Trên mỗi ngọn núi đều có những lối đi mà khi đứng dưới thung lũng, bạn không thể nhìn thấy được.

James Rogers

 
 
 
 
 
Tác giả: Sa Thần
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: ZRaiki Immi
Số chương: 164 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 844 / 2
Cập nhật: 2020-11-14 06:28:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 70
. Chạy trốn.
Đông Phương Lăng cũng không phát hiện tình cảnh nguy hiểm lúc này, ngược lại lại đối với chiêu Phi Diệp Loạn Vũ của Thủy Y Họa có hứng thú.
" A ha, chiêu này thật đẹp! Ta cũng đến." Đông Phương Lăng vui cười một tiếng, động tác linh hoạt nhảy lên đến một gốc cây đại thụ, hai tay khua loạn trên cành cây, cả bàn tay đầy lá cây.
Nhàn nhã bay đến đám thị vệ đang bay tới, rồi sau cấp tốc xoay tròn, áo choàng màu xanh theo động tác xoay tròn bay lên, có vẻ phiêu dật đến cực điểm, vô số chiếc lá hóa thành ám khí từ trên người hắn bay ra, giống như một nhánh cây màu xanh, lúc này vạn lá bay xuống, cảnh sắc đẹp cực kỳ, chính là đám lá này lại có thể trong khoảnh khắc lấy máu người.
Thủy Y Họa ở một bên xem, miễn cưỡng trợn trừng mắt. Đông Phương Lăng, lão nương thật sự là bội phục ngươi, giờ là lúc nào, thế mà ngươi còn ở đó biểu diễn!
"Còn không mau đi!" Đông Phương Lăng biểu diễn xong, một cước đá văng vào vài thị vệ đang chạy tới, quay đầu hướng về phía Thủy Y Họa hô to một tiếng.
Thủy Y Họa sử dụng nội công, bước chân nhẹ nhàng, nháy mắt liền đến bên người Đông Phương Lăng, hai người đề khí hướng tường viện bay đi.
"Một đám phế vật!" Đoan Mộc Toái Phong sắc mặt âm trầm. Dưới tay hắn những người có chút thực lực đều bị phái đi ra làm việc, còn lại đều là một ít thị vệ trình độ trung đẳng, như thế cũng đã coi như là một ngàn chọn một trong đám thủ vệ vương phủ quanh kinh thành rồi. Hắn không nghĩ tới Bạch Y Họa khinh công cao như thế, hai ngày này ở trước mặt hắn ẩn dấu quả thật là sâu!
" Lấy cung tên đến." Mím môi lại từ từ cong lên, Đoan Mộc Toái Phong nhìn theo hai bóng lưng lập tức sẽ rời đi vương phủ, một xanh một trắng, cuối cùng ánh mắt dừng tại bóng dáng màu trắng như tuyết.
Cấp dưới nhanh chóng mang tới một cây trường cung, toàn thân được chế tạo từ chất liệu thượng đẳng, ba khỏa ngọc Hồng Bảo nằm ở giữa thân cung. Mọi người chỉ liếc mắt một cái liền biết đây là một cây cung tốt nhất.
Đoan Mộc Toái Phong ánh mắt gần như điên cuồng mà dính tại điểm trắng trong bóng đêm, tròng mắt vẫn không nhúc nhích, bên trong lại bắt đầu khởi động quay cuồng, đó là lửa giận, có lẽ còn kèm theo một ít cảm xúc khác.
Hắn Đoan Mộc Toái Phong cả đời này chán ghét nhất chính là người khác lừa gạt phản bội! Liền tính hắn từng đã thưởng thức người này, nhưng hiện tại người này phải vì bản thân nói dối mà trả giá thật nhiều!
Trường cung bị kéo đến hết mức, mũi tên nhắm thẳng điểm trắng càng ngày càng nhỏ, trên tay lực đạo buộc chặt, nổi gân xanh, ngừng lại một lát, tay đột nhiên buông lỏng.
Tên dài cắt qua hư không, xé gió mà đi, ngay cả không khí giống như đều bị xuyên thấu phát ra âm thanh bén nhọn.
Thủy Y Họa chính vận công đề khí, cho dù màng tai khẽ nhúc nhích, đem tiếng động dị thường thu vào trong tai, nhưng lúc này cũng chỉ có thể cố gắng tận lực tránh né mũi tên này. Chẳng qua, nếu không tránh được thì bị thương cũng không vấn đề gì, miễn không chết là được.
Lúc mũi tên càng ngày càng gần, Thủy Y Họa cũng đã phát hiện vị trí mũi tên định nhắm tới.
Mẹ nó, Đoan Mộc Toái Phong biến thái này thế mà nhắm ngay trái tim nàng!
Đang muốn vận công tránh sang trái, ai đoán được Đông Phương Lăng một tay túm lấy nàng đến trước mặt mình, dùng thân thể bảo vệ nàng, mà mũi tên tàn nhẫn này liền cắm vào cánh tay của Đông Phương Lăng.
Đông Phương Lăng đau đớn thét lớn một tiếng, một hơi không nâng lên nổi, cả người ngã xuống phía dưới, Thủy Y Họa lập tức ôm lấy eo hắn, mang theo hắn cùng nhau bay ra tường viện trước mặt này.
Cũng may thương tổn không phải là chân, cho dù phía sau có người truy đuổi, hai người cũng bỏ xa một đoạn dài.
"Đông Phương Lăng, cậu thế nào?" Thủy Y Họa dừng lại nghỉ ngơi, thuận tiện xem xét thương thế trên cánh tay Đông Phương Lăng, lời nói cũng mang theo chút vội vàng. Nàng không nghĩ tới Đông Phương Lăng sẽ vì ngăn tên cho nàng, kỳ thực liền tính hắn không có đỡ, bản thân cũng sẽ tránh đi được, một mũi tên này nhiều lắm thì thương tổn đến một ít da lông, cũng không ảnh hưởng đến tính mạng.
Đối với hành động ngăn tên của Đông Phương Lăng, Thủy Y Họa là buồn bực lo lắng rất nhiều lại có chút quan tâm. Buồn bực chính là bản thân căn bản không cần hắn chắn mũi tên, lo lắng chính là một mũi tên tàn nhẫn như thế, cũng không biết cánh tay của hắn có bị phế đi hay không. Hắn đã thay bản thân ngăn tên, Thủy Y Họa đương nhiên quan tâm thương thế của hắn.
"Để xuống đi, không chết được, chỉ là hơi đau." Đông Phương Lăng vui tươi hớn hở cười, tuy rằng cười đến không chịu để tâm, nhưng sắc mặt thoạt nhìn đã có chút trắng.
"Trên người mang thuốc cầm máu không?" Thủy Y Họa nhìn bộ dạng này của hắn cảm thấy tức giận, thân mình đến cùng là của hắn có phải hay không? Quả nhiên cấp dưới của Cơ Mộc Ly cũng cùng một cái đức hạnh giống hắn!
"Ai da, cô không nhắc nhở ta đều đã quên, hình như ta có mang theo một ít thuốc trị thương, thuốc cầm máu chắc cũng có." Đông Phương Lăng nhất thời kêu to một tiếng, đang chuẩn bị đưa tay đi lấy, kết quả không nghĩ qua là động tới cánh tay bị thương, đau gào khóc kêu lên.
Thủy Y Họa thở dài một tiếng, nàng trước kia thế nào lại không phát hiện, Đông Phương Lăng lại là người như vậy đâu? Tiếc cho hắn có bộ mặt quá tuấn tú, thật sự là phí của trời.
"Cậu đừng động, ta lấy thuốc cho cậu." Không đợi Đông Phương Lăng cự tuyệt, Thủy Y Họa đã đưa tay vào trong ngực hắn lục lọi, sờ soạng làm cho Đông Phương Lăng đỏ mặt. Trong lòng ấp úng nói: Không biết được nếu gia mà nhìn thấy có phải sẽ làm thịt hắn hay không.
Kết quả Thủy Y Họa từ trong ngực hắn lấy ra một đống bình sứ lớn lớn nhỏ nhỏ! Khó trách thoạt nhìn áo choàng của hắn so người bình thường rộng rãi chút, hóa ra đều dùng để đựng mấy thứ này.
" Bình màu xanh có hoa văn đó là thuốc cầm máu." Đông Phương Lăng hữu khí vô lực dùng cằm chỉ chỉ.
Thủy Y Họa chợt nhíu mày, lấy ra thuốc cầm máu, rồi sau đem mấy bình còn lại nhét vào trong lòng hắn, " Đưa tay ra."
Đông Phương Lăng vươn cánh tay không tổn hao gì ra, chờ nhìn đến Thủy Y Họa trợn trừng mắt sau mới giật mình, vương phi đây là muốn rút tên ra hộ hắn.
Nghĩ đến chỗ này, Đông Phương Lăng sắc mặt nhất thời biến thành xám trắng, " Gì vậy, nếu cứ như vậy mà rút ra, thật sự sẽ chết người. Vẫn là đợi lúc gặp sư phụ và Thập Nhất đi..."
" Nếu như không kịp thời rút tên ra, đoạn đường này bôn ba, miệng vết thương của cậu càng lúc càng lớn, chẳng lẽ cánh tay này cậu không không muốn nữa rồi hả?!" Thủy Y Họa cả giận nói.
"Vương phi cô... cô biết rút tên sao? Đầu tiên phải cắt bỏ chỗ đuôi thừa ra, rồi sau đó - - "
"Đông Phương Lăng, cậu yên tĩnh một chút đi!" Thủy Y Họa chặn lời hắn, thuận tay liền một chưởng đem đuôi tên cắt xuống dưới, chỉ để lại đầu tên còn cắm trong thịt.
Thủy Y Họa trên người mang theo hỏa chiết tử, còn có thanh đao nhỏ tinh xảo sắc bén.
Đông Phương Lăng vừa thấy nàng móc ra thanh đao kia, nhất thời vui vẻ, cười hì hì nói: "Không nghĩ tới thanh đao nhỏ này thế nhưng ở trên người cô. Cô khả năng không hiểu được, thanh đao này kỳ thực là vật bên người gia, sau này Thập Nhất bị phái đi Tuyết Ly quốc tìm hiểu lai lịch của cô, gia liền đem thanh đao này tạm thời cấp cho hắn. Dù sao chỉ bạc nhận kiếm của hắn rất gây chú ý. Cô nhìn một cái đi, phía mặt trên của thanh đao còn có một đóa hoa mai đấy."
Thủy Y Họa lông mày hơi nhướng lên, "Ta đây chẳng phải là đem mọi thứ bên người Cơ Mộc Ly đều chiếm hết rồi?"
Được rồi, trong lòng kỳ thực có một chút áy náy.
Đông Phương Lăng nghe lời này, mới đột nhiên nhớ tới Quỷ Sát huyết tiên cũng ở trên người nữ nhân này, khóe miệng không khỏi giật giật. Lợi hại, vương phi cô thật sự lợi hại! Hai thứ vũ khi bất ly thân của gia đều bị cô hại lừa gạt đi.
Thủy Y Họa cầm đao nhỏ đưa tới trên hỏa chiết tử hơ nóng, Đông Phương Lăng nhìn xem đau lòng không thôi, nữ nhân này thế nhưng đem đao nhỏ tinh xảo như vậy đem nướng!
Thấy nàng cầm đao nhỏ cắt xuống vết thương của mình, Đông Phương Lăng sợ tới mức nhảy dựng lên, "Cô làm gì vậy?"
"Giúp cậu lấy đầu tên ra. Dùng đao hơ lửa cho sạch sẽ vệ sinh." Thủy Y Họa liếc hắn một cái, túm lấy cánh tay bị thương, nhanh nhẹn bắt đầu dóc thịt lấy tên.
Đông Phương Lăng kêu to một tiếng, đau đến nhếch miệng nhe răng. Không nghĩ tới chỉ đau một lúc, Thủy Y Họa cũng đã lấy được đầu tên ra, ngay sau đó động tác lưu loát lại vẩy thuốc cầm máu, rồi sau lại thấy nàng xé một miếng vải trên vạt áo bào của hắn, trường bào nguyên bản xinh đẹp của Đông Phương Lăng liền rách một miếng.
Thủy Y Họa đem miếng vải vừa xé từ áo bào xuống buộc lại miệng vết thương, còn thắt một cái nơ con bướm xinh đẹp ở trên cánh tay hắn, vừa lòng nói: " Được rồi."
Đông Phương Lăng nhìn xem nghẹn họng, một khắc trước vẫn là công tử phiêu dật tuấn tú, hiện tại thấy thế nào cũng giống như một công tử nghèo túng bị đuổi chạy chối chết. Hơn nữa động tác của Thủy Y Họa rất thành thục, giống như trước kia làm qua vô số lần vậy.
"Đi thôi, cũng không biết những người đó khi nào thì liền đuổi tới." Vỗ vỗ vai hắn, Thủy Y Họa nhấc chân đi trước một bước.
Đông Phương Lăng theo sát sau đó, nghiêm mặt nói: "Chúng ta phải chạy ra khỏi phạm vi thế lực của Hỏa Kỳ vương, bằng không nếu muốn thoát đi liền rất khó."
Vừa nghe lời này, trong lòng Thủy Y Họa liền bốc lên một hồi lửa, quay đầu trừng hắn, "Nếu không phải cậu chen ngang, ngày mai sáng sớm chúng ta liền có thể quang minh chính đại rời đi, bây giờ cậu còn nói?!"
Đông Phương Lăng bĩu môi, nói thầm: " Đoan Mộc Toái Phong kia vừa thấy chính là chồn chúc tết gà, không có hảo tâm. Đúng rồi!" Không biết nhớ tới cái gì, Đông Phương Lăng ánh mắt trong khoảnh khắc trở nên sáng loáng, "Lúc ấy Vương phi nói với Hỏa Kỳ vương là thật sự? Cô đã tìm được biện pháp giải Thị Huyết cổ rồi hả?"
"Đúng, ta tìm được. Nhưng là cậu còn lề mề như vậy, khẳng định chưa kịp về giải cổ độc cho gia thì đã chết thẳng cẳng rồi!"
" Này, cô dám rủa ta chết sớm?!" Căm giận nói.
"Vậy cậu còn không đi nhanh!"
...
Thủy Y Họa vừa đi vừa đem áo choàng trên người xé thành những miếng nhỏ buộc vào trên cây.
Đông Phương Lăng thấy nàng còn chật vật hơn cả mình, trong lòng không khỏi vui vẻ, lại đối với hành vi của nàng nghi hoặc không hiểu, " Này, cô đem quần áo buộc ở trên cây chẳng phải là dẫn bọn họ tới?"
Nghe xong câu hỏi của hắn, Thủy Y Họa cong miệng cười, hỏi ngược lại: "Nếu là cậu đuổi theo ta, trên đường nhìn đến quần áo của ta, vậy phản ứng đầu tiên của cậu là gì?"
"Phản ứng đầu tiên là cô đã đi qua nơi đây. Nhưng nếu nhìn kỹ, những miếng rách này đều rất chỉnh tề, căn bản không giống như là quẹt vào cành cây mà rách." Đông Phương Lăng suy nghĩ một chút, phân tích nói.
Thủy Y Họa vỗ tay phát ra tiếng, cười nói: "Không sai, ta thấy đám thuộc hạ của Đoan Mộc Toái Phong kia luôn tự ình là người siêu phàm, sẽ cho rằng ta muốn lừa bọn họ, dẫn bọn họ đi theo con đường này đi. Cho nên, bọn họ khẳng định sẽ không đi theo đường mà ta treo quần áo lên, mà sẽ đi theo hướng ngược lại."
Đông Phương Lăng nghe xong Thủy Y Họa giải thích, nhất thời cười lên ha hả, "Vương phi thật sự là quá thông minh." Tiếng cười đến một nửa thì nhất thời im bặt, Đông Phương Lăng sắc mặt bỗng chốc tái mét. Những người đó sẽ nghĩ tới khả năng thứ hai, bị Thủy Y Họa coi tự ình là người siêu phàm, như vậy vừa rồi hắn cũng cho rằng... Vậy hắn cũng là người....
Đáng giận! Thế nhưng giả vờ mắng hắn tự ình là siêu phàm! Thật sự là nữ nhân đáng ghét. Nhưng mà, hắn giống như đã hiểu vì sao chủ tử thích nàng rồi. Hai người này chính là một đôi trời đất tạo nên! Gia thật độc miệng, nữ nhân này cũng thật độc miệng, gia thật vô sỉ, nữ nhân này cũng không có tốt hơn chỗ nào!
"Hiện tại đã đến giờ cấm đi lại ban đêm, cửa thành chắc cũng đã đóng, chúng ta phải trèo tường, tường thành này cũng không so với tường của Hỏa Kỳ vương phủ, ta thì không vấn đề gì, cậu còn có khí lực sao?"
"Chê cười, khinh công của ta cũng là thượng thừa, tuy rằng cánh tay bị thương, chân vẫn là hoàn hảo vô khuyết, một cái tường thành hơn mười trượng căn bản không làm khó được ta." Đông Phương Lăng lập tức vỗ ngực cam đoan.
Nhưng là, đợi đến khi đến trước mặt, Đông Phương Lăng vẫn là nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng, ban ngày vào cửa thành căn bản cũng không có cẩn thận quan sát, không nghĩ tới hoàng thành của Đông Diệu còn muốn cao hơn hai trượng so với tường thành của Hỏa Vũ. Nếu muốn một hơi bay đi lên, vậy chẳng phải là muốn mạng người, hắn xác định nếu bay đến lưng chừng mà rơi xuống, chắc chắn gãy xương.
Thủy Y Họa thản nhiên liếc hướng hắn, " Cậu có còn giữ lại phi tiêu của đám sát thủ Phong Vân đường không?"
"... Mấy thứ vớ vẩn đấy giữ làm gì?" Đông Phương Lăng mặt không hiểu nhìn nàng, suy nghĩ một chút, lập tức hiểu được quyết định của nàng. Nếu đem phi tiêu cắm vào trên tường thành, lúc vận dụng khinh công có thể mượn lực, như vậy liền tính người có khinh công rất kém cũng có thể bay lên tường thành này.
Đông Phương Lăng trong lòng hối hận, sớm biết sẽ có chuyện này liền cất vài cái phi tiêu trên người rồi.
"Không có việc gì, dùng này cũng được." Thủy Y Họa chẳng biết từ lúc nào đã lấy ra bốn cây châm bạc, dưới ánh trăng, màu bạc sáng bóng chợt lóe lên.
Đông Phương Lăng khóe miệng giật giật, "Cái gì?! Châm nhỏ như vậy, cắm vào trong tường căn bản nhìn không tới, cô còn trông cậy ta đạp vào nó để mượn lực? Đùa đi, nếu ta từ giữa không trung ngã xuống đất thì thật sự chết thẳng cẳng rồi."
Thủy Y Họa trực tiếp kéo miếng vải từ trên áo bào của hắn xuống buộc một vòng vào châm.
Đông Phương Lăng thấy sau, hai mắt bỗng dưng sáng ngời, "Vương phi quả nhiên thông minh."
Thủy Y Họa liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt này thấy thế nào cũng cảm thấy giống như là đang nói: Thật sự ngu ngốc.
Đông Phương Lăng nhịn, ai kêu đầu óc của hắn không thể thông minh như nữ nhân này. Nhưng là hắn tuyệt không thừa nhận bản thân ngu ngốc. Nếu là một người khác, chắc chắn cũng sẽ không nghĩ tới biện pháp này.
Thủy Y Họa vung tay lên, bốn cây châm bạc vững vàng chui vào hốc tường, miếng vải buộc trên châm còn lắc lư qua lại trong gió, hai người liếc mắt một cái có thể nhìn thấy vị trí của ngân châm.
" Nhanh lên!" Thủy Y Họa vội vàng ra lệnh, vừa đề khí bay qua, đi tới một nửa, hai chân đạp vào châm nhỏ mượn lực, thay đổi một hơi sau, không hề áp lực bay lên phía trên tường thành, rồi sau bổ một chưởng đối với binh lính tuần tra còn đang ngủ gà ngủ gật.
Trên tường thành binh lính tuần tra còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, liền phịch một tiếng ngã xuống, tiếp tục ngủ say.
Đông Phương Lăng cũng bay lên. Hai người lướt qua tường cao liền vội vàng chạy về một trấn nhỏ.
Đến thành trấn, Thủy Y Họa dùng thỏi vàng còn sót lại mua hai con ngựa tốt, hai người không cần dùng sức, cưỡi con ngựa cao to bình tĩnh chạy tới.
Đợi đến hai người ngày đêm không ngừng chạy ra khỏi lãnh thổ Đông Diệu sau, Hỏa Kỳ vương phủ treo giải thưởng cùng lệnh bắt cũng đã đưa đến các thành trấn, chẳng qua lúc đưa đến biên thành, đã là chậm quá một bước, vài thủ vệ hối hận không thôi, sớm biết thế liền ngăn hai người này lại. Bạc a, rất nhiều bạc đều bay mất.
Hình vẽ Thủy Y Họa có năm sáu phần giống người thật, nghe đồn Hỏa Kỳ vương tự mình vẽ người này, lại có họa sĩ tài nghệ không sai vẽ lại vài chục tấm.
Bảng treo giải thưởng chỉ vẽ một người, nhưng tiền thưởng lại có hai phần, một nếu có tung tích của nam tử áo trắng, thưởng cho trăm lượng hoàng kim, hai nếu có tung tích của nam tử áo xanh đi cùng nam tử áo trắng sẽ thưởng cho trăm lượng bạc trắng.
Mọi người thở dài: Hai người này khác biệt thật lớn.
Nếu Đông Phương Lăng tận mắt thấy, nhất định sẽ đấm ngực hô to: Đoan Mộc Toái Phong ngươi là đồ trứng thối, không chơi đãi ngộ khác biệt như vậy! Ông nội ta mới chân chính là giá trị thiên kim được không? Gia là Thanh Long hộ pháp, một trong bốn đại hộ pháp của Tiêu Dao cung! Giá trị con người rất cao!
Ra khỏi biên thành Đông Diệu, Thủy Y Họa giúp Đông Phương Lăng đổi dược, nửa ngày sau mới đi về Hỏa Vũ.
Nghịch Thiên Độc Sủng: Cuồng Phi Thật Yêu Nghiệt Nghịch Thiên Độc Sủng: Cuồng Phi Thật Yêu Nghiệt - Sa Thần Nghịch Thiên Độc Sủng: Cuồng Phi Thật Yêu Nghiệt