Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2021-01-09 16:33:53 +0700
Chương 69: Đây Là Sinh Mạng Của Tôi
“”Khóc?” Vương Trung Đỉnh nghiễm nhiên không ngờ rằng lại có chuyện như vậy.”
Bởi vì cây đậu đỏ được liệt vào danh sách những loại thực vật hiếm cần được bảo vệ ở Trung Quốc, quốc gia đã ra lệnh cấm nhổ trồng hoặc đốn củi, cho nên bây giờ cây đậu đỏ bị trộm mất cũng không thể báo cảnh sát, chỉ có thể tự điều động nhân lực trong công ty tiến hành điều tra.
“Ba giờ đêm hôm đó, camera an ninh bị mất hiệu lực, mãi đến sáng hôm sau mới khôi phục bình thường, chúng tôi đoán khoảng thời gian này chính là lúc tên trộm gây án.” Nhị Lôi nói.
Vương Trung Đỉnh hỏi: “Các cậu thu thập dấu vân tay trên camera chưa?”
“Camera giám sát, trong phòng quản lý hay trên cửa sắt cũng không phát hiện ra dấu vân tay, không chỉ không có vân tay, ngay cả dấu chân khả nghi cũng không có. Tôi thấy tên trộm hẳn là ngấp nghé đã lâu, hơn nữa còn lên kế hoạch rất chặt chẽ.”
Phùng Tuấn nhịn không được chen vào: “Nếu nó trộm thân cây đi, nhất định sẽ muốn chuyển ra ngoài. Cửa cổng thì sao? Cậu đã điều tra nơi đó chưa?”
“Đoạn video theo dõi ở cổng rất bình thường, lúc ấy đang là đêm khuya, rất ít xe ra vào. Chúng tôi đã kiểm tra từng cái xuất hiện trong video, nhưng không phát hiện dấu vết vận chuyển thân cây.”
Phùng Tuấn nghi, cảm thấy rất khó hiểu: “Chẳng lẽ ngoại trừ cửa còn có đường khác? Công ty chúng ta lắp đầy còi báo động trên tường, đừng nói khiêng một thân cây, cho dù thò một cái bàn tay ra cũng rất khó khăn rồi.”
“Tôi nghi là, thân cây đến bây giờ vẫn chưa chuyển ra ngoài.” Nhị Lôi nói một câu.
Đáng tiếc lại bị Phùng Tuấn lập tức phủ định: “Nếu đã có kế hoạch chặt chẽ chu đáo đến thế, nhất định đã tính đến vấn đề vận chuyển. Bản thân tôi lại không nghĩ thân cây còn ở trong công ty, mà tôi nghi là có người bên trong tiếp ứng.”
Vừa nghe nói có ‘nội tặc’, trong đầu ba người không hẹn mà cùng hiện lên một bóng người, hết cách, ai bảo ban đêm người đó cứ thích đi đi lại lại, còn từng bị ghi chép vào sổ dám trộm thịt hộp nữa.
Vì thế Nhị Lôi phơi bày chân tướng, nói: “Có khi nào là Hàn Đông không?”
Không ngờ, Phùng Tuấn lại tiếp tục phủ định: “Một tên ngay cả ăn vặt cũng phải đóng gói gửi chuyển phát nhanh, bây giờ trộm được một cái cây giá trên trời như vậy thì đã sớm ôm tiền chạy mất, làm sao còn đàng hoàng chờ ở đây?”
“Chắc không phải cậu ta đâu…” Vương Trung Đỉnh đứng bên cạnh phụ hoạ: “Cậu ta không có lý do gì để trộm một cái cây, nếu cậu ta thật sự thiếu tiền hoặc đùa dai thì có thể trộm đồng hồ mà.”
Cả văn phòng lâm vào một trận yên lặng, không khí có vẻ có chút áp lực.
Vương Trung Đỉnh mở miệng trước: “Quên đi, các cậu đi được rồi, chuyện này hôm sau bàn tiếp.”
Phùng Tuấn và Nhị Lôi vừa đi ra ngoài, Vương Trung Đỉnh liền bấm số điện thoại Hàn Đông.
“Tới phòng làm việc của tôi một chuyến.”
Mỗi lần đi gặp Vương Trung Đỉnh, Hàn Đông trên đường đi sẽ làm rất nhiều công tác chuẩn bị, ngẫm xem nên bày ra diễn cảm gì mới khiến người ta phản cảm, hành xử kiểu gì mới khiến người ta chán ghét, càng chán ghét càng tốt… Cho nên mỗi lần Vương Trung Đỉnh nhìn qua Hàn Đông đều mang một bộ nhởn nhơ không đứng đắn, không chào hỏi gì sất cũng không nhìn anh một cái, vào cửa là đi thẳng đến sô pha, ngồi tự nhiên như ruồi.
“Hai ngày nữa có một buổi nghi thức ký hợp đồng, cậu cũng phải tham gia, tự chuẩn bị một bộ đồ phù hợp…”
Vương Trung Đỉnh còn chưa nói xong, đã bị Hàn Đông không chút do dự cắt ngang.
“Không có!”
“Không có không biết mua sao?”
“Không có tiền!”
“Sinh hoạt phí công ty phát cho cậu đâu?”
Còn có mặt mũi nói tới sinh hoạt phí… Hàn Đông oán thầm: Chút tiền này còn chưa đủ cho tôi mua một cái đinh! Cứ tưởng tự đóng giường là có thể tiết kiệm tiền, kết quả mua đống dụng cụ với linh kiện xong đã hết mấy trăm, sớm biết vậy không thèm chặt cái cây kia.
Vương Trung Đỉnh biết Hàn Đông thích tiền, cũng không chấp hắn làm gì, nói thẳng: “Trang phục lần này do công ty cung cấp, lần sau nếu tiếp tục tham gia hoạt động thì phải tự chuẩn bị.”
Mắt Hàn Đông đảo một cái, ra vẻ lạnh lùng ừ một tiếng.
“Còn có, nghệ danh cứ lấy tên khai sinh của cậu đi.” Vương Trung Đỉnh nói.
Hàn Đông khó có thể chấp nhận một cái tên bình thường như thế: “Vì sao không thể gọi là Hàn Thiên Vương?”
“Tên quá kêu cũng không nhất thiết sẽ cuốn hút.”
“Vậy tại sao không thể gọi là Nicolas. Như Lai? Kết hợp văn hóa Trung Quốc và Phương Tây, rất cá tính mà!”
“Vậy sao cậu không gọi là ‘Nicolas. Đ* má’? Cũng là kết hợp văn hóa Trung Quốc và Phương Tây đó, cũng có sự kết hợp giữa thấp kém và tao nhã đó, rất có cá tính.” Vương Trung Đỉnh nói.
Hàn Đông cười đê tiện, lại bắt đầu quậy, cười ha hả lăn lộn trên ghế sa lon: “Nicolas. Đ* má… Nicolas. Đ* má… Ha ha ha… Nicolas. Đ* má… Ha ha ha…”
Vương Trung Đỉnh mới đầu còn trầm mặt quát hai tiếng, sau lại bị ‘con vịt’ Hàn Đông đang cười quạc quạc hoàn toàn đả bại, giọng điệu cười như không cười hạ lệnh cưỡng chế nói: “Được rồi, đừng ồn nữa.”
Hàn Đông thật vất vả mới ngừng lại được.
Vương Trung Đỉnh trở lại vấn đề chính: “Tôi vẫn luôn muốn hỏi cậu, cậu có đề nghị gì đối với hướng phát triển của mình? Có suy nghĩ gì về loại hình phong cách của mình chưa?”
“Tôi muốn mang phong cách gì đều được sao?” Hàn Đông hỏi.
“Không hẳn, còn phải dựa theo tính tình của cậu.”
“Tính tôi tuyệt đối không có vấn đề gì, chủ yếu là do mấy người có chịu dốc hết vốn liếng vì tôi không đã.”
“Trước tiên không cần nói mấy cái này, nói suy nghĩ của cậu đi.”
Hàn Đông nghĩ nghĩ, nói: “Tôi xác định phong cách của mình là cao lãnh.”
“Cao lãnh?”
“Không phải cái loại làm ra vẻ tự phụ như Lý Thượng, mà là phát ra cao ngạo cùng lạnh lẽo từ trong xương cốt. Bình thường tích chữ như vàng, nhưng chỉ cần tôi vừa mở miệng, đám người bên dưới liền té xỉu một đống.” Hàn Đông nói khoác mà không biết ngượng.
Đối với sự thật trong sinh hoạt hoàn toàn tìm không ra hắn có chỗ nào như vậy, hỏi hắn loại vấn đề cao thâm này quả thực chính là tự tìm ngược, Vương Trung Đỉnh tiếp tục đề tài kế tiếp: “Có sở trường hay kiêng kỵ gì đối với nhân vật nhận diễn không?”
“Không có kiêng kỵ, tôi không giống đám người giả bộ ngầu lòi, diễn cảnh hôn không được, diễn cảnh giường chiếu thì tìm thế thân linh tinh. Sao mà nhiều tật xấu dữ vậy? Đây là cái nghề gì? Là diễn viên có biết không? Nếu phải xxx thì chính là cống hiến cho nghệ thuật! Nếu bọn họ không chịu quay, vậy để tôi quay! Diễn cảnh hôn, cảnh giường chiếu gì đó càng nhiều càng tốt, tôi sẽ không cằn nhằn gì hết.”
Vừa bày tỏ một phen hùng hồn xong, Hàn Đông tự dưng có chút hối hận, vừa rồi có phải mình biểu hiện quá mức chân thành không? Có phải nên giả tạo một chút mới khiến anh ta chán ghét không?
Vương Trung Đỉnh tặng cho Hàn Đông một cái liếc mắt nhàn nhạt: Cậu nghĩ nhiều rồi.
“Còn gì nữa?” Vương Trung Đỉnh hỏi.
Hàn Đông cười gượng hai tiếng: “Hết rồi, tạm thời có nhiêu đó.”
“Tóc cậu cần chỉnh lại.” Vương Trung Đỉnh đột nhiên nói.
“Hả?”
“Cắt cái bím tóc đó đi, để tóc ngắn.”
Cái này là đòi mạng Hàn Đông rồi, hắn vội phản bác: “Không được, đây là sinh mạng của tôi, tuyệt đối không thể động vào.”
Vương Trung Đỉnh đứng dậy đi qua phía Hàn Đông: “Tạo sao lại không thể?”
“Tôi bẩm sinh là tóc quăn, để tóc ngắn nhìn gớm lắm.” Hàn Đông vội vàng lùi về phía sau.
Vương Trung Đỉnh vẫn cứ đi về phía hắn: “Từ trước đến nay tóc quăn đối với thợ làm tóc mà nói căn bản không phải vấn đề, rất dễ xử lý. Nhưng cái bím tóc nhỏ này của cậu rất chướng mắt, phải cắt.”
“Anh mà dám cắt, tôi tự sát tại chỗ!” Hàn Đông dọa nạt một tiếng.
Bởi vậy, Vương Trung Đỉnh càng muốn ‘tiếp xúc’ với cái đầu lông quăn hiếm lạ này. Kết quả lúc cách Hàn Đông hơn mười mét đã nghe thấy Hàn Đông rú lên một tiếng thảm thiết, móc ra một cái mũi khoan từ trong túi áo.
“Tôi không có giỡn đâu, anh dám bước lại đây, tôi sẽ lấy cái này đục lỗ anh!”
Mặt Vương Trung Đỉnh nổi lên mấy cọng gân đen: “Cậu mang thứ này làm gì?”
Ể? Hàn Đông cũng sửng sốt một chút, mình đem đồ làm giường tới chi vậy ta?
Rất nhanh, Vương Trung Đỉnh lại phát hiện chuyện khác thường, ba ngón tay Hàn Đông đều dán băng keo cá nhân.
“Tay cậu làm sao thế?”
Hàn Đông cả ngày chơi với búa, máy khoan, dao gọt, ngón tay khó tránh khỏi sẽ bị thương, nhưng hắn không nói ra sự thực, chỉ qua loa nói bừa: “Còn có thể thế nào? Bị dao cắt trúng tay thôi.”
Vương Trung Đỉnh vừa định bước lên kiểm tra cho rõ ràng, chuông cửa liền vang lên.
“Vương tổng, cần ngài kí tên.”
Hàn Đông vội vàng thừa dịp này chạy ra cửa, không dám quay đầu lại mà bỏ trốn mất dạng.
Trở lại ký túc xá, Hàn Đông nhìn trên bàn máy tính có một cặp bao tay chuyên dụng khi cắt gỗ. Quay đầu nhìn thoáng ra ngoài, Trương Tinh Hồ từ lúc nhận vai diễn rất ít khi trở lại, phần lớn thời gian chỉ có mình Du Minh.
Hàn Đông bất chợt cong khóe môi, hả hê đắc ý, làm quá giống như muốn cả thiên hạ đều thấy được hắn đang cảm động không thôi.
“Há há, cậu mua cho tui phải hôn?” Biết rõ còn cố hỏi.
Du Minh vẫn là bộ dáng lãnh đạm kia, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Hàn Đông tự phát điên một mình, cho chút ngon ngọt là bắt đầu kích động không chịu nổi, sáp lại dán dính lên người Du Minh: “Được đó, tiểu minh minh, có chút lương tâm rồi đó, xem ra người anh em này bình thường không yêu thương cậu đủ.”
Du Minh không thể nhịn được nữa: “Cậu cút xa một chút có được không hả?”
“Ha ha ha ha ha ha…”
Buổi tối, Vương Trung Đỉnh tăng ca, Nhị Lôi ở bên cạnh im lặng xử lý tạp vụ.
“Phòng trang điểm còn người không?” Vương Trung Đỉnh đột nhiên hỏi.
“Tầng một chắc là còn, Dương Lỵ đang chạy tiến độ chụp ảnh bìa, ngày mai cô ta còn phải đi Đài Bắc.”
“Xem mấy người dưới đó thế nào rồi, nếu dư nhân viên thì mời một thợ trang điểm tạo mẫu tóc lên đây.”
Nhị Lôi gật đầu, vừa định đi ra ngoài, lại bị Vương Trung Đỉnh gọi lại.
“Còn có, đem Hàn Đông tới đây luôn.”
Nhị Lôi nhìn đồng hồ: “Bây giờ đã hơn hai giờ sáng, cậu ta chắc đã ngủ rồi.”
“Tôi chính là muốn chờ cậu ta ngủ mới hành động đấy, ban ngày cậu ta sẽ không chịu phối hợp đâu.”
“Không gọi cậu ta dậy sao?” Nhị Lôi có chút bận tâm.
Vương Trung Đỉnh nói một cách rất chắc chắn: “Bây giờ cậu ta đã ngủ như chết, cho dù có phản ứng cũng là đang mộng du.”
Nhị Lôi có cảm giác người mình đi khuân tới đây không phải một siêu sao tương lai, mà là một đứa trẻ to xác.
Chừng hơn hai mươi phút sau, Hàn Đông và thợ tạo mẫu tóc đã sẵn sàng vào chỗ, chỉ còn thiếu một tiếng hiệu lệnh của Vương Trung Đỉnh mà thôi.
Vương Trung Đỉnh nhìn thấy bộ dạng ngu ngốc của Hàn Đông dù có đá một cước cũng không tỉnh kia tuy có chút không đành lòng, nhưng cứ nhìn cái đuôi thỏ đung đưa trên đầu hắn là chướng mắt, quyết tâm nói: “Làm đi.”
“Được.” Thợ tạo mẫu tóc bảo trợ lý gội đầu cho Hàn Đông.
Vương Trung Đỉnh đứng bên cạnh nhìn quá trình Hàn Đông gội đầu đều không có chút ý thức phản kháng nào mới yên lòng, rời khỏi phòng trang điểm trở về phòng làm việc của mình.
Kết quả ngồi còn chưa ấm chỗ chuông cửa đã vang lên.
“Vương tổng, cậu ta… cậu ta không cho bọn tôi cắt.” Trợ lý của thợ tạo mẫu tóc vẻ mặt khó xử.
Vương Trung Đỉnh kinh ngạc: “Cậu ta tỉnh à?”
“Không có.”
“Nếu không tỉnh, vậy cứ kệ cậu ta đi, giãy dụa thì tìm hai người giữ lại là được.”
“Không phải giãy dụa…” Trợ lý muốn nói lại thôi.
Sắc mặt Vương Trung Đỉnh trầm xuống: “Vậy thì tại sao?”
Trợ lý cẩn thận từng li từng tí một nói: “Cậu ta… cậu ta khóc.”
“Khóc?” Vương Trung Đỉnh nghiễm nhiên không ngờ rằng lại có chuyện như vậy.
Trợ lý gật gật đầu: “Khóc thảm lắm, bọn tôi không dám cắt.”