Số lần đọc/download: 460 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:54:45 +0700
Chương 73: Xin Em Ở Nguyên Tại Chỗ, Chờ Anh Từng Bước Một Tới Gần
Mì thịt heo đến đây Bà chủ đem một bát mì lớn đặt trước mặt Điềm Điềm và Mạnh Tử Long.
Điềm Điềm giúp Mạnh Tử Long lau đôi đũa duy nhất đưa tới trước mặt anh: Ăn mau đi, không nên để đói bụng
Mạnh Tử Long nhìn mặt bàn phía trước, có lẽ là đã được dùng rất lâu rồi, phía trên còn có vết đen kịt giống như chưa được lau sạch sẽ, anh đường đường là một đại thiếu quần áo mặc tới tay cơm đưa tới miệng, làm sao có thể ăn thứ đồ như vậy.
Sao không ăn? Điềm Điềm thấy Mạnh Tử Long vẫn nhìn chằm chằm mặt bàn vẻ mặt ngẩn người.
Điềm Điềm... Anh cầm chiếc đũa gẩy từng sợi từng sợi trong bát mì kia, Điềm Điềm, chúng ta có thể đổi quán khác được không? Đồ ăn như vậy anh thật sự không có cách nào hạ đũa xuống được, từ nhỏ ba mẹ đã dậy anh không thể ăn những đồ ăn không sạch sẽ ở bên ngoài.
Không phải anh thích ăn mì sao? Mặc dù Điềm Điềm đã ăn no, nhưng nhìn bát mì thịt heo đặt trước mặt, vẫn phải chảy nước miếng.
Không phải.... là vì... Mạnh Tử Long thực sự muốn nói rằng vệ sinh không sạch sẽ, nhưng lại sợ làm Điềm Điềm xấu hổ, dù sao đây cũng là môi trường cô lớn lên từ nhỏ.
Điềm Điềm nhìn dáng vẻ ấp a ấp úng giống như đang cân nhắc liền hiểu ra anh đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Long Phỉ, làm sao có thể ăn ở loại quán nhỏ ven đường như này, bọn họ ăn cơm đều là nhà hàng lớn hoặc là khách sạn.
Vậy chúng ta đi thôi Điềm Điềm không nói gì, chỉ xoay người đứng lên rời đi.
Mạnh Tử Long đuổi theo kéo tay Điềm Điềm, Sao vậy? rõ ràng cảm thấy hình như cô có chút gì đó không vui.
Không có gì, em quên mất anh là tổng giám đốc của Long Phỉ, làm sao có thể ăn cơm ở chỗ như này được, thật xin lỗi Thật ra thì trong lòng cô rất bi thương, khoảng cách giữa cô và anh không thể nào vượt qua được, bất kể là từ phương diện nào đi chăng nữa bọn họ đều không phải là người cùng một giai cấp.
Điềm Điềm, anh không có ý đó, nhưng mà... Mạnh Tử Long rất sợ Điềm Điềm sẽ hiểu lầm, rất sợ cô sẽ cảm thấy mình không xứng với anh
Nhưng mà cái gì..... Nhưng đây chính là môi trường em lớn lên từ nhỏ, nhưng từ sau khi mẹ rời đi thì ngay cả chuyện em đến đây ăn một bát mì như vậy cũng là một chuyện xa xỉ. Nghĩ đến mẹ, Điềm Điềm lại thấy cay cay sống mũi, nước mắt theo đó cũng muốn chảy xuống. nhưng cô vẫn cố gắng nhịn xuống, đột nhiên nghĩ không được khóc ở trước mặt anh, cô không muốn để anh nhìn thấy bộ dạng khổ sở của mình.
Điềm Điềm.... thực xin lỗi Mạnh Tử Long bất chấp tất cả kéo tay Điềm Điềm trở lại chỗ cũ.
Anh muốn làm gì? Điềm Điềm bị hành động của Mạnh Tử Long làm cho sợ hết hồn, anh định làm cái gì, anh kéo cô trở lại chỗ kia là muốn làm gì?
Mạnh Tử Long không nói câu nào chỉ kéo tay Điềm Điềm vào trong cửa tiệm kia, tìm một chỗ ngồi sát tường ngồi xuống
Chủ quán, cho hai bát mì thịt heo Mạnh Tử Long quay về phía chủ quán gọi.
Được, lập tức có ngay
Chủ quán, không cần
Điềm Điềm trực tiếp kéo Mạnh Tử Long đi ra khỏi cửa hàng, đi được mất mét mời buông tay ra, Anh muốn làm gì, anh điên rồi sao? Quả thực hành động vừa rồi của Mạnh Tử Long đã hù dọa được Điềm Điềm rồi, cô chỉ đột nhiêm cảm thấy giữa anh và cô tồn tại một khoảng cách rất lớn mà thôi, cũng không phải cô muốn làm chuyện như vậy
Điềm Điềm, anh chỉ muốn chứng minh, anh có thể bước vào thế giới của em, anh sẽ hết sức cố gắng để bươc vào thế giới của em Trong mắt Mạnh Tử Long tràn đầy thâm tình chân thành, Điềm Điềm, em biết không, lần đầu tiên gặp em em rất xinh đẹp, trong mắt là nụ cười thản nhiên, anh tự nói với mình, em chính là người phụ nữ trong đời này của anh, anh muốn đem lại hạnh phúc cho em, anh bất kể giữa chúng ta có tồn tại bao nhiêu khoảng cách, nhưng chỉ cần em ở nguyên một chỗ chờ anh, chờ anh từng bước một đến gần. Điềm Điềm, anh yêu em
Cảm ơn, cảm ơn anh Điềm Điềm, nước mắt tràn mi, nước mắt cảm động chảy vào lồng ngực Mạnh Tử Long, trong một giây đó cô cảm giác mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới, bất kể sau này có gặp phải bao nhiều khó khăn đi nữa, cô đều nhất định dũng cảm đối mặt, chỉ cần anh không rời khỏi cô, cô sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh.