Love is one long sweet dream, and marriage is the alarm clock.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: 32++
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 160 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 765 / 4
Cập nhật: 2017-09-24 23:14:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 72: Trương Liêu – “Uy Phong”
ào Tháo đã quyết tâm, mụ ta xả một hơi rồi sửa lại tư thế ngồi cho hiên ngang hơn, và nói với các viên đại tướng của mình đang cưỡi ngựa đứng sau:
- Chúng ta sẽ đánh trận này. A ha ha ha … Ta sẽ cho Lữ Bố thấy sức mạnh võ tướng kĩ của ta, cũng để cho mười tám lộ chư hầu phải kính nể Tào gia chúng ta.
Sau khi nói xong Tào Tháo liền quất ngựa, giục ngựa từ trên điểm cao từ từ chạy xuống đấu trường. Cùng đi với Tào Tháo còn có Hạ Hầu Uyên, Tào Nhân, Tào Hồng, Lý Điển, Nhạc Tiến, Vu Cấm. Còn một người nữa là Hạ Hầu Đôn, nàng ta chưa thể khai mở được đạo cấm chế của võ tướng kĩ cho nên đi theo sát phía sau Tào Tháo, tay cầm lá đại kỳ có viết chữ “Tào” to tướng.
Tôn Vũ nhìn Tào Tháo từ từ tiến vào đấu trường thì thầm nghĩ trong lòng: Tào Tháo kia là một con cáo giảo hoạt, không thật một tí nào cả, không biết lần này mụ ta sẽ giở những trò gì để nổi tiếng đây?
Tôn Vũ mới nghĩ tới đây thì Tào Tháo đã có sự lạ rồi. Mụ ta đang phóng ngựa nhập đấu trường thì đột nhiên cả người mụ nhảy lên, rồi đứng lên yên ngựa. Dĩ nhiên là lúc này mụ đang đứng ở trên cao rồi, cả chiến trường đều có thể nhìn thấy rõ mụ ta. Hôm nay mụ ta mặc một bộ khôi giáp có màu bạc, ánh thêm chút màu vàng nữa. Thực ra thì cái bộ khôi giáp này nhìn giống một cái áo ngực hơn vì nó nhỏ và chỉ có thể ôm trọn bộ ngực của nàng mà thôi, chứ có che chắn được chỗ khác đâu.
Áo giáp thì ngắn cũn cỡn, che được mỗi ngực, để lộ cái áo vải lót ở bên trong. Cái áo vải này có màu lam, được thêu những hoa ăn cầu kỳ trông rất cao quý và hoa lệ. Tào Tháo cười ha hả một tràng dài, như muốn thu hút tất cả mọi ánh mắt của binh, tướng hai bên. Sau đó mụ ta lại lớn tiếng nói to:
- Hay xem uy lực võ tướng kĩ kiêu hùng của ta đây.
Tào Tháo vẫn đang đứng trên lưng ngựa, hết khoa chân lại múa tay, trông như “như con dở” vậy. Sau đó nàng ta còn khởi phát võ tướng kĩ, kim quang trên người bắn ra sáng chói. Hết gây chú ý bằng những động tác “khác người”, đến khởi phát kim quang võ tướng kĩ, rồi lại xuất hiện thêm hai chữ “Kiêu hùng” trên đầu nữa. Tất cả những người có mặt đều ngây người ngắm nhìn Tào Tháo xem ra Tào Tháo đã bước đầu đạt được ý nguyện gây chú ý và có được sự nổi tiếng rồi.
Tào Tháo chơi trội hết lần này đến lần khác, trên thân thể của mụ phát ra những đạo kim quang lấp lánh. Đạo kim quang này trong nháy mắt đã bao phủ cả ba cặp chiến đấu giữa Phương Duyệt. Mục Thuận và Vũ An Quốc.
(Truyện "Manh Nương Tam Quốc" được copy từ diễn đàn Manga Club MangaClub.Biz)
Uy lực của ngự tướng kĩ đến giờ khắc này đã thực sự hiển lộ rồi. Không ai có thể nghi ngờ được nữa.
Chỉ thấy thân thể của Phương Duyệt, Mục Thuận, Vũ An Quốc rung lên, tinh thần tỏa sáng, sức mạnh của họ như được tăng lên. Phương Duyệt một thương trấn áp được Hậu Thành, Mục Thuận thì liên tiếp xuất ra hai thương khiến cho Tống Hiến luống cuống cả tay chân, còn Vũ An Quốc thì xuất ra một chùy đánh cho trường thương của Tang Bá bay vọt lên giữa không trung.
Như vậy là chỉ trong nháy mắt, ba viên đại tướng dưới trướng của Lã Bố đã bị rơi vào thế hạ phong. Tang Bá là người thảm nhất, trong không còn vũ khí cho nên mụ ta chẳng còn cách nào khác là quất ngựa mà bỏ chạy, không dám giao chiến nữa.
Thấy địch nhân đã thất thế, Phương Duyệt, Mục Thuận, Vũ An Quốc cùng nhau quất ngựa chạy thật nhanh về phía trước để truy sát Hậu Thành, Tống Hiến, Tang Bá, quyết không để cho bọn chúng chạy vào được Hổ Lao quan.
Tào Tháo nhân cơ hội này liền ra lệnh cho quân thần tốc tiến về phía trước. Hai cánh kỵ binh lập tức xông lên, khiến cho thế trận và tinh thần của binh lính Đổng Trác bị dao động, tinh thần chiến đấu bị giảm sút.
Các lộ quân trong liên quân chinh phạt Đổng Trác từ trên gò cao đứng quan chiến, khi trông thấy cảnh Tào Tháo hiển lộ thần uy, lập tức thay đổi được cục diện thì ngoài Công Tôn Toản ra, các lộ chư hầu còn lại đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, rối rít bàn luận:
- Không ngờ mụ Tào A Man đó lại lợi hại như thế, chúng ta cứ nghĩ rằng mụ ta chỉ là hữu danh vô thực thôi, ai ngờ … Nếu như trong tay của mụ ta mà có thêm mấy mãnh tướng nữa thì sợ rằng mụ ta muốn lên trời cũng không phải là chuyện gì khó khăn đâu.
Tôn Vũ nghe các chủ tướng bàn tán như vậy thì chỉ cười không nói thêm gì cả. Anh ta thầm nghĩ trong lòng: Những lời này không phải là nói thừa hay sao? Bản thân Tào Tháo đã là một nữ quái tướng rồi, nếu như có thêm tinh binh lương tướng nữa thì bọn phế nhân các người sẽ chẳng thể ngang hàng được mụ ta đâu. Cho nên Tào Tháo thời đại này cũng sẽ trở thành một kẻ nắm bá quyền, giống như Tào Tháo trong “Tam quốc diễn nghĩa” của La Quán Trung.
À! Mà hiện tại liên quân đã chiếm được thế thượng phong, ta có thể yên tâm đi gặp Khổng Dung để hỏi tin tức của Hoa Đà được rồi.
Tôn Vũ nghĩ đến đây liền chậm rãi quất ngựa đi tới chỗ của Khổng Dung.
Khi mà Tôn Vũ đang định mở miệng để chào Khổng Dung và hỏi bà ta vè tung tích của Hoa Đà, thì bỗng nghe thấy có tiếng phát ra từ Hổ Lao quan:
- Đừng sợ.
Lời nói này nghe thật hùng hồn uy phong, uy lực của nó đúng là có thể áp đảo được cả thiên quân vạn mã. Như thời hiện đại bây giờ thì tiếng của người kia phải ngang với một chiếc loa công suất lớn, điếc hết tai của người khác.
Sau tiếng nói ấy, cánh cổng Hổ Lao quan được mở ra. Cổng vừa mới mở thì một đạo kim quang chói mắt đã chiếu sáng chói lọi, một khí thế chiến đấu mãnh liệt bùng lên dữ dội, sát khí bừng bừng. Khí thế ấy tựa như là cuồng phong bụi cuốn khiến cho binh lính nhất thời bị chao đảo, đứng không vững được nữa.
Tôn Vũ nhìn thấy cảnh tượng ấy thì sợ hết cả hồn. Anh ta tự hỏi: Là ai mà lợi hại như thế chứ? Chẳng lẽ lại là Lã Bố? Không! Chắc không phải vì Lã Bố chắc chắn không phải là một võ tướng kĩ màu vàng thôi đâu. Ngay như Quan Vũ, Trương Phi cũng đã là những võ tướng kĩ màu vàng rồi, như thế thì Lã Bố ít nhất cũng phải là một siêu cấp võ tướng kĩ màu ám kim chứ chẳng ít. Thậm chí nếu so sánh với Trương Giác, thì Lã Bố còn lợi hại hơn nữa cơ. Người xuất chiến kia, nếu đã không phải Lã Bố thì chắc chắn là Trương Liêu rồi.
Trong số ba người Phương Duyệt, Mục Thuận, Vũ An Quốc thì Phương Duyệt là người xông lên nhanh nhất. Bà ấy đã vọt tới ngay trước cổng của Hổ Lao quan rồi. Khoảng cách giữa bà ta với Hậu Thành vừa một tầm thương cho nên Phương Duyệt định xuất thương giết chết Hậu Thành, nhưng đúng trong lúc này thì cái luồng khí thế bức nhân từ Hổ Lao quan kia ập tới, khiến cho thế thương của Phương Duyệt sợ tới mức cây thương trong tay rung lên bần bật.
Lúc này từ Hổ Lao quan có một nữ tướng tuổi còn rất trẻ xông ra. Nàng ta chỉ chừng mười sáu mười bảy tuổi. Nàng mặc một bộ áo giáp màu lam, nói là áo giáp chứ thật ra nó cũng chẳng che đậy được bao nhiêu thân thể của nàng ta cả. Cả cặp đùi và đôi cánh tay trắng nõn không tỳ vết cứ thế là lộ lộ ra, trông thật ngon mắt. Nàng ta khoác một chiếc áo choàng màu lam. Vũ khí mà nàng ta sử dụng là một thanh đao khổng lồ. Tả qua một chút về cô gái này. Cô ta có ngũ quan sáng sủa, nhưng nét mặt lại cao ngạo lạnh lùng, qua đó có thể phỏng đoán nàng ta là một tướng lãnh rất có nghị lực, kiên nghị. Nàng nữ tướng trẻ tuổi này không phải ai khác, đó chính là Trương Liêu.
Trên người của Trương Liêu không chỉ phát ra ánh kim quang chói lọi mà còn tỏa ra một khí chiến đấu mãnh liệt, uy bức đối phương. Chiếc áo choàng màu lam bay phấp phới càng làm tăng phần uy vũ cho Trương Liêu, không gian trên đỉnh đầu của nàng nổi lên hai chữ “uy phong” màu vàng chói lọi.
Phương Duyệt nhận thấy đối phương là một võ tướng kĩ cấp độ màu vàng thì trong lòng thầm kinh hãi lắm, bởi vì bà ta không phải và không thể là đối thủ của võ tướng cấp độ này. Phương Duyệt sợ đến phát run cả lên, tay chân mềm nhũn cả ra, muốn quay ngựa bỏ chạy đi thật nhanh. Phương Duyệt thực ra cũng là một võ tướng đã có nhiều kinh nghiệm trận mạc cũng không phải là kẻ tham sống sợ chết, thấy cường địch là bủn rủn chân tay. Nhưng quả thật võ tướng kỹ “Uy phong” của Trương Liêu đặc biệt ở chỗ, nó có thể đoạt được ý chí chiến đấu của người khác. Và vô hình chung khi đối mặt với Trương Liêu, Phương Duyệt bỗng trở nên khiếp đảm, lá gan bỗng nhỏ như chuột nhắt vậy.
Lúc nàyTrương Liêu với võ tướng kĩ “Uy phong” đã chạy tơí trước mặt của Phương Duyệt, nàng ta lên tiếng báo danh:
- Ta là Trương Liêu, ngươi hãy nhớ lấy để lát nữa xuống gặp Diêm Vương mà tố cáo kẻ giết ngươi chính là Trương Liêu.
Trương Liêu nói xong, tay giơ đao, chém thẳng xuống Phương Duyệt. Phương Duyệt luống cuống cả chân tay vội vàng cầm ngang cây thương để đỡ chiêu. Nhưng chỉ nghe thấy tiếng rắc một cái. Cây thương của Phương Duyệt đã bị chém gẫy làm đôi rồi.
(Truyện "Manh Nương Tam Quốc" được copy từ diễn đàn Manga Club MangaClub.Biz)
Phương Duyệt giật mình kinh hãi lắm, bà ta có cảm giác như tay chân càng lúc càng mềm nhũn ra, càng lúc càng run hơn. Phương Duyệt cũng hiểu đây chính là hiệu quả mà võ tướng kĩ “Uy phong” đem lại. Chỉ cần bà ta giao thủ với Trương Liêu một chiêu thôi là lập tức ý chí chiến đấu sẽ giảm xuống không ít. Quả không hổ với tên gọi “Uy phong”. Phương Duyệt vội vàng đem hai đoạn thương gãy ném về phía Trương Liêu, rồi quay ngựa mà bỏ chạy.
Nhưng Trương Liêu là ai cơ chứ, nàng ta làm sao có thể để cho Phương Duyệt thoát được chứ. Trương Liêu lại xuất một đao chém tới. Phương Duyệt đổ vật xuống đất chết ngay lập tức.
Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa - 32++