Books are the quietest and most constant of friends; they are the most accessible and wisest of counselors, and the most patient of teachers.

Charles W. Eliot

 
 
 
 
 
Tác giả: Mạc Mặc
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 635 - chưa đầy đủ
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1083 / 6
Cập nhật: 2017-09-25 02:03:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 73: Sư Tỷ Thật Lòng Với Ta..
ừng đôi mắt nhìn chằm chằm vào Tô Nhan và Dương Khai mà nàng đang dìu đỡ, đủ loại cảm xúc ngưỡng mộ, ghen tỵ đang nhanh chóng lan tràn, mùi đố kỵ nồng nặc dâng lên.
Trước đấy, bọn họ chưa từng thấy Tô Nhan gần gũi với một nam nhân nào như vậy. Cho dù là những kẻ nổi bật xuất chúng trong đám đệ tử hạch nhân cũng không có được vinh hạnh đặc biệt này.
Tô Nhan tu luyện Băng Tâm quyết, trái tim nữ nhân đóng băng nhiều năm, bình thường đừng nói nàng gần gũi với nam nhân khác, chỉ cần nói chuyện thôi cũng đã là chuyện hiếm.
Mỗi một đệ tử của Lăng Tiêu Các, bất luận thực lực cao thấp, bất luận thân phận sang hèn, trước mặt nàng đều chỉ có thể dè dặt cẩn thận, chỉ sợ mạo phạm giai nhân. Nhưng giờ này khắc này, nàng lại chủ động dìu đỡ một thiếu niên Khai Nguyên cảnh tam tầng, bàn tay nhỏ trắng như ngọc kia khẽ đặt trên lưng của đối phương, khuôn mặt băng khiết có chút ửng hồng, nhìn qua đúng là mê người.
Bình thường là thái độ cao không thể với tới, lúc này khoảng cách với bản thân dường như ngắn lại rất nhiều.
Nhưng, vô số trái tim của các nam đệ tử Lăng Tiêu Các đều tan nát, chỉ cảm thấy nữ thần cao cao tại thượng trong trái tim mình dường như bị người ta phỉ báng.
Mà người phỉ báng nữ thần này lại đang ở trước mắt, đang được nữ thần dìu đỡ, hít thở hương thơm trên cơ thể nữ thần, cảm nhận sự mềm mại trên bàn tay nhỏ của nữ thần, đang hưởng thụ sự đãi ngộ mà bất cứ kẻ nào cũng không được hưởng thụ!
- Có sát khí!
Khóe miệng Dương Khai ẩn chứa một nụ cười cổ quái, thần thái thong dong, theo Tô Nhan đi về phía trước, ra vẻ cáo mượn oai hùm.
Một bóng người lướt qua trước mặt, phong thần như ngọc, nam tử mi thanh mục tú chắn trước mặt Tô Nhan và Dương Khai. Người này nhìn thấy đôi mắt như sao sáng tràn đầy nhu tình mật ý của Tô Nhan, lại ẩn chưa một tia căm ghét và buồn rầu.
Bước chân Tô Nhạn dừng lại, ngẩng đầu nhìn đối phương.
- Tránh ra!
Thanh âm lành lạnh trước sau như một vang lên, giọng nói bình thản, không mảy may tức giận, cũng không nghe ra chút cảm xúc nào.
Nam tử kia cười khổ lắc đầu:
- Sư muội, chớ làm khó sư huynh, sư huynh cũng là làm theo chức trách!
Người này chính là cao thủ thứ hai của thanh niên thế hệ đầu trong Lăng Tiêu Các, Giải Hồng Trần.
- Tránh ra!
Tô Nhan nói câu như cũ, dường như không muốn nói thêm một chữ.
Giải Hồng Trần bất đắc dĩ nói:
- Sư muội, hiện tại bọn người này không thể đi! Bọn họ xúc phạm tông quy, trước khi các trưởng lão có quyết định, bất cứ ai cũng không được đưa bọn họ rời khỏi đây.
- Tông quy?
Dương Khai tiến tới một bước, cười lạnh một tiếng,
- Xin hỏi vị sư huynh này, bọn ta xúc phạm điều gì của tông quy?
Giải Hồng Trần khinh miệt nhìn hắn một cái, hừ nói:
- Tụ tập đánh nhau, hành hung giết người, miệt thị Chấp Pháp Đường, bất cứ điều nào cũng đủ để các ngươi bị trục xuất khỏi Lăng Tiêu Các.
- Tụ tập đánh nhau?
Tô Nhan tiếp lời,
- Đánh nhau với ai? Đã là tụ tập đánh nhau, chắc chắn phải có đối thủ chứ? Vì sao Chấp Pháp Đường các người chỉ bắt một bên trong đó? Người bên còn lại kia đâu?
Giải Hồng Trần vẻ mặt ngượng ngập, đúng là không phản bác được. Người ẩu đả của bên kia là đám người Ngụy Trang, bọn họ nào dám bắt.
- Hành hung giết người? Vậy thi thể người bị giết ở đâu?
Giải Hồng Trần không ngừng cười khổ, vội vàng giải thích:
- Ý đồ, ý đồ hành hung giết người, tuy nhiên may mắn được Chấp Phấp Đường chúng ta ngăn cản được, nên mới không xảy ra nhiễu loạn gì lớn.
- Đệ tử tông môn so tài, sống chết tự chịu trách nhiệm! Nếu theo như ngươi nói, mỗi cặp đệ tử tỷ thí với nhau kia chẳng phải đều có ý đồ hành hung giết người? Chấp Pháp Đường các ngươi nhiều người như vậy, ăn cho no rồi không có việc gì làm, sao không bắt hết toàn bộ đệ tử của Lăng Tiếu Các đi?
Sắc mặt của Tô Nhan lãnh đạm, giọng điệu lạnh băng:
- Còn về miệt thị Chấp Pháp Đường, nếu Chấp Pháp Đường ngươi có thể làm được công bằng chính trực thật, lại có người dám miệt thị sao? Chỉ sợ danh xưng đại diện tông quy của Chấp Pháp Đường sớm đã biến thành đạo cụ tranh quyền đoạt lợi trên tay những kẻ khác rồi. Tự mình diệt uy nghiêm của mình, người ta giẫm lên mấy cái cũng chả trách được!
- Sư muội,
Giải Hồng Trần cười gượng gạo, trên khuôn mặt anh tuấn lộ vẻ bất đắc dĩ,
- Có cần phải nói ra những lời thẳng thắn này không?
- Đúng sai, cong thẳng, trong lòng ngươi tự rõ.
Vẻ mặt Giải Hồng Trần ảm đạm, thấp giọng nói:
- Sự muội, ta thật lòng với muội, tại sao muội phải khổ sở làm khó ta như vậy?
Tô Nhan thản nhiên nói:
- Sư huynh, lời này nếu để Triệu Phi Tuyết, Triệu sư muội nghe được, không biết muội ấy sẽ có cảm tưởng gì?
Triệu Phi Tuyết với Giải Hồng Trần, Tô Nhan đều là đệ tử hạch nhân của Lăng Tiêu Các. Tuy nhiên quan hệ của nữ tử này với Giải Hồng Trần cứ không rõ ràng.
Giải Hồng Trần khẽ run lên, nhìn chăm chăm về hướng Tô Nhan, vẻ mặt vô cùng đau đớn, lại không thể làm gì. Chợt xoay chuyển ánh mắt, nhìn chằm chằm lên Dương Khai, ánh mắt đột nhiên trở nên thù hận vạn phần.
Dương Khai thần thái ung dung, không sợ hãi nhìn lại y.
- Ngươi tên Dương Khai?
Giải Hồng Trần đè nén chua xót trong lòng mở miệng hỏi. Bất cứ ai nhìn thấy người con gái mình thích dìu đỡ một nam khác thân mật như vậy, trong lòng e là cũng sẽ không dễ chịu.
- Sư huynh có gì chỉ giáo?
- Ta biết chuyện lần này là do người gây nên, nếu không có ngươi, thì không có phiền phức ngày hôm nay. Nếu ngươi không muốn liên lụy Tô sư muội, thì tự mình ngoan ngoãn quay lại ngục đi, ta đây cũng khỏi phải động thủ.
Giải Hồng Trần bình đạm nói. Y không có cách nào thuyết phục Tô Nhan, cũng không dám động thủ với Tô Nhan, chỉ có thể tìm lối thoát từ chỗ Dương Khai thôi.
Dương Khai cười ung dung.
- Ngươi cười cái gì?
Giải Hồng Trần nhíu mày hỏi.
Hiện tại toàn thân Dương Khai đều là vết máu, nhìn qua có chút thảm hại, nhưng hắn lại cười, vừa cười vừa chậm rãi đưa một bàn tay của mình ra, nắm lấy bàn tay ngọc của Tô Nhan đang đặt trên lưng mình, sau đó đặt vào lòng bàn tay mình nhẹ nhàng và dịu dàng vuốt ve, quay đầu nhìn Tô Nhan, vẻ mặt nhu tình mật ý nói:
- Ta cũng không muốn liên lụy sư tỷ, nhưng sự tỷ thật lòng với ta, ta thực là không muốn phụ lòng tỷ ấy, chỉ có thể để mặc cho tỷ ấy thôi.
Sắc mặt Giải Hồng Trần đột nhiên tái nhợt, Tô Nhan lại ngây ngốc tại chỗ, trên gương mặt đẹp có chút mơ màng.
Đám người Lý Vân Thiên há hốc miệng, trong cổ họng phát ra tiếng ọt ọt kỳ quái, lại làm thế nào cũng không thốt ra được một câu trọn vẹn.
Hàng trăm đệ tử Chấp Pháp Đường vây chung quanh, chỉ cảm thấy trái tim mình bỗng nhiên vỡ vụn, ai nấy cũng đều ngây ra như phỗng!
- Sư tỷ, tỷ thấy đúng không?
Dương Khai dường như không biết tình hình nguy cấp, lại thêm dầu vào lửa.
Giải Hồng Trần nhìn Tô Nhan căng thẳng vạn phần, vô cùng lo sợ nàng sẽ đưa ra đáp án mà mình không muốn nghe.
Tô Nhan nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Nàng lớn bằng này, còn chưa từng bị nam nhân nào cợt nhả như vậy, một tay của mình còn bị hắn nắm trong tay tùy ý vuốt ve, bàn tay thô ráp chà sát trên da thịt mình, mang lại từng cơn đau, cũng có chút ấm áp.
Tô Nhan giận dữ! Suýt nữa đã đánh bay Dương Khai ngay tại chỗ, nhưng tâm tư vừa chuyển, liền hiểu được Dương Khai muốn làm gì, nén lửa giận trong lòng, Tô Nhan nhẹ nhàng gật gật đầu, thừa nhận một cách thoải mái:
- Phải!
Vừa trả lời, vừa vận một cỗ Ám Kính đánh vào kinh mạch của Dương Khai.
Dương Khai kêu lên một tiếng đau đớn, đột nhiên máu tươi chảy ra từ hai lỗ mũi.
- Sao lại chảy máu rồi?
Tô Nhan vừa nói, vừa đưa tấm khăn lụa trắng tinh ra, dịu dàng lau giúp Dương Khai.
- Không sao, không sao!
Dương Khai trong lòng ớn lạnh, thầm nghĩ vị sư tỷ này nhìn qua tâm tính lãnh đạm, kì thực nếu trêu chọc đến giới hạn của nàng, nàng cũng sẽ xuống tay độc ác.
- Các người…
Giải Hồng Trần ghen đến phát điên. Nếu nói lúc Tô Nhan vừa mới nhận lời, y còn không sao tin được, nhưng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này lại khiến y không còn cách nào nghi ngờ tình cảm của Tô Nhan.
Y chưa từng thấy Tô Nhan đối xử dịu dàng như thế với một nam nhân nào? Chưa từng thấy bàn tay của Tô Nhan bị nam nhân nắm trong tay cũng không giãy dụa phản kháng?
Nếu không phải thực sự can tâm tình nguyện, với thực lực của Tô Nhan, tên Dương Khai này lại làm thế được sao?
- Sư muội, muội tư chất ngút trời, sao lại để mắt đến loại phế vật này?
- Người nói ai phế vật?
Dương Khai và Tô Nhan cùng lúc quay đầu, sắc mặt âm u như cuồng phong.
Vũ Luyện Điên Phong Vũ Luyện Điên Phong - Mạc Mặc