Bí mật của thiên tài là có được tinh thần của trẻ con khi mình đã lớn, có nghĩa là không bao giờ mất nhiệt huyết.

Aldous Huxley

 
 
 
 
 
Tác giả: Không rõ...
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 106 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 554 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:32:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 71
ing tong….Ting tong
Nó nhìn đồng hồ trong điện thoại để xem mấy giờ mà lại có người đến, có lẽ là Pin, nó nghĩ đơn giản như thế thôi vì đây là nhà của Pin, với lại theo tính của anh thì nó biết anh sẽ chẳng dẫn ai về nhà đó là lý do chẳng có ai có thể đến đây cả.
-          Đợi em một lát _ nó vừa đi vừa nói
-          Lạnh quá…lạnh quá _ khi cửa vừa mở hắn vội bước vào nhà
-          Nè…sao lại là cậu chứ _ nó nhìn hắn
-          Sao lại không phải tôi chứ _ hắn nhìn nó
-          Còn đây là gì _ nó đá vào cái vali của hắn
-          Đồ của tôi
-          Cậu có ý gì vậy hả
-          Dĩ nhiên là tới đây ở…giờ tôi không thể về nhà nữa, vì vậy đây là nơi duy nhất tôi có thể tới _ hắn thản nhiên kéo vali lên gác phải
-          Nè…đó là của anh Pin mà _ nó chỉ lên trên đó
-          Cô không biết, phải là của tôi, trái là của anh Pin à _ hắn nói
-          Gì …vậy giờ anh Pin ngủ đâu
-          Cô khỏi lo, anh ấy sẽ ngủ lúc tôi với cô không ngủ
-          Nói vậy là sao
-          Ây….cô hỏi nhiều thế…_ hắt nhăn nhó
-          …
Nó tức anh ách đi thẳng lên gác cầm điện thoại lên gọi cho Pin ngay lập tức, nó không thể nào ở cùng cái tên nhiều chuyện lắm mồm này được.
-          “ Alo “
-          Alo…anh hả…anh mai về nhà đi
-          “ Có chuyện gì hả “
-          Cậu ta tới đây…cậu ta đòi ở lại đây
-          “ Sao…”
-          Anh mau về đuổi cậu ta ra khỏi nhà đi
-          “ Em cứ ngủ trước đi…lát anh sẽ về, anh đang bận chút việc “
-          Anh Pin _ nó chưa nói hết câu thì anh Pin tắt máy rồi
-          Thấy chưa…tôi nói rồi mà _ hắn cười tươi rồi nằm ra giường
-          Đồ biến thái _ nó lầm bầm trong mồm rồi cũng nằm xuống giường
Một lúc sau nó thấy yên tĩnh quá nên ngước lên để xem hắn đâu rồi, có khi nào hắn bỏ đi không.
-          Tôi đang thay đồ…cô đừng có nhìn lén nha _ thấy nó ngọ nguậy hắn nói lớn
-          Cái đồ… _ nó kéo chắn chùm kín đầu lại
Hắn cười khúc khích khi lừa nó như thế, công nhận là nó ngây thơ thật, nhưng để nó ở lại một mình với Pin thì hắn chẳng yên tâm chút nào. Hắn thừa biết ở Pin có gì đó rất đặc biệt giành cho nó, chỉ là hắn chưa tìm ra đó là gì thôi. Vội xuống nhà để sang gác trái nơi nó nằm, hắn rón rén rón rén như kẻ ăn trộm ăn cắp vậy.
-          Cô không định về nhà thật sao _ hắn nói nhỏ
-          Á… _ nó giật mình hất tung chăn ra nên đã quật trúng mặt hắn khiến hắn bật máu mồm
-          Ya…cô điên à _ hắn quát lên
-          Cậu mới là đồ điên…không không qua bên này làm gì…cậu có ý đồ gì
-          Cô vừa phải thôi chứ _ hắn đứng dậy thả cánh tay đang ôm mũi xuống
-          Máu…máu kìa _ nó chỉ tay vào mặt hắn
-          Máu …máu đâu _ hắn nhìn nó
-          Ngồi xuống…ngối xuống lau máu đi _ nó kéo hắn ngồi xuống rồi lấy khăn giấy lau cho hắn
Hắn ngồi im chẳng dám nhúc nhích gì, không phải là sợ nó, nhưng hình ảnh của nó đang lo lắng cho hắn lúc này khiến hắn rất vui và hạnh phúc.
-          Nhìn cái gì mà ghê vậy _ nó thấy hắn cứ nhìn mình chằm chằm
-          Không có gì _hắn cười
-          Tự lau đi _ nó ấn mạnh miếng giấy vào mặt hắn
-          Á…tôi đang bị thương đấy _ hắn nói
-          Không sao chứ…xin lỗi, tôi hơi…._ nó chạm tay vào mặt hắn lo lắng
-          Cô lo lắng cho tôi vậy sao _ hắn chụp tay nó giữ nguyên trên khuôn mặt đẹp trai của mình
-          Cậu làm cái gì vậy _ nó kéo tay lại
-          Cô lo lắng cho tôi nhiều thế còn gì _ hắn tiến tới gần nó
-          Cậu mau thả tay tôi ra _ nó cố giật tay lại nhưng không thể
-          Cô có gì muốn nói với tôi không….tôi đang chờ đây _ hắn ngày càng tiến lại gần nó
-          Có…để tôi nói trước đã _ nó thở gấp
-          Uhm hứ _ hắn mỉm cười
-          Cậu có thể lại gần tôi một chút không…tôi muốn một mình cậu nghe thôi
-          Có vẻ bí mật đấy _ hắn cười khoái chí
-          Ya…. _ nó cụng mạnh đầu nó vào đầu hắn khi hắn đưa mặt tới gần nó hơn
-          A…cô làm gì vậy _ hắn buông hai tay nó ra mà ôm trán
-          Nói nhẹ nhàng mà không thích nghe…cứ thích dùng bạo lực thôi là sao chứ _ hắn đứng dậy chống nạnh nhìn hắn
-          Cô làm tôi muốn điên lên mất _ hắn nhăn nhó nhìn nó
-          Điên lên rồi sao…giờ ai mới là người nói câu đó chứ
-          Cô sai lầm khi nói câu đó rồi _ hắn chồm tới kéo nó ngồi xuống cạnh hắn
-          Gì vậy _ hắn ngạc nhiên mở to mắt nhìn nó
-          ….
Hắn chẳng nói gì mà giữ hai tay nó lại vòng ra sau lưng hắn để nó không nhúc nhích được nữa, rồi từ từ đưa mặt lại gần nó, nụ cười hạnh phúc hiện hữu trên khuôn mặt hắn nhưng ngược lại cái mặt tái mét hơi thở dốc thì đang hiện hữu trên khuôn mặt nó.
-          Khi tôi còn nói chuyện tử tế…mau…
Nó chưa nói hết câu thì đã bị hắn ngắt lời bằng nụ hôn nồng cháy rồi, nó mở to mắt nhìn hắn, sao hắn dám chứ, ngày hôm nay tụi nó đã chạm môi những hai lần rồi đấy, hắn ăn gan trời hay sao mà dám chứ.
-          Hai đứa làm gì vậy _ giọng của Pin
-          … _ cả hai giật mình buông nhau ra cùng quay xuống nhìn anh
-          Anh cần một lời giải thích _ anh vòng tay đứng dưới nhà nhìn lên
-          Đồ biến thái _ nó đạp hắn một cái rồi bước vội xuống nhà
-          Anh …em với cậu ta không có gì đâu, cậu ta tự tiện xông vào nhà còn tự ý lên chỗ ngủ của anh nữa…anh mau đuổi cậu ta đi đi _ nó nói
-          Tự tiện á…là cô mở cửa cho tôi vào mà…vả lại đây là chỗ tôi hay lui tới vậy thì đâu có được coi là tự ý  _ hắn cũng xuống dưới
-          Làm sao tôi biết người ngoài cửa là cậu chứ _ nó nói
-          Vậy thì đừng mở cửa…mở rồi còn gì nói nữa đâu
-          Là vì tôi tưởng đó là anh Pin nên tôi mới mở
-          Tưởng tưởng…nếu không phải là tôi mà là một tên dê xồm thì sao
-          Cậu chính là tên dê xồm đó
-          Đủ rồi _ Pin hơi gắt làm cả hai im bặt
-          Mai anh sẽ đưa em về nhà _ Pin nhìn nó
-          Không được…em mới…
-          Đừng có chiến tranh với ba mẹ em như thế….chẳng lẽ em gạnh tỵ với một trong hai người khi họ quay lại với nhau sao
-          Anh … _ nó cảm thấy tự ái khi anh nhắc tới ba mẹ nó
-          Họ chỉ là chưa hiểu được em thôi…hãy cho họ cơ hội
-          Hai người đang nói gì vậy _ hắn chõ mỏ vào hỏi
-          Anh thì biết gì chứ _ nó gằm mặt nhìn xuống
-          Thật ra anh mới gặp họ về…anh đã xin phép cho em ở lại đêm nay
-          Từ khi nào anh trở thành bảo mẫu của em vậy _ nó nhếch mép cười đểu nhìn anh
-          …. _ Pin đứng hình khi nhìn thấy nụ cười của nó, nó thay đổi thật rồi
-          Cuối cùng tôi lại bị mấy người cho vào tròng _ nó nhìn thằng vào mắt anh
-          Hai người đang nói chuyện gì vậy _ hắn thắc mắc
-          … _ cả hai đều giữ im lặng không nói gì với hắn hết
Nó quay lưng lại với anh để giọt nước mặt rơi vội được hạ cánh xuống sàn nhà êm đềm trước khi anh nhìn thấy, nó cảm thấy không thể tin tưởng thêm bất kỳ ai được nữa, ai cũng đều diễn trò trước mặt nó hết, còn sau lưng bọn họ chỉ xem nó như một đồ vật ưng đặt đâu để đâu tuỳ ý họ. Nó bước chậm rãi lên lầu, giờ trời gần sáng rồi, nó gần phải về rồi, tốt thôi nó sẽ xem đây như một cuộc picnic ngắn ngày vậy thôi, không sao hết, mọi chuyện sẽ qua thôi. Nó kèo mền chùm kín mít rồi dùng hai tay bịt miệng lại để không có tiếng nào thoát ra ngoài, hai bờ vai nó run lên bần bật, nước mắt trào ra vô ý thức, nó không thể kiểm xoát được những giọt nước mắt đó được. Hắn nhìn nó rồi quay lại nhìn Pin chờ đợi đâu trả lời.
-          Nhìn tao làm gì…chẳng có gì để nói với mày đâu _ anh nói
-          Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra _ hắn hỏi
-          Mày hỏi làm gì _ Pin hỏi ngược lại
-          Hỏi cũng không được sao _ hắn dỗi
-          Thể rốt cuộc mày với con bé có chuyện gì _ Pin tò mò hỏi
-          Anh hỏi làm gì _ hắn hỏi ngược lại
-          Hỏi cũng không được sao _ anh thấy tức khi hắn nhái lại anh
-          Đi ngủ đi _ hắn bỏ đi
-          Ngủ đi…rồi mai về nhà mày đi _ Pin bước đi chẳng thèm trả lời câu hỏi của hắn
-          Còn câu hỏi của em anh chưa trả lời mà _ hắn quay lại
-          Quên nó đi
Hắn quay  ngước lên nhìn nó, có lẽ đang khóc, hắn thấy mền của nó rung rung từng đợt, rốt cuộc nó đang phải chịu đựng cái gì mà hắn không biết vậy nè.
***
Cạch _ tiếng mở cửa xe
Nó bước xuống xe rồi rồi đợi anh Pin mở cốp để lấy balo cho nó, anh nhìn nó khi đưa cho nó mấy cái balo nhưng nó né tránh không nhìn anh chỉ chú tâm vào việc lấy balo rồi vào nhà thôi, nó chẳng có gì muốn nói lúc này cả. Lúc nó vào nhà, Pin cũng theo sau nó mà nó không hay biết, mãi cho đến khi mẹ nó lên tiếng nó mới biết sự xuất hiện của anh ấy trong nhà mình.
Tôi Lỡ Thích Cô Rồi Sao Đây ? Tôi Lỡ Thích Cô Rồi Sao Đây ? - Không rõ...