Books are the bees which carry the quickening pollen from one to another mind.

James Russell Lowell

 
 
 
 
 
Tác giả: 32++
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 160 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 765 / 4
Cập nhật: 2017-09-24 23:14:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 71: Hoa Lệ Đáo Điệu Tra
ám lộ chư hầu này cũng không dám khinh suất tiến binh, tất cả đều án binh bất động thăm dò tình hình. Chủ tướng thì như thế còn binh lính hai bên thì cứ gào thét đánh võ mồm với nhau, “vui” đáo để.
Tôn Vũ vừa đến nơi thấy tình hình chiến sự đang thế này, cũng tự biết rằng bây giờ không phải là thời điểm thích hợp để tới hỏi Khổng Dung về tin tức của Hoa Đà nữa. Có lẽ cũng phải đợi trận chiến Hổ Lao quan này kết thúc thì mới có thể hỏi được. Nếu như ngay trước trận tiền đang đánh nhau thế này mà mình lại hỏi Khổng Dung về tin tức của Hoa Đà thì chắc chắn sẽ bị bà ta coi thường lắm đây. Cho nên Tôn Vũ đành dẫn quân đội của mình đi lên chỗ điểm cao, đứng cùng chỗ với tám lộ chư hầu còn lại, dán mắt vào mà quan sát cuộc chiến.
Tôn Vũ thấy ở gần Tào Tháo có chỗ trống liền thúc ngựa đi về phía đó. Tào Tháo trông thấy Tôn Vũ, mụ ta đang muốn “chinh phục” Tôn Vũ cho nên cười nói, mở lời trước:
- Tôn Vũ tướng quân! Hiện tại tướng xuất trận của phe ta ở ngoài kia chính là Phương Duyệt tướng quân, là một danh tướng của quân Hà Nội, thủ hạ đắc lực của Vương Khuông. Còn về phía địch, người xuất chiến chính là một trong tám kiện tướng dưới trướng của Lã Bố tên gọi là Hậu Thành.
(Truyện "Manh Nương Tam Quốc" được copy từ diễn đàn Manga Club MangaClub.Biz)
Tôn Vũ theo ngón tay của Tào Tháo chỉ mà nhìn về đấu trường, nơi hai tướng đang đấu với nhau thì thấy cả hai viên đại tướng này trên người đều tỏa hồng quang, trên đầu cũng sáng rực hai chữ “Thương tướng”, hai chữ đỏ như máu, trông đầy sát khí. Hai con hổ khát máu cứ quấn lấy nhau tung đòn sát thủ, không còn nhận ra đâu là Phương Duyệt, đâu là Hậu Thành nữa chỉ thấy thương ảnh mịt mù như hoa lê tung bay đầy trời, khiến cho người quan chiến cũng hoa hết cả mắt lên rồi.
Hai tướng này đều mang theo kỵ binh khi xuất chiến và chính hai đội kỵ binh này đang hò hét cổ vũ nhiệt tình, làm không khí thêm phần náo nhiệt lắm.
Nhìn thấy cảnh chiến đấu này, Tôn Vũ cảm thấy rất bất ngờ tự hỏi: Sao? Không phải rồi.
Tôn Vũ liền nói với NM01:
- Ta nhờ rất rõ rằng cuộc chiến ở Hổ Lao quan trong “Tam quốc diễn nghĩa” không phải như thế này mà.
Rô bốt thông minh NM01 lập tức hồi đáp:
- Thưa chủ nhân, theo “Tam quốc diễn nghĩa” hồi 5 có ghi lại: danh tướng Phương Duyệt của Hà Nội quận đã xuất chiến với Lữ Bố. Hai bên giao chiến, kết quả là chưa hết năm hiệp thì Phương Duyệt đã bị Lữ Bố cho ngỏm củ tỏi. Vậy mà ở đây lại là Hậu Thành … là sao nhỉ. Xem ra Lữ Bố kia lười biếng quá rồi.
Tôn Vũ nghe NM01 nói như vậy trong lòng cũng thắc mắc, tụ hỏi ở trong cái thế giới này Lã Bố là kẻ có quyền to lớn vậy sao?
Tôn Vũ tò mò nhìn về phía đấu trường, trong lòng thầm nghĩ: Đấu với Lã Bố thì chỉ cần chưa tới năm hiệp là mụ Phương Duyệt kia tiêu đời rồi, đằng này đánh nhau với Hậu Thành, kẻ tám lạng người nửa cân thế kia, có mà đánh thêm cả mấy chục hiệp nữa cũng không phân thắng bại được đâu.
Tôn Vũ thầm nghĩ: Lữ Bố không xuất chiến cũng tốt, mình cũng không muốn mà chính xác là cũng sợ phải đánh nhau với nó. Nhưng cái trận đánh giữa Phương Duyệt và Hậu Thành này thì cũng nên là kết thúc sớm đi thôi …. À? Chờ chút đã. Lữ Bố chắc chắn sẽ lần lượt phái tám đại tướng của mình ra xuất chiến, thì chẳng phải là …
Nghĩ tới đây Tôn Vũ lạnh cả người, cái tên Trương Liêu đột nhiên xuất hiện trong đầu anh ta.
Không xong rồi … Trương Liêu chắc chắn còn lợi hại hơn Hoa Hùng rất nhiều, trận chiến lần này xem chừng không dễ chơi được rồi.
Lúc này, đại tướng Mục Thuận là thủ hạ của Thượng Đảng thái thú thấy Phương Duyệt đánh mãi mà không thắng được Hậu Thành, nên ngứa mắt quá, lập tức quất ngựa vung trường thương mà xông lên.
Từ Hổ Lao quan lập tức có một đại tướng chạy ra ứng chiến với Mục Thuận, người này tên gọi là Tống Hiến. Vũ khí của mụ ta cũng là một cây thương. Cả Mục Thuận và Tống Hiến đều có hồng quang bao bọc, thương với thương lại đấu nhau chan chát.
Đúng là chả có sáng tạo gì cả, vũ khí chỉ toàn thương là thương thế này, đơn điệu quá đi mất. Tôn Vũ thầm nghĩ trong lòng:
- Vẫn nghe nói rằng thương là vua của tất cả các loại binh khí, nhưng mà đâu đâu cũng thấy người ta dùng thương là chủ yếu. Cái này đúng là chẳng thấy thú vị gì cả.
Lập tức từ lộ quân của Khổng Dung lại có một mãnh tướng khác xông lên, người này cầm một cây thiết chùy có cán dài, nặng chừng năm mươi cân. Cây thiết chùy năm mươi cân mà vị nữ tướng này cứ múa vù vù như không vậy chứng tỏ thần lực quả nhiên không ít đâu. Viên nữ tướng này liền báo danh:
- Ta được Khổng đại tướng quân đối đãi, trọng dụng suốt mười năm nay. Hôm nay nguyện lấy cái chết để báo đáp ân tình
Viên đại tướng này chính là Vũ An Quốc, là một dũng sĩ nổi tiếng của đất Bắc Hải.
Tôn Vũ nghe nữ tướng kia báo danh Vũ An Quốc thì thầm nghĩ:
- Đời sau này có rất nhiều người yêu thích truyện “Tam quốc diễn nghĩa”, bên cạnh những nhân vật “kỳ tài” khác thì độc giả đều công nhận Vũ An Quốc là một tướng quân có sức mạnh tiềm tàng, bởi vì ông ta có thể qua được mười chiêu của Lã Bố mà vẫn giữ được tính mạng của mình, đủ cho thấy Vũ An Quốc cũng là một tướng quân có thực lực. Còn không biết cái vị nữ tướng Vũ An Quốc ở đây thì như thế nào nhỉ.
Trên đầu nữ tướng Vũ An Quốc lập tức lóe sáng lam quang, hai chữ “chùy tướng” màu lam sáng lấp lánh. Thì ra bà ta lại là một võ tướng cao cấp đạt đến cấp độ màu lam của võ tướng kĩ rồi. Tôn Vũ nghĩ thầm ở trong lòng: Người này quả nhiên lợi hại đây, không biết để đối phó với võ tướng kĩ màu lam này Lã Bố sẽ phái ai ra đây?
Lá đại kỳ trên Hổ Lao quan lại được phất lên và một nữ tướng nữa đã xông ra. Nữ tướng này nhanh chóng báo tên của mình:
- Ta là Tang Bá.
Trên người của Tang Bá cũng lấp lánh hào quang màu xanh lam, trên đầu hai chữ “Thương tướng” cũng lấp lánh, chiếu rọi.
Tôn Vũ nhìn thấy Tang Bá thì lạ lắm, tự hỏi trong lòng: Sao? Tang Bá này lợi hại như thế sao? Trong “Tam quốc diễn nghĩa” của La Quán Trung hình như không có nhân vật này thì phải nhỉ.
Tôn Vũ còn đang thắc mắc thì Vũ An Quốc và Tang Bá kẻ vung thương người vung chùy đã sáp vào nhau mà chiến rồi.
Vũ An Quốc sử dụng đại chùy, nên cách sát thương chủ yếu là dựa vào uy lực ngàn cân của loại vũ khí này. Lực đạo bổ xuống, quét ngang như bạt sơn cử đỉnh khiến cho Tang Bá không ít lần phải vất vả chống đỡ thở không ra hơi nữa. Nhưng Tang Bá cũng không hoàn toàn chịu lép vế, thương pháp của bà ta tinh diệu, cho nên nhiều chiêu đã xuyên qua được những chỗ sơ hở của Vũ An Quốc khiến Vũ An Quốc phải luống cuống chân tay. Tôn Vũ than thầm: Lại một cái đôi hâm hâm rồi đánh thế này thì biết bao giờ mới phân thắng bại đây.
Thực ra Tôn Vũ thừa biết rằng, việc Lã Bố phái đám tướng lĩnh dưới trướng này ra xuất chiến chẳng qua là đánh đấm giả bộ vậy thôi, chứ còn con bài thực sự thì Lã Bố này còn chưa cần sử dụng đâu. Con bài thực sự của Lã Bố chính là hai “nữ quái tướng” Trương Liêu và Cao Thuận bây giờ vẫn còn chưa thấy xuất hiện, nhưng cũng mong chúng nó đừng có xuất hiện vì một khi chúng đã xuất chiến thì Phương Duyệt, Mục Thuận, Vũ An Quốc cũng nhanh chóng thành ma mà thôi. Mình đây tuy mục đích chính là tìm kiếm Hoa Đà, còn đánh đấm chỉ là phụ thôi nhưng mà mắt nhìn thấy quân bên mình bại trận cũng sao đành được, lại phải nghĩ cách, xuất lực cứu giúp chứ.
Tôn Vũ nghĩ tới đây, nhìn sang Tào Tháo đang ở bên cạnh một cách đầy ẩn ý. Tôn Vũ thầm nghĩ: Mãnh tướng trong tay của Tào Tháo nhiều như mây, lại là người thích nổi tiếng, vậy mà trong những trận chiến vừa qua nàng ta không hề cho một tướng lãnh nào ra trận cả. Tính cách của nàng đúng là quá “cáo già”.
Nghĩ vậy Tôn Vũ liền xoay người, cười nói với Tào Tháo:
- Táo tướng quân này, người nhìn xem kết quả của ba cặp đấu này sẽ thế nào đây.
Tào Tháo nheo mắt suy nghĩ rồi cười hì hì mà nói:
- Ít nhất là phải đánh thêm nửa canh giờ nữa thì mới biết được chứ bây giờ thì đúng là bất phân thắng bại rồi.
Tôn Vũ cười nói:
- Nếu đánh nửa canh giờ nữa thì chúng ta đi ngủ một giấc cho nó lành. Tào tướng quân à, ta nghĩ nếu như tướng quân có thể xuất thủ luôn và ngay thì cục diện của các cặp đấu sẽ được phân định ngay tức khắc … Và dĩ nhiên Tào quân của ngài sẽ trở nên nổi tiếng và được các lộ chư hầu kính nể lắm đấy.
Tôn Vũ nói như vậy ngụ ý chính là bảo Tào Tháo rằng đây chính là cơ hội tốt để trở thành người nổi tiếng để gây náo nhiệt đấy.
(Truyện "Manh Nương Tam Quốc" được copy từ diễn đàn Manga Club MangaClub.Biz)
Tào Tháo nghe Tôn Vũ nói như vậy cũng thấy đây là một ý kiến hay. Mụ ta thầm nghĩ: Đúng như lời của Tôn Vũ vừa nói, đây chính là cơ hội tốt để Tào Tháo mình gây chấn động, tạo dựng tiếng tăm.
Tào Tháo hết ưỡn lưng lại ưỡn ngực, nghiêng đầu suy nghĩ, nhìn bộ dạng rất kiêu. Mụ ta nghĩ: Đây đúng là cơ hội tốt để Tào Tháo ta nổi tiếng, nhưng nếu thế thì phải xuất lực, phải tổn thất. Hay là cứ tọa sơn quan hổ đấu nhỉ?
Tôn Vũ thấy mụ ta còn phân vân, liền “bơm” thêm mấy câu nữa:
- Quân đội chủ lực của Đổng Trác đều tập trung ở Hổ Lao quan này, vì thế nếu như Hổ Lao quan này thất bại, tất nhiên Đổng Trác sẽ không thể và không bao giờ ngóc đầu lên được đâu, mà trong lần phạt Đổng này, đây chính là cơ hội cuối cùng để tướng quân nổi tiếng đấy.
Tào Tháo nghe những lời này, lập tức suy nghĩ có sự biến đổi: Đúng vậy! Nếu như đánh xong Hổ Lao quan này rồi thì ta đây chẳng còn cơ hội để gây náo nhiệt để trở thành người nổi tiếng nữa. Không được ta nhất định phải có danh tiếng.
Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa - 32++