Số lần đọc/download: 768 / 3
Cập nhật: 2020-06-28 13:36:03 +0700
Chương 77
Tác giả: Phong Điên Cuồng Tiếu Cường
Version 1.X
Chương 77: Phỏng Đoán Sóng Đơn
Dịch: Đường Ngọc Ninh
Nguồn: 4vn.eu
Bỗng dưng có hứng thú, thôi thì làm thêm một chương nữa cho anh em
Xung mạch cơ giới? Hàn Phong ngưng thần tự hỏi trong chốc lát, rồi hỏi: "Lý lão sư, trong quá trình truyền dẫn sóng cơ giới sẽ tổn thất năng lượng, càng ngày càng yếu, cuối cùng sẽ biến mất không gặp. Nếu như xung mạch thần kinh là một loại xung mạch cơ giới mà nói, thì vấn đề này phải làm như thế nào để giải quyết đây?" Xung mạch thần kinh khẳng định là sẽ không thể phát sinh ra vấn đề như vậy. Nếu như tín hiệu thần kinh trong quá trình truyền dẫn mà duy trì liên tục lại bị yếu bớt, tin tức mấu chốt trong lúc truyền dẫn sẽ bị mất. Vấn đề lớn là ở chỗ đó, cái này không giống như là thiết bị điện tử, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi là đã có thể sinh ra sai lầm trí mạng rồi.
"Không biết em có từng nghe qua danh từ "sóng đơn" chưa?" Lý Trọng Văn không có trực tiếp trả lời.
Hàn Phong gật đầu, nói: "Ý thầy là nói chúng sử dụng hình thức sóng đơn để truyền?"
Sóng đơn còn gọi là sóng Russell, năm 1983, trong báo cáo của kỹ sư Russell có nhắc tới hắn quan sát được một hiện tượng kỳ lạ, một cái vòng tròn trơn nhẵn, hình dáng cách cột nước theo hướng 0 giờ khoảng 9miles hướng về phía trước, ngoài ra gợn sóng cùng tốc độ của nước cũng bảo trì không thay đổi. Sau này, các nhà khoa học đối với sóng đơn tiếng hành nghiên cứu thêm một bước, thì phát hiện ra ở trong phương diện thanh học(âm thanh), quang học(ánh sáng) cùng với điện học, cũng tồn tại hiện tượng sóng đơn. Sóng đơn có một đặc điểm, đó chính là trong quá trình truyền dẫn, năng lượng bên ngoài không có hao tổn, biên độ cùng tốc độ cũng có khả năng duy trì không thay đổi. (DG: Ở đoạn này tác giả đưa thông tin hơi sai lệch một tí, miêu tả cũng không rõ, các bạn xem chú thích để biết rõ hơn về sóng đơn)
"Chính là như thế!" Lý Trọng Văn cười nói, "Chỉ trong nháy mắt, môi trường trung gian của màng thần kinh biến thành trạng thái cố định. Sau đó xung mạch thần kinh sẽ lấy hình thức sóng đơn truyền đến khu vực then chốt trong hệ thống thần kinh! Bất quá, điểm ấy chỉ là ta phỏng đoán, còn chưa có số liệu thực tế, nhưng mà căn cứ theo số liệu trước mắt, phỏng đoán này hẳn 80, 90% là đúng, haha! Nếu như phỏng đoán này được chứng minh. Hàn Phong, em có biết nó có ý nghĩa gì không? Ý nghĩa chính là, chúng ta đã vạch trần ra chiếc khăn che mặt của xung mạch thần kinh thần bí, giải quyết cái nan đề mang tính đẳng cấp thế giới, rất có khả năng sẽ mang đến cho ngành khoa học thần kinh một cuộc cách mạng! Lúc đó sẽ có rất nhiều thành quả nghiên cứu về phương diện xung mạch thần kinh đều phải sửa lại!"
Tâm tình của Lý Trọng Văn giờ phút này vô cùng kích động, sau khi hắn cho ra được kết luận. Trước hết là nghĩ đến báo cho Hàn Phong, chia sẻ niềm vui sướng này, dù sao hắn cũng là nhờ Hàn Phong gợi ý mới đạt được linh cảm nghiên cứu. Ở lĩnh vực trong nước này, hắn thật sự đúng là không thể tìm được một ai để giao lưu trao đổi phương diện tâm đắc nhất của mình.
Hàn Phong đối với mấy cái nan đề thế giới này không có hứng thú. Cũng không cần biết phát hiện này đối với lịch sử loài người rốt cuộc có ảnh hưởng lớn bao nhiêu. Thứ hắn quan tâm chính là, thành quả nghiên cứu này đối với hắn rốt cuộc có chỗ tốt gì.
Xung mạch thần kinh thật sự là một loại xung mạch cơ giới ư
Dựa theo thuyết pháp của Lý Trọng Văn, tựa hồ thật sự có thể giải thích thông suốt được.
Lúc này, một cái ý niệm chợt lóe lên trong óc Hàn Phong, chờ đến lúc hắn phản ứng lại, thì mới suy nghĩ đến ý niệm đó một lần nữa trong đầu, có điều làm như thế nào cũng không thể nghĩ ra được. Trong lúc mơ hồ, Hàn Phong cảm giác được ý niệm chợt hiện trong đầu đó vô cùng trọng yếu. Rất có khả năng giải quyết rất nhiều nan đề phức tạp của mình.
Rốt cuộc là mới vừa nghĩ cái gì nhỉ? Hàn Phong càng suy nghĩ, thì càng nghĩ không ra. Ngay cả lông mày cũng nhíu lại.
"Hàn Phong...... Hàn Phong......?" Bên tai chợt truyền đến tiếng la của Lý Trọng Văn.
"Sao?"
Hàn Phong lấy lại tinh thần nghi hoặc nhìn Lý Trọng Văn.
"Có phải nghĩ đến cái gì hay không?" Lý Trọng Văn hỏi, trong mắt tràn đầy chờ mong.
"Ách... Cái này...... Lý lão sư, em chỉ cảm giác được lý luận này của thầy đích xác rất có đạo lý. Dựa theo lý luận đó, chẳng những có thể giải quyết được nan đề tại sao xung mạch thần kinh không sinh ra nhiệt lượng, đồng thời cũng giải thích rõ nguyên lý tác dụng mà thuốc mê có thể sinh ra, mong rằng thầy sẽ sớm ngày chứng minh được lý luận này!"
Sau khi từ biệt Lý Trọng Văn, Hàn Phong hướng phòng ngủ đi tới, dọc đường đi, hắn cũng cố gắng dùng sức để nghĩ lại linh quang thoáng hiện mới vừa rồi. Đáng tiếc là, làm thế nào đi nữa thì cũng nghĩ không ra.
Lúc đi tới dưới lầu ký túc xá, điện thoại di động của Hàn Phong vang lên, là Liễu Nguyệt Sương gọi tới.
"Phong tử, bây giờ đang ở đâu?"
"Vừa tới cửa ký túc xá."
"Ngày hôm qua ta thấy ngươi rồi, đẹp trai khủng! Tối nay có rảnh hay không, cùng nhau ăn một bữa đi, chúng ta đã một tháng rồi không gặp mặt."
Buổi tối Hàn Phong đích xác cũng không có sự tình gì. Vì vậy nói: "Được."
Thời gian kế tiếp sau khi hắn vừa cúp điện thoại là cũng vừa đến cửa phòng 301.
"Phong tử về rồi à." Mới vừa vào đã nghe thấy thanh âm của Lý Vượng.
"Hàn Phong, về tới rồi àh! Em đợi anh mấy tiếng rồi đó." Một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt Hàn Phong, là Dương Hi Văn, một thân trang phục cực kỳ mát mẻ, phía trên khoác một cái áo khoác trắng, phía dưới mặc một cái quần đùi siêu ngắn, để hé lộ ra cặp đùi thon thả mà trắng như tuyết của nàng, khiến cho ánh mắt của mọi người cứ không tự chủ được mà tập trung lên nó.
"Là em? Tìm anh có việc gì?" Hàn Phong thu hồi ánh mắt mình lại hỏi.
Dương Hi Văn nhíu cái mũi nhỏ của nàng lại: "Không có việc gì thì không thể tìm anh sao?"
"Tùy ý." Hàn Phong nhún vai, sau đó bước tới bàn của mình, ngồi xuống, lấy laptop ra, bắt đầu tra chút ít tư liệu trên mạng.
Đối với lý luận kia của giáo sư Lý Trọng Văn, vẫn còn có một chút khái niệm cơ bản hắn cần phải thăm dò lại.
Dương Hi Văn thấy Hàn Phong không để ý tới nàng, miệng lầm bầm làu bàu mấy cái, oán hận dậm chân, muốn nói cái gì đó, nhưng thấy Sở Suất cùng Lý Vượng 2 người đang nhìn mình, vì thế nên đành phải nhịn xuống.
Sở Suất cùng Lý Vượng nhìn thấy Dương Hi Văn trừng mắt nhìn 2 người bọn họ, lập tức thức thời nói: "Ách...... Phong tử, tụi tao đi ăn cơm trước nhé."
Nói xong 2 người liền cất bước rời đi.
"Này, tụi bây chờ chút......" Hàn Phong vốn định bảo bọn họ chờ tí, sau đó cùng nhau đi ăn, nhưng mà quay đầu lại, thì đã không còn phát hiện ra bóng dáng của họ nữa rồi.
Nhìn Dương Hi Văn còn đang đứng ở phía sau một chút, hắn liền hiểu rõ rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Hàn Phong hướng nàng nói: "Ngồi đi, đừng có đứng đó nữa."
Dương Hi Văn mang một cái ghế qua, ngồi xuống cạnh Hàn Phong.
"Hàn Phong, anh có phải rất chán ghét em không?"
Hàn Phong cười nói: "Không có, làm sao lại thế được? Được rồi, chuyện trong vũ hội lần trước, cũng may có em giúp anh giải vây, cám ơn nhiều."
Dương Hi Văn nhìn vào mắt Hàn Phong: "Vậy tại sao anh luôn không chịu để ý tới em?"
Hàn Phong ngẩn ra nói: "Không có à? Anh lúc nào không để ý tới em?"
Dương Hi Văn đang muốn tìm một ví dụ, nhưng mà suy nghĩ hồi lâu, thật đúng là tìm không ra được, dưới tình thế cấp bách bèn nói: "Vậy...... Mới vừa rồi là anh không đúng, em đến chỗ này chờ anh lâu như vậy. Lúc anh vào, chỉ lo chơi đùa với cái laptop của mình, cũng không thèm bắt chuyện với em!"
Hàn Phong dở khóc dở cười: "Chị hai, em chẳng phải mới hỏi chị tìm em có chuyện gì sao?"
Cùng con gái ở chung, thật sự đúng là lãng phí đầu óc mà!
Dương Hi Văn giận trách: "Không được bảo em là chị hai! Anh có thể gọi em là Nancy, hoặc là tiểu Văn hay Văn Văn cũng được, nhưng không được phép gọi em là chị, tuổi người ta cũng đâu có lớn hơn anh đâu!"
Hàn Phong có chút đau đầu: Được, được, được. Nancy, vậy xin hỏi em đến tìm anh, rốt cuộc là có chuyện gì?" Câu cuối cùng, Hàn Phong cũng là chậm rãi nói ra từng chữ.
Nhãn châu Dương Hi Văn chuyển động, nói: "Bây giờ đi ăn cơm trưa trước đã, chúng ta vừa đi ăn đi, vừa ăn vừa nói chuyện."
Hàn Phong nhìn đồng hồ một chút, thấy cũng không sai biệt lắm rồi, vì vậy gật đầu nói: "Được. Anh mời khách, xem như cảm tạ em lần trước giúp anh giải vây."
Hàn Phong dẫn theo Dương Hi Văn đến một quán ăn nhỏ, lúc ngồi xuống mới đột nhiên chợt nhớ tới một vấn đề: "À phải rồi, em ăn cay được không?"
"Được, em cũng không có kén." Dương Hi Văn nhìn chung quanh đánh giá một chút, hỏi, "Anh bình thường hay tới chỗ này ăn lắm hả?"
"Uhm, thức ăn trong phòng ăn của trường có mùi kỳ kỳ, anh thường chú trọng khẩu vị, nên ăn không quen. Quán ăn này là do một lão bản người Hồ Nam mở, có đủ mùi hết."
Kêu xong ba món ăn, Hàn Phong vì chiếu cố khẩu vị của Dương Hi Văn, cố ý phân phó lão bản bỏ tiêu với ớt đừng nhiều quá, hơi cay cay là vừa rồi.
Thức ăn Hồ Nam cùng với thức ăn Tứ Xuyên cũng bỏ cay nhiều, nhưng mà trong mà đặc điểm của thức ăn Hồ Nam lại khác một chút. Người không có thói quen ăn cay lúc mới vừa ăn, khẩu vị phi thường không tồi, cũng không hề cảm thấy có gì cay. Chỉ có lúc sau khi ăn xong mới cảm giác được miệng cay không chịu được.
Sau khi Dương Hi Văn nếm thử một miếng, liền cảm thấy thích, khẩu vị của nàng dường như là rất dễ dãi, đây cũng là tật xấu do trước kia giảm cân. Bất quá khẩu vị của hôm nay của nàng là không sai rồi.
Hàn Phong hỏi: "Thế nào? Ngon không?"
Dương Hi Văn gật đầu liên tục: "Uhm, so với mấy món bình thường em ăn ngon hơn nhiều!"
Bình thường, nàng cũng không ở trong trường học ăn cơm, cũng ăn ở bên ngoài. Bất quá nàng đi ăn chính là nhà hàng tây, rất ít ăn đồ Trung Quốc.
"Ngon thì ăn nhiều một chút đi."
Đợi trong chốc lát, Hàn Phong thấy nàng ăn có vẻ no rồi, lúc này mới nói: "Bây giờ có thể nói rồi chứ, tìm anh có chuyện gì?"
"Anh làm sao có thể khẳng định được em tìm anh có việc?"
Hàn Phong chỉ chỉ vào đại não của mình, nói: "Trực giác."
"Gớm, lại còn trực giác, thổi phòng quá ông ơi!" Dương Hi Văn làm ra vẻ không tin, "Bất quá thật đúng là bị anh đoán trúng rồi, tìm anh xác thực có việc. Việc thứ nhất là để anh mời em ăn cơm, bất quá chuyện này bây giờ đã xong. Việc thứ hai là, em có một người chị em, nàng xem bức tranh hôm nọ anh vẽ, muốn được gặp anh, nhưng mà vẫn chưa có cơ hội, lần này nhân lúc nàng về nước có chút việc, muốn được gặp đại họa gia anh đó, không biết đại họa gia đây có rảnh hay không?"
"Không rảnh." Hàn Phong dứt khoát trả lời.
_________________________
*Đôi lời dịch giả: Do quan hệ của Hàn Phong cùng Dương Hi Văn là đã có hôn ước, và Dương Hi Văn xưng hô với Hàn Phong là “anh”, cho nên mình cũng ko thể để Hàn Phong xưng hô là “tôi” với “cô” được, vì vậy hai nhân vật này sẽ xưng hô là “anh” với “em”. Còn về Liễu Nguyệt Sương thì tạm thời vẫn giữ nguyên là “ta” với “ngươi”, bất quá rất nhanh sẽ thay đổi thôi.
*Chú Thích:
-Sóng Đơn:
+Năm 1834 John Scott Russel, một kỹ sư xây dựng người Scôtlen khi cưỡi ngựa dọc theo kênh đào gần Edinburgh đã quan sát thấy một hiện tượng kỳ lạ. Khi chiếc thuyền do ngựa kéo đột ngột dừng lại, trên mặt nước của kênh có một sóng đơn độc truyền đi xa đến hơn cây số mà không thay đổi cả hình dạng lẫn vận tốc. Từ sau khi Russel quan sát thấy, người ta đặt tên đây là sóng đơn độc (solitary wave) hay là soliton. Nhiều nhà toán học tìm những phương trình toán lý mô tả sóng đơn độc, những nhà vật lý, những nhà sinh học đều quan tâm đến sóng này.
+Gần đây soliton được chú ý ứng dụng vào thực tiễn ở lĩnh vực thông tin cáp quang.
+Người ta nghĩ rằng nếu soliton mang thông tin và truyền theo cáp quang thì có rất nhiều ưu việt, nổi bật nhất là soliton đi rất xa trong cáp quang mà không bị méo mó, không cần phải cứ một quãng đường truyền lại phải có bộ khuếch đại.
+Các phòng thí nghiệm lớn của các hãng hàng đầu, thí dụ Bell Labs đã tích cực nghiên cứu soliton để ứng dụng. Năm 1980 Mollenauer, người đứng đầu nghiên cứu về soliton ở Bell Labs lần đầu tiên đã tạo được soliton truyền trong cáp quang. Xung soliton có dạng cái chuông, cứ truyền đi xa mà dạng chuông không thay đổi. Năm 1988 Mollenauer thực hiện được việc truyền soliton một quãng đường 4000 km mà hình dạng vẫn không thay đổi. Ông hy vọng rằng có thể dùng soliton để truyền tin dưới biển. Nhưng khó khăn là ở việc chế tạo các máy soliton truyền tin.
+Vấn đề dùng soliton để truyền tin bị lắng xuống bắt đầu từ giữa những năm 90 khi xuất hiện mạng phân nhánh đa hợp (DWDM), mạng có thể tải trong cùng một sợi quang hàng tỉ bit thông tin, mạng lại có thể khuếch đại các tín hiệu bằng phương pháp quang, không cần thiết phải chuyển sang điện tử.
Nhưng nhóm của Mollenauer ở Bell Labs vẫn tiếp tục phát triển và năm 1994 đã thực hiện được kỷ lục: truyền soliton đi được khoảng cách 40.000 km, tức là một lần vòng quanh quả đất. Một số hãng khác ở Nhật, ở Anh từ năm 1995 cũng đẩy mạnh nghiên cứu soliton với mục đích sử dụng để truyền tin. Lucent Technologies, hãng công nghệ cha đẻ của Bell Labs đang phát triển các hệ máy phát soliton hy vọng rằng sắp tới sẽ dùng soliton để truyền tin không cần tiếp chuyển rất ít tốn kém. Công nghệ tiếp chuyển hiện nay là công nghệ phải đầu tư hàng tỉ đô la để làm các máy tiếp chuyển, vừa phát lại vừa sửa xung, cứ 500 hay 600 kilômet trên đường truyền tin là phải lắp đặt một máy như vậy rất tốn kém.
+Như vậy soliton ban đầu khi được phát hiện ra là một sóng đơn độc, mắt nhìn thấy nổi cộm lên trên mặt nước và có thể thấy nó từ từ chuyển động đi rất xa mà không thay đổi hình dạng của sóng. Ngày nay nói đến soliton người ta hình dung đó là một loại sóng đặc biệt có thể truyền đi nhanh và đi rất xa không cần tiếp chuyển mà sóng vẫn không yếu đi, không thay đổi, đang được nghiên cứu mạnh phục vụ công nghệ truyền tin.