Số lần đọc/download: 496 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:15:35 +0700
Chương 72
T
rải qua khoảng thời gian ở chung, Hạ Phù Dung phát hiện người nơi này mặc kệ là nói chuyện hay là làm việc đều thoải mái hơn rất nhiều so với Thánh Dụ, con người cũng thẳng thắn. Đặc biệt là Nguyên phó tướng, nàng thật thưởng thức tính cách dám làm dám chịu của hắn, tuy rằng hắn đến bây giờ vẫn cực kỳ khó chịu với nàng.
"Nguyên phó tướng, ngươi có đói bụng không? Vừa mới tướng quân cho ta một ít bánh bao, ngươi có muốn ăn không?"
"Hừ, ta mới không ăn đồ của ngươi!" Nguyên phó tướng quay mặt, vừa thấy Tô Trì này chỉ biết là một tên không đáng tin, không biết tướng quân vì sao sẽ tin tưởng người như hắn vậy.
Lần thứ ba trăm lẻ sáu lấy lòng bị từ chối không tiếp, Nguyên phó tướng thật đúng là cố chấp.
"Vậy ngươi khát không? Ta đi giúp ngươi mang nước đến."
"Không uống."
"Có mệt hay không? Ta giúp ngươi chuyển ghế."
"Không ngồi."
"Muốn ngọc bội không? Ta cho ngươi."
"Không cần...... Cái gì?! Ngọc bội vẫn ở chỗ ngươi?!" Hắn lập tức quay đầu, trừng mắt nhìn Hạ Phù Dung nói.
Hạ Phù Dung ngây ngô cười nói, "Chọc ngươi chơi hi hi ~"
Hắn tức giận đến tóc đều nhanh dựng thẳng lên, "Lão tử cảnh cáo ngươi! Lại đến trêu chọc ta, ta cũng không dám cam đoan có đánh gãy chân chó của ngươi hay không!"
Hạ Phù Dung thận trọng gật gật đầu, "Ừ ừ, còn không có cam đoan, nói đúng là không phải nhất định sẽ đánh gãy thôi." Lập tức thay một bộ dáng nịnh nọt, "Nguyên phó tướng, ngươi có đói bụng không? Ta giúp ngươi lấy đồ ăn."
Nguyên phó tướng lông mày run lẩy bẩy, "Không đói bụng!"
"Vậy ngươi khát không? Ta giúp ngươi bưng nước đến."
Khóe miệng giật giật, "Không khát!!"
"Vậy ngươi có mệt hay không? Ta đi...... Ai ai ai,Nguyên phó tướng, ngươi đi nơi nào vậy, đợi ta với a ~"
Nguyên phó tướng không biết bản thân thiếu mấy đời đức, làm sao có thể đụng tới một người như Tô Trì vậy!
Có chút nhụt chí quay trở về, Nguyên phó tướng giống như thật sự không thích nàng a.
Hoa Dư thấy Hạ Phù Dung ủ rũ đi tới, nhẹ nhàng cười, "Thế nào, Nguyên phó tướng lại mắng ngươi rồi hả?"
Lắc lắc đầu.
"Hắn tính cách tuy không tốt, nhưng nhân phẩm cũng là đệ nhất đẳng."
Gật gật đầu, "Tướng quân, chúng ta không đánh giặc được không?"
Nàng sửng sốt, "Vì sao?"
"Đánh giặc không tốt chơi, ta không thích đánh giặc."
Hoa Dư ha ha cười, "Lại không cho ngươi tham gia, ngươi chỉ cần đi theo chúng ta là được
."
Trong lòng không biết là tư vị gì, đêm nay bọn họ sẽ bắt đầu hành động, cực kỳ bất hạnh là nàng đã biết toàn bộ kế hoạch.
Cơm nước xong, kì kèo mè nheo hướng trong lều bản thân, tướng quân đều theo kế hoạch đi hành động, nàng đang rơi vào thế khó xử đến cùng muốn nói cho Tu Hồng Miễn hay không. Nếu không nói, Tu Hồng Miễn khẳng định sẽ bị thua, nhưng là nếu nói, chỉ sợ Hoa Dư sẽ bị nguy hiểm đến tánh mạng.
Nghĩ ngợi, vẫn là phải nói cho bọn họ, dù sao đây là nhiệm vụ của nàng, nàng phải hoàn thành.
Xác định bốn phía không có người, Hạ Phù Dung vụng trộm từ dưới sàng lôi ra một gói đồ, mở ra gói đồ, một con bồ câu nho nhỏ ở trong lồng giúp nàng đưa thư...... Chỉ thấy trong lồng bồ câu đã sớm bị chết cứng, chau mày, chẳng lẽ là bị ai phát hiện? Cũng không thể, nếu thực bị phát hiện, khẳng định nàng đã sớm bị bắt rồi. Cẩn thận nhìn xem xác bồ câu, nàng lửa giận bừng lên, "A Hu ~~"
Nhìn A Hu bị đánh cho khóc hu hu, nàng bất đắc dĩ, hiện tại bồ câu để truyền tin đã bị nó cắn chết, nàng rất khó tưởng tượng Tu Hồng Miễn bên kia sẽ phát sinh cái gì.
Nghĩ nghĩ, cầm lỗ tai A Hu lên, "Đi, tìm cho ta một tên có thể truyền tin đến. Phải nhanh!" Nhìn nó vừa mới còn một bộ đáng thương phải chết, nghe được nàng dặn dò xong, lập tức hai mắt sáng lên, chợt lóe lên, biến mất ở bên ngoài màn trướng. Tốc độ biến sắc mặt của A Hu mới kêu mau đi, xem ra nàng còn không có nó công lực bằng nó.