Những gì làm bạn đau khổ sẽ dạy bạn nhiều điều.

Benjamin Franklin

 
 
 
 
 
Tác giả: Raymond Khoury
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: The Last Templar
Dịch giả: Lê Trọng Nghĩa
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: phamhoai
Số chương: 90 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2056 / 39
Cập nhật: 2017-05-22 09:44:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 69
eilly ngồi một mình trên tảng đá xù xì nhìn ra vạt rừng thưa, nơi chiếc pickup đang đậu. Anh nhìn bầu trời đang tối dần, tựa như một tấm màn dần vén lên, để lộ ra vô số những vì sao và vầng trăng mà anh chưa bao giờ thấy to và ngời sáng như vậy. Khung cảnh đủ để khuấy động tâm hồn của kẻ cay độc nhất, nhưng ngay lúc này, Reilly chẳng thấy có chút cảm hứng nào cả.
Những lời của Vance vẫn vang lên trong đầu anh. Những yếu tố siêu nhiên của câu chuyện bên trong đức tin của Reilly, bao giờ cũng gây khó chịu cho cái đầu óc duy lý ưa tra vấn của anh, nhưng Reilly chưa bao giờ cảm thấy cần phải xem xét chúng đến mức độ chi li như vậy. Dù Reilly ghét phải thừa nhận điều này nhưng những lý lẽ vừa thuyết phục vừa khó chịu của Vance đã dẫn đến một vấn đề khó khăn không dễ gì giải quyết được.
Cái xe tải giờ đã chẳng nhìn rõ nữa, hình dáng Vance hiện lên mờ mờ bên cạnh xe nơi anh để hắn ngồi lại. Reilly không thể xua cái bài diễn văn công kích đầy cay đắng của gã giáo sư ra khỏi đầu, anh cố tìm kiếm kẽ hở hòng làm cho toàn bộ cái đống lý luận bẩn thỉu kia phải sụp đổ, nhưng anh không thể tìm ra một lý lẽ nào. Không có điều gì phản trực giác cả. Có thể nói, ngược lại, chúng rất có ý nghĩa.
Âm thanh lạo xạo từ lớp sỏi phía sau kéo Reilly ra khỏi cơn mơ màng. Anh quay lại thấy Tess đang leo lên gờ đá tới bên anh.
“Này,” Tess nói. Vẻ tươi cười rạng rỡ thoáng hiện trên mặt anh bỗng biến mất, thay vào đó là vẻ bối rối.
Reilly khẽ gật đầu. “Ừ”.
Tess đứng ở rìa núi, tận hưởng sự tĩnh lặng quanh họ một lúc lâu trước khi ngồi xuống tảng đá cạnh Reilly, “Nghe này, em… em rất tiếc. Em biết những tranh luận như vậy có thể rất khó chịu.”
Reilly nhún vai. “Có thể nói, nó còn gây thất vọng nữa là khác.”
Tess nhìn Reilly, ngập ngừng.
“Ý anh là em thực sự không hiểu điều này,” Reilly nói tiếp, “Em đang có được một thứ độc nhất vô nhị, một thứ đặc biệt lạ thường, nhưng em lại hạ nó xuống cái hình thức thô thiển nhất.”
“Anh muốn em bỏ qua các bằng chứng ư?”
“Không, nhưng nếu nhìn nhận chúng dưới góc độ đó rồi mổ xẻ đủ thứ chi tiết thì em sẽ không thể có được cái nhìn toàn diện. Điều mà em không hiểu là việc này không phải chuyện bằng chứng khoa học. Không phải như vậy. Đó cũng không phải là về những sự kiện thực tế hoặc việc phân tích hoặc giải thích duy lý. Đó là về cảm giác. Nó là niềm cảm hứng, lối sống, sự kết nối…,” anh dang rộng hai tay, “… với tất cả.” Reilly nhìn nàng chăm chú một lát rồi hỏi, “Chẳng lẽ không còn điều gì để em tin hay sao?”
“Vấn đề không phải là em tin cái gì.”
“Đối với anh thì đó lvấn đề,” Reilly khăng khăng, đanh thép. “Anh nói nghiêm túc đấy, anh muốn biết. Em không còn tin vào bất kỳ điều gì nữa hay sao?”
Tess quay mặt đi, nhìn xuống Vance, mặc cho bóng tối dày đặc dường như đôi mắt gã giáo sư vẫn đang dán chặt vào họ. “Về vấn đề này, em nghĩ câu trả lời đơn giản là em đứng về phía Jefferson.”
“Jefferson?”
Tess gật đầu. “Thomas Jefferson[53] cũng có những vấn đề về lòng tin đối với Kinh Thánh. Dù ông ta đã đánh giá hệ thống đạo đức của Jesus là hệ thống tốt nhất mà thế giới từng có, ông ta cũng tin rằng để cố làm cho những lời giáo huấn của Jesus trở nên lôi cuốn hơn đối với những người ngoại đạo, các phán truyền và lịch sử về Ngài đã bị thêu dệt bằng cách bóp méo hoặc thêm thắt này nọ. Vì vậy Jefferson đã quyết định nghiên cứu sâu hơn về Kinh Thánh và lột trần tất cả những điều ông cho là không đúng, trong nỗ lực tìm ra những lời đích thực của Jesus từ, như chính ông ta gọi, ‘cái thứ rác rưởi đã chôn vùi nó’. Người mà Jefferson đề cập trong cuốn sách Cuộc đời và những lời răn dạy của Jesus ở Nazareth chẳng có gì giống với nhân vật thần thánh trong Kinh Tân Ước: trong cuốn Kinh Thánh của Jefferson chẳng có đồng trinh, không có những phép lạ, không có sự phục sinh. Chỉ có một con người.”
Nàng nhìn vào mắt Reilly, tìm kiếm trong đó sự đồng cảm. “Đừng hiểu sai về em, Sean à. Em tin rằng Jesus là một người vĩ đại, một trong những người quan trọng nhất từng hiện diện trên thế gian này, người đã khơi gợi rất nhiều cảm hứng với vô số những lời răn dạy vĩ đại. Em nghĩ, viễn cảnh của ông ta về một xã hội vị tha nơi mọi người tin tưởng và giúp đỡ lẫn nhau quả là hết sức tuyệt vời. Ông ta đã khơi gợi được rất nhiều điều tốt đẹp và giờ ông vẫn đang làm vậy. Ngay cả Gandhi[54], dù không phải là tín đồ Cơ đốc giáo, vẫn luôn nói rằng ông hành động theo tinh thần của Jesus. Ý em là, rõ ràng, Jesus là người phi thường, không nghi ngờ gì nữa – nhưng, Socrates và Khổng Tử cũng là những người như vậy. Em đồng ý với anh là những lời giảng của Ngài về lòng yêu thương và tình bằng hữu nên là nền tảng cho những mối quan hệ giữa người với người – nếu được vậy, chúng ta quả là rất may mắn. Nhưng liệu Ngài có phải là thần thánh? Có lẽ anh có thể cho rằng Ngài có được khả năng nhìn xa trông rộng siêu phàm hoặc soi sáng tương lai, nhưng em không chấp nhận những thứ thần diệu và nhất là không thể chấp nhận cái đám đồng bóng đầy quyền lực luôn tự xưng là người đại diện độc quyền của Thượng đế trên trái đất này. Em tin chắc rằng Jesus cũng không mong là cuộc cách mạng của Ngài sẽ trở thành như ngày hôm nay, và em không thể hình dung là Ngài muốn những Lời Răn dạy của mình trở thành một thứ niềm tin nặng tính giáo điều, ngột ngạt phát triển nhân danh Ngài. Em muốn nói Ngài là người đấu tranh cho tự do bất chấp bạo quyền. Điều này thật mỉa mai thế nào?
“Thế giới này quá ư rộng lớn,” Reilly đáp. “Giáo hội ngày nay là sản phẩm được con người tạo ra sau bao nhiêu thế kỷ. Nó là một tổ chức vì nó phải như vậy để hoạt động được. Và các tổ chức bao giờ cũng cần một cấu trúc quyền lực – nếu không, làm sao thông điệp của nó có thể tồn tại và truyền bá?”
“Nhưng anh xem nó đã trở nên nực cười thế nào,” Tess phản bác. “Anh từng xem một tay truyền giáo nào trên truyền hình chưa? Nó đã trở thành trò diễn kiểu Las Vegas, một cuộc phô trương của những tên hề chuyên tẩy não người khác. Người ta bảo đảm cho anh một chỗ trên Thiên đường chỉ với một tờ ngân phiếu. Điều này đáng buồn đến mức nào? Số người đi nhà thờ đang giảm xuống, mọi người quay sang tất cả các loại hình thay thế khác, từ yoga cho đến Kabbalah[55], rồi tới tất cả các loại sách vở và những nhóm theo trào lưu Thời đại Mới để có được một thứ nâng đỡ tinh thần con người, đơn giản chỉ vì Giáo hội đã quá xa rời cuộc sống hiện đại, xa rời những gì mà ngày nay mọi người thực sự cần thiết…”
“Dĩ nhiên là vậy,” Reilly chen ngang khi đứng dậy, “chỉ bởi chúng ta đang tiến quá nhanh. Giáo hội đã rất gắn kết với cuộc sống trong gần hai ngàn năm. Chỉ trong vài thập niên gần đây nó đã thay đổi, vào thời điểm mà chúng ta đang tiến lên phía trước với tốc độ đáng kinh ngạc, đúng là Giáo hội không bắt kịp tốc độ đó và đây là một vấn đề lớn. Nhưng như vậy, không có nghĩa là chúng ta gạt bỏ toàn bộ mọi điều và tiến lên… chính xác là lên cái gì nhỉ?”
Tess cau mặt. “Em không biết. Nhưng có thể chúng ta không cần đến thứ đồ hối lộ thiên đường hay nỗi sợ hãi địa ngục đế buộc mình phải cư xử cho tử tế. Có lẽ sẽ tốt hơn nếu thay vào đó, mọi người nên bắt đầu tin tưởng vào chính bản thân mình.”
“Em thực sự nghĩ vậy à?”
Tess nhìn chăm chăm vào mắt Reilly. Cả hai đều cảm thấy sôi sục trong lòng, nhưng họ vẫn cố tỏ ra bình thản. “Vâng. Và em cũng biết là em vẫn muốn con gái mình được lớn lên trong một thế giới mà mọi người không bị lừa gạt bởi bất kỳ trò dối trá nào trong lịch sử, cái thế giới mà người ta tự do tin tưởng vào bất kỳ điều gì họ chọn để tin, căn cứ vào sự thật chứ không phải vào sự tưởng tượng hoang đường.” Tess nhìn đi nơi khác, nhún vai. “Dù sao, cũng chẳng vấn đề gì. Ít nhất là cho đến khi chúng ta tìm ra chiếc tàu đắm kia và biết được cái gì trong chiếc hộp đó.”
“Việc đó thực sự đâu tùy thuộc vào chúng ta, đúng không nào?”
Phải mất một lúc lâu Tess mới lên tiếng đáp lại, và lúc đó giọng nàng lại đầy vẻ hoài nghi. “Ý anh muốn nó
“Anh đến đây để tìm và mang Vance trở về. Bất kỳ chuyện gì ngoài kia… anh không quan tâm.” Ngay khi những lời trên tuôn ra khỏi miệng, Reilly biết rằng mình không hoàn toàn thành thật. Anh đã giấu giếm suy nghĩ của mình.
“Như vậy anh chỉ cần đi khỏi đây thôi chứ gì?” Tess thốt lên, giận dữ trèo xuống.
“Thôi nào, Tess. Em muốn anh làm gì nào? Gạt New York qua một bên trong vài tuần để cùng em lặn ngụp tìm chiếc tàu đắm à?”
Đôi mắt xanh lá cây của Tess nhìn xói vào Reilly với vẻ phẫn nộ. “Em không thể tin là anh nói như vậy. Khỉ thật, Sean à! Anh biết là họ sẽ làm gì khi tìm được chiếc tàu ở đâu chứ?”
“Ai cơ?”
“Vatican, Tòa Thánh Vatican,” nàng giải thích. “Nếu họ chạm tay được vào cái máy đo độ cao thiên thể và tìm được chiếc tàu đắm, thì đó cũng là lúc chẳng ai còn nghe nói về nó nữa. Họ sẽ làm nó biến mất trở lại, không phải chỉ bảy trăm năm nữa đâu mà là vĩnh viễn.”
“Đó là sứ mệnh của họ.” Reilly nói, giọng xa vắng. “Đôi khi, có những điều cứ để yên thì tốt hơn.”
“Anh không thể hành động như vậy.” Tess khăng khăng.
“Em muốn anh làm gì nào?” Reilly cãi lại. “Giúp em sục sạo dưới đáy biển tìm thứ gì đó rồi hãnh diện giơ cao vật đó lên để làm thiên hạ nghẹt thở hay sao? Anh ta đã chẳng hề giấu giếm điều anh ta theo đuổi,” Reilly nói, giận dữ trỏ tay về phía Vance. “Anh ta muốn hạ bệ Giáo hội. Em thực sự muốn anh giúp em làm cái chuyện đó hay sao?”
“Không, dĩ nhiên là không. Nhưng hàng tỷ con người ngoài kia có thể đang sống mà vẫn bị dối lừa. Việc đó không làm anh thấy phiền lòng sao? Anh không cảm thấy mang nợ họ sự thật hay sao?”
“Có lẽ, chúng ta cũng nên hỏi ý kiến những người đó trước đã,” Reilly vặc lại.
Reilly nghĩ nàng sẽ tiếp tục tranh luận, khăng khăng bảo vệ quan điểm của mình, nhưng rồi Tess chỉ lắc đầu, mặt nàng lộ vẻ thất vọng cùng cực.
“Anh không muốn hiểu phải không?” rốt cuộc Tess cũng thốt ra câu hỏi.
Reilly đón nhận ánh mắt đăm đăm của nàng trong cái khoảnh khắc khó chịu ấy và ngoảnh mặt đi, không nói một lời. Anh cần có nhiều thời gian hơn để suy nghĩ thông suốt chuyện này.
Tess lắc đầu, nhìn về vạt rừng thưa, nơi họ để Vance lại. Sau một hồi im lặng chờ đợi, nàng nói, “Em… em cần uống chút gì đó,” và bước xuống rìa hồ, hướng về phía dòng nước nhờ nhờ tối.
Reilly nhìn nàng biến mất vào trong bóng tối.
Những ý nghĩ lộn xộn như cơn cuồng phong ập xuống đầu Tess khi nàng loạng choạng bước vào vạt rừng thưa, nơi họ đậu chiếc pickup.
Tess quỳ xuống bên dòng suối, dùng hai tay vốc uống từng ngụm nước mát lạnh, và thấy tay mình đang run rẩy. Nàng nhắm mắt, hít làn không khí khô của rừng đêm, cố gắng trong vô vọng để tim mình không đập dồn dập nữa và bình tĩnh trở lại, nhưng chỉ hoài công vô ích.
“Việc đó thực sự đâu tùy thuộc vào chúng ta, đúng không nào?”
Những lời nói của Reilly bám riết theo Tess suốt quãng đường từ lúc nàng bước xuống khỏi mỏm đá, đến giờ vẫn không chịu buông tha.
Tess liếc lên phía đỉnh núi lởm chởm đá và chỉ thoáng nhìn thấy hình bóng xa xa của Reilly nổi lên trên nền trời đêm. Nàng miên man hình dung lại hình ảnh của Reilly trong những bước ngoặt quyết định, chúng giờ như đang quay cuồng hiện đi hiện lại trong tâm trí nàng. Căn cứ vào tất cả những gì đã xảy ra, tất cả những vụ giết chóc đẫm máu và những câu hỏi chưa có lời giải đáp, Tess biết rằng quyết định mang Vance trở về New York của Reilly có lẽ là một quyết định hợp lý.
Nhưng Tess không chắc là nàng có thể chấp nhận điều đó. Đấy là chưa kể đến những gì có nguy cơ sẽ xảy ra.
Tess liếc mắt về phía Vance. Anh ta vẫn ngồi y như lúc họ rời đi, lưng dựa vào chiếc pickup, tay bị trói. Từ ánh trăng yếu ớt phản chiếu trong mắt anh ta, Tess biết anh ta cũng đang chăm chú quan sát nàng.
Và đó là lúc một ý nghĩ bất chợt lóe lên.
Một ý nghĩ liều lĩnh táo bạo chợt sượt qua đống lộn xộn đang ngự trị trong nàng và chực chờ trào dâng trong người nàng.
Và dù cố gắng đến mấy, Tess vẫn không thể xua đuổi cái ý nghĩ đó đi.
Reilly biết rằng Tess nói đúng. Khi nghe Vance nói, nàng đã vấp phải mối ngờ vực mà Vance thấy trước đó. Dĩ nhiên, Reilly muốn biết. Còn hơn là muốn nữa, anh cần phải biết. Nhưng, bất chấp những cảm xúc mâu thuẫn trong lòng, anh phải hành động theo lý trí. Đó là cách anh làm mọi thứ, vả lại, anh thực sự không có quyền chọn lựa phải là không có căn cứ khi anh nói rằng họ không thể tự mình truy tìm con tàu đắm. Làm sao họ có thể làm được chuyện đó chứ? Anh là nhân viên FBI, chứ không phải là tay lặn biển. Việc anh cần ưu tiên là mang Vance – và cả chiếc máy đo độ cao thiên thể kia – trở về New York.
Nhưng Reilly cũng hoàn toàn biết rõ cái kết quả cuối cùng của hành động đó là như thế nào.
Anh nhìn vào màn đêm và lại thấy gương mặt Tess, vẻ thất vọng mà anh đã thấy trong mắt nàng, và Reilly đau khổ nhận ra rằng anh cũng cảm thấy thất vọng như vậy. Reilly không hề biết cái gì có lẽ đã phát triển giữa họ, ở một thời điểm xác định nào đó, nhưng ngay lúc này, có vẻ như bất kỳ mối quan hệ nào họ đã có đều xây dựng trên nền tảng vững chắc của niềm tin nơi anh.
Và đó cũng là lúc anh nghe âm thanh bất ngờ của động cơ xe.
Không phải ở xa.
Rất gần.
Giật mình, Reilly nhìn xuống và thấy chiếc pickup phóng đi.
Theo phản xạ, Reilly thò tay vào túi và nhận ra mình chẳng hề có cái túi nào. Anh vẫn đang mặc bộ đồ lặn. Reilly nhớ lại Tess đã ở bên cạnh lúc anh giấu chùm chìa khóa dưới cái ghế chở khách.
Rồi với nỗi hoảng sợ làm quay cuồng cả người, Reilly chợt hiểu ra.
“Tess!” anh hét lên khi lao xuống con dốc, làm tung tóe sỏi đá, mất thăng bằng rồi loạng choạng ngã nhào trong bóng tối. Khi Reilly đến được vạt rừng thưa, chỉ còn một đám bụi mù đang lùi xa dần trên con đường mòn.
Tess và Vance đã chạy mất.
Giận dữ điên cuồng với chính bản thân vì đã để sự việc xảy ra, mắt Reilly sục sạo khắp nơi, hoàn toàn không hiểu cái gì đã gây nên thảm họa này, Reilly nhanh chóng phát hiện một mảnh giấy nhỏ lòi ra dưới vài hộp thức ăn và đồ cắm trại được để lại cho anh, ngay gần nơi đỗ chiếc pickup.
Reilly nhặt mảnh giấy lên, nhận ra ngay chữ Tess:
Sean,
Mọi người đáng được biết sự thật,
Em hy vọng anh có thể hiểu điều đó…
và anh sẽ tha thứ cho em…
Em sẽ gọi người đến trợ giúp ngay khi có thể.
T.
Nhật Ký Bí Mật Của Chúa Nhật Ký Bí Mật Của Chúa - Raymond Khoury Nhật Ký Bí Mật Của Chúa