Số lần đọc/download: 425 / 0
Cập nhật: 2018-09-21 16:48:40 +0700
Chương 69
*ở phía xa
-Ùi ui ai thế nhỉ? – Khánh Tú
-Nhìn quen lắm, hình như là Thế Tuấn – Tuấn Kiệt trả lời
-Thế Tuấn là ai thế anh? – Khánh Tú
-Lãnh Thế Tuấn sao? – Khánh Ngọc
-Ừm đúng rồi – Tuấn Kiệt
-Là ai cơ? – Khánh Tú
-“Lãnh Thị” – Tuấn Kiệt
-Nói vậy là anh trai của Lãnh Minh Minh sao? - Khải Hoàng
Khánh Tú hơi chạnh lòng mi mắt khẽ cụp xuống khi nghe Khải Hoàng nhắc tới Minh Minh. Thoáng tí buồn nhưng rồi lại vui vẻ bình thường trở lại
Tuy nhiên vẫn không thể qua mắt được cô chị sinh đôi của mình – Khánh Ngọc
-Chính xác
-Anh ta thích chị Thục Di à? – Minh Đăng
-Tình tay ba sao? – Minh Huy nhảy vào
-Cũng có thể - Minh Anh gật gù
-Không được, chị dâu của em nhất định là chị xinh đẹp em mới chịu – Minh Huy mài nheo
-Vậy thì ít ra em phải năn nỉ hay hối lộ anh chứ nhóc – Minh Quân kí đầu Minh Huy
-Tại sao em phải làm vậy?
-Vì đó là em gái của anh. Anh không thèm chấp nhận anh hai của em làm em rể của anh đâu nhóc
-Đừng mà. Vậy để em kêu anh hai hối lộ anh nhé anh của chị dâu tương lai của em nha nha nha nha – Minh Huy bám lấy người Minh Quân, chu chu cái mỏ giọng hết sức dễ thương
- Được thôi – Minh Quân bật cười
-Mau uống hết sữa rồi còn ăn sáng
-Ừm biết rồi
-Em quen anh ta? – Khải Hoàng nhìn chằm chằm Thục Di chỉ để chờ câu trả lời từ cô
-Mới gặp lần 2, có lẽ là có duyên.. – ánh mắt Thục Di hơi cười cười rồi nhìn sang Khải Phong
-… - Khải Phong không nói thêm gì nữa. Cả đều chìm vào sự im lặng
Thục Di lại đưa mắt nhìn quang cảnh xung quanh. Khuôn viên bệnh viện thật trong lành và mát mẻ. Chợt..
-Khải Phong – Thục Di mấp máy môi
-Chuyện gì?
-Có người RÌNH RẬP– Thục Di nhấn mạnh hai chữ RÌNH RẬP, mắt vẫn nhìn thẳng không rời
Thấy cũng hơi tò mò Khải Phong đưa mắt nhìn theo Thục Di thì thấy..
Cả bọn đang loi nhoi loi nhoi cứ giấu giấu diếm diếm mặt mình đi, được vài giây lại lén lén đưa mắt ngó sang phía anh và cô đang ngồi
Mấy bóng lưng này..
Rất quen
-Thế nào giờ?
-Tạm thời kệ đi. Lúc về sẽ tính sau
-Minh Quân Minh Anh Tuấn Kiệt Phương Vy Minh Đăng Khánh Ngọc Khải Hoàng Khánh Tú. 8 người.. – Khải Phong lầm bầm
-9 người lận
-Ai nửa?
-Minh Huy – Thục Di thoáng nét cười
“tít tít” – chuông tin nhắn của điện thoại Minh Quân
“ em cho mọi người 2 ngày để quay về Việt Nam”
Dòng tin nhắn đập vào mắt Minh Quân, mi mắt anh giật giật
Thôi rồi!!
-Chúng ta.. về thôi
-Ớ, sao lại về - Minh Anh mài nheo
-Minh Anh ngoan về nào, em mà ở lại đây là bị Thục Di “xử đẹp” liền
-Thục Di biết rồi à – Minh Anh hốt hoảng
-Về mau thôi – Minh Quân
-Thôi thôi chuẩn bị về mau mọi người, cá yêu của chị Thục Di dạo này chưa có được bữa nào no bụng đâu á – Minh Đăng có tí trêu đùa nhưng sự thật vẫn là sự thật cá yêu của Thục Di dạo này chưa được bữa nào “no bụng” chỉ cần nhắc tới thôi là cậu sởn hết gai óc
-Về lẹ điiii huhu – Phương Vy nước mắt ngắn nước mắt dài
-Ui ui ghê quá à, về liền đi – Khánh Tú mếu máo
-Rồi rồi về liền – Minh Quân hấp tấp gọi điện thoại chuẩn bị phi cơ bay về gấp
1 tuần sau-
Thục Di và Khải Phong cùng nhau xuất hiện bởi lẽ vì cả hai vừa xuống phi cơ là chạy thẳng tới trường
Ngọc Nhi vừa thấy Khải Phong xuất hiện, mặt vui vẻ hẳn ra. Nhưng rồi lại tối sầm lại ngay khi thấy Thục Di đang đi kế bên
Hơn cả tuần nay, không thấy Khải Phong xuất hiện bây giờ xuất hiện lại cùng Thục Di bước vào. Ngọn lửa căm thù của Ngọc Nhi ngày càng lớn lấn áp cả lí trí của cô
Trong đầu chợt lóe lên/
-Á – Ngọc Nhi la toáng lên giả vờ ngả vào người Thục Di
Khải Phong thấy thế đưa tay tỏ ý muốn kéo Thục Di đứng dậy, mặt đanh lại ánh mắt vẫn dính chặt vào tay trái của cô
Máu?
Máu trên cánh tay trái của Thục Di đang túa ra?
Thục Di nhìn cánh tay trái của mình rồi đưa cặp mắt lạnh lẽo nhìn người con gái trước mặt
Ngọc Nhi vẫn tỏ ra ngây ngô
-Xin lỗi bạn nha. Mình vô ý quá té vào người bạn, thông cảm nha
Ngọc Nhi tính âm thầm rút lui thì bị Thục Di nắm áo kéo lại đứng trước mặt cô. Giựt lấy bàn tay phải của Ngọc Nhi..
Lưỡi lam/
Chết tiệt
Khải Phong biết ý nên né sang cho Thục Di tùy ý “chơi đùa”
-Đẹp nhỉ - Thục Di cầm lấy lưỡi lam từ tay Ngọc Nhi, ánh mắt thích thú xăm soi “đồ chơi”
-Ừa..đẹp – Ngọc Nhi cười gượng
“rắc rắc” – lưỡi lam gãy làm đôi
Trán Ngọc Nhi bây giờ đã lấm tấm mồ hôi, ánh mắt thoáng lên nét lo sợ
Thục Di càng ngày càng bước tới gần Ngọc Nhi. Cô nàng cũng hơi sợ nhưng vẫn có tỏ ra mình vô tội
-Mày..mày tính làm gì
-Làm gì sao? Hỏi hay đó – Thục Di đá đểu
Đám đông bắt đầu xôn xao lên, càng ngày càng đông bu quanh gần lớp 11A1, Ngọc Mỹ không khỏi tò mò mà đi tới vừa thấy chị mình liền chạy vào
-Mày tính làm gì chị tao đấy – Ngọc Mỹ hung hăng xô Thục Di. Thục Di chỉ hơi ngả người ra sau một tí nhưng rồi lại đứng thẳng người trở lại
-Cũng vừa hay, sẵn đây có chuột bạch thí nghiệm – Thục Di cười quỷ dị, lôi từ cặp ra 2 lọ thủy tinh
-Mày tính làm gì đó – Ngọc Mỹ càng hung hăn hơn, dọng đầu Thục Di vào tường
Đương nhiên Thục Di không thể dễ dàng để như vậy được. Lật ngược tình thế, nắm Ngọc Mỹ quăng hẳn vào bức tường bên cạnh với lực khá “nhẹ”. Ngọc Mỹ say sẩm mặt mài nên ngất liệm đi
-Ngọc Mỹ - Ngọc Nhi hét lên
-Mày dám?!– Ngọc Nhi căm phẫn nhìn Thục Di
-Sao lại không?
“chát” – bàn tay của Ngọc Nhi đã in hằn lên mặt Thục Di
-Á. Sao anh lại xô em – Ngọc Nhi mím môi tỏ vẻ uất ức nhìn Khải Phong
-Cô có giỏi thì tát tôi nè – Khải Phong gằn giọng, Thục Di cũng hơi bất ngờ trước hành động của Khải Phong nhưng rồi thôi không muốn hỏi
-Anh.. - Ngọc Nhi nhăn mặt
-Hừ. Cô hay lắm, lần trước chị em cô đánh Khánh Tú nên nỗi phải vào bệnh viện lần này lại dám tát tôi. Xem ra cô rất muốn chết sớm? – sắc mặt Thục Di càng ngày càng u ám
-Thì sao nào – Ngọc Nhi không còn sợ sệt nửa mà thách thức hất mặt nhìn Thục Di
Có lẽ vẫn cô chưa có dịp thử nghiệm thuốc rồi..
Thục Di quăng hai lọ thủy tinh ban nãy cho Khải Phong cầm, tiện tay nắm chặt cổ áo của Ngọc Nhi kéo sát lại mặt mình
-Chuẩn bị tinh thần đi, tôi cho cô 12 tiếng đồng hồ đó!
Dứt câu Thục Di hất Ngọc Nhi ra, “hạ cánh” tại bức tường mà Ngọc Mỹ đang nằm
-Đi thôi – Thục Di kéo Khải Phong ra khỏi đám đông
Đi được vài bước, Thục Di sững người nhìn lại xuống phía dưới, mi mắt giật giật
Sao cô lại nắm tay Khải Phong kéo đi /!?
Còn Khải Phong cười gian khỏi nói
-Thừa cơ hội lợi dụng tui đó à?
-Lỡ tay! – Thục Di nói rồi cố gắng bước đi thật lẹ
Ôi thôi thật là mất mặt
-Cô không muốn lợi dụng nắm tay tui nữa sao – Khải Phong vẫn gian manh đuổi theo chọc ghẹo tiếp. Hiếm khi có cơ hội ngàn vàng như thế
Phải biết nắm bắt chớ!!
-Muốn nắm tay thì phải nói chứ
-Chắc nắm tay tui thích lắm nhỉ?
-Không tính nắm nữa sao!!
-“*&^%$£$%^&*( - Khải Phong vẫn không buông tha, cứ đi theo sau lưng Thục Di mà nói không ngừng nghỉ
Cái tên này!! Thiệt là…
Thục Di đã ngượng lại càng thêm ngượng
Vậy mà còn gặp cái tên nói nhảm này nữa. Sao hôm nay anh ta nói nhiều thế chứ!!
-Anh...Giờ tui mới biết anh nói nhiều quá đấy – Thục Di ném cho Khải Phong một câu xanh rờn, rồi bỏ vô lớp
Khải Phong như hóa đá với câu nói của cô
Ừ nhỉ? Hôm nay mình nói nhiều thế?!
Lạ thật..
Bệnh chăng? Tí về phải khám tổng quát thôi!!
Khải Phong gật gù với suy nghĩ của mình. Lấy lại vẻ lạnh lùng cao ngạo thường có mà bước vô lớp