Love appears in moments, how long can I hold a moment, as my moment fades, I yearn to catch sight or sound of you, to feel the surging of my heart erupt into joyous sounds of laughter.

Chris Watson

 
 
 
 
 
Tác giả: Steve Berry
Thể loại: Phiêu Lưu
Biên tập: Lê Huy Vũ
Số chương: 73 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3432 / 63
Cập nhật: 2020-08-09 21:39:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 66
ARK VỪA BỐI RỐI VỪA KINH NGẠC. ANH BIẾT SIMON.
Đầu tiên tên của ông là Cephas trong tiếng Aramaic, rồi Petros, nghĩa là đá, trong tiếng Hy Lạp. Cuối cùng ông đã trở thành Peter và các sách Phúc Âm đều tuyên bố Christ từng nói, Trên tảng đá này ta sẽ xây dựng nhà thờ của mình.
Lời chứng này là văn bản cổ đầu tiên anh từng đọc mà thấy hợp lý. Không có các sự kiện siêu nhiên hoặc những xuất hiện mang tính kỳ diệu. Không có các hành động trái ngược với lịch sử và lôgic. Không có các chi tiết không nhất quán làm giảm bớt mức độ khả tín. Chỉ là một lời chứng của một người đánh cá đơn giản về việc mình đã chứng kiến những gì ở một con người vĩ đại, người với những công việc tốt đẹp và những lời nói dịu dàng đã sống sau khi chết, đủ để truyền cho ông cảm hứng để tiếp tục lý tưởng.
Chắc chắn là Simon không có được trí tuệ hay sự khéo léo để màu mè hóa các tư tưởng tôn giáo rối rắm như sau này. Những gì ông hiểu được chỉ xoay quanh con người Jesus, người mà ông có biết, và người mà Chúa đã gọi về thông qua một cái chết đau đớn. Để biết được Chúa, cần phải là một phần của Người, với Simon điều đó hết sức rõ ràng, đến mức ông đã thần thánh hóa Jesus! Thông điệp chỉ có thể sống được nếu ông, và những người sau đó, truyền sức sống vào nó. Theo cái cách đơn giản đó, cái chết sẽ không thể cướp đi Jesus. Phải có một cuộc phục sinh. Không phải theo nghĩa đen, mà về mặt tinh thần. Và trong óc Simon, Jesus đã sống lại, và từ Khởi đầu đó, trong một đêm mùa thu, sáu tháng sau khi Jesus bị xử tử, Nhà thờ Cơ đốc giáo đã ra đời.
“Cái lũ khốn kiếp đó”, de Roquefort thì thầm. “Với những thứ nhà thờ và thần học to lớn của chúng. Tất tần tật đều sai bét”.
“Không, chúng không hề sai”.
“Làm thế nào mà ông lại có thể nói thế được? Không hề có cuộc chịu nạn phức tạp, không hề có nấm mộ bỏ không nào, không vị thiên thần nào báo trước sự phục sinh của Christ. Cái trò hư cấu đó đều do bọn người đó bịa ra để phục vụ mục đích của chúng. Lời chứng ở đây rất có nghĩa. Tất cả bắt đầu với việc một người nhận ra một điều gì đó trong đầu óc của ông ta. Dòng chúng ta đã bị quét sạch khỏi mặt đất, các giáo hữu của chúng ta bị tra tấn và bị giết chết nhân danh cái thứ Christ phục sinh này đấy”.
“Kết quả vẫn là như vậy mà. Nhà thờ đã ra đời”.
“Có lúc nào ông nghĩ rằng Nhà thờ có thể phát triển mạnh mẽ như vậy nếu toàn bộ thứ thần học của họ được xây dựng trên sự khải ngộ cá nhân của một con người không? Ông nghĩ là có bao nhiêu người đã cải đạo vì thế?”
“Thì đó chính xác là những gì đã xảy ra mà. Jesus là một người bình thường”.”
“Kẻ đã được nâng lên địa vị một vị chúa bởi những người sau này. Và nếu ai đó cả gan chối từ điều đó, anh ta sẽ ngay lập tức bị kết tội dị giáo và cho lên giàn thiêu. Người Cathar đã bị quét sạch khỏi mặt đất ngay ở dãy núi Pyrénées này vì đã không có lòng tin đấy”.
“Các cha sáng lập Nhà thờ đã làm những gì họ phải làm. Họ buộc phải tô vẽ mọi thứ để có thể tồn tại được”.
“Ông tha thứ cho những gì bọn họ đã làm à?”
“Thì việc đã được làm rồi”.
“Nhưng chúng ta có thể thay đổi tất cả”
Một ý nghĩ chạy qua óc anh. “Hẳn là Saunière đã đọc cái này rồi”.
“Và không nói với ai cả”.
“Đúng vậy. Ngay cả ông ta cũng thấy được sự phù phiếm của việc đó”.
“Ông ta không nói với ai bởi vì nếu vậy ông ta sẽ đánh mất kho báu của mình. Ông ta đâu có ý niệm nào về danh dự. Ông ta là một tên kẻ cắp”.
“Có thể. Nhưng rõ ràng là thông tin này đã ảnh hưởng lên ông ta. Ông ta đã để lại nhiều đầu mối trong nhà thờ của mình. Ông ta là một người có học và đọc được tiếng Latinh. Nếu tìm thấy cái này, điều mà tôi chắc chắn, ông ta chắc chắn là có hiểu được. Thế nhưng ông ta đã cất nó lại vào chỗ cũ và khóa cửa lại khi đi khỏi”. Anh nhìn chằm chằm xuống cái bình đựng cốt. Liệu những gì anh đang nhìn thấy đây có phải là xương của Jesus hay không? Một đợt sóng buồn bã ào lên trong anh khi nhận anh ra những gì mà cha anh để lại cũng chỉ là những mẩu xương.
Anh quay sang nhìn de Roquefort và hỏi gã điều anh thực sự muốn biết. “Ông đã giết bố tôi phải không?”
Malone nhìn Stephanie chạy vội về phía cái thang, tay cầm một khẩu súng lấy được từ bọn lính gác. “Đi đâu đấy?”
“Có thể là nó không thích gì tôi, nhưng nó vẫn cứ là con trai tôi”.
Anh hiểu là bà sẽ đi, nhưng bà sẽ không đi một mình. “Tôi cũng sẽ đi”.
“Tôi thích làm việc này một mình hơn”.
“Tôi không thèm quan tâm đến những gì mà chị thích. Tôi cũng sẽ đi”.
“Cả tôi nữa”, Cassiopeia nói.
Henrik nắm lấy cánh tay cô. “Không. Để họ làm đi. Họ cần giải quyết việc đó”.
“Giải quyết gì?”, Cassiopeia hỏi.
Cha tuyên úy bước lên phía trước. “Giám quản và Trưởng giáo phải đối đầu với nhau. Mẹ của ông ấy có liên quan xét theo một khía cạnh nào đó. Để bà ấy đi. Số phận của bà ấy là ở dưới đó với họ”.
Stephanie biến mất theo cái thang và Malone từ trên nhìn xuống, thấy bà nhảy sang một bên để tránh cái hố. Rồi anh theo bà đi xuống, một tay cầm đèn, một tay cầm súng.
“Lối nào đây?”, Stephanie thì thầm.
Anh ra hiệu bảo bà im lặng. Rồi anh nghe thấy những giọng nói. Từ bên trái, phía căn phòng mà anh và Cassiopeia đã tìm thấy.
“Đường này”, anh thì thào.
Anh biết con đường không có cái bẫy nào cho đến gần cánh cửa. Tuy vậy, anh vẫn đi thật chậm. Khi dò xét bộ xương và nhìn dòng chữ khắc trên đá, anh biết rằng cần phải thận trọng với những gì ở ngay trước mặt.
Giờ đây đã có thể nghe rõ những giọng nói.
“Tôi hỏi có phải là ông đã giết bố tôi không?”, Mark dằn giọng.
“Bố ông là một linh hồn yếu ớt”.
“Đó không phải là một câu trả lời”.
“Tôi đã ở đó vào cái đêm ông ấy tự kết liễu đời mình. Tôi đã đi theo ông ấy đến cầu. Chúng tôi đã nói chuyện”.
Mark lắng nghe.
“Ông ấy giận dữ. Tức tối. Ông ấy đã giải được bức mật mã chép lại trong quyển nhật ký, và nó không nói cho ông ấy điều gì. Bố ông đã chỉ đơn giản là thiếu sức lực để tiếp tục”.
“Ông không biết gì về bố tôi”.”
“Ngược lại. Tôi đã theo sát ông ấy trong nhiều năm. Ông ấy chuyển hết hướng này đến hướng khác mà không bao giờ giải quyết được vấn đề nào. Ông ấy gặp phải cả đống vấn đề, cả riêng tư lẫn trong công việc”.
“Có vẻ như là ông ấy đã tìm được đủ các chi tiết để có thể dẫn chúng ta đến đây”.
“Không. Những người khác đã tìm ra chứ không phải là ông ấy”.
“Ông đã không làm gì để ngăn cản ông ấy tự treo cổ mình à?”
De Roquefort nhún vai. “Tại sao? Ông ấy muốn chết, và tôi thấy không có ích gì khi ngăn ông ấy cả”.
“Như vậy là ông đã đi khỏi, để mặc cho ông ấy chết?”
“Tôi không can thiệp vào những gì không liên quan đến mình.”
“Đồ chó chết”. Anh bước lên phía trước. De Roquefort giơ khẩu súng lên. Anh vẫn cầm quyển sách để trong cái bình đựng cốt. “Bắn tôi đi”.
De Roquefort có vẻ không nao núng, “ông đã giết một giáo hữu. Ông biết hình phạt rồi đấy”.
“Anh ta chết là vì ông. Ông đã sai anh ta đến”.
“Lại là cái kiểu của ông. Ông có những luật lệ riêng của mình, những luật lệ khác thì dành cho chúng tôi. Ông đã bóp cò”.
“Đó là để tự vệ”.
“Bỏ quyển sách xuống”.
“Thế ông sẽ làm gì với nó?”
“Điều mà các trưởng giáo Khởi đầu đã làm. Tôi sẽ dùng nó để chống lại Rome. Tôi vẫn luôn tự hỏi bằng cách nào mà Dòng lại phát triển nhanh đến thế. Khi các giáo hoàng cố gắng nhập chúng ta vào với các Hiệp sĩ Bệnh viện, lần nào chúng ta cũng ngăn chặn được họ. Và tất cả là nhờ quyển sách này, và những mẩu xương này. Nhà thờ La Mã không thể để cho cả hai cái đó lọt ra ánh sáng”.
“Cứ tưởng tượng những gì mà các giáo hoàng Trung cổ đã nghĩ khi biết rằng sự sống lại của Chúa mà người ta kể lại chỉ đơn thuần là một huyền thoại. Tất nhiên, họ không thể chắc chắn được. Lời chứng này cũng có thể là sản phẩm của bịa đặt giống như các sách Phúc Âm. Thế nhưng những dòng chữ đó vẫn gây sợ hãi và không thể lờ tịt bộ xương đi được. “Thời đó có hàng nghìn thánh tích trôi nổi vô tội vạ. Xương cốt của các vị thánh có ở hầu như tất cả các nhà thờ. Người ta tin tưởng thật dễ đàng. Không có lý do gì để tin rằng những cái xương này bị bỏ qua. Và đây lại còn là thánh tích vĩ dại nhất trong số đó nữa. Vì vậy mà các trưởng giáo đã sử dụng những gì mà họ biết, và sự sợ hãi đã khiến các giáo hoàng phải làm như vậy”.
“Còn ngày nay?”
“Hoàn toàn ngược lại. Có quá nhiều người không tin gì cả. Rất nhiều câu hỏi tồn tại trong đầu óc con người hiện đại, và trong các sách Phúc Âm có rất ít câu trả lời. Tuy nhiên, lời chứng thực này là một vấn đề khác hẳn. Sẽ có rất nhiều người tin nó”.
“Như vậy là ông muốn trở thành một Philip IV của thời hiện đại”.
De Roquefort nhổ nước bọt xuống đất. “Đó là điều mà tôi nghĩ về ông ta. Ông ta muốn có hiểu biết này để có thể kiểm soát được Nhà thờ - và để cho những kẻ nối dõi ông ta cũng kiểm soát được luôn. Nhưng ông ta đã phải trả giá cho hành động của mình. Ông ta và toàn bộ dòng giống nhà ông ta”.
“Có lúc nào ông nghĩa là ông sẽ kiểm soát được cái gì đó không?”
“Tôi không hề có ý muốn kiểm soát. Nhưng tôi muốn nhìn thấy bộ mặt của tất cả bọn chức sắc to mồm đó khi chúng đọc được lời chứng thực của Simon Peter. Dù thế nào đi nữa, xương của ông ta vẫn còn được lưu giữ ở trung tâm của Vatican. Họ đã xây nhà thờ lớn quanh mộ của ông ta và đặt tên ông ta cho nhà thờ. Ông ta là vị thánh đầu tiên của bọn họ, giáo hoàng đầu tiên của bọn họ. Bọn họ sẽ phải giải thích thế nào về những gì ông ta đã viết đây? Ông không muốn lắng nghe những cái đó à?”
“Ai sẽ chứng minh được rằng đó là những gì ông ấy viết ra?”
“Ai nói được rằng những lời của Matthew, Mark, Luke, và John là của chính họ?”
“Thay đổi bất kỳ điều gì cũng đều không tốt".
“Ông cũng yếu ớt như bố ông vậy. Không có đủ khí chất để chiến đấu. Ông muốn chôn sâu tất cả những cái này? Không nói cho ai hết? Để cho Dòng tàn lụi trong bóng tối, bị tên vua bạo tàn kia tàn hại? Những kẻ yếu ớt như ông và bố ông chính là nguyên do khiến cho chúng ta rơi vào tình thế hiện nay. Ông và Trưởng giáo của ông hợp với nhau lắm. Ông ta cũng là một kẻ yếu ớt”.
Anh đã nghe quá đủ và, không hề báo trước, giơ thật mạnh tay trái đang cầm cái đèn lên, khiến cho đoạn sáng nhất trong phút chốc chiếu thẳng vào mắt của de Roquefort. Khoảnh khắc khó chịu đó khiến de Roquefort phải nheo mắt lại, và tay cầm súng của gã phải hạ xuống trong khi tay còn lại giơ lên để che ánh sáng.”
“Mark đá bay khẩu súng khỏi tay de Roquefort, rồi lao ra khỏi căn phòng. Anh chạy ra khỏi cánh cửa, về phía cái thang, nhưng chỉ đi được vài bước.
Trước mặt anh, cách mười feet, anh nhìn thấy một ánh đèn khác, cùng với Malone và mẹ anh.
Phía sau anh, de Roquefort hiện ra.
“Đứng lại”, gã ra lệnh, và anh dừng lại. De Roquefort tiến lại gần.
Anh thấy mẹ mình giơ một khẩu súng lên.
“Cúi xuống! Mark”, bà hét.
Nhưng anh vẫn đứng yên.
Giờ đây de Roquefort đã ở ngay sau lưng anh. Anh cảm thấy nòng súng đang gí vào sau đầu mình.
“Hạ súng xuống”, de Roquefort nói với bà.
Malone chìa một khẩu súng ra. “Ông không thể bắn cả hai chúng tôi được”.
“Không. Nhưng tôi có thể bắn người này”.
Malone xem xét các lựa chọn. Anh không thể bắn de Roquefort mà viên đạn không chạm vào Mark. Nhưng tại sao Mark dừng lại? Và cho de Roquefort cơ hội đến sát anh.
"Hạ súng xuống di", Malone bình thản nói với Stephanie.
“Không".
Nếu là tôi thì tôi sẽ làm như ông ấy nói đấy”, de Roquefort lên tiếng.
Stephanie không nhúc nhích. “Rất có thế là hắn sẽ vẫn cứ bắn nó”.
“Có thể”. Malone nói. “Nhưng đừng khiêu khích hắn”.
Anh biết bà đã từng một lần mất con trai vì những nhầm lẫn. Bà sẽ không chịu để mất anh thêm một lần nữa. Anh nhìn khuôn mặt của Mark. Không có chút dấu hiệu sợ hãi nào. Anh chiếu đèn vào quyển sách mà Mark đang cầm trên tay.
“Tất cả nằm ở trong đó phải không?”
Mark gật đầu. “Bí mật Lớn, cùng với rất nhiều của cải và sách.”
“Giá trị như thế nào?”
“Tôi không nói được”.
“Có giá đây”, de Roquefort nói.
“Thế giờ thì sao?”, Malone hỏi. “Ông không thể đi đâu được cả. Người của ông đã bị hạ”.
“Ông đã làm việc đó à?”
“Hạ vài tên thôi. Nhưng cha tuyên úy của ông đang ở đây cùng một đơn vị hiệp sĩ. Có vẻ như là có nổi loạn rồi”.
“Cái đó thì còn phải xem đã”, de Roquefort nói. “Tôi sẽ chỉ nói điều này thêm một lần nữa thôi, thưa bà Nelle, bà hạ súng xuống đi. Đúng như ông Malone đã nói rồi đấy, tôi có mất gì đâu nếu bắn chết con trai bà?”
Malone tiếp tục đánh giá tình hình, trí óc anh đang cân nhắc các lựa chọn. Rồi, trong luồng ánh sáng từ cái đèn của Mark, anh nhìn thấy nó. Một đoạn mặt đất hơi lõm xuống. Rất khó nhìn, trừ khi phải biết trước là đang tìm kiếm cái gì. Thêm một cái bẫy nữa chạy hết chiều rộng của lối đi và nằm choán hết đoạn từ chỗ anh đến Mark. Anh thôi không nhìn nữa và quay trở lại với đôi mắt của Mark, và hiểu ra Mark cũng biết cái bẫy có tồn tại. Một cái gật đâu nhẹ và anh hiểu ra tại sao Mark dừng lại. Anh muốn de Roquefort đến sau lưng mình. Anh cần hắn đến.
Có vẻ như là đã đến lúc chấm dứt mọi chuyện.
Ở đây, lúc này.
Anh với tay sang để lấy khẩu súng trên tay Stephanie.
“Anh làm gì thế?” bà hỏi.
Quay về phía de Roquefort, anh thì thầm, “Sàn nhà”, và anh thấy là bà đã hiểu ra.
Rồi anh bắt đầu tính toán.
“Hành động khôn ngoan đấy”, de Roquefort nói với anh.
Stephanie im lặng, vẻ như đã hiểu. Nhưng anh ngờ là bà thật sự hiểu được. Anh lại hướng sự chú ý của mình đến phía bên kia. Anh nói với de Roquefort, nhưng thực chất là với Mark.
“Đến lượt ông rồi đấy”.
Mark biết đó là gì. Trưởng giáo đã viết trong lá thư gửi mẹ anh rằng anh không có được sự kiên quyết để có thể kết thúc một cuộc chiến. Bắt đầu chúng thì dễ, tiếp tục chúng còn dễ hơn, nhưng giải quyết chúng thì lúc nào cũng hết sức khó khăn. Nhưng sẽ không như vậy nữa. Trưởng giáo của ông đã dựng sân khấu và các diễn viên đã bắt đầu hành động khác với kịch bản có sẵn. Đã đến lúc kết thúc. Raymond de Roquefort là một hiểm họa. Hai giáo hữu đã chết vì ông ta, và không thể nói rằng mọi chuyện sẽ không tiếp diễn nữa. Không có cách nào để anh và de Roquefort cùng tồn tại trong Dòng. Có vẻ như Trưởng giáo của anh biết điều đó. Chính vì vậy mà một trong hai người phải biến mất.
Anh biết chỉ cần tiến thêm một bước là đến cái hố sâu dưới mặt sàn, nơi mà anh hy vọng được cắm đầy chông. Trong cơn điên giận của mình, không ý thức được đầy đủ về mọi thứ xung quanh, de Roquefort sẽ không đủ tỉnh táo để nhận ra nguy hiểm đó. Chính đó là cách mà kẻ thù của anh đã điều hành Dòng. Những hy sinh mà hàng nghìn giáo hữu đã thực hiện trong suốt bảy trăm năm có thể sẽ bị bỏ phí, bởi sự kiêu ngạo.
Khi đọc xong lời chứng của Simon, cuối cùng anh đã có được một sự khẳng định về mặt lịch sử liên quan đến chủ nghĩa hoài nghi tôn giáo của mình. Anh vẫn luôn rối trí với những mâu thuẫn trong Kinh Thánh và những giải thích thiếu căn cứ của nó. Anh sợ rằng tôn giáo chỉ là một công cụ bị con người lợi dụng để thao túng người khác. Sự cần thiết của trí óc con người đối với những câu trả lời, ngay cả trong phạm vi những câu hỏi không có lời giải đáp, đã cho phép những điều khó tin nhất trở thành lời thánh. Theo cách nào đó, thật dễ chịu khi tin rằng cái chết không phải là một sự chấm dứt. Còn có nhiều hơn nữa. Người ta cho rằng Jesus đã chứng minh điều đó bằng cách tự phục sinh, và sẽ cho tất cả những altin vào ông cùng sự cứu rỗi đó.
Nhưng không có cuộc sống sau cái chết.
Không có theo nghĩa đen.
Thay vào đó, những gì người khác làm với cuộc đời của bạn dựa trên cách bạn sống cuộc đời của mình. Khi nhớ đến những gì Jesus đã nói và làm, Simon-Peter nhận ra rằng những niềm tin của người bạn đã chết của mình thực sự đã sống lại trong con người ông. Và việc rao giảng thông điệp đó, làm những gì Jesus đã làm, đã trở thành sự cứu rỗi của Simon. Không ai trong chúng ta nên phán xét người khác, mà chỉ nên phán xét chính mình. Một khoảng thời gian định ra tất cả chúng ta rồi, cũng như những mẩu xương đựng trong cái bình, cát bụi sẽ lại về với cát bụi mà thôi.
Anh chỉ có thể hy vọng rằng cuộc đời mình có một ý nghĩa nào đó và rằng những người khác sẽ nhớ đến anh nhờ cái ý nghĩa ấy.
Anh hít vào một hơi thật sâu.
Anh ném quyển sách cho Malone đỡ lấy.
“Tại sao ông làm vậy?” de Roquefort hỏi.
Mark thấy Malone đã biết anh định làm gì.
Và đột nhiên, cả mẹ anh nữa.
Anh nhìn thấy đôi mắt bà chan chứa nước mắt. Anh muốn nói với bà rằng anh rất xin lỗi vì anh đã sai, rằng lẽ ra anh không được phép phán xét bà. Có vẻ như là bà đã nắm bắt được suy nghĩ của anh và tiến lên một bước, nhưng Malone đã đưa tay chặn lại.
“Lùi ra, Cotton”, bà nói.
Mark tận dụng thời điểm đó để tiến lên một chút, mặt đất vẫn vững.
“Đi đi”, de Roquefort nói với anh. “Lấy quyển sách lại đây”.
“Chắc chắn rồi”.
Một bước nữa.
Vẫn vững.
Nhưng thay vì đi về phía Malone như de Roquefort đã ra lệnh, anh lại thụp người xuống để tránh nòng súng đang gí sau đầu mình và quay vụt lại, thúc cùi chỏ vào mạng sườn de Roquefort.
Cơ bắp của gã đàn ông rắn đanh và anh biết rằng mình không phải là đối thủ của tay chiến binh này, Nhưng anh đang có lợi thế. Trong khi de Roquefort đang chuẩn bị sẵn cho một cuộc vật lộn, thì anh chỉ đơn giản là tóm lấy người gã và kéo cả hai về phía trước, nhấc chân khỏi mặt đất và để vào chỗ mà anh biết rõ không phải là đất bằng.
Anh nghe thấy mẹ mình hét lên, “Không”, rồi khẩu súng của de Roquefort khạc đạn.
Anh đẩy mạnh bàn tay đang cầm khẩu súng ra, nhưng không thể biết được viên đạn đã đi đâu. Cả hai ngã xuống cái sàn giả, sức nặng của hai người gộp lại là đủ để phá vỡ lớp che. Hẳn là de Roquefort chờ đợi ngã xuống nền đất, và sẵn sàng bật lên để tiếp tục chiến đấu. Nhưng trong khi hai người rơi xuống hố, Mark đã nhấc cả hai tay khỏi người de Roquefort, khiến cho toàn bộ sức mạnh của mấy cái chông đâm thẳng vào lưng kẻ thù của mình.
Một tiếng rên rỉ phát ra từ miệng de Roquefort. Nhưng chỉ có máu trào ra.
“Tôi đã nói với ông, vào cái ngày ông thách thức Trưởng giáo, rằng ông sẽ phải hối tiếc vì những gì đã làm”, Mark thì thầm. “Kỳ trưởng giáo của ông đã kết thúc.”
De Roquefort định nói gì đó, nhưng hơi thở đã rời khỏi gã, và máu trào mãi ra từ miệng gã.
Rồi người gã không cử động nữa.
“Anh ổn chứ?” Malone từ trên hỏi vọng xuống.
Anh đứng dậy. Sức nặng của người anh đã khiến cho người de Roquefort bị chông đâm vào sâu hơn. Mạt đá và mảnh sỏi phủ đầy người anh. Anh nhảy lên khỏi cái hố, rồi lấy tay phủi bụi đất trên người. “Tôi vừa giết thêm một người nữa”.
“Lẽ ra hắn đã giết con rồi”, Stephanie nói.
“Không phải là một lý do tốt, nhưng đó là tất cả những gì con có được”.
Nước mắt chảy tràn trên khuôn mặt mẹ anh. “Mẹ cứ nghĩ lại mất con một lần nữa”.
“Con đã hy vọng tránh được mấy cái chông đó, nhưng không biết liệu de Roquefort có chịu hợp tác hay không”.
“Anh buộc lòng phải giết hắn”, Malone nói. “Hắn sẽ không bao giờ chịu dừng lại đâu”
“Còn phát súng thì sao?” Mark hỏi.
“Bay sát qua tai”, Malone nói. Anh vung vẩy quyển sách. “Anh đang tìm cái này à?”
Mark gật đầu. “Và còn hơn thế nữa”.
“Tôi hỏi rồi cơ mà. Có giá trị gì không?”
Anh chỉ ngược lại lối đi. “Vào nhìn qua đi, rồi anh có thể nói cho tôi biết”.
Kho Báu Của Các Hiệp Sĩ Đền Thờ Kho Báu Của Các Hiệp Sĩ Đền Thờ - Steve Berry Kho Báu Của Các Hiệp Sĩ Đền Thờ