I divide all readers into two classes; those who read to remember and those who read to forget.

William Lyon Phelps

 
 
 
 
 
Tác giả: Sài Kê Đản
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ngân Phan
Upload bìa: Ngân Phan
Số chương: 81 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2021-01-09 16:33:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 70: Cắt Tóc
ương Trung Đỉnh chải cái đầu lông quăn của Hàn Đông, chải từ chân tóc đến ngọn tóc, hết sức kiên nhẫn.”
Vương Trung Đỉnh chạy qua phòng trang điểm, thấy Hàn Đông thật sự đang khóc, hơn nữa đúng như trợ lý nói, khóc đến cực kỳ bi thảm. Không chỉ có nước mắt ào ào chảy ra, còn khàn giọng thều thào “bác Hai”, khiến cho người khác tay chân luống cuống.
Ở phía Bắc có rất nhiều địa phương khi đọc nhẹ từ ‘Gia’* tức là nói đến anh cả của cha, anh cả của cha cũng chính là bác Hai. Bởi vì biết Hàn Đông lớn lên ở nhà bác Hai nên Vương Trung Đỉnh cũng không quá giật mình.
(*Nguyên văn là Nhị Đại Gia – 二大爷)
“Có phải trước đây khi cắt tóc phát sinh chuyện gì để lại bóng ma tâm lý không?” Nhị Lôi đoán.
Vương Trung Đỉnh còn chưa kịp tỏ thái độ, đã bị Hàn Đông nhào tới ôm chặt lấy, há miệng gọi một tiếng “bác Hai” đầy thân tình.
Mấy người bên cạnh đều đổ mồ hôi hột thay Hàn Đông, sợ ‘bác Hai Vương’ sẽ vung tay đấm hắn một phát cho tỉnh. Kết quả Vương Trung Đỉnh chẳng những không đẩy hắn ra, ngược lại còn giơ tay ngăn cản Nhị Lôi đang định tiến lên gỡ Hàn Đông ra.
Qua một đoạn thời gian rất dài, Hàn Đông mới bình tĩnh lại.
Vương Trung Đỉnh chậm rãi kéo Hàn Đông trở lại ghế ngồi, đấu tranh nội tâm một lát cuối cùng cũng nhượng bộ: “Quên đi, đừng cắt nữa, chỉnh hình đơn giản được rồi.”
Sợ Hàn Đông lại quậy, Vương Trung Đỉnh thẳng thắn ở lại canh chừng hắn.
Đây là lần đầu tiên Vương Trung Đỉnh ‘đích thân tới hiện trường’ chỉ đạo công tác, khiến thợ tạo mẫu tóc cảm thấy áp lực hết sức, phải đồng thời đối phó với hai tên chủ khó hầu hạ, nhiệm vụ gian khổ này nghĩ thôi là biết.
“Tầng tóc thứ hai tỉa lại đi, thiếu 1.3 millimet.”
Thợ tạo mẫu tóc chảy mồ hôi, 1.3 millimet… rốt cuộc… là cỡ nào vậy?
Thật vất vả mới đo tốt, lại nghe Vương Trung Đỉnh nói: “Rơi mất sáu cọng.”
“Rơi mất sáu cọng?” Thợ tạo mẫu tóc không hiểu.
“Vừa rồi cậu không cẩn thận, để rơi mất sáu cọng tóc ở tầng thứ ba.”
Sáu cọng… sáu cọng… thợ tạo mẫu tóc mém xỉu, sáu cọng là thế quái nào?
Vương Trung Đỉnh nhìn không nổi nữa, đưa tay đoạt lấy lược với kéo của thợ tạo mẫu tóc.
“Để đó cho tôi.”
Thợ tạo mẫu tóc kinh sợ, để ngài? Chuyện này… ngài làm được á?
Thợ tạo mẫu tóc không quá yên tâm: “Bọn tôi có thể làm trợ thủ cho ngài.”
“Không cần, các người đứng ở đây chắn hết đèn rồi.”
Thợ tạo mẫu tóc và trợ lý đành phải rời đi, Nhị Lôi cũng trở về sửa sang lại mấy chuyện tạp vụ, phòng trang điểm chỉ còn lại mình Hàn Đông và Vương Trung Đỉnh.
Vương Trung Đỉnh chải cái đầu lông quăn của Hàn Đông, chải từ chân tóc đến ngọn tóc, hết sức kiên nhẫn. Anh phát hiện tóc của Hàn Đông không xoăn giống kiểu người Hoa, mà lại na ná người Caucasus, cuốn thành lọn lớn, xoã tung nhưng có trật tự. Lại có đặc điểm riêng biệt, ví như đa số người tóc xoăn đều xoăn phần ngọn, Hàn Đông lại xoăn phần chân tóc, tới ngọn thì mềm mại gợn nhẹ, vì lẽ đó mà có thể bím thành một cái đuôi tròn tròn vô cùng chỉnh tề.
Nếu không nhìn thấy mặt Hàn Đông, chỉ nhìn một cách đơn thuần từ sau gáy hắn thì thực ra vẫn rất đáng yêu.
“Bác Hai.” Hàn Đông lại kêu.
Ánh mắt dịu dàng của Vương Trung Đỉnh lại phủ lên một tầng mờ mịt.
“Bác Hai.” Hàn Đông gọi.
Vương Trung Đỉnh vẫn không thèm để ý đến hắn.
Kết quả, Hàn Đông liên tiếp kêu hơn mười lần, mỗi lần kêu đều tăng âm lượng lên một bậc.
“Bác Hai! Bác Hai!! Bác Hai!!! BÁC HAI!!!! BÁC…”
Vương Trung Đỉnh lạnh giọng nạt cho một tiếng: “Còn ồn nữa có tin tôi cạo trọc đầu cậu luôn không?”
Hàn Đông đổi thành nhỏ giọng lầu bầu, giống như hòa thượng tụng kinh: ” Bác Hai, Bác Hai…”
Vương Trung Đỉnh rốt cuộc biết vì sao bác Hai Hàn Đông lại phải đem hắn cho nhà người khác nhận làm con nuôi rồi, cái thứ phiền phức này dù là ai cũng sẽ đạp ra khỏi cửa thôi!
Thấy không được người ta đáp lời, Hàn Đông gọi cũng biết mệt, tiếng lầu bầu dần dần bị tiếng ngáy thay thế.
Sự thật chứng minh, thợ tạo mẫu tóc quá lo lắng rồi, Vương Trung Đỉnh không chỉ tỉa tót đẹp đẽ, mà động tác còn rất chuyên nghiệp, như thể ngày thường vẫn luôn làm chuyện này. Hơn nữa tay nghề của anh rất điêu luyện, mỗi một tầng đều cắt bằng nhau, độ dài mớ tóc bị tỉa đi như được đo đạc cẩn thận. Dù là tóc quăn, nhưng sau khi chỉnh sửa một chút thì rõ ràng trông lưu loát hơn, trật tự ngay ngắn, nhúm đuôi khi cột lên vừa vặn cong thành hình vòng cung, nhìn rất có nghệ thuật.
Cắt xong cổ Hàn Đông đã xụi lơ, đầu gục xuống.
Vương Trung Đỉnh thấy sau cổ Hàn Đông có một tầng lông tơ nhỏ mịn, mọc tụ lại vào giữa, trong rất giống một loài động vật có bờm, ngón tay anh khẽ lướt qua, lông tơ liền dựng lên, hừ một tiếng: “Bờm lợn.”
Không ngờ, câu này lại bị Hàn Đông nghe được, còn há miệng cười quác quác hai tiếng.
Vương Trung Đỉnh đang uống nước suýt tý thì sặc: “Nói cậu đó, cậu cười cái gì?”
Hàn Đông không lên tiếng, giống như tiếng cười vừa rồi chỉ là chứng nói mớ.
Mười mấy phút sau, Vương Trung Đỉnh tỉa tót xong, vừa định phủi sạch vụn tóc cho Hàn Đông thì bị hắn ôm chấm lấy, chết sống không buông.
“Bác Hai, cho chút tiền đi ~ “
Vương Trung Đỉnh xém tý đã nhịn không được vung chân đá hắn, tôi đây tăng ca làm việc đi hớt tóc cho cậu, bây giờ còn phải đưa tiền công cho cậu?
Hàn Đông tiếp tục năn nỉ, giọng điệu cực kỳ đáng thương.
“Bác Hai, cho chút tiền đi ~ “
Vương Trung Đỉnh tức giận trả lời: “Lát nữa rồi nói.”
Hàn Đông vẫn không chịu buông tay, không ngừng đeo bám làm phiền.
“Bác Hai, cho chút tiền đi ~~ Bác Hai, cho chút tiền đi mà~~ “
Vương Trung Đỉnh cả người cảm thấy rất không khỏe, đành phải lạnh mặt móc ra mấy trăm tệ, động tác cứng ngắc nhét tiền vào túi áo Hàn Đông.
Hàn Đông được cho tiền rồi nhanh chóng đứng dậy, bước ra khỏi cửa.
“Cậu không cần phủi vụn tóc sao? Lát nữa ngứa cổ đừng có tìm tôi.” Vương Trung Đỉnh lạnh giọng cảnh cáo.
Hàn Đông vẫn chân không chùn bước đi ra khỏi cửa.
Vương Trung Đỉnh lại quay về văn phòng, bởi vì còn có một ít việc chưa xử lý xong, sau đó lại thêm dự cảm Hàn Đông sẽ quay lại, liền đợi thêm một lát. Lúc nhìn đồng hồ, đã gần bốn giờ, Hàn Đông rất có thể sẽ không trở lại. Vì thế dọn dẹp lại bàn công tác một chút, tắm rửa một cái, tắm xong, rốt cục có thể nghỉ ngơi rồi.
Kết quả, vừa mới nằm xuống chưa được ba phút, chuông cửa chết tiệt lại vang lên.
Vương Trung Đỉnh sụ mặt đi ra cửa, huyết áp trong nháy mắt vọt cao.
Hàn Đông lúng ta lúng túng nói: “Ngứa cổ quá à.”
“…”
Sáng hôm sau, Hàn Đông tỉnh lại, không hiểu sao lại cảm thấy cổ cùng bả vai đau nhức không thôi, nhất là lúc giơ tay chải đầu. Cũng may hôm nay cái bím tóc nhỏ này rất thần kỳ, giống như được định hình sẵn, hồi trước luôn có mấy cọng mất trật tự chọt tới chọt lui, hôm nay lại ra hình ra dạng, rất có quy tắc, trong nháy mắt cơn nhức của Hàn Đông như được chữa khỏi.
Lúc ăn sáng, Du Minh hiếm khi mở miệng nói chuyện.
“Giường gỗ của cậu làm tới đâu rồi?”
“Cắt xong khung giường rồi, hôm nay làm tiếp cái ván.”
Du Minh nói tiếp: “Tôi thấy còn thừa lại không ít gỗ nhỉ.”
“Yên tâm, sẽ không lãng phí. Tôi đã sớm lên kế hoạch, làm xong giường thì làm tiếp một cái thùng tắm gỗ, làm xong thùng tắm còn có thể làm chậu gỗ, làm xong chậu gỗ thì làm chén gỗ, làm xong chén gỗ làm tiếp đũa gỗ, làm xong đũa gỗ còn có thể làm một hộp tăm. Còn những miếng gỗ nhỏ bị gọt xuống, lấy keo dán lại sẽ làm được đồ mỹ nghệ đó.”
Du Minh tuy rằng không quen biểu đạt suy nghĩ của mình, nhưng từ ánh mắt cậu cũng có thể thấy cậu rất hâm mộ cái tài này của Hàn Đông.
“Tôi còn có thể làm mấy đồ handmade nữa, ai thuận mắt thì tặng người đó.” Hàn Đông phát hiện Du Minh vẫn cứ nhìn mình, lập tức cười hê hê bổ sung một câu: “Yên tâm, không thiếu phần của cậu đâu.”
Du Minh không nói gì, đứng dậy trở về phòng cầm một hộp thịt qua.
Hàn Đông tập trung nhìn, đây không phải thịt hộp mà mình từng ăn ở chỗ Vương Trung Đỉnh sao? Hắn vẫn luôn nhớ mãi không quên hương vị này, nhưng chạy đến rất nhiều siêu thị cũng không tìm được.
“Cậu mua ở đâu vậy?” Hàn Đông vội vàng hỏi thăm.
“Không phải mua, bạn tặng.”
“Vậy cậu hỏi bạn cậu mua ở đâu?”
Du Minh trầm mặc thật lâu mới trả lời: “Đây là đồ hộp quân dụng, không bán ở ngoài.”
Biết được thứ mình ăn của Vương Trung Đỉnh là cống phẩm đặc biệt, Hàn Đông thật ngoài ý muốn, nhưng khi Du Minh nói mình có bạn càng khiến Hàn Đông bất ngờ hơn. Bởi vì hắn biết gia thế Du Minh, hơn nữa Du Minh không giỏi giao tiếp, làm sao quen được loại bạn này? Kỳ thật nếu nghĩ sâu xa hơn, Du Minh tiến vào công ty này đã có chút kỳ lạ, hơn nữa sau khi tiến vào mỗi ngày đều trốn trong nhà như một ông cụ dưỡng lão…
“Đừng nói cậu được người ta bao nuôi nha?” Hàn Đông đột nhiên mở miệng hỏi.
Trong mắt Du Minh không thấy một tia gợn sóng, giọng điệu vẫn lãnh đạm như trước: “Có cậu mới được người ta bao nuôi.”
Hàn Đông ngẫm lại, có ai được bao nuôi mà mỗi ngày lại nhốt mình trong phòng không?
Thật sự không chịu nổi hấp dẫn, Hàn Đông thò đũa vào hộp thịt của người ta, gắp một miệng thịt cho vào miệng, quả nhiên vẫn là hương vị kia, nhai lấy nhai để lại có một loại cảm xúc khó hiểu nảy lên trong lòng.
“Đêm qua tôi mơ thấy bác Hai tôi.” Hàn Đông nói.
Du Minh từ trước đến nay vẫn là một người luôn biết lắng nghe, bởi vì cậu không bao giờ mở miệng cắt đứt lời của người khác.
“Hồi năm tôi tám tuổi, nhà bác Hai tôi lại có thêm một đứa con gái, trong nhà đã có hai thằng con trai, nên tôi bị giao cho người khác nhận làm con nuôi. Đến bây giờ tôi còn nhớ rất rõ, đêm hôm đó lúc tôi đang ngủ lại bị bác Hai lôi dậy, bác nói phải cắt hết tóc tôi, cắt cho sạch rồi đưa tới nhà người khác. Lúc ấy tôi khóc lóc cầu xin, nhưng mà bác vẫn nhất quyết muốn đưa tôi đi. Sau đó tôi liền ôm chân bác Hai xin ổng cho tôi chút tiền, cậu có biết ổng cho tôi bao nhiêu không? Ổng sờ soạng túi áo nửa ngày, mới móc ra năm tệ, tim tôi lúc đó…”
Du Minh chỉ vào mấy tờ tiền Hàn Đông mới móc ra từ túi áo: “Đây không phải năm trăm sao?”
“Tôi chỉ đang minh họa, sau khi tôi lấy được năm tệ liền bỏ chạy, ổng co giò rượt theo phía sau tôi… ặc?” Hàn Đông nhìn lại năm tờ giấy trên tay, mới phát hiện có cái gì đó sai sai: “Tiền này ở đâu ra vậy?”
Du Minh dùng ánh mắt trả lời cho hắn: Cậu cũng không biết, vậy chắc là tôi biết ha?
Phong Mang Phong Mang - Sài Kê Đản Phong Mang