There is a wonder in reading Braille that the sighted will never know: to touch words and have them touch you back.

Jim Fiebig

 
 
 
 
 
Tác giả: Cheery_kul
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 112 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 461 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:19:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21 - 4
hap 21.4:
Khi chắc chắn Ken đã ra khỏi nhà, Pj mới sang gõ cửa phòng Khánh Hạ, khi ra mở cửa, thấy nhỏ, Khánh Hạ có vẻ ko vui xí nào cơ mà cô ta vẫn đặt trên môi 1 nụ cười giả tạo.
- Chuyện gì hả em gái?
- Em nghĩ chị nên mời em vào phòng! – Pj nhoẻn miệng cười.
Người ta đã nói thế chẳng lẽ ko mời, vậy thì phải cho người ta vào phòng thôi!
- Nói em nghe, vì sao chị trở về? – Pj nhìn thẳng vào mắt Khánh Hạ khiến cô ta có 1 chút ‘nhột’.
- Vì chị còn yêu Ken! – Khánh Hạ nở nụ cười, ‘ có vẻ’ rạng ngời và phảng phất chút ít hạnh phúc.
- Chị giả tạo quá rồi! – cười – Chị chẳng phải đã có ‘chồng’ rồi còn gì?- Pj xoáy sâu vào mắt Khánh Hạ.
- Em nói gì thế? – Khánh Hạ nắm chặt 2 tay mình.
- Sống chung, sinh hoạt với nhau và thân thiết như thế thì cũng như là vợ chồng rồi chị à! Em điều tra về chị, mọi thông tin em nắm được hết rồi, hah, chị nghĩ sẽ bảo mật được sao? Với nhóm người của Ken, chắc sẽ chẳng lấy được thông tin đó đâu, cơ mà Ken chẳng điều tra chị, nhưng chị là chị của em nên em hiểu khá rõ, phá lớp bảo vệ đó ko khó khăn là mấy! – Pj nói rõ ràng, chậm rãi từng chữ - Và công ty người yêu chị đang vướng phải khó khăn, chị quay về là để lợi dụng Ken!
Khánh Hạ phì cười, chị ta dùng tay sướt mái tóc lại phía sau, bình thản tiến lại hộc tủ lấy trong bao ra 1 điếu thuốc, cho vào miệng rồi bật lửa, nhả ra 1 làn khói trắng đục...
- Đúng, thì sao? Biết rồi cũng chẳng giấu nữa! Bây giờ nếu cưng nói với tên đó, cưng nghĩ tên đó có tin cưng ko? – Khánh Hạ cười cợt nhả.
- Đừng tự tin thế, dựa vào đâu mà chị cho rằng như vậy? – Pj.
- Tên đó yêu chị của cưng đến chết đi sống lại đấy! Lần đó cưng cũng thấy tên đó hôn chị thế nào mà, thực sự có vẻ như rất thèm khát đấy! Thế Ken sẽ tin người mình yêu hay tin người dưng nước lã? – Khánh Hạ
Pj tức lắm, nhỏ ko thể nói gì thêm vì sự thật là như vậy, lần đó khi bật đèn lên, nhỏ cũng thấy cách mà Ken hôn Khánh Hạ thế nào rồi, chẳng muốn nhớ... vì nhớ tới điều đó là lại đau... Thế nên chẳng thể nói thẳng với Ken được, cũng ko thể nào khơi khơi in những điều đó ra rồi khơi khơi đưa Ken coi được, tờ giấy với những dòng chữ vô tri thì đâu cứng minh được gì... Ít ra là phải để Khánh Hạ tự lòi đuôi ra... nhưng bằng cách nào đây? Tới đâu hay tới đó vậy!
- Rồi chị sẽ phải biến khỏi căn nhà này!
Pj ra ngoài và đóng sầm cửa lại, trước khi cánh cửa khép lại hoàn toàn Pj còn loáng thoáng nghe được câu nói ‘ Người đó là cưng mới đúng! ‘...
Khánh Du biết chuyện rồi, vậy thì Khánh Hạ phải càng nhanh càng tốt... ko thể để Pj phá dễ như thế được... ko là hỏng việc hết! Vả lại chị ta cũng chẳng nghĩ Pj có thể xâm nhập vào thông tin người khác thành thạo như thế! Tránh việc Ken cho điều tra, chị ta đã bảo vệ thông tin kĩ lắm rồi!
Nhưng chị ta quên mất rằng ko có gì là ko thể cả! ^^
Để xem... sắp tới sẽ là chuỗi ngày dài với lắm bi hài đây ~
Quá trưa, sau khi dùng cơm xong, Khánh Hạ quay trở về phòng... chẳng được bao lâu thì có tiếng eht1 toáng lên... mọi người ai nấy cũng hớt hải chạy đến phòng chị ta, Khánh Hạ mặt xanh ko còn 1 giọt máu đừng chôn chân 1 chỗ, run như cầy sấy, vừa thấy Ken vào phòng, chị ta đã chạy nhào lại ôm lấy Ken chặt cứng... mặt úp vào lồng ngực tên đó... Ken cũng chỉ biết đơ ra đó, trên tấm grap chảy giường là những con cuốn chiếu, rết cỡ to bò đầy giường... chỉ nhìn thôi là cũng đủ làm sởn hết cả tóc gáy...
- Ai bày ra trò này? – Ken nhíu mày.
- Em... ko biết! – Khánh Hạ nói trong tiếng nấc – Khi về phòng em đã thấy rồi, thật là đáng sợ! – nước mắt chảy ướt đẫm gương mặt chị ta.
- Ai làm mấy trò này thì ra mặt đi, tôi mà truy ra được thì các người cuốn gói ra ngoài là vừa! – Ken hét to, nói rõ với những người giúp việc trong nhà.
Họ khúm núm, đứng dồn vào nhau, cúi gầm mặt ko ai dám hó hé lấy nửa lời. Ken lúc này trông đáng sợ vô cùng.
Pj từ ban đầu sau khi chứng kiến mọi chuyện cũng im re, mới ban đầu nhỏ có hơi sock nhưng chẳng hiểu vì sao trong lòng lại dấy lên 1 nỗi bất an... hiếm khi cơ thể nhỏ bất an như thế... sắp tới lại có chuyện gì xảy ra nữa đây? Tự dưng thấy lo quá...
Sau khi dọn dẹp phòng xong, Ken vỗ vai Khánh Hạ trấn an.
- Cô yên tâm! Dọn dẹp sạch sẽ rồi!
Cơ mà cô ta vẫn níu chặt lấy cánh tay Ken.
- Nhưng... em sợ... Em ko dám dùng phòng này nữa đâu... hay là... anh chuyển phòng cho em... – giọng chị ta run run.
- Nhưng... – dạo này mấy phòng trống ko được ai quét dọn thường xuyên nên bám bụi khá dày, nếu phải quét dọn, khuân vác đồ xong xuôi hết thì phải cùng lắm là qua ngày mai mới dọn vào được – không còn phòng trống!
- Anh... có thể cho em dùng đỡ phòng cùng với anh được ko? – nói với giọng thành khẩn.
- Vậy để tôi chuyển sang phòng chị ta! – Pj lên tiếng – Cứ để chị ngủ chung phòng với anh đi!
Lỡ đâu vẫn còn mấy con đó trong phòng thì thế nào? Mấy con đó bé xíu, chui vào ngóc ngách nào đó ai mà biết được chứ! Chẳng ai đảm bảo được gì cả... Thế nên ko thể dùng phòng đó được!
- Ko cần! Giường tôi to! 2 người nằm trên giường, tôi trải nệm dưới đất cũng được! Phòng tôi cũng ko nhỏ mà!- Ken.
- Thôi được rồi, vậy tôi ra sô-pha cũng được! – Pj.
Ken định nói gì đó nhưng rồi lại thôi, Khánh Hạ cũng thở phào như trút bỏ được tảng đá trong lòng.
Thế càng tốt đối với Pj, nhỏ thức khuya được, làm việc cũng dễ dàng hơn ko cần phải dè chừng hay sợ sệt Ken sẽ thấy được... nhưng được cái này là mất cái kia... chẳng biết họ ở chung phòng với nhau có gì xảy ra ko... Ken... mà thôi, bỏ đi, chuyện thể xác ko bàn tới nữa... nếu lỡ có gì xảy ra... Ken cũng đâu có bị lỗ gì... nhưng mà sao nghĩ tới cảnh tượng đó tim cũng ko khỏi thắt lại 1 cái... đau buốt... Lỡ họ ở chung phòng với nhau làm tình cảm trong Ken mãnh liệt hơn thì nhỏ biết làm thế nào đây... vì nếu Ken biết sự thật rồi thì chẳng ai tưởng tượng được Ken sẽ như thế nào nữa... đáng sợ hơn chẳng hạn? Pj ko muốn Ken lại thay đổi tiêu cực như thế, con người ở hiện tại đã được xem là tệ rồi... Chuyện của Khánh Hạ... đáng nghi quá... nhưng ko lẽ chị ta tự bỏ những thứ đó lên giường mình sao, ko thể... nhìn xem thì những con vật đó mới được bỏ lên giường chưa bao lâu nên ko thể nói chị ta tự làm bằng cách bỏ chúng lên giường trước giờ ăn cơm được... ko lẽ chị ta ăn xong rồi về phòng mình tự gây ra việc đó à, ko khả thi cho lắm, thái độ của chị ta đối với những con vật nhiều chân đó muốn sợ chết khiếp lên được... vậy thì là ai làm chứ? Ko lẽ có người ganh ghét chị ta thật? Ken cũng đã dưa ra hình phạt rồi... Ken mà biết ai là thủ phạm, hắn sẽ đuổi khỏi nhà ngay... Lạ, từ ban nãy đến giờ cảm giác bất an trong nhỏ vẫn ko thể biến mất được, tại sao nhỏ lại có cảm giác này chứ... Pj phải giúp Ken bằng bất cứ giá nào, phải tống cổ chị ta ra khỏi nhà càng sớm càng tốt, phải có cách nào đó khiến chị ta lòi đuôi cáo ra mới được! Chuyện này chắc nhỏ phải bàn lại với Zu mới được, 2 cái đầu cũng tốt hơn hẳn 1 cái đầu mà! Dường như nỗi đau cứ lặp lại nên cũng thành thói quen, riết rồi ko thể khóc được nữa! Nhỏ cũng đã thấy rồi, thấy cái cách Ken quan tâm chị ta, ban nãy vừa thấy cảnh tượng đó Ken chẳng phải rất tức giận đó sao? Ken chẳng muốn ai làm tổn hại đến chị ấy cả! Pj nghĩ như thế có sai chỗ nào ko?
.
Mon đi trà sữa cùng với Kii để bù cho cuộc hẹn ‘ lỡ’ hôm trước, dù là vô tình thôi nhưng Nan cũng đang ngồi trong quán đó, có thể nói rằng, tính theo góc nhìn bao quát thì chỉ có Nan thấy 2 người họ thôi chứ 2 người họ ko thấy Nan đâu! Có thể nói đây là 1 quán quen của cậu nhóc, trừ nhà, trường và bar ra thì đây cũng được liệt vào danh sách ‘ nơi hay đến’ của Nan!
Cậu nhóc thiết nghĩ Mon thích Kii rồi cũng nên... Kii chẳng rõ lai lịch tung tích thế nào, thằng nhóc đó có vẻ bí ẩn và mờ ám nữa... cơ mà gia thế Kii ko hẳn là tệ... tính ra là hơn cả Nan ấy, dẫu sao thì hoàn cảnh Nan cũng chẳng tốt gì, từ nhỏ đã được ba Ken đào tạo thành 1 sát thủ rồi... đừng lấy làm ngạc nhiên khi Nan chỉ mới lớp 10 mà làm được những việc đó, chỉ là cậu nhóc đã được huấn luyện từ những ngày còn bé thôi mà! Việc ăn ở cũng phụ thuộc vào ba Ken cả ấy... tiền bạc thì khỏi lo, là 1 sát thủ giỏi thì khi giết được người sẽ được tiền thôi, yên tâm là chỉ giết những kẻ ko biết điều và ko đáng được sống! Lý do Nan học trường này cũng là 1 phần để bảo vệ Ken đấy, và đó cũng là lý do tại sao cậu nhóc có thể thân thiết với Ken và làm thân với Jun nhanh như thế! Thế đó, nếu gia cảnh bạn như thế bạn có dám yêu ai ko?
Nhưng hình như cậu nhóc chưa hiểu về khái niệm rằng yêu là BẤT CHẤP!!! Có thể chưa đủ để nói là yêu nhưng khi bạn đã thương ai rồi thì bạn cũng sẽ tự tahy đổi bản thân, tự biết cách cố gắng và khiến mọi chuyện luôn nằm trong tầm kiểm soát!
Yêu là phải liều thì mới trọn vẹn!
Điều cậu nhóc lo ko phải là sai nhưng nó ko có nghĩa là đúng, nếu yêu mà cứ sợ thì đâu gọi là yêu nữa, yêu khiến con người ta mù quáng lắm!
Nếu cứ lo, cứ sợ thì biết bao giờ hạnh phúc mới thuộc về mình?
Họ uống nước trông vui vẻ thật, Nan đoán là mối quan hệ của họ chưa xa lắm đâu vì họ đâu có ngồi cạnh nhau, họ ngồi đối mặt nhau mà ~ Biết là vậy nhưng vẫn thấy khó chịu! Là do mình buông trước thì mình chẳng có tự cách gì để có thái độ đó cả!
Cơ mà cứ thấy ko vui!
Đột nhiên Nan thấy Kii đứng lên ôm chầm lấy Mon trước khi họ ra về... tại sao lại ôm nhỉ? Họ đã nói gì với nhau chứ? Mon ko phản kháng... có phải cô bé thích thằng nhóc đó rồi phải ko? Tự dưng Nan ko còn hứng thú làm bất kì cái gì nữa...
~
Mon nói chuyện với Kii được 1 lúc, vấn đề xoay quanh chỉ toàn những câu chuyện vụn vặt thôi, chính xác ra là họ ko biết nói gì cả...
- À, Kii này, cảm ơn vì những chuyện vừa qua! – Mon mỉm cười.
- Có gì đâu chứ! – Kii.
- Chắc... chuyện này cũng ảnh hưởng tới đời sống cá nhân nhi? – Mon.
- Lớp trưởng đã nói ko sao thì ko sao đâu! Yên tâm! – Kii xoa đầu cô bé.
Cảm giác ấm đến lạ, chẳng thể lí giải được, có cảm giác thằng nhóc như là 1 người anh vậy...
- Thật chứ... bạn ình có cảm giác như mình là 1 người em vậy! – Mon lí nhí.
- Được là anh bạn cũng tốt đó, bạn là đứa con gái siêu ngu ngốc! – Kii cốc đầu Mon khiến cô bé suýt xoa – Chiều rồi, về?
- Ukm, về! – Mon đứng dậy.
Chợt Kii choàng qua ôm lấy cô bé khiến cô bé bất động chẳng biết phải nói gì, còn bất động hơn khi Kii phát ra câu nói đó...
- Nếu gặp cậu sớm hơn chắc tôi đã trao tim cho cậu rồi ~
Rồi sau đó kii thản nhiên buông ra như chư có gì, còn nhìn cô bé rồi cười 1 cái cực tỉnh! Cứ để Mon đứng đơ ra đó, còn Kii lại quầy tính tiền thanh toán.
Câu nói đó là có ý gì chứ??? Làm mặt người ta đỏ hết lên đây nè!!!!
Họ vừa bước chân ra khỏi quán thì chuông báo tin nhắn từ điện thoại Nan vang lên, tay lần đến cái điện thoại nhưng mắt vẫn cứ dán vào cánh cửa ra vào dù 2 người họ đã đi khuất.
‘ Thế nào? Cậu ko giành thì sẽ mất đó! ‘
Mess từ 1 số lạ nhưng đủ để Nan biết đây là tin nhắn được gửi từ ai! Lời nhắn rõ ràng mang ý thách thức lẫn khiêu khích trong đó!
Ko giành sẽ mất!
Có mà ko biết trân trọng cũng sẽ mất!
Luật đời là thế mà!
Xã hội lắm bon chen, bạn ko biết vươn lên thì bạn sẽ bị vùi dập!
Trong chuyện tình cảm ko có chuyện nhân nhượng, đôi khi do dự ko thẳng thắn được cũng là 1 cái tội! =)
Nhưng khi nào Nan chưa nhận ra chân lý trong chuyện tình cảm thì cậu nhóc chẳng thể làm gì được, có thể cuộc sống bây giờ là quá rắc rối và phức tạp đối với cậu nhóc chỉ mới học lớp 10! Có thể ở dộ tuổi này bạn chỉ có thể học hành, đi chơi với bạn bè... nhưng với người khác, ở độ tuổi này họ làm được cả những điều ko tưởng và lớn lao hơn cả như thế!
Mọi thứ đều có thể xảy ra cả mà!
.
Tối, mọi người tập trung vào bar... có vẻ hôm nay ai cũng ko vui...
Pj chẳng biết từ bao giờ đã biết cầm điếu thuốc đặt trên môi, thói quen ko tốt lành gì cả... Dường như khi bắt đầu yêu 1 người thì bản thân ít nhiều cũng sẽ thay đổi dù muốn hay ko, có những thói tốt, cũng có những thói xấu, đó là điều khó mà tránh khỏi...
Nhỏ ngồi bắt chéo chân ở đó, dường như nhỏ tự tách mình ra khỏi đám động, trông nhỏ có nhiều tâm sự lắm, Zu vẫn chưa đến, hắn cũng chưa đến.
- Bà Pj bị sao vậy?
- Ko biết! Nhìn suy tư dữ! Hiếm lắm mới thấy... Chắc bả bị gì rồi... – người nói lắc đầu ngán ngẩm.
- Cũng tội... Đang hạnh phúc ko dưng... – thở dài.
Hai người nhìn nhau lắc đầu, chẳng ai biết phải nên nói gì nữa...
Mon vừa vào, thấy nhỏ ngồi 1 mình, cô bé cũng lại bắt chuyện.
- Dạo này ổn ko ạ? – Mon.
- Sống nhăn răng á em! – cười xòa.
- Em biết chị buồn... nhưng chị phải cố lên... – Mon.
- Ko sao em! Chị quen rồi! – thay vì cười như mọi khi, lần này Pj lại rít 1 hơi dài, chợt Mon cảm thấy Pj già hơn rất nhiều so với cái tuổi của mình.
Quá lụy 1 người thì người đời nhìn vào sẽ đánh giá, nhưng thế thì sao chứ? Yêu thì có gì là sai? Miễn ko đi quá giới hạn của sự ngu dốt là được rồi! Ai cũng có lúc như thế mà, chẳng thể trách ai được cả! Yêu là ko tiếc gì mà!
Yêu là chết trong lòng một ít... thật ra là chết gần hết cả 1 con người ý chứ! Như 1 con thiêu thân, ko cần đền đáp, biết sẽ khổ, sẽ bất lợi cho bản thân mà cứ ko thôi lao vào!
‘ Mặc kệ ai nói anh chẳng dành cho em,
Mặc kệ khóe mắt của em long lanh về đêm.
Những âm thanh lẻn vào giữa chúng mình đẩy anh ra xa khỏi em
Mặc kệ ai nói em ngả lòng theo anh
Là đem yêu thương nước mắt pha lẫn vào nhau
Em không thể đợi chờ được đến ngày mai để ôm anh và nói, em yêu anh, dù điều gì xảy ra.
Ghì chặt em đi, làm sao em đứng vững khi chỉ có một mình,
Khi từng đợt bão giông chỉ chực cuốn anh đi
...
Chạm vào môi em, để nhận ra hơi thở lâu nay thuộc về anh
Nhìn vào cặp mắt nâu thấy nỗi buồn thật sâu
Chạm vào tim em, để nghe nhịp tim vẫn run run gọi tên anh
Từ bỏ mọi giác quan nếu không còn được yêu anh… ‘
( Mặc kệ - Thủy Top )
- À, em vào trong phòng, lấy giùm chị cái ví của chị ra giúp!:’D – Pj cười, chứng bệnh lười của nhỏ lại trỗi dậy rồi.
Mon ngoan ngoãn nghe theo, trước khi vào phòng cô bé có thấy Lin bước vào, thế là mon e dè đi chậm và khẽ 1 chút... dạo này cứ chạm mặt Lin là sao cô bé lại thấy có cái gì đó... chẳng còn như xưa nữa... chắc là cô bé ganh tị... ừ thì chắc ganh tị thật... cô bé chẳng phủ nhận điều đó dù cô bé là người tác hợp họ lại với nhau. Là ganh tị chứ ko phải là ko can tâm!
Cô bé núp sau cánh cửa vì trong đó có Nan nữa... nghe lén là ko tốt... nhưng ko biết tại sao cô bé lại ko muốn rời đi...
- Này, cậu say quá rồi! Sao ko ra ngoài với mọi người mà lại tự kỉ trong đây? – Lin
- Tôi ko quan tâm! Ko biết gì cả! Nói đi, tình cảm đó có còn dành cho tôi ko? – Nan ghì chặt vai Lin.
- Cậu bị điên hả? Buông ra!!! – Lin cố giật vai ra.
Mon ko thể đoán được gì, cô bé nghĩ chắc là họ đang cãi lộn, tình hình có vẻ căng thật...
- Tôi ko có bị điên! Tôi thích cậu... thích thật lòng... – Nan ép Lin vào tường hôn 1 cách vồn vã.
Mon thấy cảnh đó chỉ còn đứng trơ ra như tượng... Nan đã nói rồi... nói là thích Lin... ngực trái... sao lại đau đến như thế chứ? Nước mắt chẳng biết từ đâu lại tuôn ra ướt đẫm gương mặt... Tại sao lại đau đến như thế chứ? Nan ko đùa giỡn đâu... cậu nhóc nói thật lòng là thật lòng... vậy là Nan tìm được bến đỗ rồi... Thế là... Mon cố thoát khỏi khu vực đó... Nếu nhỏ ở đó tình hình càng tệ thêm thôi...
Đã đau đến thế, nhưng tại sao ko thể thẳng thừng buông tay?
- Nói đi! – Nan gào lên – Cậu còn thích tôi ko, Nguyệt Cát? – vẫn ko thả vai ra.
‘ BỐP ‘
1 cái bạt tay tán mạnh vào mặt Nan.
- Bớt điên đi! Tôi là Lin ko phải Mon đâu! Cậu say quá nên đâm ra sảng à?
Có lẽ cái bạt tay khiến Nan tỉnh lại đôi chút, cậu nhóc thất thần buông Lin ra, tự vỗ vào trán mình.
- Thôi cái trò cưỡng hôn người khác đi! Lần sau đừng lầm lẫn như thế nữa!
Nói rồi Lin quay lưng bỏ ra ngoài, khẽ sờ lên môi của mình, lại sắp có chuyện xảy ra rồi, bực cái tên Nan này thật!
Còn lại 1 mình trong phòng, Nan tự vả vào mặt mình, công nhận cái bạt tay của Lin có hiệu lực thật, uống mạnh thế mà đã tỉnh hơn chỉ nhờ 1 cái bạt tay... Nan thích Mon tới mức muốn phát điên lên rồi... Cậu nhóc nằm dài trên ghế so-pha trong phòng, gát tay lên trán, mắt hướng thẳng lên sàn nhà, cứ thế mà nằm bất động... trong đầu ngổn ngang bao suy nghĩ... Rốt cuộc có nên tiến tới để giành lấy hạnh phúc ko? Nhưng... tương lai của mình Nan còn chưa chắc chắn được....
- Tôi... muốn có cậu...
Nothing Gonna Change My Love For You Nothing Gonna Change My Love For You - Cheery_kul