Số lần đọc/download: 3986 / 47
Cập nhật: 2017-06-16 04:48:22 +0700
Chương 70 : Tống Lão Quái Và Ngô Đinh Thu
Đ
ồng thời lúc Mạnh Hạo cùng Thượng Quan Tu bước vào Hộ Quốc sơn của Triệu quốc, thì cách chỗ hai người khoảng mấy ngìn dặm bên trong Hộ Quốc sơn, có một đỉnh núi cao vút trong mây.
Đỉnh núi này dường như chạm đến trời, xa xa có thể thấy được giữa sườn núi hướng lên phía trên, còn nhìn thấy tuyết trắng phau phau. Ngọn núi này to lớn hơn những ngọn núi bình thường rất nhiều đặc biệt là ở đỉnh núi, có những luồng hào quang mỏng tản ra, giống như toàn bộ đỉnh núi được bao quanh bởi lưu thủy bàn.
Bên phải đỉnh núi này có một tòa núi cao, đỉnh núi như bị gọt bằng thành một quảng trường hình tròn, lúc này trên quảng trường có gần một trăm tu sĩ mặc trường sam màu trắng.
Những người này phần lớn là trẻ tuổi, nhỏ nhất mới mười một mười hai tuổi, lớn nhất cũng chỉ mười bảy mười tám, có cả nam lẫn nữ, thần sắc đều tỏ ra khẩn trương và chờ mong, còn mang theo một chút vẻ kiêu ngạo của người có tu vi.
Trong đó không thiếu những người tu vi Ngưng Khí tầng bảy tầng tám, thậm chí có cả tầng chín, còn lại yếu nhất cũng là Ngưng Khí tầng năm tầng sáu. Đám đệ tử trẻ tuổi này phóng mắt nhìn bất kỳ một cái tông môn nào trong cả Triệu quốc cũng khó mà có khả năng có được. Tông môn có thể có sẵn những đệ tử như vậy, ắt hẳn là cái đại tông có chút lớn ở Nam Vực.
Trang phục của đám tu sĩ đều cùng một loại, từ thân mỗi người đều tản mát ra khí thế khó tả thành lời. Tư chất mỗi người đều cao ngất, một số người không thẹn với danh xưng thiên tài yêu nghiệt.
Trang phục của đám tu sĩ đều cùng một loại, từ thân mỗi người đều tản mát ra khí thế khó tả thành lời. Tư chất mỗi người đều cao ngất, một số người không thẹn với danh xưng thiên tài yêu nghiệt.
“Lần này lão phu mang tới một bộ phận đệ tử ngoại tông, Tống lão quái ngươi nhìn xem.” Tiếng cười đắc ý truyền tới. Âm thanh phát ra từ một trong hai lão giả đang khoanh chân ngồi gần bình đài, trước mặt bày một bàn cờ. Người vừa cất tiếng cười mặc áo bào màu trắng, dáng vẻ tiên phong đạo cốt chẳng khác nào tiên nhân. Hai ánh mắt người này như có điện mang, thần sắc vui vẻ, đắc ý.
Ngồi đối diện người này chính là người được gọi là Tống lão quái. Lão mặc một bộ trường bào màu đen, mái tóc dài màu xám hơi rối, khuôn mặt thâm trầm lúc này cũng đang mỉm cười.
“Không tệ, không tệ. Tử Vận Tông của ngươi không hổ là một trong năm đại tông môn ở Nam Vực. Đám đệ tử ngoại tông mà Ngô Đinh Thu ngươi mang tới có rất nhiều hạt giống tốt.” Tống lão quái cười tươi đáp lời, từ người lão tỏa ra một làn hơi lạnh khiến tinh thần đám đệ tử chấn động.
“Đã như vậy, ta và ngươi sao không cá cược một phen.” Ánh mắt lão giả mặc áo trắng lóe sáng, khóe miệng nhếch lên, tay phải nắm vào trong hư không. Một khối đá to bằng đầu người bỗng nhiên xuất hiện rơi xuống bên cạnh hắn.
Tảng đá này màu đen, bên trong lóe ra hắc mang, bên ngoài lập lòe rất nhiều đốm sáng như được tạo thành từ rất nhiều bảo thạch hợp lại.
“Đây là tiền đặc cược của ta, một khối Thiên Tinh Thạch.” Lão giả áo trắng vừa nói vừa nhìn về phía Tống lão quái.
“Không thành vấn đề.” Tống lão quái nhấc tay lên, một khối sắc to bằng đầu nắm tay liền xuất hiện. Khối sắt phát ra ánh sáng màu đen như muốn thôn phệ bốn phía, biểu hiện quả thực bất phàm.
“Ngươi nhìn thấy là cờ trên đỉnh núi kia chứ, nếu đệ tử của ngươi có thể mang lá cờ ấy thả xuống thì ngươi sẽ thắng, nhưng nếu những đệ tử của Tử Vận Tông không lên được ngọn núi này thì khối Thiên Tinh Thạch kia sẽ là của lão phu.” Tống lão quái cười ha hả, đắc ý nói.
“Ngươi yên tâm, Tử Vận Tông ta lần này mang những đệ tử này tới, nhất định sẽ lấy được lá cờ kia, có khi còn lấy mất tòa Bảo sơn này, tới lúc đó, những yêu thú ngươi nuôi có bị chết thì ngươi cũng đừng có mà nuốt lời đó.” Lão giả áo trắng tự tin nói, giọng điệu có chút giễu cợt.
“Tỗng mỗ đã rong ruổi trên thế gian hơn bốn trăm năm rồi, chưa bao giờ nuốt lời. Ngọn núi này ẩn dấu nhiều bảo vật, lão phu cũng cải tạo lại để nuôi nhiều yêu thú. Bình thường núi này đều đóng cửa, nhưng đã mở ra thì trong vòng bảy ngày, không chỉ có đệ tử của Tử Vận Tông ngươi mà tất cả đệ tử của tông môn khác, chỉ cần tu vi từ Trúc Cơ trở xuống thì đều có thể tiến lên.” Tống lão quái rất tự tin, cười lạnh đáp.
“Ai có bản lĩnh sẽ lấy được bảo vật. Nếu quả có ai đó lấy hết được bảo vật trên ngọn núi này lão phu cũng không nhăn nửa đôi mày. Nếu nuốt lời, từ này về sau lão phu không còn mang họ Tống nữa.” Tống lão quái ngẩng đầu, ngạo nghễ nói tiếp, thanh âm như chém đinh chặt sắt, vô cùng quả quyết.
“Tuy nhiên, nếu không có thực lực mà xông lên trên núi, trở thành đồ ăn cho những linh thú của ta thì cũng đừng oán trách lão phu.” Nói xong, ánh mắt Tống lão quái lóe lên một tia trào phúng.
“Đệ tử của Tử Vận Tông ta có ai không phải là nhân tài kiệt xuất? Dọn sạch ngọn núi này của ngươi dễ như trở bàn tay mà thôi.” Lão giả áo trắng tên Ngô Đinh Thu trừng mắt, trầm giọng nói.
“Bảo sơn của lão phu, khuôn viên trăm dặm đều có linh thú tung hoành, mặt đất cũng bị lão phu lấy bùn đất dưới tận đáy Đông hải, vạn năm không được ánh mặt trời chiếu tới đưa đến đây. Lão phu luyện hóa làm chúng dung nhập vào sơn mạch, hoàn toàn tự nhiên. Linh thú ở nơi này con nào cũng là tuyệt phẩm, hung ác dị thường. Lão phu sưu tập khắp thiên hạ, tốn rất nhiều công sức mới có được. Ngươi chỉ mang chưa tới một trăm tên đệ tử tới đây, chẳng đủ làm thức ăn cho chúng.” Hai mắt Tống lão quái trừng lên, vuốt vuốt chòm râu.