Số lần đọc/download: 2846 / 36
Cập nhật: 2017-08-19 15:46:58 +0700
Gia Tộc.
S
ương mù tan dần, mặt trời lên cao.
Sáng sớm mùa xuân tràn ngập ánh sáng mặt trời, ấm áp dễ chịu vô cùng, khiến cho người ta có cảm giác tươi mát trong lành, thần thanh khí sảng.
Lúc này, trong phủ Vũ Ôn Hầu cũng là lúc ăn điểm tâm sáng.
Bữa sáng vô cùng thịnh soạn, hơn mười món điểm tâm tinh xảo, ngoài trái cây tẩm mật còn có cháo tổ yến, cháo nhũ mạch, chè hạt sen, sữa mật ong, còn có chúc điểm (cháo) làm từ hơn mười loại chất dinh dưỡng khác nhau.
Sau khi cháo chín, cho vào đó một bình nước cốt đang sôi to bằng nắm tay được chiết từ xương thịt của ô sơn kê (gà núi lông đen như quạ...), nước cốt năm vị từ thịt dê nóng, canh bồ câu đang sôi, nước cốt tủy cá diếc nóng hầm hập, hơn mười loại chất dinh dưỡng có công dụng bổ nguyên khí, điều tinh thần, bồi bổ nội tạng.
Còn những thứ bánh điểm tâm thì có bánh bao làm từ lúa mạch trộn khoai môn thơm lừng là món chính, khi ăn cảm nhận được vị thơm mát của lúa và khoai môn. Xung quanh có một vài cánh hoa đặt trong chậu dùng để trang điểm, mùi thơm ngát từ những cánh hoa thấm đượm vào thức ăn, chưa cần ăn chỉ cần ngửi thôi cũng thấm đến tận tim gan.
Để chuẩn bị một bàn thức ăn như vậy, ba bốn mươi thị nữ trong bếp Hầu phủ phải dậy từ canh ba, vội vàng chuẩn bị đến tận hửng sáng mới xong.
Lúc này Triệu phu nhân đang dùng nước trà được sắc từ tuyết liên để rửa mặt, rửa miệng, sau đó ngồi vào bàn điểm tâm, bên cạnh có một đống nha hoàn đứng hầu hầu hạ hạ dùng bữa sáng.
Bữa điểm tâm sáng mỗi ngày như thế này chính là quy củ của nam phương Triệu gia nhiều năm, dù thiên lôi đánh cũng không thay đổi, Triệu phu nhân là chủ nhân trong Hầu phủ, cũng mang nguyên tắc thể diện xa hoa sang trọng của nam phương thế gia tới Hầu phủ.
Trước đây Triệu phu nhân vẫn an tĩnh một mình hưởng dụng bữa sáng, nhưng hôm nay đối diện với bà ta có một người đang ngồi, cùng bà ta dùng bữa sáng.
Người này là một nữ nhân trên người cũng mặc hà phi, trên đầu cài trâm ngọc khảm vàng, ước chừng tầm ba mươi bốn mươi tuổi, hiển nhiên đây cũng là một quý phụ.
"Tỷ tỷ, ngươi cũng hơi tích kiệm đấy, bữa điểm tâm sáng phải đủ ba mươi sáu món cháo, thang (canh) mới phải. Tỷ phải biết rằng tỷ phu hiện giờ là Thái sư đương triều, dưới một người trên vạn người, tỷ cũng không thể không giữ thể diện đươc."
Quý phụ này cẩn thận uống một ngụm cháo yến sào từ một chiếc chén tinh xảo do một nha hoàn bưng tới, nhìn những món điểm tâm trên bàn, cười nói: "Chúng ta là họ Triệu, là danh môn vọng tộc mấy trăm năm từ thời Đại Chu trước đây cho đến Đại Kiền bây giờ, lại đi theo long thái tổ từ lúc khai quốc, công trạng huy hoàng chói lọi, lão thái quân nhà chúng ta dùng bữa sáng đều không dưới năm mươi món điểm tâm. Địa vị hôm nay của tỷ tỷ so với lão thái quân không kém là bao nhiêu nhưng lại dùng bữa quá tích kiệm đấy."
"Tỷ phu ngươi không thích xa hoa, lấy sự đơn giản mà quản lý gia đình, làm gương cho quần thần triều đình, ta làm chính thê của người cũng phải vì người mà quản lý cái nhà này, không thể để người ngoài xì xào đàm tiếu, thọc ngoáy phẩm giá." Triệu phu nhân nói.
"Lấy đơn giản mà quản lý gia đình cũng không có gì sai nhưng cũng không thể làm mất thể diện." Quý phụ cười nói, sau đó sắc mặt bỗng âm trầm lại: "Tỷ tỷ có phải âm hồn của tiện nhân kia không tiêu tan, sinh ra nghiệt chủng kia, bây giờ nó cũng bắt đầu dám phản lại, nếu sớm biết như thế, lúc đầu tỷ nhẫn tâm hạ thủ một chút, giết chết nghiệt tử kia cho rồi."
"Nếu phản lại cũng chẳng làm nên trò trống gì, ngươi không phải mang Triệu Hàn tới đây sao? Bằng vào thân thủ Triệu Hàn, chẳng lẽ còn không thể khống chế được tiểu nghiệt chủng kia sao?" Triệu phu nhân thản nhiên nói: "Nhưng ta cũng nhìn nhầm, vốn cho là tên nghiệt chướng kia an phận đọc sách đến chết, nhưng không nghĩ tới nó dám rục rịch ngóc đầu dậy. Nhưng đó cũng chẳng phải là đại sự gì, cho dù có ra khỏi Hầu phủ, trốn cũng không thoát lòng bàn tay của ta. Nếu còn trong Hầu phủ thì ta vẫn vướng nhiều điều bất tiện không thể ra tay được. "
"Tử Ngọc, ngươi đi ra chờ Triệu Hàn liên lạc, mang nhất cử nhất động của tiểu nghiệt chướng kia báo lại cho ta biết." Kẻ Triệu phu nhân phân phó dặn dò hóa ra là Tử Ngọc - một trong bốn nha hoàn được phân công hầu hạ và giám thị Hồng Dịch.
"Thân thủ của Triệu Hàn ngang với tử sĩ hộ vệ trong Triệu gia chúng ta, mặc dù không tính là đứng đầu, nhưng cũng là loại khá nổi bật, có hắn theo sát tiểu nghiệt chướng kia thì mọi chuyện vô cùng ổn thỏa." Quý phụ nhân nói "Nghe nói sáng nay, lúc trời còn chưa sáng, nghiệt chướng kia đã thu dọn ra ngoài, cũng thông minh đấy, nhưng có vẻ hơi quá thông minh một chút. "
"Phu nhân, không hay rồi!"
Đúng lúc này, bất chợt Hoàng Ngọc cuống quít chạy vào.
"Chuyện gì mà hét ầm ĩ lên thế, không có quy củ gì cả, đến hình phòng vả mười cái vào miệng." Triệu phu nhân nhướng mày, quát lên.
"Phu nhân tha tội, vừa rồi phủ duẫn Ngọc kinh phủ cùng nha dịch đến đây, nói là Triệu Hàn của Hầu phủ chúng ta, cướp đoạt tài vật của chủ nhân, hành hung đánh người rồi bỏ trốn, bị hộ vệ của Trấn Nam công chúa bắt tại chỗ, bây giờ bị tống vào đại lao, đã định tội rồi, lưu đày ba nghìn dặm ra biên cương."
"Cái gì! Ngươi lặp lại lần nữa!"
Triệu phu nhân bật mạnh dậy.
Hoàng Ngọc nói lại lần nữa.
"Phản rồi, phản rồi, tiểu nghiệt chướng kia, đúng là phản rồi, hắn ở đâu dám lớn gan lớn mật đến như vậy." Quý phụ nhân hét rầm lên: "Tỷ tỷ, ngươi viết một bức thư cho Ngọc kinh phủ, mang Triệu Hàn ra là được. Nhất định là tiểu nghiệt chướng kia hãm hãi hắn, chúng ta sẽ đến lật đơn kiện, hủy bỏ công danh cử nhân của hắn, thu thập hắn dễ như trở bàn tay. "
"Tứ Ngọc, các ngươi đến đại lao xem qua thế nào", rồi quay đầu lại nói:"Muội muội, nơi này là Ngọc kinh, không phải là nam phương. Hơn nữa chuyện này lại dính dáng đến Trấn Nam công chúa, lật án sẽ liên quan đến hai nhà Triệu, Hầu chúng ta, phải đến quan ti, lập tức làm chấn kinh triều đình, thậm chí ảnh hưởng quan hệ ngoại giao giữa Thần Phong quốc và Đại Kiền."
Một lát sau tứ Ngọc quay về bẩm báo: "Triệu Hàn bị giam trong đại lao, gân tay gân chân đều bị cắt đứt, lưỡi cũng bị cắt, chịu nhiều cực hình, nói không lên lời, lúc bọn tiểu tì đến hắn chỉ nhìn nhìn một cái, thần trí mơ hồ, không biết một thứ gì."
"Cái gì?" Triêu phu nhân vừa nghe xong, đập mạnh xuống bàn một cái, toàn bộ thức ăn điểm tâm đều rơi hết xuống đất, nát bấy.
...................................
"Ân chủ, hôm nay tiểu lão nhi mới biết được quan phủ lợi hại như thế nào, một gậy uy lực kia đánh xuống ngay cả tiểu lão nhi cũng không chịu được, huống chi Triệu Hàn kia bị trọng thương, gân tay gân chân bị cắt đứt, lưỡi cũng bị cắt, mất quá nhiêu máu, nếu chịu một trận đòn kia xong ta hoài nghi rằng hắn chưa cần lưu đày ba nghìn dặm thì đã chết trong đại lao rồi."
Ngoại ô Ngọc kinh thành, bên trong một sương phòng thanh tịnh.
Cả dãy Ngọc Long sơn này đều được xem là địa bàn của Ngọc kinh, hàng năm có rất nhiều người đến đây dâng hương, bái thần, du ngoạn, Ngọc kinh cũng xây dựng rất nhiều viện tử cho gia quyến các quan loại thuê để sinh sống, buôn bán.
Hồng Dịch thuê chỗ này cũng chỉ là tạm thời, nơi này phong cảnh sơn thủy hữu tình còn có các đạo sĩ bên trong Ngọc Kinh Quan, cao thủ như mây, có chuyện gì xảy ra thì cũng có chỗ nương tựa.
Trầm Thiết Trụ tay cầm thiết bổng, đứng giữa sân, đang hưng phấn diễn luyện một tư thế, chính là một chiêu thức trong Ngưu Ma Đại Lực quyền.
Người cao mười thước (1 thước = 1/3 mét,10 thước =.....), thân thể cường tráng như trâu, tay cầm thiết bổng, trông chằng khác là đại kim cương lực sĩ.
Còn Tiểu Mục thì đang thu dọn đồ đạc trong phòng.
Trầm Thiên Dương đứng phía sau Hồng Dịch, nhìn Hồng Dịch mang từng chiêu từng thức của Ngưu Ma Đại Lực quyền biểu diễn ra để cho Trầm Thiết Trụ xem.
Một gia đình giản đơn cứ như vậy tạm thời hình thành.