Số lần đọc/download: 690 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 01:21:33 +0700
Chương 74
T
rong lòng tôi cảm thấy đau đớn lắm, tim tôi cứ như vỡ ra thành từng mảnh bay trong khoảng không vô vọng. Khóe mắt tôi đột nhiên cày xè, mờ nhẵn đi trong màn nước mắt nóng hổi. Tôi từ từ lui bước, lui khỏi nghịch cảnh đau khổ trước mắt, tôi chẳng muốn nhìn thấy nó một lần nào nữa cả. Nhưng vừa lùi được vài bước, tôi như đụng phải một vật cản phía sau:
-Đừng yếu đuối thế, mày muốn trả thù nó không?
-Mày à Toàn, mày nghĩ ra cách hạ gục nó rồi sao?
-Vẫn chưa, không sớm như vậy đâu! Nhưng cách chọc phá nó thì có đấy!
-Chọc phá nó à?
-Đương nhiên, nếu mày muốn! Nhưng phải đợi đến đêm đã, đảm bảo mày sẽ hả dạ!
-Cám ơn mày nhé!
-Bỏ cái câu ấy đi, tao cũng ghét nó từ đó giờ rồi, nay có kèo thì chơi nó một vố vậy, hề hề!
Chẳng biết kế hoạch nó ra sao nhưng với vẻ mặt tự tin của nó, tôi đã an tâm phần nào. Nhất là với thằng bí thư khốn nạn kia, tối nay tôi sẽ tận mắt thấy nó bị vùi dập trong kế hoạch chọc phá của thằng Toàn, đương nhiên là phải thành công mới nghĩ đến chuyện đó được. Nhưng tôi có một cảm giác rằng kế hoạch này sẽ thành công trót lọt, chí ít là có thằng Toàn tham gia thì cứ tạm thời tin như vậy.
Nếu như buổi sáng là thời gian để các trại sinh tất bật chuẩn bị lều trại, nấu nướng. Buổi chiều để tổ chức các trò chơi vẫn động thể chất thì buổi tối lại là khoảng thời gian các trại sinh giao lưu, gắn kết với nhau sau một ngày hoạt động mệt mỏi, nói dễ hiểu hơn buổi tối từ 7h đến 10h chính là khoảng thời gian tự do để các thành viên của các lớp có thể hiểu nhau hơn qua việc đi dạo, giao lưu, chơi trò chơi nhỏ với nhau trước khi cùng nhau quay quần bên ngọn lửa trại sáng bừng.
Mang tiếng là cắm trại nhưng tôi ít khi nào ở trong trại lắm, hầu hết thời gian tôi đều ngồi thư giản ở gốc cây bàn gần trại. Bởi lẽ buổi trưa nắng rọi vào tấm bạt che nóng hừng hực, ở trong trại như cái lò luyện đan. Còn buổi tối là giờ tự do, ở trong trại một mình cũng buồn lắm, thà ngồi ở ngoài gốc cây ngắm cảnh người đi lại còn có lí hơn.
Nhưng chả khi nào tôi được như ý muốn của mình. Phàm là đang tập trung vào một vấn đề gì đó là ngay lập tức sẽ có người đến làm gián đoạn. Và lần này cũng vậy, nhưng không đến nỗi nào khi đó chính là Lam Ngọc, nhưng chiếc áo đoàn không còn nữa mà thay vào đó là một chiếc áo pull vàng đơn giản làm tôi khá ngạc nhiên.
Dường như biết được điều thắc mắc của tôi, nàng mỉm cười:
-Trại sinh ai cũng đi tắm thay đồ cả rồi, Phong còn ngồi đây sao?
-Hử, đây có chỗ tắm rửa à?
-Có chứ, riêng cho cả nam lẫn nữ luôn! Cả ngày không tắm chịu sao nổi!
-Ầy chà, chân vầy tắm thế nào đây?
Tôi nắn chân thở dài.
-Phong khỏi tắm cũng được, cả ngày hôm nay đâu có vận động nhiều đâu, nên chắc là không sao!
-Ừa, thế cũng được!
Rồi nàng tròn mắt nhìn tôi:
-Sao còn ngồi đây?
-Ơ, gì nữa?
-Ngọc đã bảo tối nay đi dạo vòng quanh khu cắm trại mà còn hỏi lạ nữa!
-Ờ hén, quên! Hề hề! Nhưng mà đi bằng cách nào đây, để Ngọc cổng không tiện lắm, dìu đi thì cũng không được!
-Chuyện đó Phong đừng lo, Ngọc mới xin được cái này từ cô y tế nè!
Nói đoạn nàng rút từ dưới tấm bạt ra một cặp nạn chống đưa cho tôi:
-Đây, có cái này thì khỏi lo gì hết, đi lại thoải mái!
-Chống cái này đi hả, có kì không?
-Kì gì, ai cũng biết Phong bị gãy chân mà, vả lại…
Nàng bỗng ngập ngừng với đôi má hồng ửng.
-Hử, vả lại sao?
-Thì có Ngọc ở đây, ai dám trêu chọc Phong chứ?