There is a temperate zone in the mind, between luxurious indolence and exacting work; and it is to this region, just between laziness and labor, that summer reading belongs.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 130 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 775 / 6
Cập nhật: 2017-09-25 05:12:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.2 - Chương 71
hượng Lan Dạ cúi người, từ chân lấy ra một thanh loan đao, đao nay lâu nay vẫn chưa dùng đến, hôm nay thuận tiện nàng lại mang bên người, giờ phút này đặt trên mặt Thanh Mạn, đao phong chuẩn xác lãnh liêt, hàn quang bao phủ khắp người, rạch qua gương mặt Thanh Mạn, nàng ta đau quá hét lên, máu từng giọt từng giọt rơi xuống, hai tròng mắt nàng ta trắng dã, dường như muốn ngất đi, Phượng Lan Dạ lạnh lùng nhấn mạnh từng chữ nói: "Muốn ngất đi sao, có tin ta một đao chém chết ngươi hay không"
Thanh Mạn nào dám bất tỉnh, giờ phút này chỉ có liều mạng gật đầu, Phượng Lan Dạ vung tay lên ý bảo Hoa Ngạc buông tay nàng ta ra, đưa nàng ta lại điểm chỉ.
Thanh Mạn bị một trận sợ hãi như vậy, nào dám nói nhiều một câu, Ngoan ngoãn tiến lại điểm chỉ
Phượng Lan Dạ lấy lại tờ giấy, khóe môi câu ra ý cười lạnh, xoay người đi tới trước giường, dùng loan đao tự chích lên ngón tay mình, máu liền chảy xuống, nàng bảo Tư Mã vụ tiễn hé miệng, giọt máu rơi vào trong miệng, vừa tanh vừa mặn, Phượng Lan Dạ cũng không nhìn Tư Mã Vụ Tiễn trên giường, mà quay đầu nhìn Văn Lương cùng hai người Tiểu Đồng Tiểu Khuê ngoài cửa ra lệnh.
"Kéo cánh cửa ra, động tác phải nhanh, tống Âu Dương Tình vào trong, đánh nàng cho ta, chỉ cần giữ lại cho nàng một hơi thở là được."
"Dạ "
Văn Lương cùng Tiểu Đồng Tiểu Khuê còn có đám người Hoa Ngạc chỉ cần vừa nghĩ đến nữ nhân đáng ghét kia cư nhiên hạ độc hại người đã sớm nổi giận, huyết mạch sôi sục, hai tay nắm chặt, mấy người đồng thời dùng sức gật đầu,
Ngoài cửa Âu Dương Tình còn đang ra sức muốn mở cánh cửa, Văn Lương đột nhiên xoay ngươi, thu lại lực, Âu Dương Tình kia thu tay lại không kịp, ngã nhào vào trong, mà cánh cửa lập tức đóng lại, Văn Lương thân hình chợt lóe, chưởng phong ào ào đánh tới, Âu Dương Tình võ công không tệ, vừa nhìn liền biết có hiểm, tiện đà lăn người một vòng, tránh được, vừa thấy Văn Lương hướng mình ra tay, không khỏi giận dữ, tức giậnquát lên.
"Tên nô tài chết tiệt nhà ngươi, dám động thủ đánh Bổn vương phi."
"Ngươi là đồ tiện nhân, dám hạ độc hại chủ tử ta, ta đánh chết ngươi thì thế nào?"
Văn Lương cũng hướng nàng mắng, ra tay không lưu tình chút nào, từng chiêu thức dũng mãnh hung ác dị thường, Âu Dương Tình mặc dù thân mang võ công, nhưng rốt cuộc vẫn là thân phận nữ lưu, hơn nữa kinh nghiệm thực chiến của nàng ta quá ít, chính thức giao chiến, rất nhanh liền lộ ra nhiều sơ hở, bị Văn Lương dễ dàng bắt được, nàng vừa bị bắt, liền hướng ngoài cửa kêu lên.
"Người đâu hả, nơi này đánh người rồi, Lâm quản gia ngươi chết rồi hả, còn không mau tới cứu bổn vương phi."
Lâm quản gia này cũng một thân võ công, cho nên Âu Dương Tình mới có thể gọi như thế, hắn ở bên ngoài vừa nghe Vương phi bị đánh, sao còn có thể đứng yên được nữa, sớm hướng bên trong đánh tới, Văn Lương vươn tay điểm vào huyệt đạo Âu Dương Tình, hướng đám người Hoa Ngạc cùng Diệp Linh ra lệnh:
"Đánh cho ta ",
Còn chính mình đi tới trước cửa vận lực giữ cửa, cho dù Lâm quản kia có bản lãnh, cũng không mở được cánh cửa ra.
Trong lúc nhất thời hai bên cánh cửa vang lên tiếng va đập, trong Vụ Hiên của An vương phủ náo nhiệt đến cực điểm.
Bên trong phòng ngủ, Phượng Lan Dạ nhiễu máu xong, tự lấy mảnh lụa băng tay lại, rồi lấy khăn tay đưa Tư Mã Vụ Tiễn lau miệng, đối với hết thảy mọi việc xảy ra trong phòng như không nhìn thấy, Tư Mã Vụ Tiễn trong mắt có lệ, nhìn Phượng Lan Dạ lần nữa mở miệng:.
"Ta lại vừa nợ ngươi một lần, sau này thân thể đều là của ngươi."
"Uh, Sống tốt cho ta."
Phượng Lan Dạ gật đầu, vươn tay cầm quần áo bên trong, chậm rãi giúp nàng mặc lại, một bên vừa mặc vừa nói: "Đi Tề vương phủ giải sầu đi, nếu như An Vương không xử lý tốt chuyện này, ta thấy cũng không nhất định phải trở về nữa, nơi này hang hùm miệng sói,ở lại sớm muộn gì cũng chết"
Đám người Hoa Ngạc cùng Diệp Linh còn đang vừa đánh vừa chửi mỗi người một tay tức giận đánh Âu Dương Tình, chỉ thấy mặt của nàng ta rất nhanh biến thành mặt heo, phát ra tiếng kêu như heo bị chọc tiết, khó coi dữ tợn đến cực điểm, đau đớn hướng Phượng Lan Dạ trên giường la hét: "Phượng Lan Dạ, ngươi không phải là một Tề Vương phi sao? Nơi này là An vương phủ, ngươi dám chạy đến An vương phủ đánh người, An Vương sẽ không tha cho ngươi."
Phượng Lan Dạ đã giúp Tư Mã Vụ Tiễn mặc quần áo vào xong, dìu nàng ngồi ở bên giường, tự tay giúp nàng búi tóc, xoay người nhìn Âu Dương Tình, chậm rãi, từ từ mở miệng.
"Ngươi sai người ta hạ độc hại Vụ sườn phi, đây là phạm vào trọng tội, bây giờ có Thanh Mạn làm chứng, ta sẽ giao ngươi cho An Vương xử lý, để hắn nói cho ngươi biết ta có thể đánh ngươi hay không."
Âu Dương Tình ngây người, không nghĩ Thanh Mạn lại dám bán đứng mình, quay đầu nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Thanh Mạn, hận không thể ăn nàng ta: "Tiện nhân nhà ngươi giỏi lắm, ngươi chờ chết đi."
Phượng Lan Dạ mắt thấy Âu Dương Tình nói không ra lời, nhẹ nhàng quay đầu, phất phất tay phân phó Tiểu Đồng cùng Tiểu Khuê: "Lại đây dìu chủ tử các ngươi"
"Vâng."
Hai người đã đi tới, Hoa Ngạc cùng Diệp Linh cũng dừng tay, Phượng Lan Dạ đứng lên, bảo Văn Lương mở cánh cửara.
Văn Lương vừa thu tay lại, mấy người ngoài cửa đang đẩy cánh cửa liền ngã nhào vào, chỉ thấy phòng ngủ khắp nơi lôn xộn, ngổn ngang mấy người nằm trên mặt đất, trong đó có An Vương phi, đã hôn mê rồi, nhan sắc vốn đã tầm thường nay mặt lại xưng phù giống như cái bánh lớn, Lâm quản gia vừa nhìn tình trạng này, bị dọa cho sắc mặt đại biến, đưa tay chặn mấy người ngoài cửa lại, sợ hãi nhìn đám người Phượng Lan Dạ, Phượng Lan Dạ cùng Văn Lương tiến về phía trước, bọn họ liền một bước lui về phía sau.
Phượng Lan Dạ trong mắt đều là sát khí, quanh thân bao phủ lệ khí tàn nhẫn.
Người của An vương phủ nhất thời không dám động vào nàng, Lâm quản gia bước một bước lui về phía sau hô lên: "Tề Vương phi, ngươi dám đả thương Vương phi của chúng ta, Vương gia chúng ta sẽ không bỏ qua cho ngươi."
"Không buông tha sao? Nói cho Vương gia các ngươi, An Vương phi hạ độc hại Vụ sườn phi, Bổn vương phi đã có chứng cớ trong tay, nếu hắn muốn đem việc này làm lớn lên, Bổn vương phi cũng chẳng quan tâm, chỉ là danh tiếng của An vương phủ coi như đã không còn rồi."
Nói xong đột nhiên quát lên: "Cút đi, nếu còn ngăn cản chúng ta, giết không cần hỏi."
Lúc này thị vệ của Tề Vương phủ cũng chạy vội tới, cùng người của An vương phủ đối chọi, cuối cùng Lâm quản gia để các nàng đi ra ngoài, giằng co như vậy cũng không phải biện pháp, Vương phi lại đang hôn mê trong phòng, cứu người lúc này quan trọng hơn, Lâm quản gia nghĩ vậy vung tay lên, mọi người rút lui rồi đi xuống.
Phượng Lan Dạ đem Tư Mã Vụ Tiễn mang về Tề vương phủ, an bài trong Liên viện, cùng chính mình ở chung một chỗ.
Tư Mã Vụ Tiễn đã được giải độc rồi, bất quá thân thể vẫn rất suy yếu, nghĩ đến chính mình gặp nguy hiểm do Âu Dương Tình ám toán, hận đến nghiến răng nghiến lợi, tức giận mắng lên: "Tiện nhân đáng ghét kia, từ sau khi đại hôn, nàng ta vẫn biểu hiện là hiền lành lương thiện, Vương gia và ta cũng sơ ý rồi, không nghĩ tới nàng lại âm thầm động thủ, thật là đáng ghét"
Phượng Lan Dạ đỡ nàng tựa vào thành giường, chậm rãi mở miệng: "Ngươi cũng đừng suy nghĩ đến nàng ta, an tâm tĩnh dưỡng thân thể đi, lúc này đây đừng quay về An vương phủ vội, nếu lúc này quay trở về, e rằng Âu Dương Tình kia thuận tiện gây phiền toái, chi bằng hãy tính kế lâu dài"
"Phượng muội muội là muốn?"
Tư Mã Vụ Tiễn nghe Phượng Lan Dạ nói xong, mở to hai mắt, không biết Phượng Lan Dạ nói lời này là có ý tứ gì, tính kế lâu dài.
Chẳng lẽ muốn giết Âu Dương Tình, như vậy không phải rất mạo hiểm ư, phụ thân Âu Dương Tình là đại thần có thực lực trong triều, ngay cả Hoàng thượng cũng phải kiêng kỵ, không dễ dàng động đến, ai dám động chạm đến bọn họ.
Phượng Lan Dạ cười yếu ớt thản nhiên lắc đầu, không phải giết người mới là biện pháp duy nhất, mà vẫn có biện pháp khác, bất quá không muốn làm cho Tư Mã Vụ Tiễn bận tâm.
"Việc này cứ để ta làm, ngươi đừng bận tâm."
"Uh."
Tư Mã Vụ Tiễn không muốn suy nghĩ, bởi vì vừa bị hạ độc, vừa rồi lại ngồi xe ngựa, cho nên có chút mệt mỏi, chậm rãi nằm xuống, nàng tin tưởng những gì Lan Dạ nói, nàng ấy tựa như một người phật giả, lại càng như một người Tu La, bất quá chỉ cần nàng ấy nói ra., mọi chuyện đều có thể giải quyết, mặc dù nàng ấy nhỏ như vậy, có đôi khi chính nàng cũng ngạc nhiên, thân thể của nàng ấy sao có thể tồn tại một lượng loại năng lượng lớn như vậy đây?
"Lan Dạ, cám ơn ngươi, không ngờ máu của ngươi lại có thể giải độc."
Phượng Lan Dạ không có nói thêm cái gì, thân thủ giúp nàng đắp chăn, ôn nhu mở miệng:
"Hảo hảo ngủ đi, đừng nghĩ gì nữa."
Lúc này Phượng Lan Dạ như một người tỷ tỷ, Vụ Tiễn lại như một người muội muội, ngoan ngoãn gật đầu, chậm rãi nhắm mắt lại, rất nhanh liền ngủ thiếp đi, Phượng Lan Dạ xoay người lại liếc mắt nhìn Tiểu Đồng cùng Tiểu Khuê một cái: "Hai người các ngươi hầu hạ chủ tử cho tốt, Văn Lương canh giữ ở ngoài cửa "
"Dạ "
Ba người đồng loạt lên tiếng trả lời, bây giờ các nàng đối với vị này Tề Vương phi chẳng những là kính nể, hơn nữa còn coi nàng giống như thần thánh vậy, nếu không có nàng, chủ tử các nàng đã đánh mất mạng mấy lần.
An Vương Nam Cung Quân cùng Tề Vương Nam Cung Diệp hai người, đến tận buổi tối mới trở về, một hồi liền minh bạch những chuyện đã phát sinh.
Nam Cung Diệp trái lại không nói cái gì, hắn biết nha đầu kia luôn luôn lớn gan, hành vi ngông cuồng, hơn nữa đối với người mà nàng coi trọng sẽ quên mình xả thân.
Nhưng là nghĩ đến nữ nhân kia trong lòng Phượng Lan Dạ có địa so với hắn còn cao hơn, tự nhiêu lại là có chút buồn bực, sắc mặt thâm trầm, quanh thân bao phủ hàn ý.
Hai người Nguyết Cẩn và Nguyêt Hộc tưởng rằng chủ tử tức giận tiểu vương phi lỗ mãng, vội vàng mở miệng.
"Gia ngươi đừng trách tiểu vương phi."
Kỳ thật trong chuyện này tiểu vương phi thật đúng là làm bọn hắn kính nể, vì giúp đỡ bằng hữu không tiếc cả mạng sống, ngay đến cả nam nhân có đôi khi cũng không làm được như vậy, cho nên bọn họ không hy vọng tiểu vương phi bị bất cứ trừng phạt.
Nam Cung Diệp lạnh lùng liếc mắt nhìn hai người phía dưới, sắc mặt âm ngao lăng hàn, âm thanh lạnh bạc vang lên.
"Các ngươi nói xem trong lòng nha đầu đó ta quan trọng hơn, hay là Tư Mã kia quan trọng hơn?"
Lời vừa nói ra, hai người Nguyệt Cẩn, Nguyệt Hộc hai tròng mắt thiếu chút nữa rớt xuống, bọn họ tưởng rằng gia hiện tại đang tức giận, kỳ thật gia chỉ là đang ghen tỵ, thật là thú vị a, bất quá trên mặt cũng không dám biểu hiện ra, bọn họ cũng không phải muốn chết, hai người vội vàng mở miệng nịnh nọt.
"Trong lòng Tiểu vương phi, gia tuyệt đối là đứng thứ nhất."
"Đúng vậy, chắc chắn là như vậy."
Hai người cùng vuốt mông ngựa nói làm cho Nam Cung Diệp sắc mặt rạng rỡ lên một ít, tiếp theo còn nói ra một câu: "Nếu là bổn vương cũng gặp phải sự tình như vậy, các ngươi nói nàng có thể quan tâm như vậy hay không?"
Một lời nói xong, vẻ mặt như nghĩ tới cái gì, hắn muốn tìm cơ hội thử nha đầu này xem, Nguyệt Cẩn cùng Nguyệt Hộc đã đi theo Nam Cung Diệp bao nhiêu năm, đối với suy nghĩ của hắn,chỉ cần nhìn ánh mắt hắn, kỳ thật hiểu rõ như lòng bàn tay, vừa nhìn thần sắc của hắn, liền bất an cười gượng, vội vàng nói: "Gia bình an là được rồi, thuộc hạ khẳng định, trong lòng tiểu vương phi gia tuyệt đối đứng thứ nhất."
" Uhm, vậy là tốt nhất."
Nam Cung Diệp có đáp án hài lòng, cuối cùng sắc mặt mới rạng rỡ một ít.
Nguyệt Cẩn cùng Nguyệt Hộc thì mắt trợn trắng, trong lòng âm thầm suy nghĩ, có phải nam nhân một khi thích người nào liền trở nên ngu ngốc như vậy hay không, bọn họ sau này nên dựa vào đó mà xử xự cho thỏa đáng.
So với Tề Vương Nam Cung Diệp dường như không có việc gì ấy, thì An Vương Nam Cung Quân sắc mặt lại vô cùng khó coi.
Vừa hồi phủ quản gia liền tới bẩm báo, nói hôm nay Tề Vương phi xông vào An vương phủ rồi đả thương Vương phi, còn đả thương hai nha đầu, sau đó cướp Vụ sườn phi đi rồi.
Nam Cung Quân vừa nghe xong, quanh thân bắn ra lạnh lẽo tàn nhẫn, sắc mặt lại càng âm ngao bao phủ màng sương mỏng, liền bước đi tới nơi ở của Âu Dương Tình để gặp Âu Dương Tình
Âu Dương Tình kia vừa nhìn thấy An Vương, liền khóc lóc thương tâm, nước mắt nước mũi ròng ròng, xấu xí vô cùng, xem ra đã bị đánh cho phù mặt, ngay cả hai tròng mắt cũng nhìn không thấy rồi.
Nam Cung Quân chán ghét cau mày, hắn vốn là chán ghét nữ nhân này, bây giờ xem ra, càng chán ghét hơn, sau khi suy nghĩ lại, nghĩ đến một vấn đề, Tề Vương phi mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng là một người tâm địa trầm ổn, nàng tự nhiên chạy đến An vương phủ đánh người làm gì, mà lại chỉ đánh Âu Dương Tình, chẳng lẽ là Âu Dương Tình đối với Vụ Tiễn đã làm gì bất lợi? Nghĩ vậy, sắc mặt hắn biến đổi thâm trầm, âm thanh sang sảng vang lên
" Âu Dương Tình, ngươi đã làm gì Vụ Tiễn hả?".
Bởi vì Tề Vương phi cùng Vụ tiễn luôn luôn qua lại thân thiết, chỉ có thể là Âu Dương Tình đối với Vụ tiễn làm cái gì đó, Nữ nhân kia mới có thể đánh người, bằng không nàng ta tự nhiên chạy đến An vương phủ đánh người hay sao?
Nam Cung Quân nghĩ một hồi, ánh mắt bắn ra tia sáng khiếp người nhìn chằm chằm Âu Dương Tình trên giường, Âu Dương Tình vừa nghe Vương gia hỏi tới chuyện này, trong tâm càng nảy sinh oán hận, bất quá trên mặt cũng không dám biểu hiện ra, hơn nữa cũng không dám nhìn thẳng Nam Cung Quân, ánh mắt lóe ra, Nam Cung Quân là nhân vật nào, vừa nhìn liền biết chính mình đoán trúng, tiến lên túm bả vai Âu Dương Tình, tiếng rống như sấm vang lên.
"Nói, ngươi đã làm gì Vụ Tiễn?"
Nam Cung Quân không biết Vụ Tiễn thế nào rồi? Cho nên rất lo lắng, mà nửa người Âu Dương Tình bị hắn nhấc lên vừa tức vừa vội, hơn nữa mới vừa tỉnh lại, giờ phút này bị Nam Cung Quân một phen lay động, liền ngất đi lần nữa, lần này là nàng bị tức đến bất tỉnh, chút nữa thì bị người ta đánh chết rồi, nam nhân này hoàn toàn không quan tâm, ngược lại lo lắng cho tiện nhân Tư Mã Vụ Tiễn kia.
Nha đầu hầu hạ bên người Âu Dương Tình vừa nhìn chủ tử ngất đi, hoảng hốt kêu lên.
"Vương phi, Vương phi, Vương gia, Vương phi ngất đi rồi."
Nam Cung Quân mắt lạnh nhìn lại, thấy Âu Dương Tình quả nhiên ngất đi, sắc mặt âm ngao đến cực điểm, đen kịt không nói được một lời, nhẹ buông tay buông Âu Dương Tình ra, xoay người sải bước rời đi.
Tiểu nha đầu canh giữ trước giường thương tâm khóc lên, không ngờ tiểu thư vừa vào vương phủ liền bị An Vương cùng nữ nhân đó khi dễ, nàng có nên trở về tướng quân phủ nói cho tướng quân cùng phu nhân biết không? Tiểu nha đầu suy nghĩ thế, bất quá cũng không dám quyết định, hay là chờ tiểu thư tỉnh lại hãy tính.
Nam Cung Quân ra khỏi viện của Âu Dương Tình, phái quản gia lập tức chuẩn bị ngựa, dẫn theo thị vệ, đi Tề vương phủ, hắn muốn xem Vụ Tiễn có xảy ra chuyện gì hay không?
Sắc trời đã tối, mảnh trăng lưỡi liềm vắt trên đầu cành, ánh trăng như nước, chiếu vào cả trong vương phủ, thiên địa một mảnh lạnh lẽo thanh khiết, sương đọng trên thu lan.
Trong Liên viện Tề vương phủ, Phượng Lan Dạ đã dùng bữa tối, đang chuẩn bị nghỉ ngơi, hôm nay nàng cũng đủ mệt rồi, vừa rồi lại phóng huyết cứu Vụ Tiễn, nên cảm giác có chút mệt mỏi, đang chuẩn bị nghỉ ngơi, bất quá nàng đang đợi An Vương Nam Cung Quân qua đây.
Nàng đang suy nghĩ, thì Diệp Linh từ bên ngoài đi vào, cung kính mở miệng
"Vương phi, Tích quản gia nói, An Vương gia muốn gặp Vương phi, Vương gia cũng qua rồi."
"uh, biết rồi."
Phượng Lan Dạ phẩy tay, đứng dậy, Hoa Ngạc vội vàng mặc thêm áo choàng cho nàng, cùng Diệp Linh Diệp Khanh hai người cùng chủ tử hướng chính sảnh đi tới.
Hai tiểu nha đầu cầm đèn lồng đi trước, một khoảng không gian được chiếu sáng như ban ngày.
Đoàn người đi thẳng đến chính sảnh vương phủ, từ xa liền nghe được trong phòng có người nói chuyện, đúng là Tề Vương Nam Cung Diệp cùng An Vương Nam Cung Quân hai người.
"Thất hoàng đệ, ngươi nói Thất đệ muội có phải vô pháp vô thiên rồi hay không, lại chạy đến An vương phủ đánh người ầm ĩ như vậy, việc này nếu truyền tới tai phụ hoàng, phụ hoàng sẽ xử lý như thế nào đây?"
Thanh âm nghiêm khắc lạnh lẽo của Nam Cung Quân vang lên.
Nam Cung Diệp tiếng nói âm trầm từ tính không nhanh không chậm đáp lại.
"Lục hoàng huynh hay là chờ Lan nhi đến đã, ta tin tưởng Lan nhi làm việc tự có cân nhắc."
Phượng Lan Dạ nghe Nam Cung Diệp nói vậy, không biết vì sao đáy lòng liền dâng lên tình cảm ấm áp, khóe môi câu ra ý cười hiếm thấy, đoàn người rất nhanh liền đi tới ngoài cửa chính sảnh, Tích quản gia dẫn người đi ra, vừa nhìn thấy Phượng Lan Dạ hiện thân, vội vàng cung kính hành lễ:
"Vương phi, An Vương gia đang đợi người"
Phượng Lan Dạ phất tay, sắc mặt bình tĩnh, không có bất cứ giao động nào, ánh mắt không có lấy một gợn sóng sợ hãi, không có một tia e ngại, trái lại bình tĩnh tự nhiên, động tác ưu nhã khẽ nhấc tà váy, bước lên thềm đá hướng trong phòng đi vào, đám Hoa Ngạc tự động chia ra đứng canh ở bên ngoài.
Trong đại sảnh, Nam Cung Diệp vừa nhìn thấy Phượng Lan Dạ, khuôn mặt lạnh lẽo liền tan biến thay vào đấy là nét ôn nhu, dịu dàng, âm thanh từ tính vang lên.
"Lan nhi, Lục hoàng huynh có việc tìm nàng?"
Phượng Lan Dạ sắc mặt hiện nét ôn hòa hiếm có, nâng tay gạt nhẹ lọn tóc, nhưng chung quy vẫn là một thân hàn khí, như giọt sương vươn trên cánh mai, song nhãn mang theo tia tàn nhẫn bắn ra, khóe môi khẽ động, âm trầm lạnh lẽo lên tiếng:
"Không biết An Vương tới nơi này có chuyện gì?"
Nam Cung Quân sắc mặt trầm xuống, đôi đồng tử thâm u, cẩm bào màu đen làm tôn lên ngũ quan cương nghị cao thâm khó lường, đốm lửa từ con mắt bùng lên, mặc dù không biết Âu Dương Tình đã làm cái gì, nhưng Phượng Lan Dạ này đả thương người của An vương phủ, người ngoài thế nào cũng hướng hắn bình phẩm,bất quá lúc này hắn muốn biết Vụ Tiễn đến tột cùng xảy ra chuyện gì?
"Không biết Vụ Tiễn thế nào rồi?"
"Ngươi vẫn quan tâm đến nàng sao? Trong lòng An Vương vẫn để ý đến sự sống chết của nàng ấy sao? Lần này ngươi đến đây chủ yếu là muốn khởi binh hỏi tội, lại không nghĩ rằng, nếu không phải ta có mặt ở đó, giờ phút này ngươi thấy là thi thể của Vụ Tiễn, chứ không phải nàng "
Phượng Lan Dạ một bước cũng không nhường, ngươi tới gây sự với ta, ta liền thuận theo mà nói, thẳng thắn bức bách An Vương Nam Cung Quân.
Mà Nam Cung Quân nghe lời nàng vừa nói ra lúc này chỉ có thể nhìn thấy thi thể Vụ Tiễn, liền biết Âu Dương Tình đã gây ra chuyện lớn, không khỏi sắc mặt âm ngao khó coi, hướng mặt bàn tung ra một đấm, làm vang lên một tiếng động lớn, giận giữ phun ra một câu:
"Thật là đáng ghét?"
Phượng Lan Dạ cũng không để ý tới hắn, tiêu sái xoay người lạnh nhạt đến bên cạnh Nam Cung Diệp ngồi xuống, Nam Cung Diệp vừa thấy nàng ngồi vào bên cạnh mình, ngũ quan lạnh trầm thị sát trong nháy mắt tan rã đến hai ba phần, khóe môi câu ra nét tươi cười, trong lòng cực kỳ ấm áp, một loại cảm giác kỳ diệu không thể diễn tả len lỏi trong tâm.
Nam Cung Quân phát tác xong, liền nóng lòng muốn biết Vụ Tiễn thế nào rồi, quay đầu nhìn về phía Phượng Lan Dạ, chậm rãi mở miệng:
"Vụ Tiễn đâu, nàng thế nào rồi? Bổn vương muốn gặp nàng."
"không thể được"
Phượng Lan Dạ vẻ mặt như không liên quan, không thương lượng liền cự tuyệt, nàng sẽ không cho Nam Cung Quân gặp Vụ Tiễn.
"Muốn gặp nàng ngươi có hai phương pháp, thứ nhất hưu Âu Dương Tình, nếu không Vụ Tiễn không thể tồn tại ở An vương phủ, ngươi hẳn đã biết lần này chúng ta đánh Âu Dương Tình, Nữ nhân kia sợ rằng càng ghi hận trong lòng. Thứ hai, khiến cho Âu Dương Tình tự động đến trước mặt hoàng thượng, nguyện làm sườn phi, để cho Vụ Tiễn trở thành An Vương phi, hơn nữa nếu Vụ Tiễn có nửa điểm sơ xuất, ta tuyệt đối sẽ không tha cho nàng ta."
Nam Cung Quân hai mắt trừng trừng nhìn Phượng Lan Dạ, chỉ thấy khuôn mặt trong sáng tươi đẹp của nàng không có nửa điểm dấu hiệu đùa giỡn, trái lại rất nghiêm túc, hơn nữa không cho thương lượng, Nam Cung Quân lồng ngực bất an phập phồng, nói thật ra, hắn làm sao không nghĩ đến để Vụ Tiễn trở thành An Vương phi, nhưng lời của phụ hoàng căn bản không thể làm trái được, nếu như hưu Âu Dương Tình tuyệt đối không có khả năng, nếu là khiến Âu Dương Tình tự nguyện làm thiếp, chỉ sợ nữ nhân kia cũng không đáp ứng.
Phượng Lan Dạ thấy Nam Cung Quân vẻ mặt khó xử, nheo mắt: " Nếu như nàng ta không đáp ứng, ngươi tiện thể hưu nàng, bởi vì nàng phạm vào một trong bảy trọng tội, sai người hạ độc An Vương sườn phi, ngươi có lý do hưu nàng, cho dù phụ thân nàng là Đại tướng quân thì sao, sự thật là nữ nhi của hắn phạm sai lầm, người khác không thể nói gì, trừ phi?"
Phượng Lan Dạ nói đến đây, ánh mắt đột nhiên trở lên lăng hàn Tiêu sát. hàn khí khiếp người.
"Trừ phi ngươi chí tại giang sơn, xem nhẹ nữ nhi thường tình, như vậy ngươi cũng không có tư cách gặp nàng, bởi nàng là do ta cứu, nàng đương nhiên phải ở lại bên ta, hơn nữa ta sẽ làm cho người trong thiên hạ đều biết, đường đường An Vương phi lạ hạ độc hại người, bản thân ta muốn nhìn xem An vương phủ có còn giữ được thể diện hay không?"
Nam Cung Quân nghe xong, thân hình đứng bật lên: "Ngươi nói bậy bạ gì đó? Bổn vương? Bổn vương?"
Hắn lẩm bẩm vài câu rồi cuối cùng cũng không nói ra, Phượng Lan Dạ cảm giác được Nam Cung Quân có vài phần bất đắc dĩ, hắn tựa hồ thật sự không thèm để ý cái ngôi vị hoàng đế kia, nhưng lại bất đắc dĩ bị bức bách, chẳng lẽ Hoàng thượng muốn lập An Vương làm hoàng thái tử, cho nên đem Âu Dương Tình tứ hôn cho hắn, chính là muốn đem thế lực của Âu dương đại tướng quân trao vào tay An vương này, hơn nữa một bộ phận binh quyền lại nằm trong tay Hoàng thượng, như vậy có thể khống chế đám người Sở Vương cùng Tấn Vương rồi, mặt khác, hiện nay An Vương chỉ quản lý hộ bộ cùng lễ bộ, hình như so với không có thực quyền gì giống nhau.
Phượng Lan Dạ một phen tự suy nghĩ, ánh mắt càng phát ra tia thâm trầm âm u, nếu sự thật là như thế, Vụ Tiễn nàng thật sự muốn ở lại bên An Vương sao? Nếu như An Vương đăng cơ, hắn trở thành Hoàng thượng rồi, từ xưa đến nay hoàng đế đều đa tình, rất ít nghe nói đến người nào chung tình.
Trong phòng yên tĩnh không tiếng động, bên này Nam Cung Diệp vươn bàn tay to nắm lấy tay Phượng Lan Dạ, nàng theo phản xạ muốn rút lại, nhưng lại bị Nam Cung Diệp nắm chặt, như thế nào cũng không thoát được ra, cuối cùng tùy ý hắn.
Hai người nắm tay nhau nhìn về phía Nam Cung Quân, nam nhân này sắc mặt đen trầm, cuối cùng chậm rãi đứng lên, từng chữ từng chữ nói:
"Đươc, bổn vương trở về giải quyết chuyện này."
Nam Cung Quân tựa hồ đã hạ quyết tâm làm gì đó, ngũ quan tuấn dật được bao phủ bởi một tầng sương, thân thủ tiêu sái bước ra ngoài, Phượng Lan Dạ cao giọng kêu lên: "Tích quản gia, tiễn An Vương ra phủ."
" Dạ, Vương phi."
Bên ngoài tiếng bước chân xa dần, trong phòng an tĩnh trở lại, chỉ còn lại hai người Phượng Lan Dạ cùng Nam Cung Diệp, bàn tay to của Nam Cung Diệp vẫn nắm bàn tay nhỏ bé của Phượng Lan Dạ, bản thân hưng phấn chơi đùa, nhẹ nhàng từng chút từng chút vuốt ve, đầu ngón tay hắn mềm nhẵn, mang theo hơi ấm nhè nhẹ lưu chuyển đến tay Phượng Lan Dạ, khiến bản thân nàng cũng ấm áp dào dạt, bất quá nghĩ đến nam nhân này tư chất có vấn đề, Phượng Lan Dạ bật dậy rút lại tay, sắc mặt lãnh liệt cảnh cáo.
"Buông ra, sau này không cho phép tới gần ta, ta thích sạch sẽ."
Nói xong quay đầu đi ra ngoài, không thèm quan tâm đến vẻ mặt Nam Cung Diệp đã đen kịt lại.
Nam Cung Diệp ngũ quan hoàn mỹ như ngọc, hiện lên vẻ không thể tin được, khóe môi xinh đẹp khẽ mấp máy, thì thào tự nói.
" Nha đầu kia sao lại ngốc nghếch như vậy hả, vẫn hoài nghi ta là đoạn tụ sao? Ta như vậy có tính là tự lấy đá đập vào chân mình không?"
Từ bên ngoài đi vào Nguyệt Cẩn cùng Nguyệt Hộc vừa lúc nghe được chủ tử nói, cười tủm tỉm tiếp lời.
" Chắc chắn là như vậy, chỉ sợ trong đầu Tiểu vương phi đã thực sự tin vào chuyện đó."
Nguyệt Cẩn vừa nói hết, Nguyệt Hộc ở bên cạnh liền gật đầu đồng ý, Nam Cung Diệp nhìn bộ dàng hai người bọn hắn, trong tâm tự nhiên cảm thấy buồn bực, vẻ mặt lạnh lẽo, dường như toàn bộ mọi người trong thiên hạ đều thiều nợ hắn vậy, hai người kẻ dưới chỉ dám cười thầm trong lòng.
Phượng Lan Dạ không để ý tới người bên trong, bước ra khỏi phòng, hướng đoạn đường để quay về Liên viện nghỉ ngơi, hôm nay quá mệt mỏi rồi.
Những ngày tiếp theo, Tư Mã Vụ Tiễn vẫn ở bên trong Tề vương phủ tĩnh dưỡng, cũng biết chuyện buổi tối ngày hôm đó Nam Cung Quân tìm tới, càng biết chuyện Phượng Lan Dạ muốn Nam Cung Quân hưu thê, kỳ thật nói đến chuyện hưu thê, việc này tuyệt đối không đơn giản, bởi vì đây là Hoàng thượng tứ hôn, nếu như An Vương có thể tự quyết định, ngày đó sẽ không đồng ý như vậy, về phần khiến cho Âu Dương Tình tới trước mặt hoàng thượng tự xin làm sườn phi, việc này cũng không khả thi, bất quá để xảy ra sự tình này, nàng suy nghĩ nhiều cũng vô dụng, mọi chuyện cứ để ông trời định đoạt đi.
Nhưng Phượng Lan Dạ đã thu được tin tức, Âu Dương Tình ngược lại rất thức thời, sau khi tĩnh dưỡng hai ngày, chờ cho vết thương trên mặt khỏi đi một nửa, dường như đã đồng ý làm sườn phi rồi, kỳ thật là chấp nhận cũng phải làm, mà không chấp nhận cũng phải làm, trừ phi nàng thật sự không biết xấu hổ, cho dù không có tiến cung, sợ rằng mọi chuyện vẫn như thế diễn ra.
Nhưng Phượng Lan Dạ không có nói cho Vụ Tiễn, chuyện này còn chưa giải quyết ổn thỏa, không nên làm kinh động nàng.
Giữa trưa ngày hôm đó, hai người sau khi đi dạo trong Tề vương phủ, đều tự trở về phòng mình nghỉ ngơi, nhưng nàng còn chưa có nằm xuống, liền nhận được bẩm báo của Tích quản gia.
"Vương phi, không tốt rồi, không tốt rồi."
Phượng Lan Dạ nhíu mày, sắc mặt không kiên nhẫn đứng lên, đi ra cửa phòng, nhìn Tích quản gia đang quỳ dười thềm đá:
" Đã Xảy ra chuyện gì, sao lại hoảng sợ như vậy?"
"Vương phi, Âu Dương đại tướng quân kia vừa mới trở về, bây giờ dẫn một đám người tập trung ngoài cửa vương phủ, la hét muốn gặp người?"
Tích quản gia vẻ mặt lo lắng, sắc mặt trắng bệch, bây giờ Vương gia không có trong vương phủ, Vương phi mặc dù rất lợi hại, nhưng dù sao Âu Dương đại tướng quân cũng là lão tướng từng chinh chiến trên sa trường, lần này đến đây rõ ràng là muốn gây sự, hơn nữa hắn lại chọn lúc Vương gia không có trong phủ, rõ ràng là muốn giáo huấn tiểu vương phi, đến lúc đó cho dù đánh tiểu vương phi, chỉ sợ Hoàng thượng cũng không có biện pháp đối với hắn.
"Biết rồi."
Phượng Lan Dạ sắc mặt tối sầm lại, khóe môi nhếch lên, quanh thân hàn khí tàn độc bao phủ, sát khí lan tràn.
Âu Dương Thác phải ko? Tự cho là mình công danh hiển hách, thì muốn làm gì thì làm sao? Như vậy bổn vương phi càng phải làm cho người quay về, ta từ sau khi luyện thành âm sát, chưa bao giờ thử qua, hôm nay nhân tiện để cho ta dạy bảo các ngươi?
Phượng Lan Dạ ngẩng đầu ra lệnh cho Hoa Ngạc phía sau: "Mang theo lục ỷ cầm cho ta."
"Vâng, Vương phi."
Hoa Ngạc không biết chủ tử lúc này muốn mang theo đàn làm gì, bất quá chủ tử đã phân phó, nàng nào dám hỏi nhiều, chạy vội vào trong, lấy lục y cầm, đi theo phía sau Phượng Lan Dạ địa đi ra ngoài.
Bên trong Liên viện mọi người biết Đại tướng quân Âu Dương Thác tới Vương Phủ gây chuyện, sợ Tiểu Vương phi phải chịu thiệt thòi, nên tất cả mọi người đi theo phía sau, bao gồm cả mấy mụ mụ lâu năm cũng đi theo, sợ chủ tử bị thiệt, bất quá Phượng Lan Dạ đã ngăn trở các nàng, sắc mặt lãnh chìm: "Tất cả đều ở lại bên trong Liên viện, không cho phép đi ra ngoài."
"Vâng, Vương phi."
Trừ ra Hoa Ngạc cùng Diệp Linh Diệp Khanh, toàn bộ những người còn lại phải ở trong Liên viện.
Tích quản gia dẫn mấy người đi phía trước dẫn đường, đám người Phượng Lan Dạ cùng Hoa Ngạc hướng đoạn đường ra cửa vương phủ đi tới.
Từ xa còn chưa tới cửa phủ, liền nghe thấy tiếng người ầm ỹ, thanh âm thô lỗ khoáng đạt vang lên:
" Nhanh, lập tức kêu Tề Vương phi của các ngươi ra đây, nếu không lão phu liền không khách khí."
Phượng Lan Dạ sắc mặt lạnh lẽo, u ám, như vậy còn gọi là khách khí sao, tới tận nhà gây sự rồi, còn muốn khách khí như thế nào nữa? Hơn nữa Âu Dương Thác này quả nhiên là một đại lão nhân đơn giản, không biết là bị người nào lợi dụng rồi hay sao mà lại hành động như vậy? Đầu óc tựa hồ rất đơn giản rồi, hắn gióng trống khua chiêng như vậy kéo nhau đến vương phủ, nàng có thể để mặc lão gây sự ư.
Bởi vì Âu Dương Thác đến gây rối, Tích quản gia đã phân phó thị vệ đem đại môn vương phủ đóng cửa lại, ngoài cửa đều là thị vệ canh gác cùng với người của Âu Dương Thác, phía sau là mấy chục binh lính của hắn, thân vận áo giáp màu đen, bộ dáng vênh váo hung hăng, những người này ở trên sa trường hô phong hoán vũ quen rồi, tựa hồ căn bản không đem nơi này để vào mắt rồi.
Phượng Lan Dạ ra lệnh một tiếng: "Mở cửa."
Tích quản gia vung tay lên, lập tức có thị vệ đi ra mở cửa, ầm ầm rung động, đoàn người hùng dũng đi ra, dưới ánh mặt trời, Phượng Lan Dạ một thân hồng y, vẻ đẹp lạnh lẽo lan tỏa, ý cười trong suốt, nhưng chứa đầy sát khí, thị huyết tàn nhẫn tức giận bao phủ toàn bộ Tề Vương Phủ.
Người cầm đầu thân hình cao to, tướng mạo tầm thường, có điều da thịt đen bóng, vừa nhìn liền biết đó là kết quả của nhiều năm chinh chiến, giờ phút này đôi đồng tử trợn tròn, uy nghiêm dũng mãnh, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Phương Lan Dạ đứng trên thềm đá,trường thương trong tay run lên, chỉ thẳng về đây, mở mồm liền mắng.
"Giỏi cho ngươi một Tề Vương phi, ngươi như vậy mà dám cả gan ám hại nữ nhi của ta, muốn chết, hôm nay nếu không giao người ra đây, ta sẽ không để yên cho ngươi."
Phượng Lan Dạ nhướng mắt nhìn, chỉ thấy hai bên đường trừ thủ hạ của Âu Dương Thác chính là các tướng sĩ, còn lại có rất nhiều dân chúng xúm lại xem náo nhiệt, những người này đứng từ xa, không dám tiến gần vào.
Hôm nay Âu Dương đại tướng quân kéo người đến vương phủ gây sự, chỉ sợ không đến một nén nhang, sẽ truyền khắp An Giáng thành.
Nàng vừa nghĩ đến Tề vương phủ sẽ phải chịu thiệt thòi, khóe môi câu ra ý cười lạnh, mười phần cuồng ngạo.
"Nguyên lai vị này là Âu Dương đại tướng quân nổi danh hiển hách, không biết ngươi muốn bổn vương phi giao người nào cho ngươi đây?"
Đại tướng quân Âu Dương Thác, thấy Phượng Lan Dạ mi mắt thu lại, nói chuyện nhu hòa, có chút đắc ý, chẳng qua chỉ là một tiểu nha đầu, chẳng lẽ có dũng khí đối ngịch với hắn sao, cho dù thân phận Tề Vương phi cao quý thì thế nào? Bọn họ là con cháu hoàng thất, nếu không phải có những người như bọn hắn bảo vệ tổ quốc, thì lấy đâu ra giang sơn phú quý mà hưởng thụ đây.
Âu Dương Thác vừa thu lại trường thương, khí thế dũng mãnh dọa người mở miệng: "Lập tức giao An vương phủ sườn phi ra, mặt khác Tề Vương phi phải hướng nữ nhi của ta xin lỗi."
Trước cửa Tề vương phủ, trong nháy mắt lập tức không tiếng động, mấy trăm người im lặng chờ đợi.
Thị vệ cùng hạ nhân Vương phủ sắc mặt đại biến, đồng loạt nhìn về phía tiểu vương phi.
Mà các tướng sĩ thủ hạ của Âu Dương Thác, tay nắm trường thương, Nếu Tề Vương phi này không xin lỗi, liền nhằm vào tề vương phủ tiến đánh.
Phượng Lan Dạ mi mắt như trước khẽ giương lên, nhưng thanh âm lại lạnh lùng phát ra, như một tiếng sấm sét.
" Ta làm không được, bổn vương phi không ngại nói cho lão tướng quân. Nơi này là địa phương nào? Về chuyện khác, bản vương phi tin tưởng An vương sẽ có an bài."
Nàng vừa nói xong, thân thủ tiếp lấy Lục ỷ cầm Hoa Ngạc mang tới, nhìn xung quanh, cuồng vọng đến cực điểm.
Lúc này có người tiến đến áp sát bên cạnh, nàng quay đầu sang bên cạnh, liền nhìn thấy Thiên Bột Thần một thân y phục của thị vệ, sắc mặt nam nhân này khó coi, trừng mắt liếc nàng một cái, nhưng không cam lòng đứng sau, cùng nàng đứng thẳng cùng một chỗ, nghiêm chỉnh nhìn những người còn lại.
Âu Dương Thác ban đầu tưởng rằng chính mình nghe lầm rồi, sau lại xem thần sắc mọi người, mới biết những gì nha đầu kia nói là sự thật, hơn nữa nhìn ánh mắt của nàng cuồng vọng đến cực điểm, đương nhiên là muốn cùng bọn hắn đối đầu một trận, được lắm, rất tốt, một tiểu nha đầu lại dám cả gan khiêu chiến với hắn, khiến cho hắn hôm nay vì nữ nhi một phen hành động, tin rằng đến lúc đó Hoàng thượng cũng không hướng mình trách tội, bởi vì nha đầu kia khiêu khích trước.
Âu Dương Thác vung tay lên, hướng phía sau ra lệnh:
"Đánh cho ta, thứ không biết tốt xấu gì."
Hai bên chiến khí căng thẳng bốc lên, trong nháy mắt liền đánh lên, đột nhiên thanh âm trong trẻo lạnh lùng vang lên:
“Chậm đã”
Từ trong đại môn vương phủ đi ra một thân ảnh thướt tha yểu điệu, Tư Mã Vụ Tiễn thân thể đã tốt lên rất nhiều, theo sát bên cạnh nàng là Văn Lương, còn có hai nha đầu Tiểu Đồng Tiểu Khuê, mấy người bình tĩnh đi tới bên cạnh Phượng Lan Dạ, nhìn Phượng Lan Dạ.
"Lan Dạ, trong chuyện này sao có thể thiếu ta được?"
Một lời rơi xuống, Âu Dương Thác đứng ở ngoài cửa Tề vương phủ, không khỏi tức giận đến sắc mặt xám ngắt, một người đã như vậy, đến người này cũng cuồng vọng như vậy, khó trách nữ nhi bị khi dễ, hôm nay hắn nhất định phải đánh cho hai nữ nhân này tàn phế, để cho bọn họ biết người của Âu Dương gia không phải ai cũng có thể động chạm.
"Lên."
Âu Dương Thác ra lệnh một tiếng, mười mấy tên tướng sĩ phía sau, giống như hổ báo, lao thẳng tới đây.
Thị vệ của Tề Vương phủ cũng không cam chịu hạ phong, xông thẳng lên, Tư Mã vụ tiễn phất tay ý bảo Văn Lương ra tay.
Trong lúc nhất thời hai đoàn người liền tại trước cửa vương phủ đánh một trận lớn, ánh đao loang loáng, thỉnh thoảng có thanh âm của người bị thương vang lên.
Thủ hạ của Âu Dương Thác mười mấy tên tướng sĩ, đều là lão tướng kinh nghiệm trên sa trường, ra tay tự nhiên vừa tàn nhẫn vừa độc ác, Thị vệ của Tề vương phủ đâu phải đối thủ, bất quá Thiên Bột Thần và Văn Lương võ công cũng rất cao cường, còn có Phượng Lan Dạ cùng Tư Mã Vụ Tiễn hai người, chỉ thấy bốn thân ảnh nhìn như giao long trong nước, lúc lên lúc xuống, thỉnh thoảng lại bay lên, thủ hạ của Âu Dương Thác cũng không chiếm được ưu thế, bất quá người của Tề vương phủ lại bị đả thương rất nhiều, có nhiều người bị thương địa nằm trên mặt đất, phát ra thanh âm đau đớn.
Tích Đan ra lệnh những người chưa bị thương đem người bị thương kéo sang một bên.
Hoa Ngạc cùng Diệp Linh cùng các nha đầu trong vương phủ sợ đến phát khóc, nhưng bởi vì không có võ công, nên chỉ đứng ở quanh quẩn đại môn.
Người của Tề vương phủ cuối cùng chỉ còn lại có bốn người thôi, hơn nữa Tư Mã Vụ Tiễn lại trúng một quyền, thân thể lay động lui ra phía sau hai bước, Phượng Lan Dạ sắc mặt trầm xuống, xoay mình ra mệnh lệnh:
"Các ngươi hãy lui ra."
Lệnh vừa ban ra, Thiên Bột Thần cùng Văn Lương hai người theo lời lui ra.
Bọn họ biết Vương phi nhất định tự có chủ trương, thủ hạ của Âu Dương Thác cũng có người bị thương, bất quá so với người của Tề vương phủ, bọn họ chịu đả thương căn bản không đáng nhắc tới.
Đại tướng quân Âu Dương Thác nhìn lướt qua, không khỏi đắc ý nở nụ cười.
"Tề Vương phi, hay là ngươi đem nữ nhân này giao ra đây, hôm nay ta tạm tha cho người Tề vương phủ các ngươi.
"Vậy Sao?"
Phượng Lan Dạ hỏi lại, thân hình đột ngột nhúng một cái, cả người lại bay lên trời, tay áo bị gió thổi tung bay, hồng y phấp phới, tung bay lên cao, lại nhìn nàng quanh thân bao phủ một tầng hào quang, dưới ánh mặt trời chói mắt đến cực điểm, bên đường tất cả mọi người nhìn đến ngây người, như bị hút vào đó, Nhìn Tề Vương phi giống như thần tiên từ trên trời giáng xuống.
Chỉ thấy Phượng Lan Dạ hai tay nhấn dây đàn, một tiếng đong vang lên, mười ngón ngay lướt trên dây đàn, như vạn mã lao nhanh, càng giống như giao long vượt biển, giữa không trung gió cuồn cuộn nổi lên nhẹ nhẹ, ban đầu chậm rãi, rồi càng lúc càng nhanh.
Bọn thủ hạ của Âu Dương Thác không biết xảy ra chuyện gì,vội vàng lui ra phía sau mấy bước, tay nắm chặt trường thương, nhìn chằm chằm một màn phía trước.
Cuồng phong gào thét, trên mặt đất lá rụng cuồn cuộn nổi lên, càng ngày càng nhiều, quay cuồng như quả cầu tuyết, cuối cùng lại biến thành một bóng người to lớn chuyển động, phiêu du ở giữa không trung, Phượng Lan Dạ chuyển mình ấn mạnh dây đàn xuống, chỉ nghe một tiếng đông vang lên, mọi người cảm thấy ngực cứng lại, như rời khỏi trần gian, cái bóng phân tán ra xong, tất cả lá và cành cây khô trong phút chốc hóa thành vô số lưỡi dao sắc bén, hướng Âu Dương Thác cùng đám thủ phía sau công kích tới, ùn ùn bắn ra, giống như hàng vạn mũi tên lao đến, mang theo công kích hủy diệt không thể chống đỡ.
Âu Dương Thác vung trường thương lên, trực tiếp đánh rơi đám cành lá cây khô đang lao đến như một trận mưa ám khí, loảng xoảng rơi xuống đất, tiếng gió bên ngoài sắc bén chói tai.
Mặc dù bọn họ dày dạn kinh nghiệm sa trường, nhưng đây là một chuyện kỳ lạ khó lòng phòng bị, cho nên rất nhiều người trúng chiêu, thỉnh thoảng lại thụt lùi, bị thương phát ra tiếng hô xé gió, Âu Dương Thác cũng không ngoại lệ bị một mảnh lá rụng đánh trúng, lực công kích đương nhiên không thua gì ám khí, đau đớn không chịu được, thân thể thụt lùi hai bước mới có thể bình ổn trở lại.
Chỉ thấy mấy người phía sau hắn, rất nhiều đã bị thương, còn lại một số người không bị thương dìu những người bị thương, một bên múa trường thương, đánh rơi đám lá, cành cây khô xung quanh.
Phượng Lan Dạ một chiêu đắc thủ, chuyển mình thu tay lại,y phục trong không vũ động, trông như trích tiên thế ngoại, chậm rãi rơi xuống, bình tĩnh đứng trước cửa, quanh thân bao phủ hàn khí, thị huyết mở miệng.
"Âu Dương Thác, ngươi còn muốn bổn vương phi giao người ra không?"
Đại tướng quân Âu Dương Thác, không nghĩ tới hôm nay một lần nữa thiệt thòi không những không giảm bớt mà còn gia tăng, xem ra hắn đã khinh địch rồi, nằm mơ cũng không nghĩ tới tiểu nha đầu này lại lợi hại như thế, hơn nữa nàng có thể dùng tiếng đàn điều khiển mọi vật chung quanh, khiến cho những phế vật này trở lên lợi hại như ám khí, đến tột cùng là cái võ công gì, thật là chưa từng thấy qua, hơn nữa hắn đoán, võ công này còn chưa có luyện đến đỉnh, nếu không hôm nay bọn họ chỉ có một kết cục, chết.
Lập tức thân thể thối lui về phía sau, lạnh trầm nhìn về phía nha đầu, vung tay lên ra lệnh: "Đi"
Không đi sẽ càng khó khăn, hắn đường đường một đại tướng quân, trên chiến trường đánh đâu thắng đó, không thể bị đánh bại, không nghĩ tới hôm nay lại thua bởi một tiểu nha đầu, làm gì còn mặt mũi ở lại chỗ này.
Âu Dương Thác ra lệnh một câu, bọn người dưới trướng đều lên ngựa, người không bị thương mang theo người bị thương, Âu Dương Thác cũng xoay người lên ngựa, đoàn người nhanh chóng rời khỏi Tề vương phủ, kiêu ngạo mà đến, chật vật rời đi.
Trước cửa tề Vương phủ, mọi người đều kính nể nhìn Phượng Lan Dạ, đáy lòng khâm phục, Tiểu vương phi quá lợi hại rồi, nhất là một chiêu vừa rồi, thật sự là chưa từng thấy qua, chưa từng nghe nói qua.
Thiên Bột Thần vốn là thủ hạ của Quỳ Cơ lão nhân, đối với võ học nghiên cứu rất nhiều, sắc mặt trong nháy mắt hiện lên kinh ngạc.
Chẳng lẽ đây là bí kíp võ học thất truyền đã lâu, âm sát?
Trước kia đã từng nghe nói qua, không nghĩ tới hôm nay lại may mắn chứng kiến, bất quá tiểu vương phi này tựa hồ tu luyện không đủ, nếu như âm sát này tu luyện cao thâm, nghe nói ra chiêu hẳn là phải chết.
Tư Mã Vụ Tiễn cùng Hoa Ngạc vội vàng chạy lại, khẩn trương hỏi tới:
"Ngươi không sao chứ."
"Không có việc gì."
Phượng Lan Dạ lắc đầu, nàng quả thật không có việc gì, đưa Lục ỷ cầm trong tay cho Hoa Ngạc, quay đầu nhìn Tích quản gia ở trước cửa:
"Đem tất cả người bị thương tiến vào vương phủ điều trị, mặt khác, lập tức giúp ta làm một chuyện."
Tích Đan nghe gọi vội vàng cung kính, cúi đầu chờ:
"Vương phi xin mời phân phó."
"Lập tức tuyên truyền tin tức cho ta, nói nữ nhi của đại tướng quân Âu Dương Thác, độc sát An vương phủ sườn phi, đại tướng quân Âu Dương Thác bao che, dẫn người đánh đến Tề vương phủ."
Nếu Âu Dương Thác dám cả gan khiêu khích nàng, như vậy nàng liền hướng Âu Dương gia bọn họ tặng đại lễ, đại thần nghĩ được sủng ái mà kiêu căng là đại kỵ của hoàng gia, hắn hôm nay tự mình tìm đến, tin rằng hoàng đế tâm lý nhất định bực mình, Tề vương phủ là nơi thế nào, cũng là người hoàng gia cả.
Tích quản gia tuân lệnh, đáp lời chuẩn bị đi xuống làm việc, Phượng Lan Dạ lại dặn dò một câu:
"Phải trong thời gian nhanh nhất truyền ra ngoài."
"Dạ."
Tề vương phủ có lực lượng của Tề vương phủ, việc nhỏ ấy tự nhiên không thành vấn đề.
Phượng Lan Dạ phân công xong, liền kéo tay Tư Mã Vụ Tiễn đi vào tề vương phủ, các nha đầu tùy tùng đi theo phía sau, cách đó không xa, Thiên Bột Thần một thân y phục thị vệ, vẻ mặt như nghĩ tới cái gì, nữ nhân này thật sự rất tàn nhẫn, hơn nữa tâm kế rất sâu, nàng vừa ra tay, chẳng những gây xích mích giữa hoàng gia và Âu Dương gia,còn có thể khiến cho Tư Mã Vụ Tiễn trở thành An Vương phi, không nghĩ tới ngay cả Âu Dương Thác dày dạn kinh nghiệm sa trường, cũng thua trong tay nàng.
Tin tức rất nhanh truyền khắp An Giang thành, Âu Dương Thác một thần tử kiêu căng, ngay cả người của hoàng gia cũng không để vào mắt,nữ nhi của chính mình độc sát người khác, hắn lại dẫn người hướng Tề vương phủ đánh tới, đả thương mười mấy tên thị vệ của vương phủ, cuối cùng còn muốn động thủ với Tiểu vương phi, may là Vương phi có chút năng lực có thể tự bảo vệ mình, cho nên mới mới tránh được một kiếp, bằng không cũng không thoát khỏi tay hắn.
Trong lúc nhất thời, việc này bị loan truyền xôn xao.
Tề Vương Nam Cung Diệp cũng thu được tin tức, lập tức chạy về vương phủ, dẫn hai người Nguyệt Cẩn cùng Nguyệt Hộc tiến vào Liên viện.
Ngân ca liền kêu lên..."Gia tới, gia tới."
Một trận gió thổi qua, Nam Cung Diệp lắc mình tiến vào, xuất hiện như u linh, người đã vào trong phòng.
Diệp Linh cùng Diệp Khanh còn có Hoa Ngạc vội vàng lui xuống, Nam Cung Diệp đưa tay kéo tay Phượng Lan Dạ qua, trên dưới kiểm tra một phen, xác định nha đầu kia không có việc gì mới yên lòng.
Phượng Lan Dạ mặc dù không có việc gì, nhưng nhìn nam nhân này tựa hồ rất quan tâm nàng, trái tim không những trở lên ấm áp, hơn nữa còn vui mừng.
Nam Cung Diệp sau khi xác định nàng không có việc gì, trong nháy mắt, quanh thân tỏa ra tức giận, lập tức hướng Nguyệt Cẩn bên cạnh ra lệnh: "Lập tức đi Tấn vương phủ bảo Tấn Vương điều ra năm trăm tinh binh đến đây."
"Vương gia, chuyện này?"
Nguyệt Cẩn có chút lưỡng lự, ánh mắt lạnh lẽo của Nam Cung Diệp bắn lại, hắn nào có dũng khí nhiều lời nữa, lên tiếng đáp rồi lui ra ngoài.
Gia điều binh muốn làm cái gì, hắn trong lòng biết rất rõ, bất quá gia bẩm sinh bản tính luôn luôn như thế, kiêu ngạo quái dị, không chêu chọc đến hắn thì thôi, nếu đã chọc vào hắn không có mấy người có thể toàn thân trở ra, huống chi Âu Dương Thác này lại chọc tới người hắn để ý, lại càng đáng chết.
Phượng Lan Dạ không có lên tiếng, nàng biết Nam Cung Diệp muốn dạy dỗ Âu Dương Thác, hơn nữa cho dù có dạy dỗ rồi, Hoàng thượng cũng không phản đối, bởi vì Âu Dương Thác tuy công trạng cao, nhưng cũng chỉ là một thần tử, dám dẫn người đến vương phủ gây sự, lại đả thương rất nhiều người của vương phủ, Nam Cung Diệp nếu không ra tay, chỉ sợ người khác lại chê cười Tề vương phủ vô năng, cho nên Phượng Lan Dạ mới không nói lời nào.
Nơi này, Nam Cung Diệp vươn tay vuốt mái tóc Phượng Lan Dạ:
"Âu Dương Thác này thật to gan, bổn vương sẽ không tha cho hắn."
Nói xong liền đi ra ngoài, lúc này đây, Phượng Lan Dạ lại không có cự tuyệt động tác thân mật của hắn, ngây ngốc nhìn thân hình cao ngất đang giận dữ của hắn, như mang theo một trận bão táp tràn đầy sát khí, rất nhanh biến mất khỏi Liên viện.
Nguyệt Cẩn nhanh chóng lấy từ trong tay Tấn Vương năm trăm tinh binh, kỳ thật trong tay gia cũng có người, chỉ là những người đó không thể sử dụng, cho nên mới điều binh từ trong tay Tấn Vương, hơn nữa chỉ là năm trăm tinh binh, hoàng tử được phong vương đều có quyền điều động lượng binh lực thích hợp, cho nên Tấn Vương cũng không hỏi Tề vương phủ điều binh có chuyện gì, hoặc là hắn biết, nhưng muốn xem kịch vui, cho nên thản nhiên như không biết, bất quá hắn lại nghĩ đến chuyện cũ, giờ phút này ở tại Tấn vương phủ buồn bực, hắn sớm biết nha đầu kia tài giỏi, ngày đó không thể đem nàng lại đây, bất quá bây giờ cũng không muộn, nàng lại nhỏ như vậy, cho dù đã tiến vào Tề vương phủ, cũng chỉ là tấm lá chắn thôi, hắn hoàn toàn có thể nghĩ biện pháp đem nàng an bài bên cạnh mình, Tấn Vương Nam Cung Trác trầm ngâm suy nghĩ.
"Thu Đồng"
Thu Đồng lập tức đi ra:
""Vương gia có gì phân phó."
"Đưa Lam Cơ bí mật mang lại đây, ta muốn gặp nàng"
"Dạ vâng, Vương gia, nô tỳ đi làm ngay."
Thu Đồng lui xuống, trong thư phòng, Nam Cung Trác lâm vào trầm tư.
Tề Vương Nam Cung Diệp dẫn năm trăm tinh binh xông vào phủ đại tướng quân Âu Dương Thác, đem Âu Dương gia từ Âu Dương Thác, cho tới nô gia, tất cả đều đả thương, sau đó dẫn người hùng dũng rời Âu Dương phủ đi.
Việc này kinh động toàn thành, các đại thần đều dâng sớ, đề nghị xử lý thích đáng.
Hoàng thượng lập tức triệu Tề Vương Nam Cung Diệp cùng đại tướng quân Âu Dương Thác tiến cung.
Âu Dương Thác mặc dù đã bị đả thương, bất quá Nam Cung Diệp cũng không muốn cái mạng của hắn, cho nên hắn vẫn có thể đi lại.
Hai người ở trên thư phòng hai mắt chằm chằm nhìn nhau, sau đó vung tay áo, đồng thời hướng Hoàng thượng ở trên cao hành lễ.
Hạo Vân đế liếc mắt nhìn quét qua hai người bên dưới một cái, sau đó nhìn về phía đại tướng quân Âu Dương Thác, sắc mặt lãnh liệt khó coi: " Âu Dương ái khanh là rường cột của quốc gia, sao có thể mang theo người đến Tề vương phủ gây sự đây? Bây giờ khắp An Giang thành đâu đâu cũng lưu truyền sự tình này? Ngươi nói xem chuyện này nên giải quyết như thế nào"
Hạo Vân đế đã cẩn thận suy nghĩ qua, loại sự tình này mặc dù vô cùng kinh động, bất quá truyền được nhanh chóng như thế chỉ sợ là có người cố ý, trong mắt tia sáng thâm u biến ảo khó lường, âm trầm nhìn Âu Dương Thác
Âu Dương Thác cả kinh, mặc dù Hoàng thượng luôn luôn đối với hắn dung túng, nhưng không có nghĩa là hắn có thể vô pháp vô thiên.
Hôm nay hắn đã làm ra những chuyện như vậy quả thật có sai trái, vì nghe nói nữ nhi của mình từ trước đến nay luôn được sủng ái nay lại bị người đánh, thầm nghĩ muốn báo thù cho nữ nhi, cho nên đã mắc sai lầm.
Lúc này đây ở trước mặt bề trên, hắn là thất bại, cúi đầu trầm giọng: "Xin Hoàng thượng trị tội lão thần."
"Hôm qua, An Vương tới gặp trẫm, nói muốn giáng An vương phi xuống làm sườn phi, ta đã phản đối, nhưng hiện nay đem sự tình gây đến mức này, nếu như trẫm để yên, chỉ sợ dân chúng trong thiên hạ phẫn nộ không phục, một nữ nhân độc hại người khác, sao có thể làm chính phi trong vương phủ, cho nên trẫm đã quyết định, chấp nhận lời đề nghị của An Vương, giáng An Vương phi xuống làm sườn phi, phong sườn phi lên làm An Vương phi, mong là Âu Dương tướng quân ghi nhớ lần giáo huấn này"
Âu Dương Thác sắc mặt đen đi, không ngờ hắn không những không giúp gì cho nữ nhi, ngược lại còn hại nữ nhi trở thành một sườn phi, tâm trạng buồn bã không thôi, nhưng lại không có cách nào khác, Hoàng thượng đã nói vậy, sẽ không cho phép phản bác, hơn nữa Hoàng thượng làm như vậy, cũng là cảnh cáo hắn, đừng tưởng rằng hắn công cao lớn, liền có thể vô pháp vô thiên, hắn phải quản lý người cho tốt, lập công bù tội, nếu không xử lý thích đáng, công lao sẽ bị bãi bỏ.
Âu Dương Thác cúi đầu lên tiếng: "Thần không có ý kiến gì khác."
Chuyện đã như vậy, hắn còn có thể nói cái gì, bây giờ cả An Giáng thành, không có lẽ tất cả người trong thiên hạ, đều biết Âu Dương gia bọn họ ỷ vào quyền cao chức trọng, ngay cả hoàng tử cũng không để vào mắt, nếu có bất trắc, chỉ sợ ngay cả phủ cũng không giữ được.
Hạo Vân đế phất tay: "Ngươi đi xuống đi."
Độc Y Vương Phi Độc Y Vương Phi - Ngô Tiếu Tiếu