Let us always meet each other with smile, for the smile is the beginning of love.

Mother Teresa

 
 
 
 
 
Tác giả: Phượng Vũ
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 82 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 610 / 4
Cập nhật: 2017-09-24 23:15:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 72: Đi Sứ Khánh Quốc Chi 16`
hi thần tham kiến phụ hoàng." Bởi vì trong điện chỉ có phụ hoàng con Hoa Kiền Quân, tính ra cũng có chẳng mấy người, bởi thế Hoa Thế Chiêu cùng bọn họ quỳ lạy chứ không rình rang nghi lễ.
"Tất cả đứng lên rồi ngồi xuống ghế đi, ta có chuyện quan trọng muốn cùng các con thương nghị." Hoa Kiền Quân mệt mỏi nhắm nghiền đôi mắt, chỉ chỉ mấy cái ghế ý bảo bọn họ ngồi xuống.
"Chuyện gì làm cho phụ hoàng phải bận tâm như vậy? Vì sao trông người lại mệt mỏi như thế?" Nhìn sắc mặt Hoa Kiền Quân như vậy càng làm cho Hoa Thế Chiêu lòng thêm lo lắng, phải biết là chuyện động trời lắm mới có thể khiến cho Hoa Kiền Quân có sắc mặt như vậy.
"Đêm qua Hộ quốc công chúa của Bích Lạc cùng Phò mã đã đến đây tìm gặp ta, " Hoa Kiền Quân âm thầm nhìn các hài nhi của mình, trong mắt đã có chút sợ hãi, "Bích Lạc ngay từ lúc tháng trước đã biết chuyện nước ta cùng Kim Sa, Long Dược liên minh."
Khánh Vương gia tộc vốn là có những con cháu kiệt xuất, tương lai của thiên hạ Đại Khánh đều là trong tay bọn họ, cái kế hoạch liên minh kia, hắn vẫn là đoán không ra ý đồ. Lại lo lắng sợ Bích Lạc dùng lợi ích để mua chuộc, khiến cho nội bộ Khánh Quốc bị chia rẽ, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể là cùng bọn họ bàn luận, biết đâu sẽ suy nghĩ ra thì sao. Thứ nhất là đem chuyện này làm rõ, thứ hai cũng cho bọn họ hiểu rõ lợi ích, nên tốt nhất chính là nói rõ cho rồi, chỉ có cách là Khánh Vương hắn đem nội bộ đoàn kết lại, mới có thể làm cho người ngoài khó lòng chia rẽ.
"Phụ thân định đối phó chuyện đó thế nào?" Hoa Duệ trong mắt có một tia lãnh âm thầm lóe lên, làm cho người ta còn chưa kịp phát giác đã biến mất không thấy gì nữa, chỉ để lại một vẻ quan tâm nhàn nhạt.
Hoa Kiền Quân bình tĩnh nhìn bộ mặt kiêu ngạo của con trai, trong mấy đứa con của hắn, Hoa Duệ thật là người có khả năng trở thành người kế vị hắn, suy nghĩ sâu xa, thủ đoạn cũng ngoan độc, lại chỉ dùng thuộc hạ thân tín, chẳng qua là tính tình quá kiêu ngạo, lại thật khó bảo, khó tránh khỏi có chút bảo thủ, hắn lên nắm quyền, việc thủ giang sơn lại có vẻ không được linh hoạt cho lắm. Cho tới nay, hắn đối với đứa con trai này cũng không quá yên tâm, không dùng thì thật tiếc, dùng lại sợ sẽ sinh bất trắc, tự hắn quay lại cắn mình. Bây giờ nghĩ lại, nếu là cùng Bích Lạc thành lập liên minh, tương lai, đem một nữa lãnh thổ Long Dược giành được cho hắn quản lý, có hắn cùng Hoa Thế Chiêu hai vùng liên kết, vừa có thể bảo vệ lẫn nhau lại cũng vừa có thể kiềm chế để tránh sinh họa, thật là vẹn toàn đôi bên.
Thấy Hoa Duệ nhìn thẳng đến hắn không hề né tránh ánh mắt, Hoa Kiền Quân trong lòng đối với hắn càng thêm tán thưởng, mở miệng nói: "Hộ quốc công chúa tuy không phải huyết mạch của hoàng tộc Bích Lạc, nhưng lại là người sở hữu một nửa kho tiền của Bích Lạc, ta biết là ‘ có tiền có thể ma sui quỷ khiến! ’."
Lưu Thư Hằng tay xoa cằm của mình, lẩm bẩm nói: "Hay cho câu ‘ có tiền có thể ma sui quỷ khiến! ’, nữ nhân kia cũng không thể xem thường."
"Đâu chỉ nữ nhân kia không thể khinh thường, còn có Úy Trì hầu đi chung với cô ta, không biết các ngươi có chú ý không, người này đi lại như gió, nhảy xuống đất lại không tiếng động, khí thế mặc dù đã che giấu đi, nhưng nhìn hắn thì chính là bất đồng, không biết các ngươi thế nào, ta nhìn hắn thi triển công phu, cũng là nhận thấy mình không có công lực như hắn.”
Lưu Thư Hằng nhìn mọi người nói, hôm qua hắn không giống như Hoa Duệ, chỉ lo lấy nhìn chòng chọc nữ nhân kia, mà là chú ý đến người nam nhân đứng ở đằng sau, bắt gặp ánh mắt hắn, liền làm cho Luu Thư Hằng cảm thấy da đầu hàng loạt tê dại, đó là một loại công phu cực tốt, người bình tương chưa chắc đã đạt được tới cái thành tựu như vậy.
"Ta đã sớm nói, Kim Sa cục diện quá loạn, mấy vị hoàng tử Long Dược thì lại không hiểu chuyện chính sự, chuyện liên minh này vốn là không an toàn, hiện tại ứng nghiệm chứ?" Hoa Thế Thống ba phần tức giận, bảy phần đắc ý vòng tay lớn tiếng nói, "Ban đầu các ngươi không chịu nghe ta, hiện tại như thế nào?"
Hoa Thế Tranh trợn mắt nhìn vẻ mặt tràn đầy đắc ý của Hoa Thế Thống, nói: "Hiện tại chuyện đã bại lộ, tạm thời không nói là do nước nào tiết lộ, chuyện này bại lộ đã là sự thật, đánh lén là không thể nào, nếu là chính diện đối đầu với quân đội Bích Lạc, chúng ta chắc chắn chính là không thể thắng được."
"Kế này bỏ thôi, còn dùng thế nào nữa." Tôn Ngọc Phương một câu tổng kết, nghiêng đầu nhìn Hoa Kiền Quân cười đầy ẩn ý nói: "Ngược lại phụ hoàng không đem lời nói cho hết nhé, Hộ quốc công chúa kia còn cùng phụ hoàng nói cái gì?"
Hoa Kiền Quân nhìn đứa con này phân tích cùng quan sát, hài lòng gật đầu một cái nói: "Hoàng Phủ Hạo Thiên có ý tứ là tương kế tựu kế, do Bích Lạc kiềm chế quân chủ lực của Kim Sa cùng Long Dược, còn Đại Khánh thì trực tiếp quay lại tấn công Long Dược."
"Kế hay!" Hoa Duệ nghe vậy trong mắt sáng lên, nhưng sau đó lại nhíu mày, liếc mắt nhìn Hoa Kiền Quân đang ngồi trên ghế, thắc mắc: "Bích Lạc chịu đem Long Dược chia ra với Đại Khánh?"
"Hoàng Phủ Hạo Thiên có ý tứ là phân công hợp tác, sau thì đem Long Dược thành trì chiếm được chia đều!" Hoa Kiền Quân tức thời tiết lộ một câu.
Vẫn không nói gì Ngô Hạo chần chờ nhìn Hoa Kiền Quân hỏi: "Phụ hoàng còn chuyện gì nói nữa không hay là đã hết chuyện? Nói đến chuyện chúng ta quay lại tấn công ngược vào Long Dược, Kim Sa nếu cùng Long Dược hợp thành một cổ, Bích Lạc cũng khó mà ngăn chặn được, dù sao môi hết run rẩy đạo lý ai cũng hiểu."
"Không hổ con cháu Hoa gia ta là anh tài kiệt xuất, các ngươi không tệ, thật không tệ a, ha ha ha." Hoa Kiền Quân cười ha ha, trên mặt vẻ lo lắng đã hoàn toàn tan biến, "Hạo nhi nói không sai, câu chuyện bàn với Hộ quốc công chúa hoàn chỉnh phải là, thừa dịp Long Dược cùng Kim Sa đem binh tấn công Bích Lạc, nước ta dùng tốc độ nhanh nhất chiếm Long Dược, xong chuyện thì quay mũi giáo hướng về Kim Sa. Hai nước hiệp nghị, Long Dược do hai nước chia đều, còn về Kim Sa, vậy liền bằng bản lãnh của mình, chúng ta có thể chiếm được bao nhiêu thì chiếm bấy nhiêu."
"Kế này thật là khéo tính, chẳng qua là Bích Lạc hảo tâm như vậy, đem miếng mồi ngon đưa đến cho ta?" Hoa Thế Chiêu trong mắt tràn đầy nghi ngờ nhìn mọi người, lại quay sang Hoa Kiền Quân hỏi: "Phụ hoàng có phải hay không đang chính là vì chuyện này mà phiền não?."
“Phụ hoàng chính là nghĩ không ra điều này, mới muốn cùng các con nói chuyện." Hoa Kiền Quân mỉm cười gật đầu nói.
"Kế này của Bích Lạc thật có thể hóa giải nguy cơ bị ba nước vây đánh, cho chút thành ý như vậy chắc cũng chỉ là bình thường thôi?" Hoa thói đời có chút không xác định nói, chẳng qua là chân mày kia vẫn là nhíu chặt.
"Là phụ hoàng cũng chính là muốn như vậy, chẳng qua là cảm giác có chút không ổn."
"Con thì lại nhận được tin, Hoàng Phủ Phượng Thiên cùng Hoàng Phủ Cảnh Thiên khi Hộ Quốc công chúa đến Khánh Quốc hai ngày thì cũng chia ra đi đến Kim Sa cùng Băng Tinh, nghĩ thế nào cũng thấy chuyện này có liên quan, Bích Lạc chắc đã sớm có tính toán rồi." Hoa Thế Lam thanh nhã ôn nhuận vuốt vuốt vạt áo, cũng không ngẩng đầu lên nói, đối với ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm vào hắn, thì coi như là không nhìn thấy.
Chiến Luyến Tuyết, Hàn Tuyết Truyền Kỳ Chiến Luyến Tuyết, Hàn Tuyết Truyền Kỳ - Phượng Vũ