If you have never said "Excuse me" to a parking meter or bashed your shins on a fireplug, you are probably wasting too much valuable reading time.

Sherri Chasin Calvo

 
 
 
 
 
Tác giả: Kathi Appelt
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Lê Quang Toản
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 117 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1062 / 11
Cập nhật: 2017-05-20 08:59:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 70
ÊM HÔM ĐÓ, KHI CHA CÔ ĐÃ NGỦ, CÔ BÉ NGỒI Dậy trên chiếc đệm của mình. Cái hình đang nằm bên cạnh cô. Dưới một tia sáng nhỏ bé từ ánh trăng mới nhú, cô xoa ngón tay cái lên mép bình nhẵn mịn. Khi vừa chạm tay vào, cô cảm nhận được những lần tiếp xúc cuối cùng từ những ngón tay của mẹ cô khi bà miết những ngón tay của mình lên bề mặt nhẵn nhụi của cái bình. Có vẻ như cái bình muốn cất tiếng lên kêu vo vo. Cô đứng dậy và nhấc nó lên trong vòng tay mình, gắng hết sức để giữ nó. Có vẻ như nó không còn nặng nề như lúc trước. Cô lặng lẽ bước ra khỏi lều và đi xuôi về phía bờ sông, cẩn thận để không đánh thức giấc ngủ của người khác, đặc biệt là người cha đang chất chứa hi vọng.
Khi đã đến nơi, cô lại đặt chiếc bình xuống nền cát mềm như cô đã làm trước đó vào buổi sáng. “Tao sẽ quay lại với mày,” cô nói và đưa tay lên xoa dọc theo những đường lượn mịn màng quanh cái bình tròn lẳn. Dường như muốn trả lời, những vành trăng lưỡi liềm được khắc lên bởi chính những ngón tay của mẹ cô phản chiếu những tia sáng lấp lánh từ ánh trăng mờ nhạt, những tia sáng nhỏ xíu trong bóng tối. Rồi cô quay đi, đặt chân mình vào những dấu chân của người mẹ đã mất tích và bước vào dòng nước. Nước lạnh buốt và cô phải kìm nén để không thốt ra tiếng kêu.
Khi nước đã dâng lên đến cằm cô, cô nín thở và ngả người nằm trên lưng mình. Đã bao lần cô thả cho mình nổi bồng bềnh trên mặt sông? Mẹ cô đã dạy cô biết cách cưỡi lên những dòng nước và để cho nước nâng người mình lên. Luôn luôn là mẹ cô lúc nào cũng ở bên cạnh, giữ lấy cô khi dòng nước cuốn cô đi, và đẩy cô trở lại bờ sông ven ngôi làng. Giờ đây chỉ còn mình cô trong làn nước. Dòng nước uốn quanh thân hình bé nhỏ của cô có vẻ nhanh hơn những lần trước mà cô còn nhớ được. Cô quay nhìn lại qua vai mình và thoáng nhìn thấy cái bình một lần cuối. Những đường khắc hình ảnh của Bà ngoại sáng bừng lên.
Nước bắn tung tóe lên mặt cô. Trong một khoảnh khắc cô chợt thấy một cơn choáng váng vì hoảng sợ chạy ngang qua ngực mình, và cô bắt đầu chống cự lại lực đẩy của dòng nước. Rồi cô chợt nhớ lại, Bà ngoại có thể sẽ nói cho cô biết những gì đã xảy ra với mẹ mình. Cô sẽ tìm gặp Bà ngoại Moccasin. Cô thả lỏng người và để cho dòng nước đưa cô đi, mang cô trên con sóng vững vàng của mình xuôi về phía nam, để cô nổi trên bề mặt nước màu bạc của nó cho đến khi nó đẩy cô về phía bờ bên kia, nơi cô trèo lên bờ đất tĩnh lặng và bước vào cánh rừng sâu.
Chỉ có những cây cối quan tâm đến cô nhưng chúng không thể nói lên điều gì. Nếu chúng mà nói được thì chúng sẽ bảo cô gái bé nhỏ biết là cô đã đi quá xa. Một ngàn năm trước, cô bé đi tìm Bà ngoại Moccasin, đứa con gái bé nhỏ duy nhất của Hawk Man và Night Song, đã qua sông để sang bờ bên kia, nhưng cô đã đi quá xa. Ngay chính ở đây, một cô bé hớn hở đầy hi vọng đã mất tích.
Nơi Trú Ẩn Nơi Trú Ẩn - Kathi Appelt Nơi Trú Ẩn