Nguyên tác: Memory Man
Số lần đọc/download: 0 / 17
Cập nhật: 2023-06-19 10:54:17 +0700
Chương 53
N
gôi nhà có địa chỉ ở Colorado nằm ở dưới chân của dãy núi Rocky Mountains, trên con đường dài lát đá chỉ có một ngôi nhà duy nhất nằm ở phía cuối đường, để tiếp cận được nó phải đi qua một cánh cửa tự động. Thế nhưng đây quả là một ngôi nhà đồ sộ, một cơ ngơi thực sự.
Những chiếc SUV chầm chậm lăn bánh vào trong. Một nhóm đặc vụ FBI từ Denver đã gặp bọn họ tại sân bay tư nhân mà chiếc chuyên cơ đáp. Có tổng cộng tám đặc vụ, thêm Bogart, Jamison và Decker. Toàn bộ lực lượng hành pháp địa phương đã cố thủ ở dưới để trông chừng lối đi này.
“Đúng là nơi dị thường,” Bogart nhận xét khi căn nhà hai tầng rộng lớn hiện dần ra trước mặt.
“Thế anh nghĩ nó sẽ bình thường à?” Decker hỏi lại.
Khi tất cả đội dừng lại, Bogart quay sang nhìn Jamison. “Cô ở yên đây.”
“Thôi nào. Decker cũng không cho phép tôi vào nơi ở của Sizemore.”
“Chà, tôi rất sẵn lòng được xếp vào chung một hội với Ngài Decker đây,” Bogart vặn vẹo. “Cho đến khi chúng tôi đã rà soát xong cả căn nhà, cô ở nguyên chỗ này.”
Họ leo ra khỏi chiếc xe thể thao chuyên dụng, cả đội nhanh chóng vây quanh căn nhà. Một tòa nhà to lớn trông có vẻ để vừa được bốn chiếc xe hơi nằm dạt sang một bên. Một chiếc bể bơi nằm ở phía đằng sau, hiện tại đã được che phủ lại vì mùa đông. Không còn khu nhà nào khác nữa. Và cũng không trông thấy chiếc xe nào cả.”
“Nơi này trông giống bị bỏ hoang,” Bogart nói. “Khu nhà xinh đẹp như thế này, nhưng cảnh vật sao trông tiêu điều quá.”
“Cứ để xem đã,” Decker trả lời.
Nhiệt độ ngoài trời lạnh cóng, hơi thở của mọi người cũng hóa khói trâng trước mặt.
Hai đặc vụ tiến gần đến nhà để xe trong khi những nười khác tiến thẳng đến ngôi nhà. Ba người đi vòng ra phía sau, nhóm còn lại bao vây phía trước ngôi nhà. Với Decker đứng bên cạnh mình, Bogart gõ cửa phía trước, tự giới thiệu mình, nói rằng anh có lệnh lục xét nhà và yêu cầu được vào bên trong. Tất cả những gì anh nhận lại được là sự im lặng.
Anh bắt đầu đếm ngược qua chiếc điện thoại với đội đặc vụ ở phía sau.
Hai cánh cửa bị bật tung ra bởi một trục tròn to thủy lực chuyên để phá cửa.
Cá đặc vụ tràn vào bên trong, càn quét từng phòng cho đến khi tất cả gặp lại nhau ở hướng cầu thang. Họ xông lên lầu trên, quét sạch thêm sáu phòng ngủ nữa, sau đó cùng dừng lại ở căn phòng cuối cùng.
“Ôi quỷ thần ơi,” một đặc vụ thảng thốt, hạ thấp vũ khí xuống.
Bogart và Decker bước vào phòng và chăm chú nhìn xuống hai chiếc ghế được đặt ở phòng khách nhỏ nằm trong khu vực phòng ngủ chính.
Mỗi thi thể ngồi lên một ghế, bị bọc kín trong một chiếc túi nhựa khổng lồ đã bị hút chân không đang bám chặt lấy từng bộ phận trên cơ thể. Những gương mặt hiện ra qua lớp nhựa là của một người đàn ông và của một người phụ nữ.
“Ông bà Wyatt, anh có nghĩ thế không?” Bogart hỏi.
“Mọi khả năng nào cũng đều có thể xảy ra,” Decker đáp lại.
☆☆☆
Tám tiếng sau, đội khám nghiệm hiện trường và khám nghiệm tử thi đã hoàn tất nhiệm vụ của mình. Hai thi thể đã được xác định danh tính lần lượt là Lane Wyatt và vợ của ông, bà Ashby. Thời gian tử vong vẫn còn rất khó để xác định được bởi vì họ đã bị ướp xác.
“Thật là ngoài sức tưởng tượng,” nhân viên khám nghiệm tử thi nói. “Nhưng việc ướp xác được thực hiện rất tốt. Bất cứ ai làm việc này đều là người rất có kinh nghiệm.”
“Toàn bộ máu bị rút ra và dung dịch được bơm vào nười bọn họ sao?” Bogart nói.
Người đàn ông kia gật đầu. “Sau đó họ được bọc trong túi nhựa lớn, trông có vẻ đã có người sử dụng nguồn nhiệt để ép sau đó hàn chặt lớp nhựa lại. Có thể là đã sử dụng máy sấy tóc. Chuyện đó cộng thêm việc ướp xác thực sự đã bảo quản thi thể rất tốt. Không có chút không khí nào lọt vào. Các thi thể ở trong tình trạng như mới nguyên.”
“Thế bọn họ đã ở trong tình trạng này trong thời gian dài hay ngắn?”
“Tôi sẽ cố gắng lập ra bảng thời gian tử vong cho anh, nhưng sẽ không dễ đâu.”
Bogart nói, “Những chiếc xe trong gara được đăng kí biển số trong khoảng từ hai đến bốn năm trở lại đây, giấy phép đăng kí vẫn còn hạn sử dụng. Đồ ăn trong tủ lạnh tuy đã hết hạn nhưng cũng không phải quá cũ. Ngôi nhà cũng trong điều kiện khá tốt. Tôi không nghĩ họ đã chết nhiều năm, trừ phi có người đã sống ở đây trong khi bọn họ nằm trong lớp bao bì nhựa” này.”
Anh ta nhìn nhân viên khám nghiệm tử thi. “Nguyên nhân tử vong là gì?”
“Không có dấu hiệu rõ ràng. Không có vết thương nào trên cơ thể. Có thể đã bị đầu độc, nhưng những dấu hiệu có thể đã biến mất lâu rồi. Có khả năng vẫn sẽ để lại ít dấu vết trong mô cơ thể. Và tôi cũng có thể lấy được ít máu trên cơ thể họ. Thường sẽ vẫn còn sót lại chút máu cho dù cơ thể đã bị ướp.”
“Cứ tìm bất cứ gì có thể,” Bogart thúc giục.
Nhân viên khám nghiệm gật đầu rồi rời đi.
Bogart hướng sự chú ý sang Decker và Jamison. Hai người đang ngồi ở bàn bếp, lật qua lật lại vài tờ giấy mà họ vừa mới lôi ra khỏi chiếc hộp đựng giày. Bogart ngồi xuống phía đối diện so với Decker.
“Chậc, ít nhất không có bất cứ lời nhắn bí ẩn nào được sơn ở trên tường để gửi đến anh cả…”
Decker lơ đãng gật đầu rồi nói, “Tôi không nghĩ bọn chúng mong gặp ta ở đây đâu. Hóa ra thế lại hay.”
“Tại sao?”
“Tức là chúng đã mắc sai lầm. Cũng có nghĩa là chúng ta đang rút ngắn khoảng cách. Như chuyện rùa và thỏ ấy? Nhớ không?”
“Nhưng sao lại để các thi thể như thế? Chắc chắn chúng phải nghĩ có người sẽ tìm thấy thi thể chứ.”
Decker ngước lên nhìn anh. “Theo thông tin mà người của anh tìm được, gia đình Wyatt đã nghỉ hưu. Họ không có gia đình nào khác ngoài con gái, lại không có bạn bè. Họ sống rất lặng lẽ.”
“Thế nên các đồng nghiệp có thể không nhớ đến họ,” Bogart nói tiếp. “Ít nhất là trong một thời gian.”
“Chúng ta sẽ kiểm tra xem liệu có sử dụng dịch vụ lắp đặt và thi công bể bơi không. Cái bể kia chắc chắn chỉ được chuẩn bị cho mùa đông vài tháng trước thôi. Nếu công ty ấy có mặt ở đây để làm việc che phủ bể bơi thì chắc họ đã gặp ông bà Wyatt rồi.”
“Ý hay.”
Decker nói tiếp, “Gia đình Wyatt là người có tiền. Nơi này rộng cũng phải hơn chín trăm hai mươi mét vuông. Ngoài ra còn có xe Range Rover, Audi A8 và Mercedes S500 nằm trong gara.”
“Tiền không mua được hạnh phúc à,” Jamison bình luận.
Bogart cúi xuống nhìn mấy tờ giấy. “Hai người có gì ở đây nào?”
Jamison trả lời, “Các bức thư cùa Belinda gửi cho ba mẹ khi cô ta vẫn còn ở Viện. Đội của anh đã tìm thấy chúng trong hộp đựng giày bị nhét dưới chồng đồ linh tinh ở trong tủ trên tầng.”
“Trong thư viết gì?”
Decker tiếp lời, “Nói tóm gọn, chúng là các bức thư của một phụ nữ trẻ hoảng sợ đang van nài cha mẹ đến gặp cô đi. Đến đưa cô về nhà.”
“Marshall nói họ chưa bao giờ đến thăm cô ta.”
“Thế nên các bức thư này cũng chưa bao giờ được hồi đáp.”
“Marshall nói họ cũng thuộc vào nhóm người u muội đó và thực sự chẳng quan tâm gì đến con mình. Tôi không hiểu sao họ vẫn giữ những bức thư này?”
“Bởi vì cái này,” Decker nói.
Anh và Jamison lật mặt còn lại của tất cả thư lên trên bàn, đặt cạnh nhau. Đằng sau từng trang đều có một chữ cái được viết hoa. Khi đọc lại cùng nhau và kết hợp các từ lại, chúng tạo thành một câu.
“CON SẼ GIẾT HẾT CHÚNG NÓ,” Bogart đọc to. “Nghĩa là cô ta sẽ giết hết bọn chúng. Ý là những kẻ tấn công cô ta chăng?”
“Hoặc những những người đã khiến cô ta bất mãn,” Decker nói, liếc lên nhìn Jamison. “Hoặc những người có giao thiệp với những người khiến cô ta bất mãn.”
“Thế nhưng anh vẫn không biết tại sao cô Wyatt này nghĩ anh đã khiến cô ta bất mãn?”
“Không. Nhưng vợ tôi và Đặc vụ đặc biệt Lafferty đều bị xâm phạm. Không bị hãm hiếp, mà bị cắt xẻo bộ phận sinh dục.”
“Nhưng Belinda đã bị hiếp. Còn bà Wyatt thì không bị cắt xẻo.”
“Hiển nhiên là bà ấy không bị thế. Việc này không bắt nguồn từ bà ấy. Bà ấy không có liên hệ với tôi.”
“Lại quay về chủ đề “là anh”. Lúc nào cũng là anh.”
Jamison nhìn Bogart. “Decker nói anh từng là nhà phân tích ở căn cứ Quantico nhỉ?”
“Đúng vậy.”
“Tôi có bạn bên ViCAP.”
“Cô này đi đâu cũng thấy bạn,” Decker cộc lốc nói.
Bogart nói, “ViCAP là tên gọi tắt của Chương trình Truy bắt Tội phạm nguy hiểm (Violent Criminal Apprehension Program). Tôi đã được phân công làm việc ở đó trong hai năm.”
Jamison nói tiếp, “Thế thì anh hẳn đã chứng kiến nhiều chuyện như thế này rồi.”
Bogart gật đầu. “Tôi cũng đã chứng kiến đủ thứ chuyện trên đời rồi.”
“Được, vậy anh giải thích cặn kẽ cho chúng tôi. Hành động cắt xẻo tượng trưng cho cái gì?”
Bogart nắm chặt hai tay đặt trước mặt. “Thực chất, việc cắt xẻo bộ phận sinh dục nữ giới có vô vàn lí do phía sau. Đằng sau hành động này là biết bao nhiêu dạng thức của chứng tâm thần. Freud có cả một lí thuyết phân tâm học về vấn đề này. Tôi đã thấy qua rất nhiều vụ án, tất cả đều là các vụ sát nhân hàng loạt, có dùng việc cắt xẻo này.”
“Cho chúng tộ một vài lí do làm ví dụ đi,” Decker nói.
Bogart tì người lên bàn, giọng nói của anh càng nhẹ nhàng bao nhiêu, nó lại càng chắc nịch bấy nhiêu. “Nó có thể là sự tượng trưng cho lòng căm ghét phụ nữ và điều mà nữ giới đại diện - như là việc làm mẹ, việc sinh nở. Bộ phận sinh dục nữ là cánh cổng dẫn chuyện duy trì nòi giống, nói thô ra là vậy. Tôi đã nhìn thấy nhiều kẻ sát nhân làm như vậy với phụ nữ bởi vì mẹ của họ đã bỏ rơi họ. Hoặc bỏ mặc họ cho kẻ khác lạm dụng. Người mẹ sẽ luôn luôn bảo vệ con mình, luôn vì con vì cái. Khi một người mẹ không làm đúng bổn phận, việc đó sẽ dẫn đến những trí óc bị rối loạn. Việc cắt xẻo là một cách để đóng những cánh cửa đó, chặt đứt con đường sinh nở mãi mãi - dẫu rằng việc giết người phụ nữ đã đảm bảo chuyện đó rồi. Nhưng trong tâm trí họ, họ làm thế là hành động tích cực.”
Decker nói, “Nghĩa là chúng cho rằng người phụ nữ ấy sẽ không thể sinh thêm con được nữa? Và sẽ không có đứa trẻ bị bỏ rơi hoặc bị lạm dụng nào thêm nữa?”
“Chính xác.”
Jamison nói xen vào, "Hừm, bố mẹ của Belinda đã bỏ rơi cô ta ở Viện nghiên cứu. Họ chưa bao giờ tới thăm cô ta ở đó. Họ lờ đi lời yêu cầu khẩn thiết đến đón cô ta. Thế liệu rằng cô ta có xem việc cưỡng bức và đánh đập mà cô ta phải trải qua là do mẹ cô ta không chịu bảo vệ cô ta không?”
“Có khả năng,” Bogart đáp. “Thực ra là chắc chắn là vậy. Nhâtz là nếu như sau chuyện đó mà bà mẹ không an ủi hỗ trợ cô ta nữa.”
Decker tiếp lời, “Thế nhưng sao lời nhắn lại chĩa thẳng vào tôi? Sao lại nhắm đến gia đình và những người tôi biết? Trương hợp của tôi thì hợp lí ở điểm nào trong toàn bộ vụ này chứ? Tôi còn không nhớ đã từng nói chuyện với cô ta.”
“Chúng ta đang nói về một người có tâm trí bệnh hoạn, Decker. Không có cách nào hiểu nổi hoặc lí giải nổi chuyện gì đang diễn ra trong đầu cô ta. Việc này thực tế không xuất phát từ anh. Nó bắt đầu từ việc cô ta bị cưỡng bức và gần bị giết chết. Sau đó lại bị cha mẹ mình bỏ rơi. Nó thậm chí còn bắt đầu từ trước đó, với tình trạng thể chất của cô ta, và phản ứng của mọi người với nó. Cuộc sống của cô ta sẽ không bao giờ bình thường.”
“Nhưng còn Leopold, chúng ta còn phải tính đến hắn ta nữa chứ!” Jamison nói.
“Nhưng còn Leopold,” Bogart nhắc lại. “Decker, anh vẫn tin rằng hắn là đồng bọn của Belinda trong tất cả chuyện này sao? Ý tôi là, anh vẫn chưa gặp hắn từ lúc hắn rời quán rượu. Tôi biết anh đã nói cho tôi nghe về nữ phục vụ - người chúng ta đang nghĩ là Belinda - và chuyện cô ta mượn xe của người phục vụ quầy rượu, nhưng anh không có bằng chứng thuyết phục nào nói rằng cô ta đã thực sự đón Leopold lên xe. Cô ta có thể chỉ dùng nó để làm việc vặt chứ.”
Decker lắc đầu phản đối. “Cô ta chủ ý rời khỏi quán rượu sau khi trả lại chiếc xe. Bên tuyển dụng không hề điều cô ta tới đây. Cô ta xuất hiện ở đây là để đưa Leopold đi. Hắn ta là người chọn quán rượu này. Thế nên tôi chắc chắn hắn có liên quan. Hắn đã nhận tội mà hắn không thể làm. Và hắn biết rằng hắn không thể nào làm được. Hắn diễn vai người mất cân bằng thần kinh vô cùng đạt, nhưng ngồi trong quán rượu đó, lại có những giờ khắc tỉnh táo, không hề ngẫu nhiên, mà có chủ ý. Hắn quá liều lĩnh. Hắn biét chính xác hắn đang làm gì.”
“Thế nhưng tại sao ban đầu hắn lại thú tội?”
“Đó chính là màn khơi mào. Sau khi giết gia đình tôi. Thú tội để thu hút sự chú ý của tôi. Chúng biết tôi sẽ phát hiện ra và điều tra lời thú tội đó. Chúng lừa tôi vào tròng. Chúng muốn tôi tham gia vào trò chơi của chúng.”
“Một trò đâu ra đấy,” Bogart kinh tởm nói. “Nhưng chúng đã đợi một thời gian rất lâu từ lúc giết gia đình anh cho đến lúc tấn công trường học.”
“Tất cả đều mất thời gian để lên kế hoạch. Chúng phải tìm mọi chi tiết của đường đi ngầm và nhiều thứ khác nữa.”
Jamison nói, “Nhưng ai là kẻ cầm đầu? Wyatt hay Leopold? Hơn nữa, chúng gặp nhau thế nào? Hắn ta đến từ đâu? Bọn chúng đã ấp ủ cả vụ này ra sao?”
“Hỏi rất hay,” Decker nói. “Nhưng thật không may là không có câu trả lời.”
Bogart nói, “Chúng tôi không tìm thấy kết quả nào trong dữ liệu tội phạm cả. Gã này không có bất cứ hồ sơ nào mà chúng tôi có thể tìm ra.”
Decker bất ngờ giật mạnh đầu. “Dữ liệu tội phạm?”
“Ừ, chúng tôi thường hay tìm tội phạm ở đó. Chúng ta đã quét vân tay của Leopold trong IAFIS (Hệ thống nhận dạng dấu vân tay tự động tích hợp), máy chủ dữ liệu tội phạm lớn nhất trên thế giới. Tôi biết bởi FBI vận hành cái này.”
“Nhưng Belinda Wyatt không phải là tội phạm. Cô ta là nạn nhân. Có thể Sebastian Leopold cũng thế. Có thể đó là cách mà bọn chúng cấu kết với nhau.”
Jamison nhìn chằm chằm Bogart. “Thế thì có thể anh đã tìm kiếm sai tập dữ liệu rồi.”