng, biết con cái dấu mình, nên khi nhập viện tính tình ông bỗng trở nên tốt hơn hẳn. Có lúc ở bệnh viện còn kể cho Tần Dư Kiều nghe chuyện bà nội Hi Duệ.
"Ba và bà ấy trước kia đúng là oan gia, cả ngày đều cãi nhau. Phụ nữ phải dịu dàng, nhưng bà ấy lại rất xấu tính, còn xoi mói hơn ba nữa. Nhưng cứ cãi nhau như vậy qua cả đời, ba cảm thấy mình hạnh phúc hơn rất nhiều người đàn ông, bởi vì người cãi nhau với ba là A Hòa."
A Hòa là tên thời con gái của ba nội Hi Duệ, khi nhìn Lục Hoà Thước nằm trên giường bệnh cười híp mắt nhắc tên thời con gái của vợ, mỗi lần từ phòng bệnh đi ra mắt Tần Dư Kiều đều đỏ bừng ướt át.
"Trước kia mỗi lần ba và A Hòa gây gổ đều đòi ly hôn, giống như không đòi ly hôn thì sẽ cảm thấy cãi nhau không còn ý nghĩa nữa. Bây giờ nghĩ lại ba thật sự cảm thấy có lỗi với A Hòa, khi đó biết rõ bà ấy là người ăn nói chua ngoa nhưng lại dễ mềm lòng, vậy mà mỗi lần cãi nhau lại còn cố ý chọc vào nỗi đau của bà ấy.... Vợ lão Lục à, con nói xem lúc ấy A Hòa sẽ đau lòng biết nhường nào?"
"Mẹ nhất định cũng biết tính khí của ba, mẹ sẽ không so đo với ba đâu."
"Không phải." Lục Hoà Thước nói chắc nịch, lúc nói khóe miệng lại mang theo chút hồi tưởng hạnh phúc, "A Hòa rất keo kiệt, nếu như sau lần ly hôn đó không phải ba chủ động muốn phục hôn, thì chắc chắn bà ấy sẽ không chủ động quay lại với ba."
Lúc Tần Dư Kiều ra khỏi bệnh viện mới hỏi Lục Cảnh Diệu: "Mẹ anh và ba anh đã từng ly hôn à?"
Lục Cảnh Diệu nhớ tới chuyện cũ cũng có chút dở khóc dở cười: "Lúc anh mười tám tuổi bọn họ ly hôn, nhưng khi ấy anh đang ở nước ngoài nên cũng không rõ lắm. Lúc nghỉ hè trở về, bọn họ đã quay lại với nhau rồi."
Lục Hoà Thước nói, cãi nhau chính là vợ chồng.
Mấy ngày sau, Lục Hoà Thước luôn ở trong trạng thái đa cảm, lúc Tần Dư Kiều thăm Lục Hoà Thước còn tưởng là ông buồn vì cảm thấy áy náy với bà nội Hi Duệ, cho nên an ủi: "Ba đừng buồn, chắc mẹ sẽ không giận ba đâu."
"Không phải ba sợ bà ấy tức giận." Lục Hoà Thước quay đầu nói, "Chỉ là hơi nhớ bà ấy rồi, con nói xem nếu như ba và A Hoà bớt nóng hơn một chút thì đời này ba và bà ấy sẽ vui vẻ hơn rất nhiều phải không.... Nhưng nếu như không nóng tính thì bà ấy cũng không phải là A Hòa rồi...." Lục Hoà Thước lại mâu thuẫn.
Tần Dư Kiều hỏi Lục Cảnh Diệu về chuyện tình cảm của ba mẹ anh, lúc Lục Cảnh Diệu trả lời cũng có một thoáng trầm tư: "Hai người là mẫu người nam chủ ngoại nữ chủ nội điển hình, nhưng đều rất cứng đầu cho nên chuyện va chạm là không thể tránh khỏi." Lục Cảnh Diệu nói xong, còn thêm một câu, "Rất nhiều chuyện chúng ta nên rút kinh nghiệm từ thế hệ trước. Mặc dù cãi nhau, chiến tranh lạnh với nhau cũng vẫn sống được, nhưng cuộc đời ngắn như vậy, tại sao lại phải phí hoài thời gian vào những phút giây không vui vẻ."
Những lời này của Lục Cảnh Diệu là muốn với với Tần Dư Kiều. Tần Dư Kiều quay đầu đi, Lục Cảnh Diệu tiếp tục lái xe, sau một lát lại mở miệng: "Anh chỉ là tình cảm bộc phát mà thôi."
Trong khoảng thời gian này, luôn có quá nhiều tình cảm bộc phát, Tần Dư Kiều cũng vậy. Cho nên cô định tìm cơ hội nói chuyện nghiêm túc với Lục Cảnh Diệu, nói mọi chuyện ở Edinburgh, nói chuyện về tương lai.
Nhưng sau khi Lục Hoà Thước qua đời, chuyện phân chia tài sản khiến cô và Lục Cảnh Diệu không còn thời gian.
Lục Hoà Thước chia 6% cổ phần của Lam Điền cho Lục Hi Duệ, trong di trúc còn dặn: Trước khi Lục Hi Duệ lập gia đình, những cổ phần này đều được đứng tên Tần Dư Kiều mà không phải Lục Cảnh Diệu.
Trong tất cả con cháu của Lục Hoà Thước, Tần Dư Kiều khiến không ít người đỏ mắt. Nhưng trước mắt mấy người đó không thể không lấy lòng cô, bởi vì cổ phần của cô và Lục Cảnh Diệu cộng lại là cổ đông lớn nhất ở Lục thị.
Theo di chúc của Lục Hoà Thước, nhà họ Lục không tan, mặc dù đã phân chia toàn bộ tài sản, trừ công ty con thì "Lam Điền" - được ví như linh hồn của ông Lục – là do mấy anh em nhà họ Lục cùng nhau quản lý. Mặt khác, về sau dù không cần về nhà ăn cơm mấy lần mỗi tháng nữa, nhưng ngày lễ ngày tết thì phải trở về nhà cũ, mà chuyện ở nhà cũ tất cả giao cho Dương Nhân Nhân.
Nhà cũ giao cho Dương Nhân Nhân không ngoài dự đoán của mọi người, việc không ngờ là Dương Nhân Nhân lại bảo Tần Dư Kiều giúp bà một tay. Khi Dương Nhân Nhân nói vậy, Tần Dư Kiều và Lục Cảnh Diệu liếc mắt nhìn nhau, mở miệng: "Chị dâu, tính em đoảng, thật sự không thích hợp lo liệu việc quản lý. Huống chi mấy năm này em còn phải quản lý Tần Ký.... Dĩ nhiên nếu như chị cần em giúp một tay, em nhất định sẽ tới." Giọng Tần Dư Kiều vốn nhỏ nhẹ, cộng thêm mấy ngày nay bị khản giọng, nếu như không cẩn thận nghe kỹ sẽ có nhiều chỗ nghe không rõ. Vậy nên Tần Dư Kiều nói xong, Lục Cảnh Diệu lặp lại lời cô nói một kần nữa: "Đúng vậy, tính Kiều Kiều không thích hợp quản lý, sang năm anh tư và chị dâu sẽ từ nước ngoài trở về, em tin rằng để chị dâu giúp đỡ sẽ thích hợp hơn. Cái nhà này cứ giao cho chị, mọi người thấy đúng không, anh ba, anh tư, chị dâu?"
Trương Kỳ nhìn Lục Cảnh Thành: "Vậy để cho chị dâu cả và em tư trông nom đi, tôi lại càng rảnh."
Vì tang lễ của Lục Hoà Thước, tất cả người nhà họ Lục bao gồm con cháu từ nước ngoài đều trở về tập trung ở Lục trạch. Lục trạch to như vậy lập tức trở nên náo nhiệt, trong nhà còn có vài đứa cháu khá lạ mặt do ở nước ngoài lâu năm.
Ngày kia chính là tang lễ của Lục Hoà Thước, nhà họ Lục lại ồn ào. Ngày đó đến phiên Lục Cảnh Diệu túc trực bên linh cữu, Hi Duệ đứng ở bên cạnh Lục Cảnh Diệu lặng lẽ đốt giấy tiền vàng cho ông nội. Tần Dư Kiều đi tới ôm con trai vào lòng, bởi vì đã muộn rồi nên Tần Dư Kiều phải dỗ Hi Duệ ngủ.
Lục Hi Duệ mấy ngày nay rất ngoan, từ sau trận khóc khi Lục Hoà Thước qua đời thì mấy ngày nay cậu chưa bao giờ ầm ĩ làm phiền đám người lớn bận rộn, ngay cả rơi nước mắt cũng len lén trốn đi, nước mắt rơi xuống cũng nhau chóng lau đi. Là một đứa trẻ ngoan kiên cường lại hiểu chuyện.
Tần Dư Kiều ôm Hi Duệ ngủ say từ linh đường đi tới đại sảnh lại gặp Lục Nguyên Đông. Mặc dù Tần Dư Kiều không hiểu sao mấy ngày nay Vương Bảo Nhi không ở bên cạnh Lục Nguyên Đông, nhưng cũng không hỏi nhiều. Cô cũng giống mọi người, đã bận rộn đến mức không còn sức quan tâm đến những chuyện khác nữa rồi.
Tần Dư Kiều đắp chăn cho Hi Duệ, lúc đi xuống với Lục Cảnh Diệu thì gặp Lục Nguyên Đông ở đại sảnh, bên cạnh anh ta là rất nhiều con cháu của Nhà họ Lục. Bọn họ khá khách khí với Tần Dư Kiều, mấy ngày nay cổ họng Tần Dư Kiều đau không nói được cho nên rất ít khi mở miệng nói chuyện, chỉ gật đầu cho qua. Cô là bề trên nhỏ nhất ở nhà họ Lục nên họ còn cảm thấy kỳ kỳ, nhưng mấy ngày nay nhìn cô hòa nhã xử lý chuyện nào ra chuyện nấy, nên mọi người cũng dần cảm thấy gần gũi.
Lúc Tần Dư Kiều từ cầu thang đi xuống, Lục Nguyên Đông cũng không nhìn cô, thậm chí anh ta còn cố ý không nhìn Tần Dư Kiều, nhưng tầm mắt vẫn không tự chủ được liếc về phía cô.
Ở trên sàn đá hoa cương màu đen có thể soi rõ bóng người, Tần Dư Kiều mặc bộ váy công sở màu đen làm nổi bật lên làn da trắng như sứ nhẵn nhụi của cô. Dưới làn vày là một đôi giày cao gót bảy cm, lộ ra bắp chân thon dài trắng nõn, rồi đến mắt cá chân tinh xảo khéo léo, có cảm giác xinh đẹp cao quý như ánh trăng. Cái cảm giác dịu dàng lại tinh xảo không phô trương này khiến cho người khác không dời mắt được.
Lục Nguyên Đông thu hồi tầm mắt, yên lặng cúi đầu. Anh ta nhớ tới những lời Lục Cảnh Diệu nói hôm qua. Hôm qua là đến lượt chi cả túc trực linh cữu, trên đường anh ta đến linh đường đã gặp Lục Cảnh Diệu, sau đó ngồi xuống tán gẫu.
"Thật ra cháu không cần đi Tây Bắc đâu, nếu muốn rèn luyện, chi nhánh công ty ở nước ngoài có nhiều chức vụ thích hợp cho cháu hơn."
"Chú, cháu đã nghĩ kỹ rồi, ba mẹ cháu cũng đã đồng ý với quyết định này. Trước cho tới nay, cháu đều được ba mẹ và ông nội bao bọc, thế cho nên dù có lớn xác thì vẫn không biết mình muốn cái gì, nhìn người nhìn chuyện cũng hay bị nhầm."
"Cháu tự mình quyết định là được rồi, nhưng đến Tây Bắc nhất định sẽ rất gian khổ, cháu phải chuẩn bị sẵn sàng. Lần này cháu đi không phải lấy thân phận của cháu đích tôn nhà họ Lục mà là nhân viên của Lục thị."
Nếu Lục Nguyên Đông đã chuẩn bị kỹ càng thì có vài vấn đề không thể nào không nghĩ đến. Ban đêm tĩnh lặng xinh đẹp, nhà họ Lục phủ trong hai màu đen trắng, khiến đêm tối cũng nhuộm không khí bi thương.
Chỉ có điều bi thương của đàn ông giấu ở trong lòng.
Lúc Lục Nguyên Đông sắp đi, Lục Cảnh Diệu nhắc tới Vương Bảo Nhi: "Địa chỉ của cô Vương chú đã đưa cho cháu rồi đấy, bây giờ hai đứa có thể nối lại duyên cũ rồi."
Lục Nguyên Đông cười: "Chú, chú không sợ ông nội tức giận nhảy khỏi quan tài sao?"
"Có gì phải sợ." Lục Cảnh Diệu toàn thân màu đen, gương mặt tuấn tú có thêm một phần nghiêm túc, "Nếu như cháu và cô Vương tiểu thư thật lòng yêu nhau, vậy thì coi như chú làm một chuyện tốt. Còn nếu không phải như vậy thì cho dù chú có cho cháu số điện thoại cháu cũng sẽ vứt vào sọt rác thôi, đúng không?"
Lục Nguyên Đông cũng không muốn nói thêm về Vương Bảo Nhi nữa, là chính Lục Cảnh Diệu nói xong liền cười: "Thật sự yêu một người là không so đo quá khứ của người ấy.... Hơn nữa về quan hệ trước kia của cô Vương và chú ba, ông nội cũng không có chứng cớ. Lần đó chú nhìn thấy cô Vương, cảm thấy cô ấy khóc thê thảm như vậy, xem ra là thật lòng với cháu đấy."
Lục Nguyên Đông cảm thấy Lục Cảnh Diệu thật quá đáng ghét, nhưng không hiểu sao lại khiến anh thoải mái hơn rất nhiều. Anh đánh cho chú mình một phát thật mạnh: "Chú út, chú đang cười cháu đấy à?"
Lục Cảnh Diệu mím môi, liếc nhìn chậu cúc trắng dưới ánh đèn đang lặng lẽ tỏa ra ánh sáng trắng, sau đó anh ngước mắt nói: "Chuyện này Kiều Kiều không biết, cháu đừng nói với cô ấy."
Tại sao Lục Cảnh Diệu không nói cho Tần Dư Kiều biết ư. Ngày đó ông cụ bảo anh xử lý chuyện Vương Bảo Nhi, anh đã cho người điều tra mọi chuyện. Sự thật đã vượt ra khỏi suy nghĩ của anh. Nếu như lấy người tình hay bạn gái của Lục Cảnh Thành làm mốc, thì sẽ phát hiện tất cả đám phụ nữ đó đều khá giống nhau. Gần như là cùng chiều cao, giống nhau cái cằm đáng yêu rất đặc biệt, cùng kiểu môi đỏ mọng răng trắng, lúc cười khóe mắt cũng sẽ nhướn lên....
Trước có hổ sau có sói, cưới một người vợ quá xinh xắn thật sự là phải lo trong lo ngoài mà. Không phải Lục Cảnh Diệu không lo Lục Cảnh Thành có ý đồ với Tần Dư Kiều.
Dù loại tâm tư này có biến thành hành động hay không thì nó đều không trong sáng, thậm chí sẽ trở thành vết nhơ của cả gia tộc. Không phải Lục Cảnh Diệu không tin tưởng Tần Dư Kiều mà là anh không muốn chuyện đó ảnh hưởng đến tình cảm của anh và cô. Nếu như có thể, anh không muốn Kiều Kiều thấy những thứ xấu xí này, cô chỉ cần làm việc mình thích, không quên ở bên cạnh anh, sống bên cạnh Duệ Duệ cùng anh và con gái nhỏ sau này của bọn họ.
....
Sau khi tang lễ của Lục Hoà Thước kết thúc, nhà họ Lục lại từ từ khôi phục sự yên bình. Lục Nguyên Đông đi Tây Bắc, phụ trách hạng mục khai phá năm năm của Lam Điền. Lục Cảnh Thành ra nước ngoài, bảo là muốn học lên tiến sĩ, sau đó Trương Kỳ lập tức mang con gái đi cùng. Dương Nhân Nhân cùng Lục Cảnh Thịnh chuyền đến nhà cũ ở.
Sau này, vào ngày tết hàng năm, mọi người từ mọi miền mọi nước đều trở về tụ họp. Gặp mặt xong lại vội vã rời đi.
Dương Nhân Nhân luôn nói nhà cũ không cần nhiều người phục vụ, nhưng bà chưa bao giờ sa thải bất cứ ai. Lục Hoà Thước đi rồi, hoa cỏ lúc trước ông cụ trồng giờ được người làm chăm sóc kĩ càng mỗi ngày.
Lục Hi Duệ dưới sự giúp đỡ của Lục Cảnh Diệu đã trồng một cây con ở góc vườn hoa nhà cũ. Lúc trồng cây xong, Lục Hi Duệ kéo Tần Dư Kiều đến xem, hưng phấn nói với cô: "Mẹ, ba nói về sau có em gái sẽ trồng thêm một cây con nữa bên cạnh cái cây này, sau đó thi xem em lớn nhanh hơn hay cây lớn nhanh hơn."
Tần Dư Kiều đưa tay lau cái trán đổ đầy mồ hôi của Duệ Duệ, "Duệ Duệ thích em gái hay là em trai?"
Lục Hi Duệ ngẩng đầu nhìn Tần Dư Kiều, có chút do dự: "Con có thể nói thật không?"
Tần Dư Kiều: "Đương nhiên rồi."
"Em trai ạ." Lục Hi Duệ nghĩ đến chuyện sau này mình sẽ có một đứa em trai, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trở nên vui sướng, "Mẹ, con có rất nhiều đồ chơi có thể cho em trai, nhưng em gái thì.... Con bé chắc sẽ không thích thứ con đưa."
Tần Dư Kiều ôm Lục Hi Duệ vào trong lòng: "Vậy thì mẹ sinh cho Duệ Duệ một đứa em trai."
Lời này của Tần Dư Kiều truyền vào tai Lục Cảnh Diệu, anh không nhịn được nói với Tần Dư Kiều một câu: "Chờ 8 tháng sau, nếu như em sinh ra một đứa con gái, xem lúc đó em giải thích với Duệ Duệ thế nào."
Tần Dư Kiều xem thường: "Bụng của em, em muốn cái gì thì là cái đó."
Lục Cảnh Diệu: "Vậy mình em có thể sinh con sao?"
Tần Dư Kiều tức giận, Lục Cảnh Diệu vội vàng chạy đến dỗ dành cô, mặt mày hớn hở ôm bà xã vào trong lòng: "Kiều Kiều, nhưng mà anh lại thích con gái, sao em không cân nhắc ý kiến của anh một chút chứ?"
Mới hơn một tháng, bụng Tần Dư Kiều cũng chưa lộ ra, eo chỉ to thêm 1,5 centimét mà thôi. Cho nên có lúc nếu không phải Lục Cảnh Diệu nhắc cô, thì cô cũng quên mất rằng mình đang mang thai.
Giống vậy sáng hôm nay vậy, Tần Dư Kiều định đi giày cao gót dạo phố, Lục Cảnh Diệu ở sau lưng nhắc nhở cô: "Kiều Kiều, con gái." Sau đó Tần Dư Kiều mới nhớ ra mình đang mang thai, cẩn thận đứng thẳng dậy, tay phải đặt ở trên bụng mình: "Cục cưng, thật xin lỗi, mẹ sơ suất quá."
Mỗi lần Lục Cảnh Diệu thấy Tần Dư Kiều có vẻ chờ mong, cẩn thận hoặc hốt hoảng khi sơ ý vì mang thai thì anh rất muốn chụp lại.
Anh nghĩ, lúc "Quả Quả" mang thai chắc cũng giống thế này. Thời gian ưu ái anh, đem những thứ anh đã bỏ lỡ trả lại cho anh.
Lúc đứa nhỏ trong bụng Tần Dư Kiều được bốn tháng, Lam Điền quay phim từ thiện quảng cáo. Địa điểm quay khá xa, là trường tiểu học xây bằng tiền công ích của Lục thị.
Khi đó đúng lúc Hi Duệ nghỉ tết, Tần Dư Kiều quay đầu nhìn về phía Lục Cảnh Diệu: "Em cũng muốn đi." Ngừng một lát lại nói, "Duệ Duệ cũng muốn đi, anh đi hay không tùy anh."
Trời đất bao la, phụ nữ có thai là lớn nhất.
Lục Cảnh Diệu đi cùng vợ con đi năm, sáu tiếng đến thị trấn nhỏ xa xôi kia. Nhưng lúc đến nơi, Tần Dư Kiều phát hiện chuyện không như mình nghĩ.
Đầu tiên bởi vì cô là phụ nữ có thai nên Lục Cảnh Diệu dẫn bác sĩ theo. Sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của cô nên Lục Cảnh Diệu bảo bác sĩ sang xe khác đi, vậy nhưng nếu cô không cẩn thận nhức đầu hay cảm sốt thì bác sĩ sẽ xuất hiện trước mặt cô ngay lập tức.
Sau đó là trưởng thôn dùng thảm đỏ trải đường hoan nghênh bọn họ, tiếng pháo hoa tiếng la hét hòa vào nhau. Cô và Duệ Duệ, Lục Cảnh Diệu ở tại nhà khác tốt nhất thị trấn.
Đến nhà khách, chỉ cần nhìn một lần không cần nghĩ cũng biết đồ bên trong vừa được mua mới.
Trưởng thôn còn nói, buổi tối có văn nghệ.
Tần Dư Kiều thật sự không nghĩ rằng vì mình đột nhiên nổi hứng mà làm phiền nhiều người như thế. Lúc đầu cô đơn giản chỉ nghĩ rằng muốn đưa Duệ Duệ đi cảm nhận hương vị thôn quê, mong Duệ Duệ có thể kết bạn với nhiều đứa trẻ bên ngoài thành phố S, làm bạn với những người bạn có điều kiện sống khác cậu, để thằng bé xem thế giới của bọn họ có gì khác biệt.
Có một số việc, Tần Dư Kiều cho là Duệ Duệ không biết, nhưng thực ra Duệ Duệ còn làm tốt hơn cô.
Trước khi xuất phát mấy ngày nữa, Hi Duệ bắt đầu sắp xếp lại quần áo và đồ chơi của mình. Tần Dư Kiều thấy Hi Duệ đóng gói quần áo và những đồ chơi cậu yêu thích nhất, chứ không quyên tặng những thứ mình không thích như nhiều người khác. Đó không phải là quyên tặng, mà là bố thí.
Sau đó Lục Hi Duệ lại chuyển từ trường học về rất nhiều quần áo. Cậu còn nói thầy giáo cũng tổ chức hoạt động quyên góc, trong đó có quần áo, văn phòng phẩm, còn có tiền tiêu vặt của các bạn khác nữa.
Lục Hi Duệ cũng đóng góp một nửa tiền tiêu vặt của mình, còn dư lại gần nửa cậu nói muốn mua quà tặng cho em gái.
"Tại sao lại là em gái?" Tần Dư Kiều hỏi, "Không phải Duệ Duệ thích em trai sao?"
Lục Hi Duệ đột nhiên đỏ mặt: "Thật ra thì em gái cũng rất đáng yêu. Mẹ à, về sau con cũng sẽ chơi với em gái, không phải con không thích em gái chỉ thích em trai đâu."
Tần Dư Kiều thật sự rất vui mừng khi con trai mình có thể hiểu chuyện như vậy. Dĩ nhiên cô không biết là Lục Cảnh Diệu đã sớm bí mật "Đe dọa" Hi Duệ.
Nguyên văn thế này: "Em trai cái gì mà em trai, nếu như mẹ sinh em gái, em gái sẽ rất đau lòng. Ba sẽ nói với em gái con rằng con không thích em."
Lục Hi Duệ thật sự rất lo lắng ba tố cáo với em gái, cho nên có cơ hội là lại nói với Tần Dư Kiều: "Mẹ, không phải con không thích em gái, chờ sau khi em gái ra đời, mẹ đừng nói con không thích em nhé."
Tần Dư Kiều: "...."
***
Trưởng thôn tổ chức buổi biểu diễn văn nghệ có tổng cộng mấy tiết mục. Ngoại trừ tiết mục của các em tiểu học, còn có người già và phụ nữ trong thôn nữa. Bọn họ nói rất nhanh, dùng tiếng phổ thông Tần Dư Kiều nghe không hiểu diễn một tiểu phẩm. Không lòe loẹt hoa mĩ lại khiến Tần Dư Kiều ấm lòng chua xót.
Cô nghiêng đầu nhìn về phía Lục Cảnh Diệu, người đàn ông bình thường xem tiểu phẩm, tấu nói [1] chẳng bao giờ cười này hiện giờ cũng đang cong khóe môi. Một tiểu phẩm trong đó có một bà vợ tưởng lầm ông chồng có bồ. Người diễn vai cô vợ đúng là có tài diễn xuất thiên phú, ngoại trừ không thể nói tiếng phổ thông nhuần nhuyễn như diễn viên ra thì thần thái, động tác, ngôn ngữ của cô ấy hoàn toàn có thể so với diễn viên chuyên nghiệp.
Lục Cảnh Diệu căng mắt lên nhìn, chậc chậc hai tiếng: "Bà vợ này cũng thật lợi hại, ông chồng có bồ, cô ta cũng liền đi léng phéng."
Tần Dư Kiều liếc Lục Cảnh Diệu một cái: "Em lại cảm thấy người vợ này rất đáng để nhiều phụ nữ học tập."
Lục Cảnh Diệu nghẹn một ngụm máu ở cổ họng, lỗ tai linh hoạt của Lục Hi Duệ nghe thấy điều mình không hiểu bèn ngẩng đầu hỏi ba: "Ba, léng phéng là gì?"
Lục Cảnh Diệu rũ mắt nhìn con trai: "Léng phéng chính là léng phéng, chưa thấy ăn trộm bao giờ à?"
Mặc dù văn nghệ rất hay, nhưng khi trở về Tần Dư Kiều lại có chút khó chịu tự trách, cảm giác mình thật sự không nên làm phiền đến nhiều người như vậy.
"Em thật đúng là không có đầu óc...."
Khi một người phụ nữ tự kiểm điểm cũng giống như khi họ nghi ngờ vậy, suy nghĩ rất sâu xa. Chuyện không có giờ cũng thành có.
"Em đúng là điển hình cho người ăn no rỗi việc." Tần Dư Kiều ôm cái bụng hơi nhô lên của mình, "Rõ ràng là muốn làm chuyện tốt, kết quả lại làm phiền nhiều người như vậy. Duệ Duệ còn giỏi hơn em...."
Lục Cảnh Diệu vội vàng trấn an, những lời hay tiếng đẹp có thể nói đều nói hết, muốn cho Tần Dư Kiều thoải mái hơn. Nhưng Lục Cảnh Diệu nói một tràng, bà xã vẫn chưa vui vẻ, làm thế nào đây.
Ngày hôm sau, Lục Hi Duệ gọi Tần Dư Kiều dậy rất sớm: "Mẹ, hôm nay chúng ta phát quà cho các bạn ở đây, mẹ mau dậy đi."
Tần Dư Kiều vội vã ngồi dậy, Lục Cảnh Diệu ở bên cạnh phục vụ, nhưng Tần Dư Kiều không cho, tốc độ mặc quần áo rất nhanh, chỉ loáng một cái đã mặc quần áo vào rửa mặt xong, sau đó còn thúc giục Lục Cảnh Diệu.
Tần Dư Kiều mặc một bộ chiếc áo len màu xanh nhạt, trên đầu đội một cái mũ màu đỏ làm Lục Cảnh Diệu nhớ tới Quả Quả ở Edinburgh.
Một người phụ nữ, hai gương mặt bất đồng, nhưng người hạnh phúc đều có vẻ mặt giống nhau. Lúc cười lông mày cong cong, tức giận cũng mang vẻ quyến rũ, kể cả lúc nhíu mày khi tức giận tự trách cũng giống....
Đúng lúc này, người phụ nữ cầm tay con trai đi tới cửa quay đầu thúc giục Lục Cảnh Diệu: "Lục Tiểu Lục, nhanh lên nào."
Lục Cảnh Diệu nở nụ cười đi theo phía sau. Người đàn ông hạnh phúc, cho dù có vất vả thì cũng vẫn hạnh phúc.
[HẾT TRUYỆN]