Số lần đọc/download: 554 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:32:33 +0700
Chương 69
N
ó ngồi trong phòng nhìn đồng hồ trên tường mà đếm, nó tính sẽ ngồi trong này độ 15 20 phút gì đó rồi sẽ xuống nhà rồi ra ngoài một cách hiên ngang chứ lúc nó chưa nghĩ tới việc sẽ nhờ Pin giúp nó đã tưởng tượng ra cảnh nó đào tẩu như thế nào rồi. Tay cầm vai đeo trèo qua ban công rồi trèo xuống cái cây được trồng lâu năm rồi mà nó cũng chẳn biết cây đó là gì, từ cái ngày mẹ và nó chuyển tới đây sống đã có nó rồi, mà nó cũng không có thời gian để tìm hiểu xem cây đó là gì, tại sao lại ở đó nữa. Nhưng may mắn thay có Pin tới, mà giúp nó giải quyết đống đồ mà nó không biết giấu làm sao khi ra khỏi nhà nữa.
Cốc Cốc Cốc
Nó giật mình thoát khỏi mớ suy nghĩ lung tung của mình khi nghe có tiếng gõ cửa, nó nhìn cánh cửa đang từ từ được mở ra.
- Lệ Băng _ mẹ nó gọi
- … _ nó nín thở khi nghe tiếng mẹ nó
- Ba muốn gặp con…mẹ sẽ đưa con đi gặp một người _ mẹ nó bước vào
- Đi đâu…và gặp ai _ nó đứng dậy
- Một người bạn của ba con
- Bạn của ba thì con gặp làm gì
- Đừng có hỏi mấy câu vớ vẩn đó…thay đồ đi _ mẹ nó quay lưng bỏ đi
- Con còn phải tới nhạc viện nữa _ nó nói
- Mẹ sẽ đưa con tới đó…._ mẹ nó bước đi rồi quay lại nhì nó _ mẹ đã báo cho chú Lộc làm tài xế của con trước đây đi làm lại rồi, chú ấy sẽ đưa đón thay mẹ
- Mẹ đang muốn dám sát con đấy hả
- Chỉ là quan tâm _mẹ nó gật gật đầu nhìn nó rồi bước đi
- Hajzzzzzzzzz _ nó thở dài như muốn bật khóc
Rút điện thoại ra nhắn tin cho Pin rằng nó sẽ tự tới quán bar tìm anh, giờ nó có việc phải làm trước rồi, sau đó nó mở tủ ra tìm một bộ đồ thích hợp ình, nó cũng không quên làm tóc để giấu lém đi mái tóc nhuộm của mình trước mặt ba. Mặc dù không ở với nhau nhưng nó vẫn hiểu tính cách của ông ấy, nếu ông ấy mà nhìn thấy cái đầu nhuộm của nó có thể ổng sẽ mượn cái kéo của chủ quán mà cắt nó đi cũng nên.
Ở nhà hàng
Mẹ nó dừng xe trước một nhà hàng sang trọng, nó thầm đoán vị khách này cũng có tầm cỡ lắm, nhưng dù có là ai có to như tổng thống hay lớn như thế nào nó cũng không quan tâm.
- Họ ngồi kia rồi _ mẹ nó nói khi bước vào bên trong
Theo ánh nhìn của mẹ nó thấy ba nó đang ngồi cùng 3 người khác, 1 đàn ông, 1 đàn bà và một thanh niên. Nó bước theo mẹ nó tới bàn ngồi, họ ngồi đối diện với nhau, ba nó ngồi đối diện với người đàn ông kia, mẹ nó ngồi đối diện với người phụ nữ kia còn nó ngồi đối diện với cậu thanh niên con trai của họ. Nó chẳng buồn nhìn lấy mặt cậu bạn ngồi trước mặt mình một cái nữa là, nó chẳng quan tâm cậu ta là ai có quen hay không, với nó lúc này đừng quen ai hết đừng biết ai hết là nó thấy vui lắm rồi.
- Con chào cô chú _ nó vừa ngồi xuống là chào ngay
- Giới thiệu với anh Phi…đây là vợ và con gái tôi _ ba nó nói
- “ Nói dối…” _ nó nghĩ thầm
- Cô bé dễ thương quá _ người đàn ông kia nhìn nó
- Cảm ơn chú _ nó mỉm cười
- Cô… _ bỗng người con trai kia lên tiếng khiến 5 người cùng quay lại nhìn
- … _ nó ngạc nhiên khi người ngồi trước mặt nó là hắn, sao hắn lại ngồi đây được chứ
- Hai đứa quen nhau hả _ mẹ nó hỏi
- Không _ nó nói
- Dạ _ hắn nói
- … _ hai đứa trả lời cùng lúc mà câu trả lời khác nhau khiên 2 cặp ba mẹ đứng hình luôn
- Là sao _ mẹ hắn hỏi
- Bọn con học cùng lớp _ hắn nhìn nó
- Hai đứa đã quen nhau rồi thì tốt quá rồi phải không anh _ ba hắn nói
- À…ờ _ ba nó nói
- Chúng ta gọi món rồi vừa ăn vừa nói chuyện được chứ _ ba nó nói tiếp
- À được…mời anh _ ba hắn nói
Cả 6 người ngồi ăn mà rôm rả với nhau, 4 người làm ba làm mẹ kia cứ tía lia tía lia cái miệng suốt, còn nó cứ cúi gằm mặt xuống cái đĩa thức ăn mà suy nghĩ vài thứ. Cuộc gặp mặt này là có ý gì chứ, gặp làm gì, ba nó chẳng bao giờ để nó đến các buổi gặp mặt bạn bè như vầy đâu, vậy tại sao hôm nay lại khác.
- Cô nghe nói con chơi violin hay lắm phải không _ mẹ hắn hỏi nó
- Dá…à, chuyện đó….chỉ tạm tạm thôi ạ _ nó cười
- Khiêm tốn quá…cô ở bên đó cũng hay nghe nói về cháu nhiều lắm đó
- Cảm ơn cô
- Vậy ta vào vấn đề chính luôn được chứ _ ba hắn nói
- … _ nó và hắn ngơ ngác nhìn mấy người khó hiểu
- Thật ra, hôm nay ta hẹn 2 gia đình ra gặp nhau là để nói về chuyện tương lại của hai đứa _ ba hắn nói
- Sao _ hắn hỏi
- Cái gì vầy nè _ nó hơi khó chịu
- Ta biết 2 đứa mới có 17 tuổi thôi, đính hôn trước rồi sau đó khi hai đứa đều trưởng thành ta làm đám cưới cũng được _ ba hắn nói tiếp
- Khoan … chú à, bọn cháu…_ nó nói
- Mẹ hiểu ý của con, nhưng không gì là không thể cả _ mẹ nó cắt ngang lời nó
- Con chưa bao giờ nghe ba mẹ nói về chuyện này cả _ hắn nói
- Nếu nói con có chịu tới đây hôm nay không _ mẹ hắn vừa ăn vừa nói
- Con chỉ thắc mắc là tại sao mọi người lại có thể sắp đặt như thế…việc này có quá …
- Nghe chú nói đã…chú không cần biết hai đứa có từng quen hay không quen với nhau chú chỉ quan tâm một điều là tương lai hai đứa yêu nhau và ở bên nhau thôi _ ba hắn nói
- Ba…sao ba không nói lời nào hết _ nó nhìn ba nó
- … _ ba nó vẫn im lặng
- Cô biết sắp tới nhạc viện của ba con sẽ đăng cai đại nhạc hội nên đã tặng một món quà nho nhỏ gọi là lòng thành của gia đình cô cho gia đình con, chỉ là giúp con lộng lẫy hơn trong lễ trao giải thôi
- Mấy người nói chuyện giống như con là một món hàng để trao đổi vậy _ nó cười nhếch mép
- … _ câu nói của nó khiến mọi người ngỡ ngàng
- Sao con có thể nghĩ như thế chứ _ mẹ nó nhìn nó
- Chính mọi người khiến con nghĩ như thế mà _ nó nhìn mẹ nó
- Rốt cuộc là mấy người muốn gì đây _ nãy giờ hắn mới lên tiếng
- Muốn hai đứa đính hôn…xem như là dọn đường trước cho tương lai của hai đứa _ mẹ hắn nói
- Bà nghĩ bà có đủ tư cách để sắp đặt cuộc đời tôi không _ hắn đanh giọng lại
- Khôi Vĩ _ ba hắn trừng mắt nhìn hắn
- Theo cháu được biết cô chú rất thân với Thiên Anh mà…sao cô ấy không phải con dâu của hai người _ nó dở cái giọng mỉa mai ra nói
- Lệ Băng _ ba nó nhìn nó
- …. _ ba hắn cũng không biết nói gì với nó
- Có lẽ cháu đã làm khó hai vị rồi…giờ cũng tới giờ cháu phải đi tập luyện, cháu xin phép đi trước _ nó đứng dậy
- Ngồi xuống _ mẹ nó nói mà không nhìn nó
- À…hình như hôm nay ta nhắc tới chuyện này không được tốt cho lắm thì phải _ ba hắn cố vớt vát
- Nếu 2 người muốn thì tôi sẽ làm…xin phép 2 cô chú cho cháu tìm hiểu Lệ Băng đây _ bỗng dưng hắn muốn làm gì đó với nó
- Cậu nói cái gì vậy _ nó nhìn hắn
- Hai đứa…
- Đi thôi _ hắn cầm tay nó kéo đi
Nó quay lại nhìn ba mẹ nó, ra khỏi nhà hàng nó nhìn bàn tay đang được hắn nắm. Ấm…là những gì nó cảm nhận được qua bàn tay kia, đã lâu lắm rồi hắn không nắm tay nó như thế, nói thiệt chớ tim nó vẫn còn đập nhanh khi ở cạnh hắn lắm.
- Lên xe đi _ hắn thả tay nó trước một chiếc Lamborghini
Nó cũng mở cửa ngồi vào xe, trong đầu nó đang thắc mắc rất nhiểu chuyện, sao hắn lại nói mẹ hắn như thế, chẳng lẽ đó không phải là mẹ hắn, thưởng người giàu có hay nhiều vợ lắm. Nó chẳng dám quay qua nhìn hắn, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ chẳng ai nói với ai câu nào, không khí bỗng nặng nề hẳn.
- Cô tới nhạc viện phải không…tôi sẽ đưa cô tới đó
- Không cần…cho tôi tới chỗ anh Pin đi
- Sao nói là đi luyện tập
- Chỉ là cái cớ thôi
- … _ nói được với nhau vài câu rồi cả hai lại im lặng
- Cô / Cậu _ cả hai chờ nhau lên tiếng nhưng cuối cùng lại cùng lên tiếng một lúc
- Nói trước đi _ nó nói
- Cô nói trước đi _ hắn quay qua nhìn nó
- Chuyện là…người lúc nãy…. _ nó nhìn hắn để thăm dò thái độ của hắn
- Mẹ kế…bà ta là mẹ kế của tôi…mẹ tôi mất trong một tai nạn giao thông khi tôi lên 10…vào ngày sinh nhật của tôi _ hắn cố giữ giọng bình tĩnh
- Xin lỗi _ nó nắm lấy bàn tay đang để trên cần số của hắn
- … _ hắn nhìn nó rồi nhìn bàn tay đang nắm của nó
- À…xin lỗi _ nó vội rút tay lại
- Nếu tôi với cô đến với nhau theo lời ba mẹ thì sao _ hắn chụp cánh tay đang rút về của nó
- Không phải tôi với cậu đã nói chuyện này rồi sao…_ nó gỡ tay hắn ra
Nó cố giữ im lặng không hé môi ra lời nào nữa, nó không đủ bản lĩnh để đánh liều đặt cược cảm xúc của mình thêm một lần nào nữa, nó sợ nó sẽ lại bị tổn thương như 2 lần nữa. Cuộc tình nào cũng đến một cách nhẹ nhàng và rồi ra đi một cách nhẹ nhàng y hệt như thế, ngay cả việc chạm vào mảnh tình đó nó còn chưa có cơ hội thì mảnh tình đó đã vỡ mất rồi. Đã có người nói với nó tình yêu này đi là để giành chỗ ột tình yêu khác, tình yêu này đi thì sẽ có tình yêu khác ập đến, nó đã từng tin, tin điều đó là sự thật nhưng bây giờ nó cần phải tỉnh táo lại rồi, không có chuyện tình nào ngoài đời có thể đẹp như trong cổ tích được. Mỉm cười khi thấy bản thân yếu đuối của nó ngày nào giờ có thể mạnh mẽ đối diện với những vui buồn mất mát trước mắt, nó thật sự lớn rồi, lớn thật rồi.
Đọc tiếp Tôi lỡ thích cô rồi…sao đây? – Chương 70