In books lies the soul of the whole Past Time: the articulate audible voice of the Past, when the body and material substance of it has altogether vanished like a dream.

Thomas Carlyle

 
 
 
 
 
Tác giả: Loan
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Hàn Vũ Phi
Biên tập: phan bilun
Upload bìa: Jay Dee
Số chương: 187 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 247 / 2
Cập nhật: 2021-10-15 21:04:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 72
ưu Liên Thành thật sự nói được thì làm được. Hoàng hôn ngày hôm sau, Mộ Mai vừa xách túi hàng to đùng từ siêu thị về đến nhà đã thấy Vưu thiếu gia và mẹ Xuân đang vui vẻ trò chuyện với nhau trong phòng khách. Lần này Vưu Liên Thành đến nhà với phong cách bình dân. Cậu lái một chiếc Ford màu đỏ, mặc áo jacket và quần jeans giản dị, khi đáp lời mẹ Xuân luôn gật đầu dạ thưa vô cùng cung kính. Mẹ Xuân tươi cười niềm nở, vừa thấy Mộ Mai liền có biểu cảm hiền hòa như từ mẫu, vẫy tay với cô.
"Mộ Mai, Vưu thiếu gia đích thân đến đón con này." Mẹ Xuân kéo tay cô nói chuyện nhỏ nhẹ như bao người mẹ bình thường khác, "Yên tâm đi, mẹ Xuân biết tự chăm sóc cho mình, thật sự không cần con nghỉ phép đâu."
Mộ Mai tức giận lườm Vưu Liên Thành, cậu tinh nghịch nháy mắt với cô, rồi quay đầu đi, tiếp tục ngoan ngoãn biết điều trước mặt mẹ Xuân: "Dì, lúc nãy con đã nói với dì rồi kia mà, dì đừng gọi con là Vưu thiếu gia ạ, cứ gọi thẳng tên con là Liên Thành đi."
Mẹ Xuân cười khanh khách, tự trách mình già lẩm cẩm rồi.
Nửa giờ sau, Mộ Mai bị mẹ Xuân tống tiễn ra tận xe Vưu Liên Thành, lúc sắp lên xe, bà ôm lấy Mộ Mai, mỉm cười khẽ thì thầm bên tai cô: "Mộ Mai, bây giờ con không cần làm gì cả, hãy hưởng thụ cảm giác Vưu Liên Thành điên đảo tâm hồn vì con là được."
Vưu Liên Thành vừa lái xe vừa quay sang nhìn người bên ghế lái phụ một trăm lẻ một lần. Từ lúc lên xe đến giờ, cô giữ mãi tư thế đặt khuỷu tay lên cửa kính, chống cằm thẫn thờ nhìn phía trước, không nói lời nào.
Thế là Vưu Liên Thành bắt đầu vắt óc suy nghĩ kể vài câu chuyện cười nhạt nhẽo cho cô vui, mặc dù cậu đã cố gắng hết sức nhưng chắc do cậu không có khiếu khôi hài nên giai nhân vẫn mặt mày u sầu.
"Mộ Mai, anh cam đoan, lần sau anh không sẽ tự ý làm gì nữa đâu." Vưu Liên Thành nhận lỗi, "Mộ Mai, đừng giận anh mà! Anh chỉ muốn sống cùng em thôi." Cậu cười khổ, "Muốn đến điên mất rồi."
"Liên Thành." Mộ Mai yếu ớt cất lời, "Anh còn nhớ trước kia em đã nói gì không? Từ bé tới giờ, em rất dễ thay lòng đổi dạ, em không thích thứ gì được lâu dài cả. Có thể hôm nay em yêu anh, nhưng sớm mai khi tỉnh giấc sẽ không yêu anh nữa. Về phần tại sao em yêu anh lâu như vậy vẫn chưa thấy chán, đến cả bản thân em cũng thấy rất lạ. Không chừng bởi vì trước đây anh không yêu em nên em vẫn ngu ngốc kiên trì đến hiện tại mà thôi."
"Cho nên?" Giọng Vưu Liên Thành thoáng chốc lạnh lẽo như kỷ băng hà.
"Cho nên anh đừng đối xử quá tốt với em." Mộ Mai tựa vào ghế, mệt mỏi nói.
Chiếc xe phanh gấp lại, hơi thở của Vưu Liên Thành phả đến hừng hực, không cần mở mắt cô cũng biết nhất định vẻ mặt cậu bây giờ rất tệ.
Cậu nắm lấy cằm cô: "Lâm Mộ Mai, là em trêu chọc anh trước, em cho rằng anh sẽ để em có cơ hội thay lòng đổi dạ hay sao? Lâm Mộ Mai, nếu em thích một con mèo, anh sẽ giết con mèo đó; nếu em thích một con chó, anh sẽ giết con chó đó; nếu em thích người nào, anh sẽ làm kẻ đó biến mất. Còn một việc nữa, em đừng tưởng rằng anh không biết em luôn do dự chọn anh hay Triệu Cẩm Thư, anh cho em hay, chưa biết chừng một ngày nào đó tâm trạng anh không vui sẽ giành thời gian chơi đùa với ông anh hàng xóm của em một chút ấy." Rồi cậu cọ chóp mũi vào mũi cô, "Mộ Mai, em biết thừa tính cách của anh, ít nhiều gì em cũng đã từng thấy được một mặt khác của anh rồi đấy. Anh thừa nhận có đôi khi hình tượng của anh rất tệ hại, nhưng trước mắt anh đang cố gắng thay đổi nó từng chút một, anh không muốn người anh yêu phải sợ anh. Mộ Mai, đừng để anh tốn công vô ích được không?"
Hàng mi run run mở ra, Mộ Mai mỉm cười, choàng tay vào cổ cậu, hà hơi bên tai cậu: "Liên Thành, em thích anh như vậy, em thích anh điên cuồng vì em."
Thế là môi cậu thân mật chạm vào môi cô, cô nhiệt tình đáp trả, như thể chuyện vừa rồi không hề xảy ra.
Vưu Liên Thành lái xe vào khu phố cổ phía Bắc London, theo con đường cái cũ kỹ càng lúc càng hẹp, bầu không khí xung quanh cũng dần dần trở nên an tĩnh. Hai bên đường chỉ có vài cửa tiệm lác đác, như một thế giới hoàn toàn cách biệt với London sầm uất. Khu phố này rất nổi tiếng, nó có rạp hát lâu năm, quán cà phê cổ được xây dựng từ thế kỷ trước, được chính phủ bảo tồn trở thành một trong những di tích văn hóa của nước Anh. Có rất nhiều nghệ thuật gia nổi tiếng thích đến nơi đây, họ có thể ngồi cả ngày trong quán cà phê mang phong cách Scotland để tìm cảm hứng.
Mộ Mai xuống xe, ngơ ngác nhìn căn nhà xưa cũ hai tầng kiểu Anh nằm trong con ngõ lát đá xanh hơn trăm năm lịch sử, cùng giàn hoa trên ban công tầng hai. Dáng vẻ ngây dại của cô khiến Vưu Liên Thành bật cười, cậu ôm lấy cô từ phía sau, khom lưng đặt cằm lên vai cô: "Nhìn đến ngây người rồi hả?"
Mộ Mai những tưởng Vưu Liên Thành sẽ đưa mình về dinh thự họ Vưu, thế nhưng cậu lại đưa cô đến nơi này. Đây là nơi Mộ Mai luôn thỉnh thoảng thấy trong giấc mơ, tuy cảnh trong mơ khá mông lung, nhưng điều cô nhớ rõ duy nhất chính là tiếng cười ngân nga như chuông gió trên ban công tầng hai kia.
Năm ấy, không biết tại sao Mộ Mai và Liên Thành lạc bước đến nơi đây. Đó là một buổi trưa cuối thu nắng vàng ấm áp, Mộ Mai đứng trước căn nhà này, len lén nhìn đôi vợ chồng đang phơi chăn trên ban công, quanh họ là hai đứa trẻ đáng yêu đang chạy vòng quanh chiếc chăn chơi trò trốn tìm với ba mẹ, tiếng cười trong trẻo ngân vang.
Khi ấy, Mộ Mãi nghĩ, nếu cô có thể ở ngôi nhà này thì tốt biết mấy.
"Mộ Mai, bây giờ nơi đây đã là nhà của chúng ta rồi." Vưu Liên Thành chỉ vào ngôi nhà cũ, giọng nói đầy xúc động.
"Liên Thành, sao anh biết, làm sao anh biết được..." Mộ Mai thổn thức.
"Anh biết là vì anh yêu em."
Anh biết là vì anh yêu em, một lý do đơn giản biết mấy, nhưng cũng chính là lý lẽ hiển nhiên, yêu một người là sẽ tự nhiên biết được tiếng lòng của người ấy thôi.
Đẩy cánh cửa sắt cũ kỹ ra, Mộ Mai bỗng nhảy phốc lên lưng Vưu Liên Thành, hưng phấn như đứa trẻ: "Liên Thành, cõng em!"
Vì thế cậu cõng cô, mặc cô ngồi trên lưng cậu như một vị tướng quân, chỉ tay năm ngón ra lệnh cậu bước lên bậc thềm, mở cửa, đi vào nhà. Tầng một không lớn lắm, chỉ có phòng bếp, phòng khách, kho chứa đồ và cầu thang đơn sơ.
"Liên Thành, lên tầng nào." Mộ Mai chỉ tay về phía cầu thang.
Lúc cậu đi lên bậc thang, cô rất hiếu kỳ: "Liên Thành, anh mua được căn nhà này bằng cách nào vậy? Trông dáng vẻ cứ như mấy giờ trước chủ nhân nơi này vẫn còn nấu cơm ở đây ấy."
"Anh đặt một vali tiền trước mặt họ, họ không buồn đếm đã giao giấy tờ nhà cho anh ngay."
Mộ Mai hơi thất vọng, đôi vợ chồng kia để lại ấn tượng rất tốt cho cô, cô luôn cho rằng họ sẽ không dễ dàng bán nhà như vậy: "Liên Thành, chắc chắn lúc ấy họ rất buồn, rất lưu luyến phải không?"
"Buồn mới lạ ấy! Khi đó anh nói rõ mục đích của mình, họ liền sững sờ còn tưởng miếng bánh từ trên trời rơi xuống nữa kia. Bởi vì nơi này cũ nát, mỗi lần trời mưa sẽ bị dột, ngoại trừ em ra thì có ai thích căn nhà này đâu!" Vưu Liên Thành vỗ vào mông Mộ Mai, "Này, ôm chặt một chút, nếu không ngã xuống đất bây giờ. Còn nữa, lúc anh đi cầu thang đừng nói chuyện với anh, trọng lượng của em không nhẹ đâu, vừa đi vừa nói với em lao lực quá."
Mộ Mai chửi thầm cậu sau lưng, rồi ngoan ngoãn choàng tay ôm cổ Vưu Liên Thành. Vì thế, Vưu thiếu gia lại có nỗi phiền não mới, bởi ngực của Lâm Mộ Mai áp vào lưng cậu khiến suy nghĩ cậu bắt đầu trôi dạt tận đâu rồi.
Trên tầng có hai căn phòng ngủ, mở căn phòng lớn hơn ra, Vưu Liên Thành không hài lòng với chiếc giường bên trong: "Mộ Mai, gường này cũ quá, chắc không chịu được màn tra tấn của chúng ta đâu. Mình mua giường mới thôi em."
Vưu thiếu gia nhanh chóng tìm được chiếc giường cậu vừa ý trên mạng, vì cậu chi tiền thoáng tay nên bên cung cấp sẽ đến đây đổi chiếc giường cũ thành chiếc giường mới cho cậu chỉ trong vòng hai giờ.
Trong lúc chờ đợi, cậu lại nảy ra ý tưởng mới, bèn lôi kéo Mộ Mai đến trung tâm thương mại. Vưu thiếu gia muốn tự mình trang trí cho nhà của hai người, ban đầu cậu đẩy xe mua hàng, lát sau đến lượt cô đẩy. Cuối cùng, trong xe đã chất đầy đồ dùng tình nhân, nào là dép, bàn chải đánh răng, cốc có quai vân vân...
Mới đầu Mộ Mai còn e thẹn, sau cùng ánh mắt chỉ biết dán chặt vào cậu. Lúc ra cửa cậu còn thuận tay đội chiếc mũ treo trên tường, chiếc mũ ấy rất đỗi bình thường, được đan bằng sợ len to, là kiểu khá phổ biến được đám con trai ở Anh đội nhan nhản trên phố. Chiếc mũ kết hợp với bộ đồ giản dị đang mặc hiện tại khiến Liên Thành trông không còn cao sang khó với nữa.
Vừa thất thần giây lát, Mộ Mai đã không thấy Vưu Liên Thành đâu cả, cô hoang mang tìm dáo dác xung quanh. Đúng lúc này một đôi tay đột ngột kéo cô vào góc khuất, hơi thở quen thuộc ập đến.
Trong khu bán đồ chuyên dụng trong phòng ngủ, Mộ Mai và Vưu Liên Thành trốn sau tấm rèm hôn nhau cuồng nhiệt. Vì thế khi bị nhân viên bán hàng phát hiện, trong xe mua hàng lại có thêm rèm cửa và đôi gối ngủ.
***
Chiếc xe Ford tầm thường tắt máy dừng trong con ngõ trăm năm cổ kính không một bóng người, cửa xe đóng chặt, lớp sương mờ trên ô kính đã che bóng hai người đang thở hào hển bên trong. Ghế xe được ngả ra sau hết cỡ, vì không gian xe có hạn, tay chân Mộ Mai không biết phải đặt ở đâu. Hiện tại cô cũng không biết làm sao, bởi Liên Thành đang nằm đè trên người cô, cố gắng tiến vào trong. Cô muốn đẩy cậu ra nhưng thân thể lại mềm nhũn rã rời, muốn cất lời cảnh cáo nhưng lại bị cậu liên tiếp trêu chọc, khiến âm thanh thốt ra chỉ là tiếng rên rỉ đứt quãng.
"Mộ Mai, cho anh vào đi..." Cậu cầu khẩn bên tai cô.
Mồ hôi của Liên Thành rơi từng giọt cực nóng xuống người Mộ Mai như thể hòa tan cả vạn vật trên thế giới. Mộ Mai ngửa đầu ra sau, trong một trận dây dưa, cô chậm rãi mở rộng hai chân ra. Khi tiến vào cậu không hề dùng bất cứ biện pháp phòng tránh nào, như thể thời khắc ấy họ đã quên mất đồ vật nhỏ kia. Chân cô bị cậu gác lên vai, buộc phải thừa nhận từng đợt tấn công kịch liệt kéo dài. Mộ Mai thầm nghĩ có khi nào xương cốt mình sẽ bị gãy lìa theo từng cú va chạm mạnh mẽ của cậu hay không, dường như dưới cơ thể trẻ trung của Liên Thành đang ẩn giấu một con sư tử đói bụng lâu ngày vậy.
Và cả, giọng nữ đang cất lên từng tiếng gọi khẽ khàng kia là cô sao? Vì muốn thoát khỏi âm thanh đó, Mộ Mai theo sát tiết tấu của cậu, thế nhưng tiếng ghế dựa vang lên kẽo kẹt cộng thêm tiếng rì rầm của Liên Thành đã át đi hoàn toàn tiếng nức nở kia của cô.
Cuối cùng, trong tiếng kêu khi đến điểm cực hạn, một dòng chảy cực nóng như dung nham len lỏi vào cơ thể cô. Giây phút ấy, cô chỉ ước gì mình có thể chết theo cơn sóng triều dâng trào này thôi.
Lâm Mộ Mai Lâm Mộ Mai - Loan Lâm Mộ Mai