Số lần đọc/download: 554 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:32:33 +0700
Chương 68
L
úc nó bước vào phòng họp của các thí sinh đại diện 4 con người 5 giáo sư ai cũng ngạc nhiên nhìn nó, nó thản nhiên bước vào như không có chuyện gì xảy ra.
- Xin lỗi…em tới trễ _ nó cúi đầu chào
Dù nhìn nó rất quậy, rất phong cách nhưng con người trong nó vẫn ngoan hiền vẫn lễ phép như cũ khiến các giáo sư mỉm cười hài lòng.
- Gì chứ…thay đổi hình dáng để ăn mừng đó sao…có sớm quá không vậy _ Thiên Anh nói
- Đủ rồi _ Eric nhìn cô ta
- Được rồi…vào chỗ ngồi đi, chúng tôi cũng chưa bắt đầu gì
- Cảm ơn giáo sư
Nó vào chỗ ngồi, lấy giấy bút ra cho đúng chất một cuộc họp chứ. Mở màn buổi thi đầu tiên sẽ có một tiết mục của các thí sinh đại diện của một nhạc viện, sau đó là tiết mục chào đón của nhạc viện WORST chào đón khách mời, vậy là tổng cộng có 5 tiết mục chào mừng trong đó nhạc viện nó có 2 tiết mục. Mỗi thí sinh đại diện sẽ có một giáo sư giám sát, người đó sẽ đích thân chịu trách nhiệm và đào tạo tụi nó trong thời gian tới. Bởi đây là một cuộc thi lớn và mang tầm cỡ quốc tế nên đại hội có diễn ra sớm hơn dự định nữa tháng, trùng với ngày tết việt nam vì vậy tụi nó đành bỏ ăn tết mà luyện tập thôi.
- Vậy ở đây chỉ có 2 khoa, khoa múa và nhạc cụ phương tây…ok giáo sư khoa múa chắc không cần phân chia nữa, rõ ràng rồi đúng không _ giáo sư Ly nhìn Duyên và trưởng khoa múa
- Còn ở đây…xem nào, giáo sư Long chủ nhiệm lớp Vương đúng không vậy anh chịu tránh nhiệm với Vương nha…ở đây, khó rồi đây ba đứa một lớp bộ dây nữa chứ….Eric sẽ do giáo sư Hoàng chịu trách nhiệm, Thiên Anh sẽ là giáo sư Phúc chỉ dạy, còn Băng sẽ là tôi chịu trách nhiệm, để công bằng nên hiểu trưởng không tham gia đợt huấn luyện lần này…còn ai thắc mắc gì không
- Ok…tốt, vậy mỗi người chắc đã có lịch của mình trong tay…giờ ta có thể tạm thời tránh mặt nhau để trao đổi chiến lược, nên nhớ giờ các em là đối thủ cạnh tranh với nhau vì vậy hãy làm hết sức có thể…hiểu rõ chưa
- Dạ rõ _ tụi nó đồng thanh trả lời
- Đi nào Băng _ nó càm hộp đàn đứng dậy trước
Nó ra ngoài mà Eric và Vương chưa kịp hỏi han gì, nó cứ im lặng mà mất tích hai ngày sau đó quay lại với một bộ dạng hoàn toàn mới còn phá cách nữa chứ, đáng ngạc nhiên thật. Duyên ngồi cạnh Vương nên chị ta chẳng chú ý gì tới những gì giáo sư Ly nói nãy giờ, chị ta cứ nghĩ tới chuyện mẹ nói hồi sáng thôi. Còn Thiên Anh lại nảy sinh một suy nghĩ gì đó trong đầu mà không ai có thể đoán được, không biết lại âm mưu gì hại nó nữa. Eric vì nể tình bạn từ nhỏ tới lớn với Thiên Anh nên đã không nói gì tới chuyện lần trước, cậu đang cố nhịn nhưng nếu Thiên Anh còn hại nó lần nữa thì có lẽ cậu sẽ chẳng để yên đâu.
Sau khi nói chuyện với giáo sư huấn luyện của mình xong nó lại lẳng lặng ra về trước, nó đi ra ngoài tới trạm xe buýt ngồi xuống đợi xe, nó lấy điện thoại mới của Pin tặng ra đeo headphone lên tai bât bản nhạc nó thích nhất mà Pin đã tải cho nó rồi chụp lại cái khoảnh khắc của ngày đầu tiên sống là nó, không biết sau này còn cơ hội sống là mình như hôm nay không nên nó muốn đánh dấu lại tất cả.
- Băng _ Eric gọi nó
Eric tìm nó nhưng không thấy, đứng trên lầu nhìn xuống thì thấy giáo sư Ly ra về thì đoán là nó đã về rồi, cậu vội chạy xuống dưới nhớ nó chưa về thì sao. Lúc cậu vừa ra khỏi cổng nhạc viện nhìn trái nhìn phải xem nó có không thì thấy nó đang ngồi ở trạm xe buýt cách đó không xa. Cậu bắt đầu chạy lại chỗ nó cũng là lúc xe buýt xuất hiện, cậu cố chạy thật nhanh để đuổi kịp nó nhưng vẫn không kịp, mặc cho cậu gọi tên nó thật to thì nó vẫn lên xe và đi về. Cậu thở dốc khi bỏ cuộc giữa chừng lúc đuổi theo nó, nói thiệt biết nó đi về an toàn là được rồi, cậu cũng chẳng thể chạy theo cho đến khi nó về nhà được.
- Anh Vương _ Duyên gọi khi cả hai cùng ra tới cổng
- À..chuyện gì thế Duyên _ Vương nói chuyện khách sáo hơn trước
- Có thể cho em về cùng được không…điện thoại em hết pin rồi, không gọi xe được
- Ở…đợi anh lát
Duyên mỉm cười khi được ra về cùng Vương, cứ nghĩ rằng Vương chưa biết gì về chuyện đính hôn nhưng chị ta đâu biết chẳng qua là anh không muốn nói, không muốn nhắc tới thôi. Ngồi trên xe Vương chẳng nói câu nào, anh bật nhạc lên để không khí giữa hai người bớt căng thẳng, anh đang diễ quá tốt vai diễn của mình, anh làm như không biết chuyện gì hết.
- Anh Vương…anh đã nghe mẹ anh nói gì chưa
- Nói gì _ Vương vẫn giả vờ
- Chuyện….em với anh _ Duyên nhìn Vương
- Anh với em làm sao _ Vương đang cố kìm nén
- Mẹ anh chưa nói gì sao…em nghe mẹ em nói em với anh sẽ đính hôn
- Kítttttttttttttttttttttt _ nghe hai chữ đính hôn Vương đáp vào lề rồi thắng gấp
- Ya…anh lái xe gì kì vậy _ Duyên nhìn Vương
- Xuống xe _ Vương nói mà không nhìn Duyên
- Sao…
- Xuống xe _ Vương nhắc lại
- Anh tính để em một mình ở đây sao…
- Xuống xe _ Vương quát lên nhìn Duyên
- …
Chị ta hậm hực mở cửa bước ra sau đó đóng mạnh cánh cửa lại, Vương chẳng tiếc rẻ nữa mà nổ máy cho xe chạy đi, bỏ mặc Duyên ở đó đón taxi về. Anh đã cố gắng kiềm chế cố giữ hoà khí giữa hai người nhưng có lẽ anh thật sự không hợp với Duyên, đã từ bé tới giờ rồi, đồng ý là rất thân nhưng thật ra bên trong cả hai đều đang cố gắng chịu đựng đối phương.
Lịch luyện tập của nó với giáo sư Ly khá đặc biệt, hầu hết các giờ đều không tập luyện ở nhạc viện mà tự nó luyện một mình ở những nơi nó cảm thấy thoải mái, mỗi tối đến nhạc viện gặp giáo sư một lần thôi. Nó cũng hiểu và thông cảm cho giáo sư, vì giáo sư đang học lên cao hơn cho vị trí hiện tại nên cũng cần có nhiều thời gian hơn, nó đã tránh giáp mặt với mẹ những lúc có thể, mỗi khi mẹ nó nhắc tới chuyện đi du học nó đều lảng sang chuyện khác rồi đi mất dạng. Làm sao nó có thể thoát nổi con mắt của mẹ nó với cái đầu cắt ngắn mà còn nhuộm màu nữa, mẹ nó lúc nào cũng gia giáo hết á làm sao mà không tóm nó lại hỏi han này nọ kia chứ.
Hôm nay cũng thế, nó cũng ngồi lỳ trong phòng cho tới khi mẹ nó đi làm nó mới dám chui ra khỏi nhà. Ghé tai vào sát cửa nghe xem còn tiếng động nào không, khi cảm thấy ở dưới nhà hoàn toàn im lặng nó đã yên tâm mở cửa, bước ra cúi xuống lan can ngoài hành lang xem dưới nhà còn ai không.
- Đi rồi _ nó mỉm cười nói lí nhí
Vội quay lại phòng kéo cái balo đeo vội một bên vai rồi cầm cái hộp đàn lon ton chạy ra nhẹ nhàng đóng cửa lại để không gây ra tiếng động. Nó xuống tới cầu thang vẫn cảm thấy còn an toàn nó mỉm cười vui vẻ đứng thẳng lưng bước đi hiên ngang ra ngoài.
- Lệ Băng _ mẹ nó từ đầu xuất hiện đứng sau lưng nó
- … _ nó giật mình dừng bước từ từ quay lại nhìn mẹ nó
- Đến khi nào mẹ mới có lời giải thích phù hợp nhất
- Giải thích gì…con đâu có gì để nói _ nó cúi gằm mặt xuống đất
- Đừng có giả nai với mẹ…chuyện du học với cái đầu của còn nữa
- Chuyện đó không phải con đã nói với mẹ rồi sao…
- Con đâu hiểu những gì mẹ nói mà
- Con…._ nó tức giận nhìn mẹ
- … _ mẹ nó khoanh tay trước ngực nhìn nó
- Con đau bụng…á…đau bụng quá …
Nó giả vờ đau bụng để trốn khỏi mẹ nó, ôm bụng chạy một mạch lên phòng mặc kệ mẹ nó gọi rồi còn chạy theo nó lên phòng nữa. Nó vừa vào phòng là nhanh chóng đóng cửa lại, còn khoá trái nữa ẹ nó khỏi vào.
- Mở cửa ra ẹ…Lệ Băng _mẹ nó đập cửa
- Mẹ xuống đi…con không có gì muốn nói với mẹ hết _ nó nói
Nó thả hết đống đồ trên giường rồi nằm dài ra giường thở dài, mệt mỏi quá chẳng lẽ cứ trốn tránh như vầy hoài trời.
♪♫♪♫♪♫ ♪♫♪♫♪♫ ♪♫♪♫♪♫ ♪♫♪♫♪♫
- Alo _ nó bắt máy luôn mà chẳng thèm xem đó là ai
- “ Đang ở đâu đó “ _ Pin nói
- … _ nó quên mất số này Pin cho nên chỉ có một mình anh biết thôi
- “ Wây…im re vậy “
- Em đang ở nhà…tới giúp em ra ngoài đi
- “ Sao vậy “
- Đưa em ra ngoài trước đi…rồi em sẽ nói với anh sau
- “ Chuyện này có vẻ… “
- Em cần phải ra khỏi cái nhà này _ nó ngồi bật dậy
- “ Ờ ờ…anh tới giờ đây “
Khi vừa cúp điện thoại nó đưa điện thoại ra trước để xem lại cuộc gọi vừa rồi có phải là của anh Pin hay không, đã chắc chắn điều mình đang suy nghĩ nó vùng ra khỏi giường chạy tới cái tủ quần áo xếp gọn vài bộ đồ cho vào balo du lịch của mình, lấy hết những vật dụng cá nhân cần thiết nó nhét hết vào balo.
TING….TONG
Nó nghe thấy tiếng chuông cửa phía dưới thì mỉm cười, chạy ra ban công nhìn xem có phải Pin tới không, nó chạy xuống nhà tranh mở cổng mời Pin vào nhà. Khi thấy Pin nó cười tươi như vừa nhặt được tiền vậy, nhón gót lên thì thầm gì đó vào tai của Pin rồi bước vào nhà trước.
- Chào bác _ Pin cúi chào mẹ nó
- Ờ…chào _ mẹ nó nhìn anh
- Con là bạn của Băng, con tên Pin
- Hình như tôi gặp cậu ở đâu đó rồi _ mẹ nó chau mày
- À…anh ấy hay đưa con về nhà mỗi khi con đi học về muộn đó mẹ _ nó nói nhanh
- Ra thế…mà cậu tới đây làm gì
- Anh ấy tới lấy ít đồ hôm trước con mượn ảnh _ nó nói tiếp
- Anh lên lấy đồ đi…em bận lắm _ nó kéo tay Pin lên phòng mà không đợi mẹ nó nói gì
Pin vừa bước đi vừa không quên quay lại nhìn mẹ nó, có vẻ mẹ nó đang rất tức giận, anh cũng không hiểu tại sao mối quan hệ gia đình của nó lại như thế này nữa, rõ ràng bề ngoài rất ok mà.
RẦM _ nó vừa vào phòng là đóng cửa lại
- Chuyện gì vậy _ anh hỏi
- Chuyện đó em kể sau…giờ giúp em ra khỏi nhà trước đã _ nó thu dọn đống đồ còn lại vào ba lo
- Không biết chuyện gì sao anh có thể giúp em được
- Dẹp chuyện đó qua một bên đi…đang gấp lắm
- Hả _ anh khó hiểu nhìn nó
- Cho em ở nhà anh mấy ngày nha…khi nào đi học lại em sẽ về _ nó nói
- Gì nữa…em định đi bụi đó hả
- Chỉ là ra ngoài ở vài ngày thôi…gọi là tránh nạn _ nó kéo balo lại
- Xong rồi…kế hoạch là vầy…anh chỉ cần đưa đồ ra ngoài cho em là được, còn em tự ra được, chỉ là không có cách nào giấu mấy cái balo này đi thôi _ nó nhìn 2 cái balo của mình nói
- Chuyện gì giữa 2 mẹ con từ từ ngồi xuống mà nói, việc gì phải như vầy chứ
- Anh xuống trước đi…đợi em ở đầu đường nha…em sẽ ra sớm
- Nè nè…Băng _ anh muốn nói với nó thêm vài câu nhưng nó đã đẩy anh ra khỏi phòng