Nguyên tác: Memory Man
Số lần đọc/download: 0 / 17
Cập nhật: 2023-06-19 10:54:17 +0700
Chương 55
A
nh dành mười phút để quan sát cửa hàng từ phía bên kia đường. Anh nhìn người đi vào và người đi ra. Hết xe này rồi đến xe khác lăn bánh tới rồi lại lăn bánh đi. Thế nhưng anh vẫn tiếp tục nhìn. Anh đang nhìn xem liệu có ai đang theo dõi mình không. Khi Decker đã thỏa mãn rằng chẳng có ai làm vậy đâu, anh vội vã băng qua đường và tiến đến gần cửa. Anh liếc mắt nhìn qua cửa kính và thấy vẫn người phụ nữ ấy đang đứng quầy, lại đang đếm số lượng từng bao thuốc lá và đánh dấu lên tờ giấy kiểm kê. Anh không nhìn thấy khách hàng nào khác nữa trong cửa hàng.
Anh mở cửa ra, tiếng chuông vang lên leng keng. Người phụ nữ ngẩn lên. Mất một lúc cô mới nhận ra Decker.
Bởi vì vẻ ngoài và thân hình to lớn, khó để mà quên và nhầm anh với ai.
“Anh lại đến à?” Cô ta nói.
“Tôi lại đến,” Decker đáp lời, ánh mắt phóng xung quanh các góc trong cửa hàng. Bàn tay anh trượt nhanh vào trong túi, nơi khẩu súng đang yên vị.
Cô nói tiếp, “Tôi còn nợ anh tiền thừa từ lần mua trước đó. Một ly cà phê, một gói bánh và một tờ báo không đắt đến 5 USD đâu.”
“Cứ giữ lấy tiền thừa đi. Cô làm nhiều giờ mà. Ca sáng, ca tối.”
“Đúng là tôi làm việc nhiều giờ, nhưng tôi cũng làm việc ca khác mà. Hôm nay tôi làm ca đêm.”
“Tình hình làm ăn thế nào?”
“Hiện tại thì chậm. Cửa hàng chúng tôi bán nhiều đồ vào buổi sáng hơn, khi mọi người bắt đầu đi làm. Cà phê, thuốc lá và bánh kẹp xúc xích này. Cả nước tăng lực Red Bull mua theo can nữa.”
“Thế còn cái người kia đâu, lúc tôi đến đây lần đầu ấy. Billy ấy nhỉ? Anh ta có đây không?”
Cô ta lắc đầu. “Không, anh ta không ở đây.”
“Anh ta không làm việc ở đây nữa phải không?” Decker hỏi.
Cô giật mình. “Làm sao mà anh biết được?”
“Lần cuối cùng anh ta ở đây là khi nào?”
“Là ngày đầu tiên anh đến đây. Tôi rất bực mình khi không thấy anh ta xuất hiện để làm việc sau đó. Tôi phải làm luôn cả việc của anh ta.”
“Cô có hồ sơ tuyển dụng của anh ta ở đây không?”
“Có. Ở đằng sau.”
“Tôi xem nó được không?”
“Không. Chính sách của công ty.”
“Cô có thể nói họ của anh ta là gì không?”
“Tại sao?”
“Bởi anh ta có thể là người tôi đang tìm.”
“Tôi đang không thấy có liên quan.”
Decker giơ điện thoại lên. “Tôi có thể điều FBI đến đây trong vòng năm phút. Và họ sẽ lấy toàn bộ hồ sơ ở nơi này.” Anh nhìn người phụ nữ đầy quả quyết. “Cô có phải công dân Mỹ không nhỉ?”
Mặt cô tái nhợt đi. “Không. Nhưng tôi có đủ giấy tờ.”
“Giấy tờ đều hợp pháp chứ nhỉ. Ít nhất tôi hi vọng chúng nên thế. Tất nhiên FBI sẽ kiểm tra. Họ kiểm tra mọi thứ. Kiểm đến hai lần.”
Người phụ nữ chậm rãi đặt một hộp thuốc lá vào vị trí phù hợp rồi sau đó đánh dấu tích lên bảng kiểm kê hàng hóa. Anh có thể dám chắc cô ta đang cố trì hoãn để nghĩ xem sẽ phải trả lời câu hỏi đó như thế nào.
“Tôi có thể… ý tôi là, thị thực nhập cảnh để làm việc của tôi có thể hơi bị quá hạn một chút.”
“Ôi thế thì không may rồi. Chính phủ đang gặp bế tắc trong việc thông qua chính sách cải cách nhập cư, nên vấn đề này hơi nhạy cảm. Tôi chắc cô có thể hiểu cho.”
“Thế nếu tôi để anh xem hồ sơ của Billy thì sao?”
Decker buông điện thoại xuống. “Thì chắc có thể thay đổi tình hình.”
Người phụ nữ quay người đi vào phía văn phòng phía sau, một phút sau đi ra với tập hồ sơ. “Anh có thể cầm cái này. Tôi đã sao chép một bản.”
Decker bước ra phía cửa, khóa nó lại, lật mặt tấm biển MỞ CỬA thành ĐÓNG CỬA.
“Anh đang làm gì thế?” người phụ nữ gào lên.
Decker lại rút điện thoại ra. “FBI sẽ có mặt ở đây trong vài phút nữa. Tôi e rằng cửa hàng này sẽ phải đóng lại khoảng một thời gian kha khá đó.”
“Nhưng tôi đã đưa cho anh hồ sơ rồi mà.”
“Cảm ơn cô vì điều đó. Nhưng chuyện này không liên quan gì đến chuyện kia.”
“Thế thì FBI sẽ làm gì ở đây?”
“Họ sẽ truy tìm dấu vết của Billy. Và đừng lo. Họ sẽ khôg quan tâm đến tình trạng nhập cư của cô đâu.”
“Tại sao Billy lại quan trọng thế? Anh ta chỉ lau quét sàn thôi mà.”
“Anh ta quan trọng hàng đầu bởi anh ta không phải là Billy. Tên của anh ta là Belinda.”
☆☆☆
Và tiếng sau, Bogart bước ra ngoài cửa hàng tiện lợi 7-Eleven và gọi Decker, người đang đứng trong bãi đậu xe, nhấp từng ngụm cà phê 7-Eleven trong khi tuyết đang chầm chậm vần vũ xung quanh anh.
Bogart nói, “Chúng tôi thu được một dấu vân tay sử dụng được, bảy vết trên bộ xô chậu trong nhà kho. Chúng tôi đã cho quét thử nhưng vẫn chưa có kết quả. Có thể là Wyatt hoặc của bất cứ ai đã xách cái xô đó. Có thể cô ta không còn nằm trong tập dữ liệu nữa. Hay tôi nghĩ cô ta giờ thành anh ta rồi. Thành gã Billy ấy.”
“Nhưng cô ta bị hiếp dâm tập thể ở Utah, theo lời Tiến sĩ Marshall. Chắc hẳn họ phải có hồ sơ cảnh sát về cô ta chứ.”
“Đấy là anh sẽ nghĩ thế. Nhưng chúng tôi đã kiểm tra cùng với phòng cảnh sát ở nơi cô ta lớn lên. Họ không có bất cứ hồ sơ nào lưu lại việc hiếp dâm Belinda Wyatt cả.”
Decker trông sửng sốt. “Nhưng không thể nào. Cô ta bị hiếp dâm, bị đánh đập và bỏ mặt đến chết. Nó thay đổi não bộ của cô ta. Đó là lí do tại sao cô ta bị gửi đến Viện nghiên cứu. Anh nghe Tiến sĩ Marshall nói rồi đấy. Ông ấy còn cho biết là ông ta đã nói chuyện với bác sĩ ở Utah. Cô ta đã từng bị cưỡng bức, đánh đập vầ bỏ mặc suýt chết.”
“Chậc, có thể thế thật. Nhưng cũng có thể cô ta không trình báo cho cảnh sát, Decker. Có khả năng lắm chứ.”
“Tại sao lại không trình báo?”
“Nghĩ đến tình hình của cô ta xe. Ở một thị trấn nhỏ, người này đều biết hết chuyện của người kia? Chắc có thể cô ta đã quyết định không khai báo.”
“Hoặc cha mẹ cô ta đã quyết định hộ cô ta,” Decker vặn vẹo lại.
“Nghe thế thực sự có lý hơn đấy,” đặc vụ FBI thừa nhận.
Decker uống nốt ly cà phê và ném chiếc ly giấy vào trong thùng rác. “So với nữ giới, Belinda thuộc diện cao, khoảng một mét tám, người gầy gò. Billy cũng tầm chiều cao đó, cũng gầy gò, nhưng anh ta rắn chắc. Có thể nặng sáu tám cân.”
“Và chắc chắn là đàn ông?”
“Tôi nghĩ vậy, nhưng trông anh ta cũng có vẻ ngoài lưỡng tính. Belinda trông cũng giống như vậy hồi còn ở Viện. Tôi đã mô tả lại cho nhân viên vẽ phát họa rồi đó. Bọn họ đang hoàn thiện nốt bức tranh.”
“Chúng tôi có thể công bố rộng rãi hình ảnh đó khi hoàn thành.”
“Tôi sẽ chỉ công bố cho lực lượng cảnh sát thôi. Đừng công bố với công chúng. Bọn chúng có thể lẩn trốn nếu chúng phát hiện ra chúng ta đã điều tra được nhiều thứ đến vậy.”
Bogart trông không thuyết phục lắm nhưng vẫn nói, “Được, chúng ta sẽ chơi theo cách đó. Hiện thời là vậy.” Anh nhét hai tay vào trong túi áo rồi chăm chú nhìn đường. “Chúng tôi đã có nghe thông tin từ phía công ty cung cấp dịch vụ bể bơi mà gia đình Wyatt đã sử dụng ở Colorado. Họ đến nhà và chuẩn bị bể bơi cho mùa đông vào khoảng hai tháng trước, nhưng không trông thấy ai cả. Toàn bộ chi phí đều được tự động trả trên hệ thống. Thực tế, toàn bộ hóa đơn của gia đình này đều được trả tự động. Họ không phải tương tác với ai. Ngõ cụt. Hết.”
“Thế còn Leopold?”
Bogart buông thêm tiếng thở dài thượt, “Phải rồi, Leopold. Tôi đang sắp tóm được hắn rồi. Chúng ta cuối cùng cũng tìm ra một thứ.”
“Tên thật của hắn?”
“Bất ngờ thay, Sebastian Leopold. Anh nói đúng. Hắn là người Áo.”
“Tiểu sử thế nào?”
“Vẫn đang tra tiếp. Nhưng tập trung lại là vợ và con gái hắn bị giết, còn kẻ sát nhân vẫn chưa bao giờ được đem ra xét xử.”
“Hắn ta đến đây khi nào?”
“Khó xác định được lắm. Vụ giết người xảy ra tám năm trước. Nên tôi đoán chắc là sau khoảng thời gian đó. Tôi không nghĩ hắn ta sinh sống hợp pháp ở đất nước này. Nhưng mà tôi không nghĩ nước ta khó tính với người châu Âu như với những người dân nước khác đâu.”
“Nếu hắn ta chỉ mới đến đây vài năm thì hắn ta đã xóa hết giọng Áo cũng tương đối nhanh đó. Hắn ta chỉ để lộ đúng một lần khi tôi đang nói chuyện với hắn. Tôi có thể xem bất cứ thứ gì anh tìm thấy về hắn không?”
“Tôi sẽ sắp xếp. Anh sẽ ở đâu?”
“Trong thư viện của Mansfield nhé.”
“Anh muốn đi nhờ xe ra đó không?”
“Tôi cần xuống một chỗ trước đã.”
“Chỗ nào?”
“Để đón cộng sự của tôi.”
“Cộng sự? Không phải anh đang nói đến Lancaster chứ? Sau những gì gần như xảy ra với gia đình cô ấy, tôi không nghĩ cô ấy theo vụ này đâu.”
“Mary sẽ theo vụ này.”
“Làm sao anh biết được?”
“Bởi vì tôi hiểu Lancaster. Chị ấy can trường hơn cả tôi và anh cộng lại.”