Đôi khi cố gắng hết sức cũng chưa đủ, mà còn phải làm những gì cần làm.

Sir Winston Churchill

 
 
 
 
 
Tác giả: Raymond Khoury
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: The Last Templar
Dịch giả: Lê Trọng Nghĩa
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: phamhoai
Số chương: 90 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2056 / 39
Cập nhật: 2017-05-22 09:44:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 70
eilly tỉnh dậy trong trạng thái mê mụ, đầu óc vẫn còn choáng váng với những cảm xúc trần trụi. Anh vẫn không thể tin là Tess đã bỏ đi cùng Vance. Dù anh đã cố giải thích duy lý về sự việc xảy ra, nhưng nó vẫn xúc phạm lòng tự ái của anh – còn hơn là xúc phạm lòng tự ái, nó còn ngốn sạch mọi thớ thịt trong cơ thể anh. Anh cảm thấy tức giận vì đã bị lừa, vì bị bỏ rơi giữa chốn khỉ ho cò gáy, Reilly sững sờ vì quyết định bỏ đi của Tess, càng tệ hại hơn là nàng bỏ đi cùng Vance. Reilly đã không ngờ đến tính táo bạo liều lĩnh của Tess, và lo âu vì nàng tự đưa mình vào vòng nguy hiểm – lại một lần nữa. Và, dù Reilly cố gắng kiềm chế bao nhiêu, anh vẫn không thể không cảm thấy lòng kiêu hãnh của mình đã bị giáng cho một đòn quá nặng nề.
Duỗi thẳng người ra, Reilly cảm thấy như có tiếng chim kêu chiêm chiếp và ánh nắng ban mai chói lòa tràn ngập mọi giác quan. Nó đã đưa anh chìm vào giấc ngủ mơ màng trong chiếc túi ngủ mà họ để lại cho anh, sự mệt mỏi cuối cùng cũng chiến thắng, đẩy lùi cơn giận dữ của anh vào đêm qua lúc trời đã về khuya. Hé mắt nhìn đồng hồ, anh biết mình mới chợp mắt chưa được bốn tiếng.
Chẳng sao. Cũng đến lúc phải nhúc nhích rồi.
Reilly uống nước từ dưới suối, cảm nhận dòng nước mát lạnh lan dần trong cơ thể. Một cơn co thắt bao tử làm anh nhớ lại là mình đã không ăn gì trong gần hai mươi bốn giờ qua, Reilly nhanh chóng ăn nốt mấy miếng bánh mì và một quả cam. Ít ra họ cũng còn nghĩ đến điều đó. Anh cảm thấy cơ thể từ từ hồi phục, đầu óc dần tỉnh táo trở lại, những hình ảnh và sự giận dữ lại tràn ngập tâm trí.
Reilly quan sát quang cảnh xung quanh. Không một cơn gió, và ngoài tiếng chim hót giờ cũng đã lắng xuống, không gian lặng ngắt như tờ. Reilly quyết định sẽ theo con đường mòn dẫn ngược về con đập và văn phòng của Okan, từ đó hẳn anh có thể liên lạc với Federal Plaza – không phải là cuộc gọi mà anh mong muốn chút nào.
Ngay lúc bắt đầu cuộc hành trình dài gian khổ, Reilly nghe thấy một âm thanh vọng đến từ xa. Tiếng động cơ. Tim anh đập lỡ nhịp khi ngỡ đó là chiếc pickup, nhưng Reilly nhanh chóng nhận ra âm thanh kia không phải là tiếng xe chạy trên đường. Đó là âm thanh lạch bạch đùng đục của một chiếc trực thăng, tiếng đập của các cánh quạt vang vọng khắp dãy núi và càng lúc càng rõ
Và rồi Reilly cũng thấy nó, nhận ra cái hình bóng quen thuộc đang xẻ dọc thung lũng. Đó là chiếc Bell UH-1Y, hiện thân của loài chiến mã hiện đại trong số cuộc chiến tranh. Đang lướt trên những ngọn cây ở sườn đồi phía bên kia, chiếc trực thăng bất chợt đảo vòng và hướng thẳng về phía Reilly. Anh biết mình đã bị phát hiện. Anh cảm thấy toàn bộ cơ bắp căng cứng khi nhanh chóng xem xét xem những kẻ ngồi trên trực thăng có khả năng là ai: hoặc là Tess đã thực hiện đúng theo lời nàng nói và báo cho chính quyền địa phương về sự hiện diện của anh, hoặc là những tên bắn tỉa ở bờ hồ đã phát hiện ra anh. Reilly cảm thấy có khả năng là trường hợp sau hơn. Quan sát kỹ khu vực xung quanh, anh bình tĩnh tìm ra những vị trí chiến lược nhất, nhưng rồi \Reilly quyết định không cần phải lẩn trốn. Bọn chúng được trang bị vũ khí còn anh thì không, vả lại, Reilly không có cái mà bọn chúng đang săn đuổi. Hơn nữa, anh cũng đã quá mệt mỏi và giận dữ. Anh cảm thấy chẳng còn thích thú cái trò trốn chạy nữa.
Reilly dõi theo chiếc trực thăng lượn vòng trên đầu và những dấu hiệu trên đuôi máy bay, một phù hiệu tròn đỏ và trắng giống như cái bia tập bắn. Anh cảm thấy bớt căng thẳng khi nhận ra đó là trực thăng của Không lực Thổ Nhĩ Kỳ. Chiếc trực thăng đáp xuống vạt rừng thổi tung đám cát và nước mịt mù. Lấy tay che mắt, Reilly ngập ngừng tiến đến chiếc máy bay. Cửa máy bay trượt ra, và qua màn bụi mù mịt, anh thấy một dáng người nhỏ con chạy lúp xúp trên nền đất gồ ghề tiến về phía mình. Khi người đó đến gần hơn, Reilly nhận ra người đàn ông đó mặc bộ đồ bay của phi hành đoàn và chiếc áo gió màu tối, đeo kính râm. Khi gã đàn ông đã ở trong khoảng cách gần như đối mặt, anh mới nhận ra đó là de Angelis.
“Ông đang làm gì ở đây vậy?” Mắt Reilly đảo quanh, nhìn chiếc trực thăng, cố tìm ra ý nghĩa của sự xuất hiện bất ngờ này. Một cơn gió mạnh từ động cơ quay tít thổi thốc vào chiếc áo gió của de Angelis, Reilly thoáng nhìn thấy khẩu súng ngắn Glock nằm dưới đó. Sau thoáng sững sờ, Reilly nhìn vào cabin máy bay và phát hiện một khẩu súng trường bắn tỉa ở cạnh chân người đàn ông đang ngồi thu lu trong góc và châm thuốc với vẻ vô tư lự của một anh chàng hướng dẫn viên du lịch mệt mỏi. Hai gã đàn ông khác, lính Thổ Nhĩ Kỳ trong trang phục dã chiến, ngồi đối diện anh ta.
Những ý nghĩ mâu thuẫn nhau tràn ngập trong đầu Reilly khi anh chăm chú nhìn ông cha cố. Anh chỉ chiếc trực thăng. “Chuyện gì vậy? Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy?”
De Angelis chỉ đứng đấy, bình thản. Ngay khi ông ta bỏ kính râm ra, Reilly nhận thấy mắt của ông cha cố trông khác̉n. Chúng không còn vẻ nhân từ khiêm tốn vốn có của vị linh mục ở New York nữa. Cặp kính cáu bẩn mà ông ta mang ở đấy bằng cách nào đó đã che giấu được vẻ đe dọa giờ đang lộ ra mồn một, không thể nhầm lẫn vào đâu được.
“Bình tĩnh đi nào.”
“Đừng có bảo tôi bình tĩnh,” Reilly quát lên. “Tôi không tin điều này. Ông suýt giết chết tất cả bọn tôi. Ông làm cái quái quỷ gì, ông chui từ đâu ra rồi bắn vung vãi vào bọn tôi? Những người ở đó đã chết…”
“Tôi chẳng quan tâm,” de Angelis ngắt lời Reilly. “Cần phải bắt Vance lại. Bằng bất cứ giá nào. Người của hắn có vũ khí, vì vậy phải thanh toán bọn chúng.”
Đầu óc Reilly như quay cuồng đầy hoài nghi. “Vậy ông đã có kế hoạch gì cho Vance rồi?” anh vặc lại. “Ông sẽ đóng cọc thiêu sống hắn chứ gì? Sao nào, phải chăng ông ở nhầm thời hay là đại loại như vậy? Những năm tháng của Tòa án Dị giáo đã qua rồi, thưa Cha. Giả dụ ông thực sự là như vậy.” Reilly chỉ vào cây súng bắn tỉa cạnh chân Plunkett. “Phải chăng đó là cách giải quyết chuẩn mực của Vatican ngày nay?”
De Angelis nhìn trừng trừng Reilly, không hề tỏ ra nao núng. “Các mệnh lệnh tôi nhận được không chỉ đến từ Vatican.”
Reilly chợt hiểu tại sao lại có trực thăng quân đội, rồi hai tên lính và gã dân thường đang ngồi với cây súng bắn tỉa dưới chân. Reilly đã gặp cái bộ mặt lạnh lẽo trơ trơ kia rồi. Ký ức anh quay về với những sự kiện bắt đầu từ cuộc tấn công có vũ trang vào Viện Bảo Tàng Met, và đột nhiên những mẩu dữ liệu như chắp nối lại với nhau.
“Langley[56], Reilly vừa thốt lên vừa lắc đầu, sửng sốt. “Ông đúng là tên khốn khiếp, phải không? Toàn bộ sự việc này…” Giọng Reilly chợt ngưng bặt rồi đanh lại. “Waldron, Petrovic… Những tay kỵ sỹ ở New York. Không phải là Vance. Tất cả chỉ là do ông, đúng không?” Đột ngột, Reilly lao về phía trước, chộp lấy de Angelis, đẩy mạnh ông ta về phía sau. Anh tiến đến, vươn tay về phía cổ họng ông Cha cố. “Ông là…”
Reilly không kịp nói hết câu. Vị khâm sứ Tòa Thánh phản ứng lại nhanh như chớp, vừa gạt bàn tay của Reilly, ông ta vừa chộp và vặn tréo cánh tay anh bằng động tác nhẹ nhàng nhưng Reilly thấy vô cùng đau đớn, anh quỵ xuống.
“Tôi không có thời gian cho ba cái trò vớ vẩn này,” ông Cha cố quát lên, giọng the thé, giữ Reilly như thế một lúc trước khi đẩy anh chúi đầu xống đất. Reilly khạc đất cát trong miệng ra, vẫn đau nhói. Ông Cha cố bước lên hai bước, đi quanh anh chàng đặc vụ ngã lăn quay dưới đất. “Bọn chúng đâu? Chuyện gì đã xảy ra ở đây?”
Reilly từ từ nặng nhọc đứng lên. Anh bắt gặp ánh mắt gã ngồi trong trực thăng, hắn đang quan sát với nụ cười nhếch mép khinh khỉnh trên mặt. Reilly cảm thấy cơn giận dữ sôi sục trong lòng. Nếu Reilly từng băn khoăn về mức độ dính líu cá nhân của ông khâm sứ Tòa Thánh vào những vụ giết chóc ở New York, thì nay chỉ cần một chút trình diễn về kỹ năng chiến đấu tay bo của ông ta đã đánh tan bất kỳ nghi ngờ nào trong anh. Reilly đã thấy trước điều đó; con người này có đôi tay có thể giết người.
Reilly phủi bụi đất trên người rồi nhìn chòng chọc vào de Angelis. “Như vậy, chính xác ông là gì nào?” anh hỏi, giọng chua chát. “Một người của Chúa với súng trong tay hay một kẻ giết người đã tìm đến với Chúa?”
De Angelis vẫn tỉnh bơ. “Tôi không hạ anh để nhận một lời chế giễu đâu.”
“Và tôi cũng không hạ ông để làm một kẻ giết người đâu.”
De Angelis thở ra, dường như ông ta đang nghiền ngẫm câu đối đáp. Cuối cùng ông Cha cố cũng mở miệng, giọng ra vẻ thờ ơ. “Tôi cần anh bình tĩnh lại. Chúng ta cùng phe mà.”
“Vậy chuyện kia là thế nào, chuyện ở bờ hồ ấy? Bắn giao hữu hả?”
De Angelis chăm chú nhìn Reilly bằng đôi mắt lạnh tanh, khinh miệt. “Trong cuộc chiến này,” ông ta gằn giọng, dứt khoát, rành mạch. “tất cả mọi người đều có thể là con tốt thí cả.” Ông Cha cố dừng lại, dường như đợi cho ý nghĩa của lời mình nói thấm sâu vào Reilly trước khi tiếp tục. “Anh phải hiểu. Chúng ta đang chiến đấu trong cuộc chiến. Một cuộc chiến mà chúng ta đã chiến đấu từ hơn một ngàn năm qua. Toàn bộ cái ý niệm về ‘sự va chạm giữa các nền văn minh’ này… không phải chỉ là thứ lý thuyết hoang tưởng xuất phát từ vài bộ óc vĩ đại xuất thân từ viện nghiên cứu này hoặc ủy ban kia ở Boston đâu. Nó có thật. Nó xảy ra ngay khi chúng ta nói, và nó đang phát triển, trở nên nguy hiểm hơn, quỷ quyệt hơn, mỗi ngày một đe dọa, và nó sẽ không biến mất. Và ở cốt lõi của nó là tôn giáo, bởi, dù muốn hay không, ngay thời buổi hiện nay, tôn giáo vẫn là một thứ vũ khí phi thường. Nó có thể ăn sâu mọc rễ trong lòng người và khiến người ta làm đủ mọi chuyện không thể tưởng tượng nổi.”
“Như giết những nghi phạm ngay trên giường bệnh viện chứ gì?”e Angelis không thèm để ý câu mỉa mai của Reilly. “Hai mươi năm trước, chủ nghĩa cộng sản đã lan truyền như căn bệnh ung thư. Theo anh, vì sao chúng ta đã chiến thắng trong Chiến tranh Lạnh? Anh nghĩ cái gì đã hạ bệ chủ nghĩa cộng sản? Chương trình SDI[57] chăng, ‘Cuộc chiến tranh giữa các vì sao’ của Reagan ư? Trình độ kém cỏi đáng kinh ngạc của chính quyền Xô Viết cộng sản ư? Chỉ là phần nào. Nhưng anh biết điều gì thực sự khiến chuyện đó xảy ra không? Giáo hoàng. Một Giáo hoàng người Ba Lan, người đã vươn tay kết nối với đám con chiên của mình, thúc đẩy họ tay không phá bỏ những bức tường thành kia. Khomeni cũng đã làm điều tương tự, cho phát thanh những bài diễn văn của ông ta từ Paris trong thời gian bị lưu đày, kích động tinh thần một dân tộc đói khát ở cách xa hàng ngàn dặm, thúc đẩy họ nổi dậy lật đổ Quốc vương Ba Tư. Quả thực là một sai lầm khi chúng ta cho phép chuyện đó xảy ra… Nhìn xem hôm nay chúng ta đang ở đâu. Và giờ Bin Laden cũng đang sử dụng cái chiêu đó…” Ông Cha cố dừng lại, cau mày, dán ánh mắt sắc lạnh vào Reilly. “Những lời nói đúng là có thể dời non lấp biển. Hoặc phá hủy chúng. Và hơn bất kỳ thứ nào trong kho vũ khí đạn dược của chúng ta, tôn giáo là thứ vũ khí tối thượng, và chúng ta không thể để bất kỳ kẻ nào tước đoạt nó khỏi tay chúng ta. Lối sống của chúng ta, tất cả mọi thứ mà anh đang chiến đấu bảo vệ từ khi gia nhập FBI, gắn bó với nó… hết thảy mọi điều. Vì vậy, câu hỏi của tôi dành cho anh rất đơn giản: rằng anh, như vị Tổng thống của chúng ta từng nghiêm chỉnh tuyên bố, rằng anh về phe với chúng tôi… hay chống lại chúng tôi?”
Mặt Reilly đanh lại, và anh cảm thấy như có gì đó đè nặng trên ngực. Bức tường thành hoài nghi mà anh vội dựng lên đã sụp đổ hoàn toàn chỉ vì sự hiện diện của ông Cha cố. Đó là một minh chứng chẳng thú vị chút nào cho những gì Vance đã nói.
“Như vậy tất cả đều là sự thật hay sao?” Reilly hỏi, tựa như vừa ra khỏi một đám sương mù.
Câu trả lời của ông Cha cố đến nhanh và cộc lốc. “Có chuyện gì sao?”
Reilly lơ đãng gật đầu. Anh cảm thấy chẳng còn chút tự tin nào nữa.
De Angelis nhìn quanh, quan sát mặt đất trống trơn. “Tôi nghĩ anh không còn có nó ở đây nữa nhỉ?”
“Cái gì?”
“Cái máy đo độ cao thiên thể.”
Reilly bàng hoàng vì câu hỏi đó. “Làm sao ông biết về…” anh hỏi ngược lại, trước khi nói hết câu Reilly đã kịp nhận ra là Tess và anh hẳn đã bị đặt máy nghe trộm suốt thời gian qua. Reilly im lặng một lát, để cho cơn giận lắng xuống, rồi lắc đầu, vẻ chán nản và nói, “Họ đã lấy nó đi rồi.”
“Anh biết họ ở đâu chứ?” de Angelis hỏi.
Tuy chẳng tin tưởng ông khâm sứ Tòa Thánh chút nào, Reilly cũng miễn cưỡng kể lại hết những chuyện đã xảy ra đêm qua.
Ông Cha cố ủ rũ đánh giá tình hình. “Bọn họ không có khởi đầu thuận tiện lắm, và chúng ta biết rõ toàn bộ khu vực mà họ đang hướng đến. Chúng ta sẽ tìm ra họ.” Ông ta quay người, giơ tay lên và quay quay tay, ra hiệu cho viên phi công khởi động trực thăng, trước khi liếc về phía Reilly. “Nào, đi nào.”
Reilly đứng yên ở đó, lắc đầu. “Không. Ông biết gì cơ chứ? Nếu tất cả là một sự lừa dối vĩ đại… tôi hy vọng cái trò lừa dối đó cũng làm tất cả các người sáng mắt ra.”
De Angelis nhìn anh, hoàn toàn bất ngờ.
Reilly đáp lại ánh mắt trừng trừng của ông ta một lúc. “Ông có xuống địa ngục cũng mặc,” anh tuyên bố thẳng thừng, “ông với cái đám CIA bè lũ của ông. Tôi bỏ cuộc.” Và với câu nói đó, Reilly quay người bước đi.
“Chúng tôi cần anh,” ông Cha cố hét lên phía sau anh. “Anh có thể giúp chúng tôi tìm họ.”
Reilly chẳng buồn quay lại. “Các người tự đi mà tìm họ. Tôi xong việc rồi.”
Reilly vẫn tiếp tục bước đi.
Giọng ông Cha cố vang lên phía sau Reilly, chìm lẫn trong âm thanh gầm gào của động cơ trực thăng. “Còn Tess thì sao? Anh bỏ mặc cô ta với hắn à? Cô ta có thể vẫn còn có ích. Và ngoài anh ra thì ai có thể thuyết phục được cô ta chứ?”
Reilly ngoái lại, vẫn bước, rồi dợm lui vài bước. Anh nhận ra vẻ ranh mãnh láu cá trong ánh mắt đăm đăm của de Angelis, chứng tỏ ông Cha cố đã biết tỏng anh và Tess thân thiết với nhau như thế nào. Reilly nhún vai. “Hết rồi.”
De Angelis nhìn Reilly bước đi. “Anh định làm gì vậy? Bách bộ về New York à?”
Reilly không dừng lại. Cũng chẳng thèm trả lời.
Ông Cha cố thét to lần cuối phía sau anh. Giọng ông ta giờ đã trở nên giận dữ, pha lẫn với vẻ thất vọng.
“Reilly
Reilly dừng lại, gục đầu xuống một lát trước khi quyết định quay trở lại.
De Angelis bước mấy bước tiến về phía Reilly. Miệng ông ta mở một nụ cười, nhưng đôi mắt vẫn giữ vẻ lạnh lùng xa cách. “Nếu tôi không thể thuyết phục được anh làm việc với chúng tôi… có lẽ tôi sẽ đưa anh đến gặp một người có thể thuyết phục được.”
Nhật Ký Bí Mật Của Chúa Nhật Ký Bí Mật Của Chúa - Raymond Khoury Nhật Ký Bí Mật Của Chúa