Số lần đọc/download: 557 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 02:15:39 +0700
Chương 73
T
rên ây liễu đã rụng sạch lá,khoác trên mình một đám tuyết, trong suốt; trên những cây bách tung, nặng trĩu những hạt tuyết.
Mới mười mấy phút, những hạt tuyết nhỏ đã dần dần trở thành những bông tuyết như lông lỗng, khiến cho khoảng sân có vẻ tiêu điều, nhuộm thành màu trắng, mặc dù khí lạnh bức người, lại đẹp tựa như một nàng tiên mặc áo trắng, thanh thuần tinh khiết.
Tuyết càng lớn.
Cố Thành Thấm đứng trong tuyết, đi tới bên cây, nắm một nắm tuyết, xoa nắn trong tay.
“Chị dâu, chị cũng tới chơi đi.” Cố Thành Thấm chợt gọi Khả Lan tới chơi cùng, đưa tay kéo tay Khả Lan muốn chơi cùng cô.
Vẻ mặt Khả Lan hơi ngừng lại, đi hai bước, dừng lại nói: “Chị sợ lạnh, không chơi.” Cô chậm rãi nói, chỉ mờ mờ ảo ảo cảm thấy, Lương Bảo Nhi cùng Cố Thành Thấm đều ở đây có chút kỳ quái.
Mà Lương Bảo Nhi nghe Khả Lan trả lời, bước nhanh về phía trước, đưa tay tách Cố Thành Thấm cùng Khả Lan ra, nhìn Cố Thành Thấm nói: “Tiểu Thấm, cơ thể chị dâu em không tốt, nếu bị lạnh, anh Thành Viêm sẽ lo lắng.” Lương Bảo Nhi nói tới đây, dừng một chút, sau đó nói: “Chị chơi với em.”
Dứt lời Lương Bảo Nhi lôi kéo Cố Thành Thấm chạy vào trong tuyết chơi.
Cố Thành Thấm nghe Lương Bảo Nhi nói, mặc dù không hiểu gì, nhưng nắm chặt quả cầu tuyết trong tay, thần sắc lạnh lùng.
Khả Lan thấy Lương Bảo Nhi lôi kéo Cố Thành Thấm vào trong tuyết chơi, chần chừ một lát, chuẩn bị xoay người quay về phòng.
Nhưng......
“A......”
Cố Thành Thấm chợt cao giọng kêu lên, ngã trên mặt tuyết.
Lương Bảo Nhi thấy Cố Thành Thấm ngã xuống, vội vã ngồi xổm xuống hỏi Cố Thành Thấm thế nào?
Khả Lan thấy Cố Thành Thấm ngã xuống, nhanh chóng bước tới, đưa tay đang muốn đỡ người, Cố Thành Thấm chợt hất tay Khả Lan ra, lộ ra nét mặt giận dữ rồi lại thấp giọng nói: “Chị dâu, sao chị lại muốn đẩy em?”
Một câu nói khiến Khả Lan bối rối.
Cô đứng im tại chỗ, im lặng lúc lâu, hai mắt đen nhánh, nhìn Cố Thành Thấm cùng Lương Bảo Nhi, chợt thấy dở khóc dở cười.
Cô ngược lại không lo lắng Cố Thành Viêm hiểu lầm, chỉ là người nhà họ Cố từ trên xuống dưới, nếu như Cố Thành Thấm thật sự làm lớn chuyện, khẳng định người nhà họ Cố sẽ bênh Cố Thành Thấm.
Người lớn nhà họ Cố vốn không có hảo cảm với cô, Lương Bảo Nhi chắc chắn sẽ đứng ở bên cạnh Cố Thành Thấm nói giúp cô ta.
Đến lúc đó cô thật sự có trăm cái miệng cũng không giải thích được.
Nghĩ đến đây, Khả Lan há miệng nói: “Anh Thành Viêm của cô thông minh như vậy, ai phải ai trái, lập tức liền có thể nhìn ra.”
Dứt lời, Khả Lan vẫn đưa tay ra như cũ, nghĩ muốn đỡ Cố Thành Thấm dậy.
Cố Thành Thấm nghe Khả Lan nói, vẻ mặt rét lạnh.
Cô ta tin tưởng, anh họ có thể nhìn thấu suy nghĩ của cô ta.
Thế thì sao chứ! Ông bà nội sẽ hướng về phía cô ta, chứ không giúp người ngoài.
Nghĩ đến đây, Cố Thành Thấm không nắm tay Khả Lan, dựa vào Lương Bảo Nhi, đứng lên, sau đó khập khễnh đi vào nhà, trên đầu gối đã rỉ ra vết máu.
Khả Lan thấy Cố Thành Thấm đứng lên, ánh mắt cụp xuống, trong lòng đã rõ, đi theo hai người vào nhà.
Cố Thành Thấm đi vào nhà, dì Lưu liền đi tới, đỡ Cố Thành Thấm đi về phía ghế sa lon, chờ sau khi Cố Thành Thấm ngồi xuống, bà chạy đi cầm hộp thuốc tới.
Mà ông Cố ngồi trên ghế sa lon trong phòng, nhìn thấy đầu gối cháu gái mình chảy máu, vẻ mặt gấp gáp, quan tâm nói: “Tiểu Thấm, cháu sao vậy.”
Tuy nói Cố Thành Thấm khiến ông Cố không yên tâm, nhưng vẫn là đứa cháu gái duy nhất của ông.
Tình thương yêu Cố Thành Thấm so với Cố Thành Viêm nhiều hơn.
Cố Thành Thấm nghe ông Cố hỏi, không vội vã trả lời, cắn môi nói: “Cháu không cẩn thận vấp ngã.” Dứt lời, ánh mắt Cố Thành Thấm nhìn về phía Khả Lan, lộ vẻ hoảng sợ, hốc mắt lại đỏ lên.
Ông Cố thấy bộ dáng Cố Thành Thấm, khuôn mặt vốn dĩ lộ vẻ quan tâm, liền thay đổi, nghiêng đầu nhìn Khả Lan, vẻ mặt rét lạnh, trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc thế nào?”
Sau khi ông Cố dứt lời, ánh mắt liền chuyển sang Lương Bảo Nhi, muốn Lương Bảo Nhi nói.
Lương Bảo Nhi bị ông Cố nhìn như vậy, giống như giật mình, ngồi bên cạnh Cố Thành Thấm, cúi đầu không lên tiếng.
Không khí chợt trở nên cực kỳ đè nén, Cố Thành Thấm cúi đầu nhỏ giọng thút thít.
Im lặng hồi lâu......
“Lâm Khả Lan, cô nói.”
Ông Cố trầm giọng mở miệng, muốn Khả Lan nói, gọi cả họ lẫn tên như vậy, khiến trong lòng Khả Lan rét lạnh.
Chưa nói gì, ông Cố đã nghi ngờ cô làm.
Thật sự sẽ bảo vệ cháu gái gay gắt!
Nghĩ đến đây, Khả Lan hít một hơi, mấp máy môi, chuẩn bị thành thật trả lời.
Nhưng, Cố Thành Thầm lại mở miệng trước: “Không liên quan đến chị dâu, là cháu không cẩn thận.” Cố Thành Thấm nói tới đây, ánh mắt nhìn vào vết thương.
Lúc này dì Lưu đưa hộp thuốc tới.
Vướng quần áo, không thể xử lý vết thương, chỉ có thể cắt bỏ quần áo.
Bởi vì trời đông giá rét, lại ở bên ngoài trời lạnh, bên trái đầu gối Cố Thành Thấm lúc này đã máu thịt bê bét.
Bộ dáng Cố Thành Thấm vẫn cắn răng, khuôn mặt khổ sở như cũ.
Ông Cố lại cảm thấy đau lòng, khuôn mặt khẩn trương, có thể nhìn thấy rõ cực kỳ yêu thương đứa cháu gái này.
Rồi sau đó.....
Dù Lưu gọi bác sĩ gia đình tới xử lý vết thương cho Cố Thành Thấm, sau khi băng bó xong, dì Lưu cùng Lương Bảo Nhi đỡ Cố Thành Thấm về phòng.
Khả Lan cũng xoay người muốn đi lên lầu, ông Cố chợt trầm giọng nói với Khả Lan: “Cô ở lại.”
Ông Cố dứt lời, Khả lan dừng bước.
Cô nhìn ông Cố, không lên tiếng, môi mỏng đỏ mọng mấp máy, trong lòng có một khoảng tối tăm.
Xem như ông Cố bảo vệ cháu, nhưng cũng phải nghĩ, Cố Thành Thấm té ngã có hơi kỳ quặc.
Chẳng lẽ, ông Cố không biết phân rõ trắng đen, muốn cô ở lại để trách cô?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Khả Lan dừng trên người ông Cố, không lên tiếng, nhìn ông Cố cùng ông Lương đanh ngồi bên cạnh.
Khả Lan vẫn cảm thấy, ông Lương là người có bụng dạ sâu thẳm.
Ban đầu giả bộ bị bệnh, diễn cảnh tê liệt, lừa gạt mọi người; sợ rằng lúc đó ông bà Cố cũng không biết, ông Lương giả bộ tê liệt!
Khả Lan vẫn đưng trong phòng khách không lên tiếng, không khí cũng trở nên đè nén hơn.
Cố Thành Thấm cùng Lương Bảo Nhi đứng trên cầu thang xem tình hình dưới lầu.
Khóe miệng Cố Thành Thấm khẽ nhếch, sắc mặt Lương Bảo Nhi cực kỳ bình tĩnh.
Một lúc lâu......
Ông Cố gọi Khả Lan ở lại, vẫn không có lên tiếng, để Khả Lan đứng trong phòng khách.
Ông cùng ông Lương trò chuyện về nhà họ Trương có chắt, nhà họ Lý có con dâu, ông Vương chuẩn bị tiệc để tụ họp với các chiến hữu.
Cố Thành Thấm thấy tình hình dưới lầu, khẽ cười, vỗ tay một cái đi lên lầu.
Khả Lan đợi đã lâu, cho đến khi nhìn thấy ông Lương cùng ông Cố nói xong, đứng dậy, nói đi ra ngoài, nhưng vẫn không nói câu nào với Khả Lan.
Thấy tình huống như vậy, Khả Lan hơi giận, nhưng không lên tiếng, mà đứng trong phòng khách, hít một hơi, nhẫn nhịn!
Đợi ông Cố cùng ông Lương đi xa.
Lúc này Khả Lan mới thở dài, ngồi trên ghế sa lon, xoa bàn chân nhức mỏi, trong lòng có cảm giác uất ức.
Ông Cố gọi cô lại, không khiển trách cô, tám phần là biết chuyện Cố Thành Thấm tẽ ngã không liên quan đến cô, nhưng không trách, mà gọi cô lại, phạt cô đứng.
Quy tắc này nói rõ, ông Cố đang cảnh cáo cô, nói cho cô biết ở nhà họ Cố ai lớn ai nhỏ!
Tuy nói Khả Lan thừa nhận, chuyện hôm nay liên quan đến cô, thật sự có thể khiến ông Cố mất hứng.
Nhưng những điều này cũng không phải là ý của cô!
Ở nhà họ Cố, cô không được chào đón còn chưa tính, còn phải xem sắc mặt mọi người mà cư xử, thật sự khiến cho cô không thoải mái.
Nghĩ đến đây Khả lan hít một hơi, cố nén giọt nước mắt đang trực trào ra, cắn môi.
Im lặng hồi lâu.......
Cô ngẩng mặt nhìn lên lầu, vừa đúng lúc nhìn thấy Cố Thành Viêm từ trên lầu đi xuống.
Nhìn thấy Cố Thành Viêm xuống lầu, Khả Lan cúi đầu hít một hơi thật sâu, cố gắng bình phục tâm tình của mình, ngồi im trên ghế sa lon.
Cố Thành Viêm thấy Khả Lan ở dưới lầu, liền đi xuống.
Anh ngồi xuống bên cạnh Khả Lan, nghiêng đầu nhìn Khả Lan, mím môi nhìn hồi lâu, đưa tay kéo Khả Lan, nhìn hai mắt ửng đỏ của cô nói “Khóc sao?” Anh trầm giọng hỏi, hai mắt tối tăm, mơ hồ có kèm theo tức giận.
Khả Lan nghe giọng Cố Thành Viêm, ngước mắt nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, im lặng hồi lâu, gật đầu một cái, lại không lên tiếng.
Cố Thành Viêm thấy bộ dáng Khả Lan, nhíu mày, lại nói: “Là ông nội?”
Ở nhà họ Cố người có thể khiến cho Khả Lan khóc chỉ có ông Cố.
Sau khi Cố Thành Viêm dứt lời, Khả Lan vẫn mím môi im lặng, cô thầm suy nghĩ trong lòng, một lúc lâu mới nói: “Là em làm sai chuyện, khiến ông không vui.” Khả Lan nhỏ giọng trả lời.
Vốn dĩ quan hệ của Cố Thành Viêm cùng ông nội đã không tốt, nếu cô nói thêm gì đó, sợ rằng ông Cố sẽ càng ghét cô hơn.
Nghĩ đến đây, Khả Lan cảm thấy trong lòng tối tăm!
Cô không muốn đến nhà họ Cố, càng không muốn gặp người nhà họ Cố.
Nhưng cô lấy thân phạn vợ Cố Thành Viêm tham gia bữa tiệc chúc mừng Cố Thành Viêm, xem như chính thức công khai!
Nếu như cô không sống ở nhà họ Cố, tám phần nhà họ Cố sẽ bị bạn bè chỉ chõ, nhà họ Cố sẽ tức giận.
Nhưng cô ngây ngô ở lại nơi này, người lớn nhà họ Cố lại không thích cô, sắc mặt ai cũng không tốt, ai cũng không chịu được.
Cô không phải tiên nữ, không thể xem thường những thứ này.
Trong lòng không hề thoải mái cùng uất ức.
Nghĩ đến đây Khả Lan ngước mắt nhìn Cố Thành Viêm, trong lòng chần chừ hồi lâu.
Muốn nói cô không muốn sống ở nhà họ Cố, nhưng lời đến miệng lại thật lâu không nói ra.
Cố Thành Viêm nghe thấy Khả Lan trả lời, sắc mặt hơi trầm xuống, ngồi bên cạnh Khả Lan, im lặng hồi lâu: “Ngày mai, em theo anh đến quân đoàn 27 đi.” Dứt lời Cố Thành Viêm đưa tay vỗ vỗ lưng Khả Lan.
Khả Lan vừa nghe Cố Thành Viêm nói như vậy trái tim liền vui mừng, ngước mắt nhìn anh, muốn đồng ý, nhưng cô lại thầm nghĩ.
Cảm thấy, cô và Cố Thành Viêm cứ như vậy dọn khỏi nhà họ Cố, ông bà Cố càng không vui!
Nghĩ đến đây, Khả Lan thở dài, muốn từ chối, rồi lại không bỏ được.
Hơn nữa, Lan Thư vào tù, trên danh nghĩa cô vẫn là người dứng đầu Quật Khởi, cấp trên của cô sẽ thay đổi người.
Nếu như cô đoán không sai, cấp trên mới của cô sẽ là Mộ Dung Triển mà lần trước cô gặp.
Ông chủ lớn muốn tìm người có thể thay thế vị trí của Lan Thư trong thời gian ngắn thật không dễ dàng; cho nên, ông chủ nhất định sẽ phái người tin cậy tới.
Mặc dù cô không hiểu con người Mộ Dung Triển lắm, nhưng cảm giác, anh ta không cùng một loại người như Lan Thư.
Nếu như cô có thể lấy được tin tưởng, có thể nắm được một chút quyền lực ở Quật Khởi, sẽ không bị người khác bắt nạt.
Để cho mình một con đường lui, còn tốt hơn là mọi chuyện đều phải dựa vào Cố Thành Viêm.
Huống chi, câu hỏi của Cố Thành Viêm hôm nay, khiến cho cô có cảm giác rất kỳ quái!
Tuy nói mấy câu liền không tiếp tục nữa, nhưng Cố Thành Viêm sẽ không vô duyên hỏi những chuyện không có liên quan.
Khả Lan lại không dám phỏng đoán, sợ nhận được câu trả lời mình không mong muốn.
Xem như bây giờ được ngày nào hay ngày ấy, cô cũng phải dành một đường lui cho mình.
Cố Thành Viêm thấy sắc mặt Khả Lan liên tục thay đổi, lại nói: “Em không cần lo lắng, sau này chúng ta có thời gian rảnh có thể về thăm ông bà nội là được.”
Dứt lời, ánh mắt Cố Thành Viêm nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của Khả Lan.
Khả Lan nghe Cố Thành Viêm nói, trong lòng chần chừ hồi lâu, ngước mắt nhìn Cố Thành Viêm, lúc này mới nói: “Thật ra thì không chuyển đi cũng không sao, ông bà nội cũng đã già, chúng ta lại chuyển đi, cái nhà này sẽ quá vắng lạnh.”
Khả Lan nói tới đây, trong lòng bỗng nhiên trầm xuống.
Nếu như sắc mặt ông bà Cố đối với cô tốt một chút, cô sẽ không bối rối như vậy.
Cuộc sống sau này, thật đúng là không cách nào tưởng tượng!
Lời nói của Khả Lan cũng có đạo lý.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, liền giật mình, đưa tay ôm Khả Lan vào lòng.
Anh là muốn bảo vệ Khả Lan, nhưng Khả Lan lại từ chối muốn hiếu thuận với người lớn.
Tuy nói để Khả Lan uất ức, nhưng lại là hậu bối, bọn họ không thể nào cả đời không về nhà.
Anh tin tưởng, Khả Lan có thể điều chỉnh tốt quan hệ trong nhà này.
Khả Lan tựa vào ngực anh, cảm thấy nhịp tim phập phồng của anh, không thể nói rõ cảm giác trong lòng, chẳng qua là cảm thấy, cứ dựa vào như vậy thật là ấm áp, nhưng người đàn ông này, lại không chân thật.
Buổi chiều ở nhà họ Cố, là một buổi chiều ầm ĩ, đến buổi tối, cuối cùng có thể thấy sự vui mừng nhiệt tình sau khi Cố Thành Viêm thăng chức.
Trong khách sạn sáu sao của Tống Thị, bày trăm bàn, mời hết tất cả các anh em đã lập công.
Xem như là khen thưởng tam quân!
Uống rượu, nói chuyện phiếm, không khí sôi trào.
Ông Cố nhìn một đám quân nhân trẻ tuổi, tát nhiên nhớ lại cảm giác đánh giặc năm đó, các anh em từng người một nhào tới, vì giải phóng mà mở con đường máu.
Nhưng......Lúc ấy, các anh em trên chiến trường là anh hùng, nay đã già rồi.
Thời đại của bọn họ đã qua, bây giờ là thiên hạ của người trẻ.
Mà buổi tiệc, Khả Lan cùng ông Cố ngồi chung một xe tới khách sạn, dọc đường đi, ông Cố không ngừng quan tâm vết thương ở chân Cố Thành Thấm.
Điều này làm cho Khả Lan cảm thấy tối tăm.
Ông Cố là cố ý cho cô xem.
Đến khách sạn, vừa đi tới cửa, liền nhìn khắp người trong phòng, trong đó có không ít người, đều mặc quân phục.
Nhiều người đang nói chuyện phiếm, chơi trò chơi.
Không khí cực kỳ náo nhiệt.