The mere brute pleasure of reading - the sort of pleasure a cow must have in grazing.

Lord Chesterfield

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 81 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 462 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 03:55:14 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.2 - Chương 34: Ăn Mặc Sành Sanh Mới Đúng Đạo Lý
ặc Kỳ Uyên không hề ngờ tới Vân Chỉ thật sự nói là làm, lại cởi quần áo trêu chọc bản thân, lập tức cảm thấy kinh hãi nên phản ứng có chút chậm chạp, ý của Chỉ nhi, chẳng lẽ là.........
Nghĩ đến đây, rốt cuộc hắn không thể nhịn được nữa xoay người đặt Vân Chỉ xuống dưới dùng thân mình che lại toàn bộ, thân hình cường tráng hoàn toàn có thể che giấu Vân Chỉ, không nhìn thấy một chút nào. Mặc Kỳ Uyên có chút kích động thở hổn hển, ánh mắt trở nên dọa người, nhìn chằm chằm vào hai mắt Vân Chỉ phía dưới, giống như muốn hút nàng vào bên trong vậy: "Chỉ nhi, nàng không phải là, có phải là nguyện ý hay không......."
"Nguyện ý cái gì chứ? Ta đây là đang muốn quyến rũ chàng, đừng nhúc nhích, để ta tiếp tục." Trong mắt Vân Chỉ dần dần xuất hiện ý cười, nhưng mặt lại mang vẻ nghiêm trang muốn đẩy Măc Kỳ Uyên xuống.
Trong lúc lơ đãng xô đẩy khiến thân thể Mặc Kỳ Uyên có phản ứng ngay lập tức, Vân Chỉ cảm giác được, dừng động tác lại, ngơ ngác ngẩn người, dường như chớp mắt một cái lại có phần hối hận.
Cũng không để ý Vân Chỉ trong lúc thất thần có chút hoàn hồn, Mặc Kỳ Uyên khẽ cười một tiếng, rồi nhanh chóng cúi người xuống ngậm chặt lấy đôi môi của nàng, trước tiên vẫn hôn từ từ chậm rãi khiêu khích, hướng dẫn một cách uyển chuyển, không muốn để nàng quá mức sợ hãi, muốn nàng có thể nếm trải được đầy đủ tư vị tuyệt vời này, cuối cùng cơ thể không chịu đựng được dục hỏa nóng cháy, động tác ngày càng nhanh hơn, không thể khống chế được nữa, giống như muốn hủy diệt hết tất cả vậy.
Vân Chỉ bị hắn hôn cuồng nhiệt như vậy khiến mình trở nên mềm lòng hơn, nhất thời quên mất bản thân đang muốn làm cái gì, nhưng mà sự phối hợp thân mật của răng môi càng lúc càng khiến tay chân nàng có chút luống cuống, chỉ cảm thấy đột nhiên cả người nóng lên, giống như đang khát khao một cái gì đó, hoặc giống như hoàn toàn không có một chỗ dựa nào, giống như ở giữa biển lớn chỉ ôm một cái bè gỗ nhỏ mà vô vọng tìm kiếm bờ biển, mà bè gỗ của nàng lại chính là Uyên, tự nói với bản thân ôm chặt lấy hắn, ôm chặt lấy, nhưng vẫn cảm thấy thiếu cái gì đó, nàng vô cùng khát vọng, nhưng lại mê mang không biết rốt cuộc mình muốn cái gì.
Nàng hoàn toàn chìm trong mê loạn, trong lòng Vân Chỉ có chút sợ hãi, chỉ có thể chịu đựng sự tấn công điên cuồng của Mặc Kỳ Uyên và nỗ lực tìm kiếm khát vọng của bản thân.
Mặc Kỳ Uyên sắp không thể khống chế được bản thân mình, giương mắt nhìn Vân Chỉ đang mơ màng lưỡng lự, đột nhiên bừng tỉnh, động tác thoáng dừng lại, cách xa Vân Chỉ một chút, một tay nâng đầu nàng lên nhìn nhau, trong mắt vẫn còn có dục vọng chưa kịp biến mất cùng với sự kiềm chế, nghiêm túc nói: "Chỉ nhi, có thể hay không?"
Hắn đang đợi, hắn luôn luôn đợi Vân Chỉ đồng ý, thân thể phù hợp, sinh mệnh có liên quan nhưng hắn không muốn chỉ là mê tình thác loạn trong nhất thời, cái hắn muốn là một đời một kiếp vô hối!
Thấy hắn đình chỉ động tác, khát vọng sôi nổi trong lòng Vân Chỉ lại càng dâng cao hơn, giống như muốn thôn tính tiêu diệt hoàn toàn nàng!
"Chàng nói xem có thể hay không?" Vân Chỉ bị dục vọng cắn nuốt, đôi mắt xinh đẹp càng thêm quyến rũ mê hoặc lòng người, nàng nâng cánh tay lõa lồ lên từ từ chạm vào khuôn mặt tuấn mỹ như đúc của Mặc Kỳ Uyên, dường như muốn đưa cho hắn một thư mời trí mạng, trầm luân giống như ăn phải cây anh túc (thuốc phiện) vậy.
Cơ bắp toàn thân co chặt, chỉ có Mặc Kỳ Uyên biết lúc này mình đang phải chịu đựng sự thống khổ như thế nào, nhìn thấy dáng vẻ này của Vân Chỉ, trên mặt lộ ra nhiều điểm bất lực và yếu ớt: "Chỉ nhi, nàng có biết, ta chính là muốn nàng thật sự nguyện ý." Chứ không phải là nguyện ý do hắn khơi mào dục vọng, hắn có chút hối hận, hắn không nên làm càn giống như một thiếu niên ngây thơ như vậy.
Thân thể bị một loại dày vò vô cùng khó chịu xâm nhập vào, nhưng Vân Chỉ vẫn có thể suy nghĩ, nàng nghe thấy được Uyên nói những cái gì, cũng hiểu ý mà Uyên vừa nói là như thế nào, nàng đã sớm chuẩn bị kĩ càng, chính là muốn giao cho hắn trong thời điểm hoàn mỹ nhất, nhưng nàng cũng bắt đầu sợ hãi, nàng sợ mình không chờ kịp, đêm đó đánh nhau với Khâu Lệ Đại Cơ, khi nàng nhìn thấy Uyên bên bờ sinh tử, nàng đã bắt đầu có ý nghĩ muốn quý trọng từng giây từng phút ở bên cạnh Uyên, ông trời đã cho nàng cơ hội đi đến đây gặp Uyên, như vậy cũng hẳn đã chuẩn bị tốt một cái kết hoàn mỹ cho nàng, nhưng tất cả đều không quan trọng, chỉ cần bọn họ được ở bên nhau, vĩnh viễn ở bên nhau.
Vân Chỉ cười dịu dàng, nhìn chằm chằm vào Mặc Kỳ Uyên, nhưng không nói câu nào, đến khi tình cảm mãnh liệt của Mặc Kỳ Uyên bắt đầu đông lạnh thì đột nhiên nàng than nhẹ một tiếng: "Đồ ngốc!" Sau đó hai cánh tay vòng lên cổ Uyên, hơi hơi cọ vào, tiếp theo đó đặt lên môi hắn một nụ hôn dịu dàng, giống như đang trấn an, càng giống như trả lời, nàng dùng hành động thực tế để nói cho hắn biết, nàng yêu hắn!
Quần áo trên người đã bị Vân Chỉ từ từ cởi ra, thân thể cường tráng bắt đầu lộ ra. Sau khi Vân Chỉ dịu dàng trấn an và đồng ý, dục vọng vừa bị Mặc Kỳ Uyên kiềm chế lại dâng lên, ùn ùn kéo đến, so với lúc nãy càng mãnh liệt hơn, rõ ràng là một người bình tĩnh mà đột nhiên lại trở lại táo bạo như vậy.
"Chỉ nhi.......Thật tốt khi có thể gặp gỡ nàng....." Không ngừng thở dốc, hắn nói lời nhỏ nhẹ, giống như đang cố gắng biểu đạt cái gì đó.
Da thịt nhẵn nhụi khiến hắn khẽ vuốt ve mà không ngừng được, thân thể nàng mềm mại như rắn đang di chuyển, khoảng cách chỉ còn một lớp quần áo đầy đáng ghét, Mặc Kỳ Uyên điên cuồng hôn lên thân thể bên dưới, hai tay di chuyển theo dáng người xinh xắn của nàng, tìm cách đi vào trong lớp quần áo, nhưng dưới tình huống hỗn loạn không thu hoạch được cái gì, trong lòng quýnh lên, một tia sáng chợt lóe trong bóng đêm, lớp quần áo duy nhất trên người Vân Chỉ bị rách thành những mảnh vải nhỏ.
Cuối cùng thì trở ngại duy nhất cũng biến mất, Vân Chỉ cảm thấy có chút hoảng loạn, bỗng chốc không biết nên để tay chân ở đâu, nàng đã nói là muốn quyến rũ hắn, nhưng mà muốn nàng phải làm như thế nào, phải phối hợp làm sao? Trong lúc nhất thời cảm thấy rất bối rối, rõ ràng bản thân đã chuẩn bị để giao cho hắn, nhưng lúc này nàng lại hoàn toàn không nắm bắt được cái gì, tình huống hoảng loạn như vậy nàng chưa từng phải trải qua, rốt cuộc là phải làm cái gì?
Trong lúc hoảng loạn, giống như một đứa trẻ không tìm thấy đường về, cố gắng sờ soạng trong bóng đêm, tìm được gò má Uyên, từ từ đi lên, tạo ra khe hở để nói chuyện, giọng nói có chút khàn khàn: "Uyên, nói với ta, nên làm như thế nào?"
"Nàng không cần làm cái gì cả, cứ thả lỏng cơ thế, giao tất cả nàng cho ta." Mặc Kỳ Uyên nhẹ nhàng hướng dẫn, trong nụ hôn vẫn mang theo sự kiên nhẫn, giống như đang từ từ thăm dò đường đi thích hợp nhất đến tiên cảnh, rồi từ từ đi vào. Còn hai tay thì không ngừng nghỉ một chút nào, quen thuộc giống như đang chơi đàn, khoan khoái lại tiết tấu, khiến từ tận sâu trong linh hồn Vân Chỉ cũng phải run lên, không ngờ lại mang theo sự kì lạ như vậy.
Bàn tay trêu chọc vuốt ve, giống như muốn buộc Vân Chỉ phải nói cái gì đó, làm chút gì đó, cực kì kiên nhẫn.
Thả lỏng cơ thể sao? Được, vậy thì cứ thả lỏng đi! Không suy nghĩ cái gì nữa, Vân Chỉ tiếp nhận tất cả động tác mang theo ma lực của hắn, giống như đang châm lửa trên người nàng, không hề có nguồn nước nào đến cứu vớt. Lúc này, ngọn lửa trong lòng cũng đang nóng cháy như vậy.
Hai tay nàng không hề ý thức mà tìm được vị trí thích hợp, nằm trong khuôn ngực kiên cố của hắn, không biết là muốn đẩy hắn ra hay là muốn kéo hắn lại gần hơn một chút, hai người kích động như đang tắm trong biển lửa, luồng nhiệt từ từ hướng lên trên, lan ra toàn bộ thân mình, ngay cả lí trí cũng dần bị xâm chiếm, thậm chí toàn bộ tư tưởng, giờ chỉ còn lại đối phương, bọn họ ở cùng nhau, bất kì một chỗ trống trong lòng cũng đều được lấp đầy.
Tay trái vuốt ve trên ngực hắn, Vân Chỉ hơi dừng lại một chút rồi rau đó chậm rãi xoa nhẹ lên vết sẹo, vô cùng dịu dàng cẩn thận. Đây là miệng vết thương ngày đó Khâu Lệ Đại Cơ để lại, trước khi chưa lành hẳn thì khủng bố giống như một hang động, huyết nhục mơ hồ, may mắn có thần lực băng thiềm chữa thương, mới có khả năng khép lại, bất kì vết thương nào băng thiềm cũng có khả năng chữa trị hoàn mỹ như lúc ban đầu, nên vết thương khủng bố như vậy cũng chỉ để lại một vết sẹo.
Nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, hôn lên vết sẹo, dán cánh môi ướt át lên trên da thịt, hành động vùi đầu của nàng khiến toàn thân Mặc Kỳ Uyên đờ đẫn, hắn không chịu nổi khiêu khích của Vân Chỉ, chỉ nửa điểm cũng có thể khiến hắn điên cuồng! Không thể không lấy lại trận địa, chế trụ cặp môi anh đào không ngoan ngoãn kia, hoàn toàn đắm chìm, răng môi hòa hợp, quấn lấy không có một khe hở nào!
Đột nhiên bị thế tấn công cường ngạnh của hắn làm cho hoa đầu chóng mặt, trong lúc choáng váng Vân Chỉ hoàn toàn không tìm thấy đường ra, cũng như không có cách nào tìm thấy đường ra, nếu đã không tìm thấy thì buông tha đi, cùng hòa vào làm một, đạt đến cảnh giới cao nhất, tất cả hướng về trạng thái nguyên thủy nhất, viên mãn mà vĩnh hằng.
Hít sâu một hơi, cuối cùng Vân Chỉ tỉnh lại từ trong đau đớn, lập tức ôm lấy Mặc Kỳ Uyên, móng tay đâm vào lưng hắn, lộn xộn hôn lên môi hắn, giống như muốn di dời sự chú ý của bản thân.
Phối hợp với hành động của Vân Chỉ, Mặc Kỳ Uyên dịu dàng vuốt ve đôi môi giống như đang thi triển một loại ma pháp muốn mang đi toàn bộ chỗ đau trên cơ thể nàng đi tiêu diệt.
Dưới sự trấn an không ngừng của hắn, cuối cùng Vân Chỉ thoát khỏi đau đớn, hoa nhị nở rộ, trong nháy mắt lớn dần lên, nàng dường như cũng cảm nhận được sự biến hóa trong chính cơ thể mình, hương vị mờ mịt như vậy thật khó có thể miêu tả. Hiện tại, cuối cùng nàng cũng trở thành nữ nhân, trở thành nương tử chân chính của hắn.
Tiếp theo, hai người triền miên trong thoải mái, giống như sóng nước dâng trào cuồn cuộn. Trong đêm tối, hai người điên cuồng đòi hỏi lẫn nhau, cho lẫn nhau, giống như chỉ một khắc sau là tận thế, trong nhất thời đạt đến cảnh giới cao nhất. Lần lượt đi lên tới đỉnh rồi lại lần lượt ngã xuống vực sâu, cứ lặp lại như thế, làm không biết mệt.
Không biết đã qua bao lâu, hai người ngủ thật say, trời đất thay đổi, nắng đã lên, hai người ngủ đến giữa trưa rồi mới từ từ tỉnh lại.
"Mẫu thân!" Vân Chỉ mở to mắt từ từ tỉnh táo lại, vừa rồi đột nhiên tỉnh dậy nhìn thấy Mặc Kỳ Uyên đã sớm tỉnh lại nửa ngồi nhìn nàng, gấp giọng nói: "Chàng tại sao không gọi ta dậy, ta muốn đi xem sư phụ hắn đã về hay chưa!"
Mặc Kỳ Uyên ngồi dậy đỡ lấy Vân Chỉ, dường như đã giữ tư thế này trong một khoảng thời gian dài, hắn cười nhẹ, không nhanh không chậm nói: "Không muốn gọi, nàng đã rất mệt rồi."
Nhìn thấy hắn cười như vậy, Vân Chỉ liền nghĩ ra ý hắn nói là gì, lại cảm thấy toàn thân mát rượi, đột nhiên chú ý đến quần áo còn chưa mặc, vội vàng chui vào trong chăn, không phục cãi lại: "Ta không sao! Ai nói ta mệt mỏi chứ, ta rất tốt, chàng mệt mỏi cũng không kém nha!"
"Nga? Chúng ta còn so đo cả cái này sao?" Mặc Kỳ Uyên cười xấu xa muốn xem nàng còn có thể nói gì nữa, tưởng mình là mãnh hổ thật sao, thật muốn xem trong đầu nàng đang nghĩ gì nữa.
"Này này này! Đã không còn sớm nữa, ta muốn đi nhìn mẫu thân!" Vân Chỉ nắm lấy chăn chống lại, động tác này của hắn khiến nàng cảm thấy có chút xấu hổ.
Mặc Kỳ Uyên cười khẽ, lùi người lại: "Yên tâm đi, nếu tiền bối trở về, Công Ngọc sẽ đến nói cho chúng ta biết, nàng còn có thể ngủ thêm một chút nữa."
Tuy rằng nàng luôn cố gắng phủ nhân nhưng Mặc Kỳ Uyên biết rõ ràng bản thân hắn tối qua điên cuồng đến mức nào, nhất định đã khiến Chỉ nhi mệt chết rồi.
"Ai nha, chàng mà cũng cho rằng như vậy sao, ta đâu có yết ớt như vậy! Ta không sao, dù sao ta cũng nhất định phải đi chờ người đến cứu mẫu thân, chàng đi lấy quần áo giúp ta." Vân Chỉ xem thường cố gắng làm nũng, muốn nói bản thân không có việc gì, Mặc Kỳ Uyên chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ, giúp nàng mang quần áo đến.
Chỉ chốc lát sau, quần áo toàn thân nàng được hai tay Mặc Kỳ Uyên mặc vào đâu vào đấy, Vân Chỉ đang chuẩn bị xoay người đi xuống giường, nhưng vừa nhấc chân một cái thì cơn đau kéo đến, thiếu chút nữa thì ngã sấp xuống giường, may mắn có Mặc Kỳ Uyên bên cạnh đỡ kịp, ôm nhanh vào ngực, nhưng vẫn không quên tố cáo: "Đã bảo nàng là nghỉ ngơi thêm chút nữa, đâu còn sức mà chạy nhiều như vậy!"
"Chàng, chàng nói linh tinh gì vậy, không phải chuyện tốt chàng làm sao!" Vân Chỉ phun ra mấy chữ, vẫn duy trì động tác xoay người đợi cơn đau dịu xuống.
Mặc Kỳ Uyên tự biết mình đuối lí nên không nói gì nữa, một tay vòng qua thân thể nàng, một tay kề sát vào phần bụng dưới của nàng từ từ truyền chân khí vào, luồng khí ấm áp quả nhiên thật thoải mái, Vân Chỉ nhanh chóng trở lại bình thường, đứng thẳng trên mặt đất: "Tốt lắm, lần này tha cho chàng, chúng ta đi ra ngoài nhanh một chút!"
"Thật sự không cần nghỉ ngơi tiếp sao?" Nhìn Vân Chỉ đi ra ngoài không thèm quay đầu lại, Mặc Kỳ Uyên thờ dài một tiếng, biết tình khí của nàng ngang ngược nên chỉ có thể đi theo sau lưng nàng để hộ giá.
"Lần sau nhớ kĩ phải mát xa như vậy cho ta biết chưa." Dùng tốc độ bình thường đi về phía trước, đột nhiên Vân Chỉ bỏ lại một câu như vậy rồi đi tiếp.
Lần sau? Mặc Kỳ Uyên nghĩ nghĩ một lúc rồi mới hiểu ý tứ Vân Chỉ nói là cái gì, nhất thời trong lòng như được mặt trời chiếu rọi, vô cùng dễ chịu.
Trước tiên hai người đi nhìn Vạn Ức Liên một chút, lại thấy dường như Công Ngọc đã đến kiểm tra qua. Đến khi hai người đi đến tiền thính thì cũng là lúc mọi người đang quây quần bên nhau chuẩn bị ăn cơm.
"A, đến thật đúng lúc lại còn có điểm tâm để ăn, thật tốt!" Vân Chỉ cười cười ngồi xuống chỗ trống, tâm tình rất tốt nói.
Khóe miệng Công Ngọc Viêm Bân giật giật, liếc nàng một cái nói: "Đây là cơm trưa, buổi sáng lúc ta đi gọi các ngươi ăn cơm, Uyên nói ngươi vẫn còn chưa tỉnh!"
Khụ khụ, thì ra nàng đã ngủ đến trưa a.
"Cơm trưa thì cơm trưa, ta đã tiết kiệm cho các ngươi một bữa cơm mà, ha ha, có phải không bà bà?" Đột nhiên nhìn thấy lão bà bà mang đồ ăn đến, Vân Chỉ thức thời thu hồi khí thế, phía trước mẫu thân còn chưa được cứu chữa, tốt nhất hiện tại nàng vẫn nên hạ thấp giọng điệu, nên làm người tốt vẫn hơn.
"Đúng thế, lão già thích yên tĩnh, thật vất vả nơi này mới lại náo nhiệt như vậy, trong lòng lão bà tử ta cũng thật cao hứng, cũng không phải là không thể làm cái gì, các ngươi cứ đồng ý ăn đi." Thoạt nhìn dáng vẻ của lão bà bà dường như hết sức cao hứng, nhìn một bàn đầy đồ ăn như thế này, tuy rằng toàn là đồ cay nhưng màu sắc hương vị đều có đủ cả, làm sao mà có thể chấp nhận chứ.
Lão bà bà cầm mâm trong tay đặt lên bàn, rồi đột nhiên xoay người, lập tức sắc mặt trầm xuống, ngay cả thời gian thay đổi cũng không có: "Các ngươi đã giải được Tức tán liễu rồi hả? Làm sao mà giải được?"
A, Vân Chỉ ngẩn người rồi mới từ từ hoàn hồn lại, vội vàng nhỏ giọng thừa nhận: "Tiền bối không nên tức giận, tuy rằng Tức tán liễu đã giải nhưng chúng ta đều có thể tự che giấu khí tức của bản thân, yên tâm, tuyệt đối chúng ta sẽ không dọa đến đám động vật đáng yêu của tiền bối. Hơn nữa chúng ta cũng không có khả năng giải được độc của tiền bối, chủ yếu là công lao của băng thiềm, hắc hắc!"
"Băng thiềm?" Thời điểm lão bà bà lạnh mặt trông vô cùng khủng bố, hoàn toàn là hai người khác nhau so với khi bà bà dùng khuôn mặt tươi cười chào đón, Vân Chỉ dưới cái nhìn chăm chú của nàng vội vàng chân chó gật đầu, bên cạnh đó còn không quên nhanh chóng lấy băng thiềm ra cho nàng xem xét.
Liếc mắt nhìn vật trong hòm trong tay Vân Chỉ đích thị là băng thiềm, sắc mặt lão bà bà có phần quang đãng hơn, giọng nói vẫn chưa hết nóng: "Mặc kệ như thế nào, nếu như vẫn dọa đến bọn họ thì đừng trách lão bà tử ta trở mặt vô tình!"
Mọi người chảy mồ hôi, đứa nhỏ? Lão bà tử này quả là một người có tấm lòng nhân ái, thế nào mà đãi ngộ của động vật lại còn cao hơn cả con người như vậy chứ!
Cuối cùng để không chọc giận lão nhân gia, mọi người toát mồ hôi dầm dề liền lần lượt ngồi xuống ăn cơm.
Mặc Kỳ Uyên đi theo sau Vân Chỉ với vẻ mặt gió xuân phơi phới, dáng vẻ tự nhiên như thế khiến tất cả mọi người ở đây đều âm thầm đoán xem là có chuyện gì xảy ra.
Mà đến khi Mặc Kỳ Uyên nhìn thấy một bàn đồ ăn toàn những món chay thì hơi hơi nhíu mày, biểu cảm vốn dĩ vui vẻ nay lại có phần buồn cười, bất đắc dĩ dùng đũa gắp món ăn xa xỉ nhất là trứng gà vào trong bát Vân Chỉ: "Chỉ nhi, nàng cần bồi bổ thêm nhiều."
Một viên đá rơi xuống tạo ra từng đợt sóng, cần bồi bổ thêm sao? Liên tưởng đến việc lúc này hai người mới ra khỏi cửa, Mặc Kỳ Uyên thì lại khó có khi trước mặt mọi người lại phát gió xuân phơi phới như vậy, hiểu ra, xem ra tối hôm qua hai người này nhất định đã vô cùng kịch liệt nha.
Da mặt Vân Chỉ vốn dĩ rất dày, nhưng cũng không muốn ở trước mặt nhiều người nói những từ ngữ dẫn đến hiểu sai ý, âm thầm liếc một cái cảnh cáo, sau đó hoàn toàn không thèm nhìn đến hắn nữa, vùi đầu vào ăn cơm, giờ mới biết bỏ lỡ bữa sáng thôi mà đã cảm thấy rất đói bụng rồi.
"Ôi, cần bồi bổ thêm, ta cũng cần bồi bổ thêm, Uyên~!" Công Ngọc Viêm Bân lập tức hiểu ra, vui vẻ trêu chọc, lại bị một củ khoai lang hình dạng chân gà lấp đầy miệng, tức giận chống mắt nhìn lại Mặc Kỳ Dĩnh bên cạnh, cả miệng đầy khoai lang, không nói được câu nào.
"Tiểu Bân Bân, muốn bồi bổ thì cũng nên là ta bồi bổ cho ngươi." Mặc Kỳ Dĩnh hoàn toàn không để ý đến đối phương đang trợn mắt cười nói, quay đầu với vẻ mặt đầy vui vẻ nhìn Mặc Kỳ Uyên và Vân Chỉ: "Hắc hắc, Tam ca lợi hại nhất, Tam tẩu cũng phải cố lên nga!"
"Phốc, khụ khụ, khụ khụ khụ...." Vân Chỉ cũng không chịu thua kém, thức ăn đầy trong miệng khiến nàng bị sặc, Dĩnh nhi này thật là, sao có thể nói như vậy! Còn chưa lập gia đình mà đã hiểu rõ như vậy, chẳng trách mà Công Ngọc không đấu lại nha đầu này!
Bên cạnh mấy người nhoẻn miệng cười thì sắc mặt Khâu Lệ Mang Lãng vẫn lạnh lùng như cũ, còn Lạc Băng Tuyết cúi đầu bên cạnh dĩ nhiên sắc mặt đã trắng bệch, từng câu từng chữ của bọn họ đều như đang rỉa rói lên vết thương của nàng, nàng không dám ngẩng đầu nhìn biểu cảm của bọn họ, sợ không thể khống chế được cảm xúc của bản thân. Nàng không tin, Uyên thật sự đã bị cô gái này mê hoặc rồi độc chiếm sao! Uyên từ trước đến này đều bao dung quan tâm nàng, nàng biết trong lòng Uyên khẳng định mình vẫn còn ảnh hưởng nhất định, nhưng hiện tại nàng không dám có những hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì dường như nàng đã dừng ở ngoài tầm mắt Uyên, cho dù làm cái gì cũng không thể thu hút được ánh mắt chú ý của hắn.
Tại sao lại biến thành như thế này! Nàng rất muốn trở lại trước kia, khi nàng vẫn còn là nữ tử duy nhất được Uyên đối đãi đặc biệt, chứ không phải là Thiên Đại Vân Chỉ hiện tại, cho nên, nàng đang đợi, cho dù có làm giao dịch với ma quỷ nàng cũng tuyệt đối không hối hận!
Cũng lấy Mặc Kỳ Uyên là mục tiêu nhưng Hách Liên Ngọc Nhi không lộ ra biểu cảm gì, nàng đương nhiên sẽ không hẹp hòi đến mức ghen tị chuyện giữa hai vợ chồng người ta, tuy rằng nàng rất thưởng thức nam nhân này, hơn nữa cũng cảm thấy bản thân không kém Vân Chỉ một chút nào nhưng cũng không thể không thừa nhận là hai người rất xứng đôi. Nàng càng nói ra thì càng khiến tình cảm vợ chồng họ thêm thắm thiết, nàng khinh thường chen chân, chờ đợi bắt lấy thời cơ rồi mới ra tay, nàng không tin bản thân mình lại dễ dàng nhận thua như vậy!
Nhìn bàn cơm hài hòa như vậy nhưng thật ra sóng ngầm cũng bắt đầu khởi động, không để vui buồn quấy rầy, Mặc Kỳ Uyên vẫn vui vẻ gắp thức ăn cho Vân Chỉ, Vân Chỉ cũng rất biết nghe lời, vui vẻ ăn.
Đột nhiên một vật thể không rõ từ ngoài cửa phi vào trong khiến mọi người nảy sinh cảnh giác, đứng dậy phòng bị, rồi đột nhiên lại nghe thấy giọng nói lão bà bà vang lên: "Cái lão đầu tử ngươi, ta bảo ngươi mang về những loại sâm dược tốt nhất, ngươi lại còn làm loạn muốn ăn thịt làm chi!"
Đột nhiên bị giọng nói lão bà bà thu hút sự chú ý, mọi người nhìn vào vật thể không rõ vừa được lão nhân mở ra đặt trên bàn, bên trong rõ ràng là một vài chân gà, chân vịt và thịt lợn, mọi người ngạc nhiên, đây là tình huống gì!
"Súc sinh, thì nên ăn cái này." Đó là một giọng nói không có độ nóng lạnh như băng khiến người ta phải hốt hoảng, mọi người lại đồng loạt đưa mắt hướng về phía nam tử đang tiến vào từ cửa chính, bước đi vững vàng, tóc mái hai bên có vài sợi hoa dâm, đi vào bên trong rồi trực tiếp ngồi xuống, không thèm liếc nhìn đám người ở đây một cái nhưng vẫn không quên trợn mắt với lão bà bà.
Lạnh, quả nhiên rất lạnh! Vân Chỉ âm thầm quan sát, trên khuôn mặt có vài nếp nhăn khắc sâu, giống như hoa văn được đao khắc trên mặt hắn, khiến vẻ mặt cứng ngắc không biến hóa càng trở nên cố định, không thể cử động tí nào, ngay cả tròng mắt cũng là màu xám, không nháy mắt cũng không di chuyển. Đây có lẽ chính là lão sư phụ mặt lạnh Công Ngọc!
Trái ngược với vẻ mặt không quan tâm hơn thua của lão quái mặt lạnh, ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, dĩ nhiên người bạn già của hắn đang trong cơn giận dữ, đi vài bước đến trước mặt hắn, hơi khom người, hai tay chống nạnh rống lên với hắn: "Đinh Xuân Thu! Lão nương đã nói với ngươi bao nhiêu lần, nhóm bảo bối này không ăn những đồ thô tục! Hiện tại ngươi chạy đi mua sâm dược ngay cho ta, bằng không đừng hòng ăn cơm!"
Khụ khụ, khụ, ngạch khụ khụ...... Vân Chỉ nhịn không được ho khan, Đinh Xuân Thu? Đây không phải là Tinh Túc Lão Quái sao! Chẳng trách mà lại quái như vậy, cả nhà này thật sự đều vô cùng quái, nhưng giờ nàng lại có chút tò mò xem tên gọi của lão bà bà này là gì.
"Dung, ngươi!" Tinh Túc Lão Quái, à không, cuối cùng lão quái mặt lạnh cũng dao động, đứng dậy, nản lòng trước khí thế cường đại của người bạn già, khiêm tốn nói: "Được, ta sẽ quay lại sau."
Quay lại sau? Không được a! Vân Chỉ nóng nảy, thật vất vả mới trở lại mà còn định đi nữa sao, mẹ nàng vẫn còn đang chờ cứu nha!
Hắn phải đi đâu nữa cơ? Sâm dược? Nàng có sâm dược a, đâu cần để lão nhân gia phải chạy tới chạy lui làm gì!
"Tiền bối tiền bối! Ngài vừa trở về đã rất mệt, chỗ sâm dược này vãn bối có rất nhiều, có thể để lão tiền bối dùng trước, coi như vãn bối thay Dĩnh nhi kính lên một phần hiếu tâm." Vân Chỉ ba chân bốn cẳng chạy đến trước mặt lão quái, vẻ mặt tươi cười lấy lòng, giống như một nhân viên đang đuổi theo khách hàng để đẩy mạnh tiêu thụ vậy.
Nhìn thấy còn có người khác ở đây, lúc này lão bà bà mới kiềm chế lửa giận nói: "Coi như quên đi, hôm nay có khách đến, ta không so đo với lão đầu tử này! Tiểu Bân Bân đã trở lại, đây là Dĩnh nhi nương tử của hắn, lão già, ngươi nhìn qua một cái cho ta."
Sau khi bị lão bà bà quát lớn, lúc này lão quái mặt lạnh mới lườm qua phía Mặc Kỳ Dĩnh một cái, giống như muốn đóng băng máu huyết toàn thân nàng lại, khô khốc nói một tiếng: "Xin chào sư phụ, ha ha."
Công Ngọc ở bên cạnh xem diễn trò cười thầm một tiếng, ai bảo ngươi khi dễ ta, ta bảo sư phụ ta hù chết ngươi!
"Sư phụ, người lại đi ra ngoài ăn ngon rồi, ta đây chỉ có thể tha thiết mong người trở về, đồ đệ gặp phải bệnh này quả thật trị liệu rất khó khăn! Cuối cùng ta cũng đã tìm được cho người một quái bệnh đáng giá để người ra tay rồi!" Cuối cùng Công Ngọc Viêm Bân cũng chưa quên chuyện này, liền làm nũng và nịnh hót, khoa trương kích động miêu tả tình huống xảy ra.
Lão quái mặt lạnh không hề để mình bị đẩy vòng vòng, không thèm liếc nhìn Công Ngọc lấy một cái, trong miệng chỉ thốt ra hai chữ: "Dọa người!"
"Lấy sâm dược ra đây để ta còn đi ăn." Quay đầu hướng về phía Vân Chỉ, lạnh lùng nói.
"Ách, còn ở trong xe ngựa bên ngoài, tự bản thân ngài có thể đi lấy." Thật là lãnh khốc, kể cả sát thủ cao cấp cũng không tích chữ như vàng như vậy, mặt không đổi sắc quay đi!
Xoay người rời đi, giống như đang hoạt động trong thế giới của bản thân mình, hoàn toàn xem nhẹ mọi người.
Đã đi rồi sao? Mấy người sững sờ một lát rồi mới phản ứng kịp, đồng loạt nhìn về phía Công Ngọc Viêm Bân, tình huống này nên xử lí thế nào?
Công Ngọc nhún vai, tỏ vẻ tình huống là như vậy nhưng cũng không thể trách hắn.
"Lão đầu tử này rất khó giải quyết, à, còn đám thịt này để lại cho các ngươi dùng!" Lão bà bà đứng một bên xem diễn bình luận, cũng chỉ có Công Ngọc hiểu rõ là sư mẫu hắn đang ám chỉ cái gì.
Vương Gia Ngốc Nghếch Trêu Chọc Vương Phi Ngây Ngô Vương Gia Ngốc Nghếch Trêu Chọc Vương Phi Ngây Ngô - Nhứ Ngữ Phân Phi