The oldest books are still only just out to those who have not read them.

Samuel Butler

 
 
 
 
 
Tác giả: Không rõ...
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 106 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 554 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:32:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 70
òn về phần hắn, cảm giác này khó nói thành lời lắm, trong yên tĩnh hắn có thể nghe thấy rõ nhịp đập của con tim mình nữa là, hắn không thể giải thích nổi tại sao lại luôn muốn ở bên cạnh nó, ở nó luôn có gì đó khiến hắn thấy nhẹ lòng lắm. Nhìn nó hắn càng thấy đau ở nơi con tim đó, có lẽ là vì bị từ chối hết lần này đến lần khác, chẳng lẽ hắn yêu nó nhiều đến thế, không phải vì quá khứ, hiện tại mà là vì chính con người nó chính Lệ Băng lạnh lùng mà hắn đã và đang quen biết và dần trở thành một phần không thể thiếu trong đời hắn nữa.
-          Chào _ nó bước chào bọn đàn em của Pin
-          Chào _ hắn theo sau nó
-          Anh Pin đâu rồi _ hắn hỏi
-          Anh ấy mới ra ngoài…nói rằng khi nào Băng tới thì nói cô ấy vào phòng chờ đợi anh
-          … _ nó chẳng nói gì mà đi thẳng vào bên trong
Bộ đầm hôm nay nó mặc có sức hút lắm đó nha, ai cũng phải đưa mắt nhìn theo nó một lần, sang trọng và quý phái luôn luôn được toả ra từ nó mỗi khi đi ngang qua ai đó. Hắn bước theo nó vào bên trong mà không nói gì, hơi ngạc nhiên khi thấy balo đồ đạc của nó khá nhiều ở trong phòng hắn bắt đầu thấy thắc mắc về đống đồ này rồi.
-          Đây là…
-          Đồ của tôi _ nó ngồi xuống ghế nói
-          Cô bỏ nhà đi sao _ hắn ngồi xuống đối diện nó
-          Nếu cậu biết rồi thì có thể giữ im lặng đừng nói cho ai biết là được
-          Cô sẽ ở cùng với anh Pin sao
-          Có lẽ…giờ tôi không còn chỗ nào đi nữa rồi
-          ….sao lại là anh Pin… _ hắn nói lí nhí
-          Hả _ nó nghe không rõ hắn nói gì
-          …sao cô không nhờ tôi mỗi khi cô gặp chuyện _ hắn cúi mặt xuống sàn
-          Cậu có thể nói lại được không…tôi không thể anh nói gì cả
-          Về nhà đi _ hắn nhìn nó
-          Sao tôi phải về…tôi vừa mới ra khỏi đó, tôi đâu có điên _ nó khó chịu
-          Vậy tôi sẽ đưa cô về _ hắn đứng dậy bước qua chỗ nó
-          Cậu làm gì vậy…tôi không muốn về _ nó đứng dậy lùi về sau vài bước
Hắn bước tới còn nó thì lùi lại, do lúc vội đứng dậy nó làm rớt chiếc gối dựa lưng ở trên ghế xuống sàn, khiến việc lùi lại tránh hắn bị gián đoạn, nó đạp trúng chiếc gối nên bị trượt chân ngã về phía sau. Hắn thấy thế liền nhanh tay chụp cánh tay nó lại rồi bước lên một bước để có thể giữ thăng bằng, nhưng ai ngờ hắn lại bước theo vết xe đổ của nó, giẫm phải chiếc gối dựa khiến cả hai ngã ra sau. Sự cố bất ngờ lại xảy ra, khi ngã xuống thì ai mà lựa ình chỗ hạ cánh an toàn va tư thế hạ cánh chứ, và cái tướng mặt đối mặt khi bị ngã trường hợp xấu nhất có thể xảy ra có xác suất khá lớn. Cả hai đã hôn nhau, nó nhắm tịt mắt lại chẳng dám mở ra cho đến khi thấy môi mình ấm dần lên nó mới mở mắt ra xem chuyện gì đang xảy ra thì thấy hắn đang nhìn nó ở cự ly rất rất rất là gần. Hắn cứ nằm đó nhìn nó mà không chịu đứng dậy, nó đang tự hỏi hắn nặng bao nhiêu cân và có đi tập tạ không, sao cơ thể của hắn lại nặng như thế này chứ. Nó hơi nhăn mày khiến hắn hiểu ra chuyện, nên đưa khuôn mặt lên cao, cách xa mặt nó vài centimet, để nó thở.
-          Cậu cũng là con trai đấy _ nó nhìn hắn
-          Một phát hiện tốt đấy _ hắn hơi xì khói với nhận xét của nó, chẳng lẽ nó xem hắn là đàn bà hả trời
-          Con trai mà nặng hơn con gái là chuyện đương nhiên phải không _ nó thấy tức khi hắn chậm hiểu như thế
-          Đó là chuyện đương nhiên…_ hắn trả lời xong rồi mới suy nghĩ câu hỏi của nó _ à…tôi xin lỗi
Như đã hiểu ra điều nó muốn nói hắn vội đứng dậy rồi kéo nó đứng dậy theo, chỉnh lại quần áo trên người hắn đỏ mặt nhìn nó. Nó thì ôm cái lưng mà ngồi xuống ghế, hắn nằm đè lên nó phải mất mấy phút chứ không ít đâu, người nó đã nhỏ rồi hắn nằm đè lên như thế liệu có bị giảm cân không, nó quá gầy rồi nên không thể sút cân được, nhăn nhó lườm hắn.
-          Đến rồi sao _ Pin bước vào
-          … _ cả hai giật mình, cũng may là hai đứa đã tách nhau ra rồi
-          Có …chuyện gì sao _ Pin hỏi
-          Không có _ cả hai cùng nói
-          Sao hai đứa cứ như vừa làm chuyện gì mờ ám vậy _ anh vừa bước vào vừa nói
-          Đã bảo là không có rồi mà _ hắn nói
-          Em vừa đi đâu về à _ Pin nhìn nó
-          Với ba mẹ…nhưng giờ xong rồi _ nó nói
-          Vậy đi thôi…anh mới về nhà dọn phòng cho em _ Pin cầm đồ lên cho nó
-          Sao chứ…sao anh không đưa cô ấy về nhà _ hắn mở to mắt nhìn anh
-          Sao anh phải đưa con bé về nhà _ anh hỏi lại
-          Vì…vì…con gái không nên ở nhà con trai như thế _ hắn nghĩ mái mới ra một cái lý do tương đối
-          Cô gái ở nhà em cũng thế…nên đưa cô ta về nhà đi _ Pin nói rồi bước đi
-          Cô nào?
-          … _ nó nhìn hắn như chờ câu giải thích về cô gái Pin nhắc tới nhưng không thấy câu trả lời của hắn nên cũng bước theo Pin
-          Nè…cô không nên tới nhà con trai như thế chứ _ hắn kéo tay nó lại
-          Tại sao lại không?
-          Cô là con gái mà _ hắn chẳng biết sao cứ lo lắng cho nó như thế
-          Ờ…tôi là con gái
-          A…ý tôi không phải thế…cô nên giữ mình chứ _ hắn vò đầu
-          Chuyện đó không phải lo…tôi với Pin là anh em không phải quan hệ như cậu nghĩ đâu _ nói rồi nó bỏ đi
-          Trời ơi…con gái gì đâu mà cứng đầu thế chứ _ hắn nhìn nó bỏ đi mà lầm bầm
***
Ngôi nhà trước mắt nó rất to, hình như nó tách hẳn ra khỏi thành phố ồn ào ngoài kia, không gian quanh đây yên tĩnh lắm, còn đẹp nữa. Trời hơi tối, con đường từ ngoài cổng vào tới cửa chính của căn nhà được thắp đèn hai bên sáng trưng, hai bên khuôn viên ngôi nhà toàn cây các loại, lót dưới là cỏ cảnh được trồng trong các ngôi biệt thự, nhìn qua có thể nhận thấy chủ khu vườn này là con người rất ngăn nắp, bởi các loại cây được trồng theo khu chứ không phải trông lộn xộn. Thiết kế bên trong ngôi nhà cũng khá ấm cúng, nhìn bên ngoài thì rất nguy nga lộng lẫy như một cung điện, nhưng ở bên trong lại rất đơn giản, không hề có vách ngăn giữa các phòng với nhau. Ở hai phía đối diện ngôi nhà là hai căn gác lửng được dựng lên lơ lửng bằng các sợi dây nó không biết chất liệu là gì nhưng nó biết các sợi dây đó rất chắc chắn, bởi trên các căn gác đó không khác gì một căn phòng mini cả, giường ngủ, bàn học, tủ sách và nhiều thứ khác. Bên trong ngôi nhà theo xu hướng cổ điển dân dã nhiều hơn, từ bàn ăn tới các vật dụng trong nhà đều như thế.
-          Em sẽ ngủ trên kia _ Pin chỉ qua căn gác lửng bên trái
-          Cảm ơn anh _ nó nhìn theo cánh thay anh
-          Nhà ăn nghèo lắm…nên chẳng có gì đáng giá đâu _ anh nhận thấy sự tò mò trong mắt nó
-          Không…em không chê bai gì đâu _ nó giật mình quay lại nhìn anh nói
-          Tốt _ anh vào bếp lấy cho nó ly nước
-          Hình như hai bên này đối xứng với nhau thì phải _ nó đang cố tìm ra sự khác nhau của hai bên trái và phải
-          Thông minh đấy….để đảm bảo sự riêng tư thôi _ anh đưa ly nước cho nó
-          Anh ở một mình thật sao _ nó hỏi
-          Giờ là hai mình
-          Hì…
-          Tắm rửa đi…đã ăn gì chưa, anh ra ngoài một lát
-           Em ăn rồi…
-          Ngủ trước đi đừng đợi _ anh cầm chìa khoá xe lên rồi nói
-          Đi cẩn thận _ nó tiễn anh ra khỏi cửa rồi khoá cửa lại
Nó tắm rửa xong xuôi thì lên căn gác lửng bên trái mà Pin chỉ lúc nãy, không hổ danh là anh Pin luôn biết tạo bất ngờ và đưa người ta từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Chiếc giường hình Totoro trong phim hoạt hình được anh đặt giữa gác, chiếc đèn ngủ bên cạnh cũng có hình một nhân vật hoạt hình. Nó 17 tuổi rồi, có phải 7 tuổi đâu mà anh trang trí mọi thứ trên này như ột con bé còn đi học mẫu giáo vậy.
-          Hì…dễ thương quá
Nó đặt hộp đàn lên bàn học rồi lại gần lan can nhìn xuống dưới, cảm giác không khác mấy khi ở nhà, cũng lầu cao gác dài. Ngồi xuống giường nó với tay lấy cái điện thoại bật lên, nó cảm thấy thất vọng khi không có lấy một tin nhắn chứ nói gì tới cuộc gọi nào từ những người nó thương yêu, ba mẹ và cả hắn nữa. Sực nhớ ra điện thoại này đâu phải của nó, số điện thoại này cũng không ai biết thì lấy gì có tin nhắn hay cuộc gọi chứ. Nó cảm thấy tủi thân, muốn được quan tâm, muốn được yêu thương nhưng sao mỗi khi được người khác quan tâm hỏi han nó lại cố tránh xa tất cả, nó còn không biết tại sao nó luôn muốn tách ra khỏi đó nữa là. Mãi suy nghĩ về sự cô độc của mình mà nó ngủ quên lúc nào không hay, đến mãi nửa đêm nó mới giật mình tỉnh dậy do trời lạnh, nó thấy đèn vẫn sáng, căn gác bên kia còn trống chứng tỏ anh Pin vẫn chưa về. Nằm lại ra giường nó nhìn lên trần nhà tiếp tục suy nghĩ lại vẫn đề lúc đêm đang nghĩ cố gắng đi tiếp vào giấc ngủ đã lỡ nhưng lại không thể, nó chẳng thể nào ngủ tiếp được nữa.
Tôi Lỡ Thích Cô Rồi Sao Đây ? Tôi Lỡ Thích Cô Rồi Sao Đây ? - Không rõ...