Số lần đọc/download: 417 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 01:01:06 +0700
Chương 75
"Mẹ, vừa rồi Hồ Đại thẩm bọn họ quả thật không có đánh con." Chu Mạch mặc dù là nói với Tôn Thị, nhưng mắt lại nhìn chằm chằm mẹ con Hồ gia.
Trong ánh mắt Chu Mạch hiện lên vẻ tàn nhẫn và khiêu khích có ý là: "Hai ngươi thấy rõ ràng rồi, hôm nay ta phát thiện tâm tha cho các ngươi một lần, về sau nếu tái phạm, đừng trách ta không khách khí! Ngày hôm nay chỉ cần ta nói mấy câu, hai ngươi có thể liền bị đánh máu thịt be bét."
Hồ lão ma ma xem hiểu ý tứ trong mắt Chu Mạch, ngẩn người một chút không có phản ứng, mà Hồ Nhị Lệ quả thật không cam lòng đang muốn đứng ra, bị mẹ nàng kéo lại, tránh voi chẳng xấu mặt nào, họ vội vàng vừa bồi lễ vừa nói xin lỗi rồi lộ vẻ tức giận rời đi.
Nhìn mẹ con Hồ gia rời đi, Hoa Lan đồng chí cũng muốn lặng lẽ thần không biết quỷ không hay chạy đi, nàng ta vừa mới chuyển thân, liền bị Chu Mạch quát: "Hoa Lan! Ngươi đứng lại!"
Chu Mạch gầm lên giận dữ, cũng hấp dẫn ánh mắt mọi người đến trên người Hoa Lan, dưới con mắt mọi người, Hoa Lan dù có mấy lá gan cũng không dám rời đi, chỉ là ngượng ngùng nghiêng đầu nhìn mọi người, cười khổ một cái, nàng ta nghĩ thầm hoàn hảo vừa lau máu trên mặt sạch sẽ rồi, chỉ là trên mũi truyền tới đau đớn tan lòng nát dạ khiến cho nàng ta cười so với khóc còn khó coi hơn.
Không để ý tới khuôn mặt biến dạng của nàng ta, Chu Mạch nhìn Lục Thị nói: "Đệ muội, mặc dù nói Hoa Lan chỉ là thiếp nhà ngươi, nhưng nàng cũng là người Triệu gia, ta ngược lại thật muốn cho nhị ca của ngươi buổi tối đi đến nhà các ngươi hỏi Triệu Tề, vì sao người Triệu gia giúp người Hồ gia đến khi dễ ta?"
Lục Thị thường ngày đối với Hoa Lan đi quyến rũ nam nhân ghi hận trong lòng, khổ nổi cả ngày ở dưới mắt nam nhân, không có biện pháp xuống tay, mới vừa nghe Chu Mạch một phen, càng thêm giận dễ sợ, ngươi ở nhà chiếm cứ nam nhân không thả, bên ngoài còn mất mặt, nàng đi lên chính là làm nhiều việc cùng lúc, cho Hoa Lan hai cái bạt tai, trong miệng còn mắng: "Thật mất mặt ".
Tiểu Lý Thị lo lắng nàng đánh hỏng người, vội vàng giật ống tay áo Lục Thị, Lục Thị cũng biết ở trước mặt nhiều người như vậy không nên đánh Hoa Lan quá, chỉ quay đầu xin lỗi Chu Mạch, nói thẳng chính mình là một đương gia chủ mẫu không dạy tốt, Chu Mạch nghe thiếu chút nữa bật cười, đương gia chủ mẫu? Chỉ là nhìn Hoa Lan nghe thấy bốn chữ đó vẻ mặt càng thêm khổ sở, hiểu dụng ý Lục Thị, đây là cố ý chọc giận Hoa Lan.
Thấy Lục Thị đánh Hoa Lan, nàng dâu Tôn gia cũng liền trách mắng, dù sao cũng là người Triệu gia, Lục Thị lại dắt Hoa Lan lần lượt đi xin lỗi, rồi dắt nàng ta về.
Tôn Thị lúc này mới nhớ tới hỏi Chu Mạch cảm thấy thế nào. Chu Mạch lắc đầu nói chính mình không có việc gì, còn đứng dậy đi châm trà cho mọi người, kết quả bị Tiểu Lý Thị đè xuống, nói để nàng.
Vì vậy một phòng các nữ nhân liền bắt đầu tán gẫu, bọn họ nhìn nhà Chu Mạch bố trí sạch sẽ trong sáng, cái ghế ngồi đều là Hồng Mộc chưa từng thấy qua, cũng khen Chu Mạch là một con dâu hiền, quản gia bố trí thật tốt, lại đi xem qua mấy gian phòng ngủ, càng thêm khen không dứt miệng.
Chu Mạch trang trí dựa theo phong cách hiện đại, trên giường kế đều là đệm giường năm nay trấn trên mới miên hoa, thoải mái lại giữ cho ấm, ga giường màu sắc cũng là hào phóng Điển Nhã. Chọc những nữ nhân này mọi người nói chờ mình nhà xây nhà đánh gia cụ hoặc là thời điểm cưới vợ tới lấy trải qua, Chu Mạch cười nhất nhất đồng ý.
Mãi cho đến buổi trưa nhóm người này mới đi, mọi người còn nói chuyện vẫn chưa thỏa mãn, họ có rất ít cơ hội mười mấy người xúm lại.
Sau khi tiễn mọi người, Chu Mạch mới cẩn thận suy nghĩ chuyện tình sáng hôm nay, nàng không thể không bội phục lão nương mình Trần Thị xử lý chuyện hiệu suất, buổi sáng hôm qua đi nói với bà, hôm nay thu được phản hồi mãnh liệt.
Hơn nữa Hồ Nhị Lệ có thể đoán được là mình sau lưng sử lực, chẳng lẽ Trần Thị giữ lại đầu mối gì cho bà mai này, chỉ là nàng biết rõ nhất định phải mượn cơ hội này gả Hồ Nhị Lệ đi, quan hệ với người Hồ gia về sau duy trì hay không duy trì cũng thế, nhưng bom hẹn giờ bên cạnh nàng là nhất định phải phá hủy.
An ủi Đông Nhi bị dọa dẫm đến phát sợ, cũng khen nàng thông minh giúp mẹ đại ân. Chu Mạch lại làm cơm trưa đơn giản, sau khi ăn xong liền lấy vài thước vải trong rương ra cửa.
Chu Mạch mấy ngày trước mới vừa biết Lưu Tẩu Tử và nàng dâu Hồ Đại Nạo là biểu tỷ muội, mối quan hệ này nếu như không lợi dụng chẳng phải là lãng phí.
Đi đến nhà Lưu Tẩu Tử, Chu Mạch trước tiên dâng lên thước vải, cũng không cùng nàng ta quanh co lòng vòng, nói thẳng ý mình đến, chỉ là lúc nói tương đối uyển chuyển, Lưu Tẩu Tử cũng là người thông minh, nàng cũng đang thấy trong nhà biểu muội có tiểu cô tử như vậy mà ngượng ngùng, để Hồ Nhị Lệ sớm ngày gả đi cũng là tâm ý của nàng.
Vừa qua buổi trưa, Triệu Trọng Sơn và Chu Bình liền đánh xe ngựa trở về nhà, mới từ nhà Lưu Tẩu Tử trở về Chu Mạch liền vội vàng nấu nước cho bọn hắn để cho bọn họ làm ấm thân thể.
Triệu Trọng Sơn không dám ngồi lâu, liền đứng dậy mang theo Chu Bình đi nhà thợ săn đầu thôn Bắc, phải giúp bọn họ giết heo, chiều hôm qua bọn họ cũng đến mấy nhà hỗ trợ.
Buổi tối quay lại, Triệu Trọng Sơn vẻ mặt lo lắng, thấy Chu Mạch câu nói đầu tiên là hỏi nàng thân thể có hay không cảm thấy không thoải mái, Chu Mạch nhất quyết lắc đầu, hắn mới yên tâm chút, lại chết sống không để cho Chu Mạch nấu cơm tối.
Chu Mạch thấy như thế, cũng biết nhất định hắn biết chuyện xảy ra buổi sáng, vốn là mình tính toán buổi tối nói, như vậy cũng tốt, không cần mình mở miệng nữa.
Quả nhiên, buổi tối mới vừa lên giường vẫn còn ở lúc chăn ấm, mặt Triệu Trọng Sơn liền nghiêm túc hung ác nói: " Hai nữ nhân Hồ gia hôm nay thật là quá đáng, sáng sớm ngày mai ta liền đi tìm lý chính, để bảo hắn cho chúng ta một câu trả lời hợp lý! Cũng muốn đi cảnh cáo Triệu Tề một chút, người nào cũng đều dẫn tới trong nhà, hủy hoại danh tiếng Triệu gia chúng ta."
Nhìn dáng vẻ TriệuTrọng Sơn tức giận, Chu Mạch không nhịn được nghĩ thầm may mà sáng hôm nay hắn không ở nhà, nếu không hắn thật sự có có thể phá luật không đánh nữ nhân.
Chu Mạch không nóng lòng phản đối hắn tìm lý chính thuyết pháp, mà là dựa theo quá khứ, dùng một đôi tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt lên ngực hắn. Còn vừa an ủi hắn nói mình không có chuyện gì.
Đợi hắn không tức giận nữa, Chu Mạch mới chậm rãi mở miệng nói: "Trọng Sơn, tìm lý chính có thể, nhưng mà ta lại cửa nhất định là bình thường bình dân, có câu nói dân không đấu với quan. Chỉ cần hắn nghĩ cho Hồ gia người chút áp lực, nhanh gả Hồ Nhị Lệ đi là được. Ta nghĩ lý chính cũng ước gì đuổi đi kẻ làm mất mặt xấu hổ Hồ gia ra khỏi cửa."
Triệu Trọng Sơn sau khi nghe xong suy tư một lát, gật đầu nói mình ngày mai sẽ làm đúng mực, khiến Chu Mạch đỡ lo lắng.
Mùa đông Chu Mạch hai ngày tắm một lần, hôm nay chính là ngày nàng tắm, một loạt hương thơm phái nữ bao quanh chóp mũi Triệu Trọng Sơn, còn bị vóc người càng ngày càng lồi lõm hữu hình nữ nhân trong ngực cọ tới cọ lui, phía dưới đã sớm ngẩng đầu lên rồi.
Hắn biết buổi sáng hôm nay mình bị nàng dâu quấy rầy rồi, mặc dù trong lòng biết nàng không phải cô gái bình thường, lại càng không lo lắng nàng chịu cái gì kinh sợ, chỉ là Triệu Trọng Sơn cảm thấy vào lúc này yêu cầu Chu Mạch vì mình phục vụ, trong lòng hắn hổ thẹn.
Nhưng phía dưới lại đang kêu gào hướng tới hắn đại não kháng nghị, cần được an ủi. Mà Chu Mạch nhìn Triệu Trọng Sơn không có âm thanh gì, liền ngẩng đầu nhìn hắn hạ xuống, nàng không gấp gáp khẽ động, cái mông vừa đúng cọ xát một cái, Triệu Trọng Sơn rên lên một tiếng.
Chu Mạch cũng cảm thấy biến hóa của hắn, ngẩng đầu nhìn đến đôi mắt nhỏ kia khẩn cầu rồi lại ẩn nhẫn, nàng không nhin được phì cười.
Mình bây giờ như bị nướng ở lửa than Tam Phục Thiên, nữ nhân trước mắt lại hả hê quên hình, Triệu Trọng Sơn không nhịn được vỗ cánh tay nàng, mở miệng khàn giọng hỏi: "Hôm nay có thể không?"
Mặc dù cảm giác thân thể mình hoàn toàn không thành vấn đề, hơn nữa phục vụ cho hắn cũng không cần mình dùng lực, chỉ cần động xuống tay cùng miệng là được rồi, nhưng Chu Mạch một là thật sự có chút lo lắng đứa trẻ trong bụng, dù sao buổi sáng mình tức giận, có công phu mặc dù không có phản ứng gì, nhưng vẫn là cẩn thận cho thỏa đáng; hai là nàng không muốn nuông chiều nam nhân, nếu như hôm nay đồng ý, sau này vẫn còn lần ba lần bốn phải khổ cực?
Vì vậy, Chu Mạch đầu tiên là ngừng lại rồi nụ cười, độc ác lắc đầu: "Hôm nay vẫn là không muốn rồi, ta sợ......" Nàng không tiếp tục nói, nhưng là đôi tay lại bưng kín bụng.
Thấy nàng như thế, TriệuTrọng Sơn trong nháy mắt cảm giác mình có chút súc sinh rồi, nàng dâu mình tân tân khổ khổ cho hắn ôm đứa bé, còn phải đối mặt người Hồ gia cố tình gây sự, thế nhưng mình còn vô sỉ đưa ra yêu cầu như vậy, hắn đều cảm giác mình hiện tại cũng không mặt mũi nhìn thẳng ánh mắt Chu Mạch rồi.
Triệu Trọng Sơn hắng giọng, nói lảng ra chuyện khác: "Cái đó, đã rất muộn rồi, chúng ta nghỉ ngơi thôi." Nói xong cũng không nhìn Chu Mạch, nằm xuống. Mà trụ Kình Thiên cao vút, chỉ có thể để cho hắn từ từ thở bình thường.
Chu Mạch buồn cười, nàng đột nhiên cảm giác mình thật là xấu, nhưng khiến Triệu Trọng Sơn kinh ngạc cảm giác còn không tồi, chỉ là vì mình sau này tính phúc, không thể quá dễ dãi.
Quả nhiên, sáng ngày thứ hai, Triệu Trọng Sơn đi tìm lý chính và Triệu Tề, về phần cụ thể nói như thế nào, Chu Mạch cũng không biết, cũng không có hỏi, nàng rất tin người đàn ông này sẽ xử lý tốt những chuyện này.
Không biết là lý chính gây áp lực quá lớn, hay là biểu muội Lưu Tẩu Tử - nàng dâu Hồ Đại Nạo gió thoảng bên gối thổi được, dù sao ở ngày hai mươi sáu tháng chạp này, Hồ Nhị Lệ là khóc lóc rối rít lên kiệu hoa, đến nhà lão nương Chu Mạch Trần thôn rồi.
Sau đó Chu Mạch mới biết vì sao mẹ con Hồ Nhị Lệ bọn họ nhanh như vậy cũng biết là lão nương mình làm, thì ra là bà mai này chính là người trong Trần thôn, còn là đường tẩu Trần Thị, không trách được không thu Chu Mạch tiền, người nam nhân kia nghe nói đã khắc chết hai vợ, có thể nữa cưới được lão bà đối với bà mai cảm động đến rơi nước mắt rồi, chứ đừng nói Hồ Nhị Lệ mang theo khuê nữ, hoàn toàn không điều kiện tiếp nhận.
Chu Mạch không có đi nhìn Hồ Nhị Lệ lên kiệu hoa, bởi vì chính mình nhà bên trái sát vách cũng hai mươi sáu tháng chạp cưới tân nương tử, sợ bị đám người nhộn nhịp chen đến, Chu Mạch không thể làm gì khác hơn là ở trong sân nhà chính mình xem náo nhiệt rồi, bởi vì cũng là Triệu gia, TriệuTrọng Sơn liền bị gọi đi tiếp rượu, Đông Nhi đi nhặt pháo hoa nhìn tân nương tử rồi, buổi trưa bọn họ đưa cho mình cơm trưa.
Chỉ là Chu Mạch mới vừa ăn xong, còn chưa cầm chén đưa cho người ta rửa, trong nhà đã có khách, thì ra là Tào chưởng quỹ vội vàng tới đưa đồ tết, cũng đưa tới cho Chu Mạch tiền lời tháng chạp đã nói trước đó trong Phúc Mãn Lâu.
Hơn nữa, đi cùng Tào chưởng quỹ, còn có Lưu bộ đầu cùng một người đàn ông trung niên, người nọ khiêm tốn lễ độ, cao lớn ngăm đen, cặp mắt cũng là lấp lánh có hồn. Chỉ nói mình là tới tìm Triệu Trọng Sơn. Đoan đoan chánh chánh ngồi ở cái ghế ngồi Chu Mạch nhường cũng không nói nhiều.