Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2021-01-09 16:33:53 +0700
Chương 72:Chàng Trai Tốt Bụng
“T
hời buổi này người như vậy không nhiều, hơn nữa trong lăn lộn cái vòng luẩn quẩn này, cậu ta thật sự là người cần được quý trọng.”
Ngày hôm sau, Hàn Đông không bước chân ra khỏi nhà, một mực rúc trong phòng gõ gõ đánh đánh cái gì đó.
Tới khi chạng vạng Du Minh đi qua liếc một cái coi như hỏi thăm, phát hiện giai đoạn chế tác giường gỗ đã hoàn thành, chỉ còn thiếu một bước sơn bóng thôi. Hàn Đông bận rộn cả ngày, mệt như chó chết, hai cái chân muốn rã còn ráng đi ra ngoài mua sơn.
“Cậu cần gì gấp như thế? Ngủ trên ghế sa lon một bữa không được sao?”
Hàn Đông khoát tay: “Cậu không hiểu đâu, hôm qua tôi bói cho mình một quẻ, quẻ nói tôi với cái giường này không có duyên. Nếu tôi không tăng giờ làm việc, chỉ sợ tôi ngủ không nổi.” Nói xong thì vội vàng ra khỏi cửa.
Kết quả không đến mười phút sau, Hàn Đông chỉ xách cái mông trở về, sắc mặt khó coi.
“Sao không mua?” Du Minh hỏi.
Hàn Đông nói: “Đại lí đối diện gian thương vãi ra, 1 lít sơn gỗ đòi 300 tệ. Sau đó tôi lại hỏi, cậu đoán xem? Đại lí đó là công ty cổ phần của công ty ta, tiền của tôi cũng giúp cho tên họ Vương kia kiếm lời. Mẹ nó, tôi đây không thèm mua chỗ đó! Tôi đây đi chợ bán sỉ!”
“Vậy sao cậu lại về?”
“Lấy vé xe buýt.”
“Tôi thấy chợ bán sỉ gần mà, bắt xe cũng không tốn bao nhiêu tiền.”
Hàn Đông lại hất mặt lên: “Nhớ cho kỹ, tôi đây sẽ không phung phí một phân tiền.”
Du Minh: “…”
Kết quả, hai giờ sau Hàn Đông cũng chỉ xách cái mông trở về.
“Sao lại không mua?”
“Lúc đi là giờ cao điểm, vài chiếc xe buýt đi ngang qua cũng không chen lên nỗi, chờ khi tôi lên được thì khu chợ cũng đóng cửa rồi.”
“…”
Hôm sau, nghi thức ký hợp đồng diễn ra ở Bắc Kinh.
Các lãnh đạo cấp cao của công ty Trung Đỉnh đều có mặt, đạo diễn nổi tiếng cùng đủ loại tai to mặt lớn tập hợp lại, bạn bè Y Lộ cũng tham gia chúc mừng, trong đại sảnh ánh đèn rạng rỡ, muôn hoa đua thắm khoe hồng trên thảm đỏ.
Lý Thượng mặc một bộ quần áo xa xỉ kiêu ngạo đứng đó, nổi bật hơn cả Phương Vân bên cạnh. Nhất là cái quần được may đo theo đúng cỡ người, bó sát thân thể, phô ra cặp chân dài khiến người ta không khỏi hâm mộ, trong lúc nhất thời thu hút mọi ánh mắt.
Phương Vân tìm được vị trí của mình liền an vị, Lý Thượng thì bị Lương Cảnh kéo đến bên Vương Trung Đỉnh và đạo diễn Hà.
Đạo diễn Hà là đạo diễn hạng nhất hạng nhì trong nước, cũng là vị đạo diễn mà Trung Đỉnh hằng năm đầu tư chọn trước, luôn tìm kiếm người mới có tài năng. Ông và Lương Cảnh đã hợp tác ba lần, giao tình của hai người cũng không cạn.
Đạo diễn Hà cười với Lương Cảnh, trêu chọc nói: “Đây là ‘tân sủng’ của cậu đấy hả?”
Lương Cảnh nhìn Vương Trung Đỉnh một cái, sau đó nói: “Đạo diễn Hà, lời này ngài nói sai rồi, cậu ta không phải ‘tân sủng’ của tôi’, phải là ‘tân sủng’ của Vương tổng mới đúng. Vương tổng mới là Bá Nhạc chân chính, tôi đây chỉ là chen ngang mà thôi.”
“Ha ha ha ha… Đúng đúng, phải là của Vương tổng.” Đạo diễn Hà vừa cười vừa đánh giá Lý Thượng, trong mắt tràn đầy vẻ tán thưởng: “Chàng trai, cậu quả thật không tệ, trẻ tuổi, nhưng không luống cuống!”
Vương Trung Đỉnh cũng đã khá lâu không gặp Lý Thượng, thấy hắn tinh thần lẫn diện mạo đều tốt hơn, tâm tình cũng cảm thấy vui vẻ.
“Gần đây công việc quay phim thế nào? Có thuận lợi không?” Vương Trung Đỉnh hỏi.
Lý Thượng gật đầu: “Vâng, rất thuận lợi, người trong đoàn phim rất chiếu cố tôi.”
Đối với chuyện Lý Thượng bị đạo diễn xỉ vả trong đoàn phim, Vương Trung Đỉnh có nghe qua. Nhưng bây giờ Lý Thượng không nhắc đến, có thể là không để bụng, cũng có thể là sợ Vương Trung Đỉnh nghi ngờ năng lực của mình, tóm lại hắn vẫn giữ một phong độ rất đáng khen. Nếu đổi thành Hàn Đông, lúc mộng du không đi tìm vị đạo diễn kia bóp chết đã là vạn hạnh!
Vừa nghĩ tới Hàn Đông, ánh mắt Vương Trung Đỉnh lại quét dọc theo thảm đỏ chuyển tới cửa lớn, lại không thấy bóng dáng Hàn Đông đâu.
Tên này chạy đi đâu nữa rồi?
Hàn Đông vốn thích lề mề, hội nghị ngày hôm nay lại là sự kiện đặc biệt, nên càng dốc sức chuẩn bị một phen. Nhưng không nỡ bỏ tiền bắt taxi, cũng chỉ có thể đứng chờ xe buýt, bởi vậy mới tốn không ít thời gian trên đường.
Chờ lúc Hàn Đông đến cửa, tất cả mọi người đều đã ngồi vào bàn.
Cho dù như vậy, Hàn Đông vẫn như trước hết nhìn Đông rồi nhìn Tây, bắt gặp ai cũng tán gẫu hai câu. Thật vất vả mới được vào sảnh tầng trệt, kết quả cửa thang máy mở ra, một cô gái xinh đẹp khóc hu hu đi tới, hắn lại bắt chuyện với người ta.
“Ông ta cứ… cứ như vậy… mắng… mắng tôi… trước mặt nhiều người… Cũng là ông ta kêu tôi ăn mặc đẹp một chút…… hu hu…”
Cô gái xinh đẹp khóc sướt mướt tố khổ, Hàn Đông nghe xong nửa ngày cuối cùng mới hiểu.
Cô gái xinh đẹp đang diễn bài kể khổ này là nghệ sĩ của công ty N, lăn lộn ba bốn năm mới coi như yên ổn. Đang tham gia một đoàn phim, vẫn đóng vai phụ, mà lần này tham gia nghi thức ký hợp đồng cũng là đi theo đoàn. Vì không muốn trông quá mức bủn xỉn, cô mới không tiếc vay tiền đặt mua một bộ trang phục và trang sức hai vạn. Kết quả cũng bởi vì ăn mặc đẹp đẽ hơn so với nhân vật chính, đã bị phó đạo diễn chỉ vào mặt mắng té tát, bảo cô cút đi. Hai vạn liền trôi theo dòng nước, ngay cả một góc thảm đỏ cũng không được bước lên.
Kỳ thật loại sự tình này thường xuyên xảy ra trong giới, nếu là người bình thường thì ai thèm quản? Có thể Hàn Đông là kinh thành đệ nhất rắn rỏi, đại sư đức nghệ song toàn, có thể nào mặc kệ để một cô gái khóc trước mặt mình đây?
Không nói hai lời, trực tiếp lấy một cành hoa hồng được khắc bằng gỗ từ trong túi ra, vốn định đưa cho nhân vật chính của ngày hôm nay, là nữ thần Y Lộ. Kết quả tiện tay liền đưa cho cô gái này, còn không quên đưa tay vuốt nhẹ lên tấm lưng mềm mại của người ta một cái, học dáng nam chính trong phim thần tượng mà nói: “Ngốc, chỉ biết khóc thôi.”
Cô gái xinh đẹp hỏi: “Đúng rồi, anh tên gì?”
Hàn Đông không nói, chỉ chìa một ngón trỏ ra lắc lư hai cái, ý bảo: Em không cần biết tôi là ai.
Lúc Cô gái xinh đẹp đi ra khỏi đại sảnh mới phát hiện trên cành hoa bằng gỗ có khắc số điện thoại của Hàn Đông…
Chờ khi Hàn Đông đến cửa đại sảnh nơi tổ chức thì nghi thức ký hợp đồng đã bắt đầu.
“Còn đi thảm đỏ gì nữa? Không thấy thảm đỏ được cuốn vào rồi sao?” Bảo vệ gác cửa vẻ mặt không mấy kiên nhẫn.
Hàn Đông cũng không tức giận: “Vậy anh có thể cho tôi vào chứ?”
“Vào thì được, nhưng phải đi cửa nhỏ bên cạnh, đừng làm kinh động đến chủ tịch với lãnh đạo!”
Vì thế, Hàn Đông dùng phương thức uất ức như vậy lặng lẻ đi vào.
Tuy rằng vô thanh vô tức, nhưng trong sảnh vẫn có hai vị phát hiện ra hắn.
Vương Trung Đỉnh đương nhiên không cần nhiều lời, Hàn Đông vừa mới vào cửa, thiếu chút nữa đã bị ánh mắt của anh gọt rớt một tầng thịt. Còn Lý Thượng thì như Thần, hai mắt nhìn chằm chằm sân khấu, nhưng trong nháy mắt lại có thể bắt được bóng dáng Hàn Đông.
Kỳ lạ… sao anh ta cũng tới đây? Lý Thượng nghĩ không ra, không phải chỉ có nghệ sĩ ký hợp đồng mới có tư cách tham gia sao?
“Sau đây chúng tôi xin mời Vương tổng lên sân khấu nói một vài lời.”
Tiếp đó là một tràn pháo tay, Vương Trung Đỉnh đi lên sân khấu, lấy hộp quà trên tay nhân viên hỗ trợ đứng sẵn trên đó đưa cho Y Lộ: “Tôi đại diện cho toàn thể công ty điện ảnh và truyền hình Trung Đỉnh hoan nghênh cô gia nhập.”
Nhân viên hỗ trợ giúp Y Lộ mở hộp ra, bên trong là một chiếc đồng hồ sáng lấp lánh, mọi người đều biết sở thích của Vương Trung Đỉnh là sưu tầm đồng hồ, nhưng tặng một chiếc đồng hồ mình thích cho người khác thì là lần đầu tiên.
“Cám ơn, cám ơn…”
MC nhường lại micro để Y Lộ phát biểu đôi lời, Y Lộ kích động đến độ có chút nghẹn ngào.
“Thật ngại quá, tôi có hơi…”
Phương Vân ở dưới đài hừ lạnh một tiếng, sắc mặt kém đến cực điểm. Lý Thượng đưa tay qua, tùy ý để Phương Vân bóp chặt tay mình muốn ứ máu, nhưng lại không rên một tiếng.
Người cũng hừ lạnh còn có Hàn Đông.
Chỉ được tặng cho một chiếc đồng hồ mà đã kích động tới vậy? Uổng công tôi xem cô như nữ thần. Cái thứ đó trong văn phòng có mấy ngàn cái chứ, nói không chừng sau này đều là của tôi, như vậy mới đáng để tôi lo lắng tới phát khóc kìa!
Sau khi nghi thức ký hợp đồng kết thúc, Vương Trung Đỉnh mang bộ mặt như đưa đám đi ra ngoài, Phùng Tuấn theo sát phía sau, nhịn không được phỉ nhổ: “Tên Hàn Đông này quả thực bất trị! Vốn dĩ tôi chả có ấn tượng gì với Lý Thượng, nhưng từ khi gặp cậu ta, tôi ngày càng cảm thấy Lý Thượng là một nhân tài!”
“Đừng nói nữa, nhớ tới cậu ta là tôi đau đầu.” Ngữ khí Vương Trung Đỉnh lạnh như băng.
Phùng Tuấn thức thời câm miệng.
Lúc hai người đi đến cửa, liền thấy rất nhiều nghệ sĩ đứng ở phía đối diện chờ bắt xe, lúc này không biết từ đâu xuất hiện một lão ăn xin áo quần rách rưới tả tơi, bưng một cái chén mẻ đi qua trước mặt đám nghệ sĩ, chắp tay dập đầu rất đáng thương. Nhưng không ai thèm để ý đến ông, bọn họ hoặc là cúi đầu chơi di động, hoặc là giả vờ nhìn sang nơi khác, hoặc bị trợ lý nhanh chóng ngăn lại sợ quần áo bị dính bẩn…
Đúng lúc này, khi lão đi ngang qua, Hàn Đông lại móc ra trong túi quần hơn mười tệ, trộm đưa cho lão.
Rất nhiều minh tinh tình nguyện quyên góp mấy trăm vạn trước ống kính, nhưng không hẳn sẽ tình nguyện cho đi vài tệ lẻ sau máy quay.
Ai cũng không đoán được, một tên đi ăn buffet no muốn trào ngược lên họng cũng không chịu rời đi như Hàn Đông, thế nhưng lại chủ động lấy tiền ra, hơn nữa còn là người duy nhất bỏ tiền.
Một cảnh này lại khiến tâm Vương Trung Đỉnh rung động, không thể kém gì khi thấy được tấm ‘di ảnh’ trắng đen của mình hồi trước.
Hàn Đông không chỉ cho tiền, còn tràn đầy quan tâm không chút nào kiêng dè dơ bẩn trên người lão ăn xin, khom lưng nói nhỏ bên tai ông: “Tôi cũng từng làm qua cái nghề này, biết ông không dễ dàng gì…”
Lão ăn xin rất sửng sốt, sau đó nắm chặt lấy tay Hàn Đông cảm khái không thôi.
“Không ngờ đi tới đây còn gặp được đồng nghiệp…”
Phùng Tuấn nhịn không được lẩm bẩm một câu: “Tôi nhìn không ra cậu ta lại có phần thiện tâm này?”
Nhân viên quản lý khu đại sảnh đứng bên cạnh chen vào: “Cậu ta quả thật là người tốt, vừa rồi có một cô gái bị đuổi ra, không ai thèm quan tâm, chỉ có cậu ta đến an ủi vài câu.”
Chẳng lẽ cậu ta đến muộn là vì chuyện này? Phùng Tuấn đưa mắt nhìn qua Vương Trung Đỉnh, vẻ mặt Vương Trung Đỉnh cũng thay đổi.
“Tôi cảm thấy cậu ta nổi lên sắc tâm thì có, muốn chiếm tiện nghi cô gái kia.” Nhị Lôi lại thật thà nêu suy nghĩ.
Kết quả nhân viên quản lý lại phủ định: “Mới đầu tôi cũng nghĩ vậy, nhưng sau đó lại nghe thấy cô gái đó hỏi cậu ta tên gì, cậu ta không trả lời, cứ thế đi mất. Thời buổi này người như vậy không nhiều, hơn nữa trong lăn lộn cái vòng luẩn quẩn này, cậu ta thật sự là người cần được quý trọng.”
Hàn Đông cùng ‘lão đồng nghiệp’ tán gẫu xong lại cảm thấy chua xót trong lòng, vừa định đi tới trạm xe buýt chợt nghe một tiếng còi inh ỏi. Ngẩng đầu nhìn liền thấy Vương Trung Đỉnh ngồi trên chiếc xe kia.
“Lên xe.” Vương Trung Đỉnh nói.
Hàn Đông giả vờ không nghe thấy.
Vương Trung Đỉnh trực tiếp xuống xe, túm lấy Hàn Đông kéo lên.
Một màn này đúng lúc bị Lương Cảnh mới bước ra từ cửa đại sảnh chứng kiến được, sắc mặt liền thay đổi…