Số lần đọc/download: 3006 / 39
Cập nhật: 2014-12-04 16:38:01 +0700
Chương 112-113: Gửi Lời Cảm Ơn.
- T
hì ra là Huynh đệ Lô gia, thực xin lỗi a..., các huynh đệ nhận được tin trong này có trọng phạm quan trọng của triều đình, chúng ta làm nha dịch cũng rất khó khăn a!
Ngữ khí của Thiết Nha Tư mềm xuống, dù sao cũng là quan sai, sao có thể sợ hãi du côn chứ? Cho dù hôm nay đến không, mặt mũi vẫn phải có, bằng không thì truyền đi quan sợ phỉ, vậy thì không cần lăn lộn nữa rồi.
- Nói như vậy, Thiết Nha Tư ngươi muốn đi vào tra xét sao?
Trong nội tâm của Lô Tuấn rất tức giận, tiểu tử ngươi đã thất bại trong tay chúng ta một lần, tại sao không nhớ hả?
Trong lòng Lô Tuấn căm tức, lời nói cũng cường ngạnh, có thể Lô Tuấn biết rõ người ở bên trong không muốn có người nhìn thấy, vì vậy vội vàng kéo ca ca ra, cười nói.
- Thiết Nha Tư, huynh đệ của ta hôm nay mời một vị khách quý dùng cơm, nếu là hiểu lầm, ta thấy bỏ qua đi, như thế nào?
Thiết Nha Tư trông thấy Lô Nghĩa chịu thua, trong nội tâm vô cùng sảng khoái, nhưng tiểu tử này trước nay được lý không tha người, thầm nghĩ, khách của du côn có gì tốt lành chứ? Người bên trong không dám đi ra, bọn họ đã chịu thua, bên trong thật sự có ẩn tình hay không? Nếu như thật sự bắt được trọng phạm quan trọng của triều đình, dù là Lão Bát Diệp gia cũng không thể nói gì.
- Hiểu lầm? Ngươi nói hiểu lầm là hiểu lầm sao? Giấu diếm như thế, không dám ra gặp người, hẳn là trọng phạm!
Thiết Nha Tư trừng mắt, vung tay lên.
- Xông vào!
- Tiên nhân cái bản bản! Uống rượu cũng không được sống yên ổn.
Trong lòng Diệp Không đang phát hỏa.
Hắn cũng không phải không dám đi ra, mà người bên ngoài quá nhiều, hắn không muốn xuất đầu lộ diện, lần trước mởi chỉ ở bên ngoài Tàng Xuân Lâu, đã làm thanh danh của hắn lan truyền khắp toàn thành, nếu như lại bị người ta trông thấy, vậy lời đồn hắn phong lưu thành tánh sẽ biến thành sự thật.
Bản thân còn phải muốn thế nào đây, sao có thể bị người ta chụp mũ là khách quen của thanh lâu chứ? Diệp Không đương nhiên không muốn, chết cũng không đi ra.
Hắn không đi ra, đương nhiên có người tiến vào, hai tên nha dịch nhanh tay nhanh chân, mang theo cái cùm bằng gỗ có khóa, trong miệng hùng hùng hổ hổ, bước nhanh tiến vào bên trong.
Trong buồng, gian phòng ở ngoài cùng có một cái rèn cửa màu hồng che lại, mảnh vải buông xuống một nửa, bên trong có một nam một nữ đang uống rượu.
Tên nha dịch xông vào, giận dữ, nhấc rèm cừa lên, hùng hổ tiến vào, hai mắt trừng lên, quát:
- Thật lớn...
Hắn vốn định nói "Thật lớn gan chó", nhưng vừa nói được hai chữ, đã thấy rõ người ngồi là ai.
Người này cho hắn ấn tượng quá sâu sắc, bởi vì hắn từng run rẩy quỳ xuống dưới chân người này, ở trước mặt ngàn vạn dân chủng hét lên: "Trảm bọn chúng!"
Sau lần đó, tên nha dịch này suốt đời khó mà quên được, cho nên buổi tối hắn ngủ nằm mơ thấy ác mộng chính là người này, những tên nha dịch khác cũng không khác bao nhiêu, cho nên bọn nha dịch đều phong cho Diệp Không một cái ngoại hiệu: "Ôn thần", ai gây vào là người đó không may.
Giờ phút này đột nhiên vừa thấy ôn thần, toàn thân tên nha dịch như bị đánh một kích vào người, giống như bị điện giật, run lên, những lời sau đó không nói nên lời.
Diệp Không nhìn thấy hắn đứng ngây ngốc ở cửa ra vào, cười mỉa mai, tiếp nhận chén Ngưu nhãn Bạch Ngọc trong tay tiểu Oanh, một ngụm uống cạn, lại đi nhìn nha dịch, phát hiện tiểu tử kia đại não đang hỗn loạn.
- Thật lớn cái gì? Ngươi nói nha? Ngươi tiến vào đây ra vẻ bận rộn thế mà lại không nhúc nhích chơi nghệ thuật không lời à?
Diệp Không không kiên nhẫn mà hỏi thăm.
Tên nha dịch này lập tức tỉnh táo lại, thân thể trước đó còn hùng hổ thì co rút, giống như con rùa đen rút đầu, trên gương mặt xuất hiện nụ cười, nhìn Diệp Không cười, để lộ ra hàm răng màu vàng, quay đầu lại lại xem xét, khá lắm, thằng kia cùng tiến vào nhưng đã biến mất đi đâu rồi.
Mẹ kiếp, không có nghĩa khí, ách... Ta cũng lặn a, trốn tên ôn thần này trước đã, tên nha dịch này quay người muốn chạy trốn, sau lưng lại truyền ra câu hỏi của Diệp Không.
- Này! Ngươi đi ra ngoài không mang lỗ tai à? Hỏi ngươi đấy, thật lớn cái gì?
- Thật lớn...
Tên nha dịch này có đánh chết cũng không dám nói hai chữ "Gan chó", tròng mắt đổi tới đổi lui, có đáp án, cười quyến rũ nói ra:
- Bát thiếu gia, tiểu nhân muốn nói, một con ruồi thật lớn.
Tiểu Oanh cô nương nghe xong không vui, nói ra:
- Tuy Tàng Xuân Lâu của ta không phải tiệm cơm, nhưng cũng chú ý tới an toàn vệ sinh, đồ ăn sạch sẽ, làm sao có ruồi chứ?
- Chắc là ta nhìn lầm, tám phần là con muỗi...
Nha dịch cười nhưng trên mặt giống như bị rút gân.
Có thể Tiểu Oanh vẫn thấy không vui, nói ra:
- Tuy Tàng Xuân Lâu chúng ta không phải khách sạn, nhưng cũng chú ý an toàn vệ sinh, trừ độc diệt muỗi, làm sao có con muỗi chứ?
- Chắc là con rệp...
- Tuy Tàng Xuân Lâu chúng ta không phải...
- Phốc thông!
Nha dịch đúng là không chịu nổi, thoáng một phát quỳ xuống, dập đầu cuống quít nói ra.
- Tiểu nhân nói mình chính là con rệp, Bát thiếu gia, tiểu nhân không biết ngài ở đây, mạo phạm đại giá, xin ngài phóng cho tiểu nhân một con đường sống...
- Khanh khách, tự ngươi nói chính mình là con rệp, ha ha ha.
Tiểu Oanh trông thấy nha dịch trước ngạo mạn sau cung kính, nhịn không được cười lên.
Diệp Không cũng không muốn so đo với tiểu nhân vật như hắn, khoát tay nói:
- Vậy ngươi đi gọi con rệp đó tới đây cho ta.
Thiết Nha Tư ở bên ngoài giống như kiến bò trong chảo nóng, hắn đã được báo cáo, nhưng hắn không cách nào nghĩ tới, lại chính là tiểu tử ôn thần Diệp gia ở bên trong, đúng là sợ cái gì gặp ngay cái đó.
Thiết Nha Tư lại nghĩ tới, tên ôn thần Diệp gia này đang cố ý ở trong đó uống rượu, chẳng lẽ có người đang muốn hại mình?
Bất kể như thế nào, Thiết Nha Tư đã sợ hãi, hắn có ý định thu đội, tuy làm như thế có chút mất mặt, ánh mắt Phong Tứ Nương khiêu khích mỉa mai nhìn đám người, nhưng hắn không quản được, bên trong chính là ôn thần, hắn thật sự không thể trêu vào, hắn muốn trốn cho sớm.
Nhưng ai biết tên nha dịch đi vào trước đó đi tới nói thầm vào lỗ tai của hắn, Diệp ôn thần bảo hắn đi vào, không có biện pháp, sợ gặp cũng phải gặp nha, kiên trì đi vào.
Kỳ thật Diệp Không bảo hắn đi vào, chính là cho để cho tiểu Oanh cô nương nhìn thấy, muốn gõ hắn một cái, làm cho hắn không được quấy rối Tàng Xuân Lâu nữa.
Thiết Nha Tư nào dám nói nhảm, không dám thở mạnh đi ra ngoài, không đợi Diệp Không nói xong, hắn đi ra ngoài, cái ót đổ mồ hôi lạnh, trong nội tâm thở dài.
- Khá tốt, hôm nay ôn thần không có nổi bão, đúng là ông trời phù hộ a.
Thiết Nha Tư cũng không để ý ánh mắt mọi người, hoàn toàn bất đồng với lúc hắn hung hăng càn quấy đi vào, nhẹ nhàng khoát tay chặn lại, hữu khí vô lực nói ra.
- Một hồi hiểu lầm, quay trở lại phủ nha.
Tiền Lão Tài đang ngắm nhìn người đẹp nên tâm tình vô cùng khoan khoái dễ chịu, bỗng nhiên nghe Thiết Nha Tư lên tiếng, mở miệng nói:
- Thiết đại nhân, ta rõ ràng trông thấy ở bên trong có tội phạm truy nã quan trọng của triều đình, tại sao lại là hiểu lầm chứ?
Thiết Nha Tư đang tức giận không có chỗ phát tiết, thấy Tiền Lão Tài đưa thân tới, càng làm cho hắn lửa giận ngút trời, mắng một tiếng.
- Lão súc sinh, lại dám ám toán ta!
- Không có nha, ôi!
Tiền Lão Tài còn chưa suy nghĩ cẩn thận là có chuyện gì, đã bị một cước của Thiết Nha Tư đạp lăn xuống lầu, từ trên cầu thang lăn xuống mặt đất dưới đại sảnh, vẫn hô hào.
- Thiết đại nhân, ta không có nha!
Thiết Nha Tư căn bản không thèm nghe, mang theo bọn nha dịch xuống lầu, bước qua, đi ra cửa.
Ngay cả tên cháu trai của Tiền Lão Tài cũng không thèm để ý tới hắn, bảo lão tử đi gây với ôn thần? Mẹ kiếp, bị ngươi hại khổ.
- Bát thiếu gia, có phải là ngài đã nghe được tiếng gió hay không, sớm biết Thiết Nha Tư dẫn người tới?
- Không có nha, từ trưa tới giờ ta đều ở đây cùng với các ngươi, các ngươi trông thấy có người tới báo tin cho ta hay sao?
Huynh đệ Lô gia lúc này mới hiểu được, thì ra Bát thiếu gia một mực không đi nghỉ ngơi, thì ra đang chờ Thiết Nha Tư tới a.
Kỳ thật Diệp Không cũng là trời xui đất khiến, hắn nói như thế, chính là muốn chờ Hoàng Tuyền lão tổ tỉnh lại, hắn nào biết được cuối cùng dẫn Thiết Nha Tư tới chứ?
Diệp Không có suy nghĩ thế nào, làm sao người khác biết được chứ, Huynh đệ Lô gia nhìn hắn, trong mắt khâm phục và kính sợ lại nhiều hơn mấy phần.
- Bát thiếu gia quả nhiên thần cơ diệu toán, hôm nay Lô Tuấn ta rất khâm phục.
Tuy Diệp Không không thừa nhận, nhưng ánh mắt của hắn tràn đầy ngưỡng mộ.
- Phục phục!
Lô Nghĩa cũng vội vàng gật đầu.
Tiểu Oanh cô nương ở bên cạnh trong ánh mắt lập lòe, nghĩ thầm, Bát thiếu gia này quả nhiên lợi hại, chẳng những thân thế kinh người, lại uy vũ bất phàm, nhưng không ngờ còn thần cơ diệu toán! Nếu để cho Bát thiếu gia nhận màn với mình, đó là vinh quang to lớn, nếu như có thể đem lần thứ nhất giao cho Bát thiếu gia, là hạnh phúc cỡ nào chứ.
Mỹ nữ nhìn si mê, đó cũng là mỹ nữ, cũng rất đẹp, đem thân thể mềm mại co sát vào người Diệp Không, tâm thần Diệp Không khó chịu, hắn cho tới bây giờ cũng chưa giao lần đầu tiên của mình cho ai, lập tức cũng cho Huynh đệ Lô gia lui ra, chuẩn bị bàn chuyện trên giường với tiểu Oanh cô nương này.
- Chúng ta đây cáo lui.
Huynh đệ Lô gia đều mang theo bên mình một nữ tử, tất cả tìm gian phòng, tất cả tầm hoan.
- Vậy thì nô gia sẽ hầu hạ Bát thiếu gia... Nghỉ ngơi a.
Tiểu Oanh cô nương tuy trưởng thành trong Tàng Xuân Lâu, mưa dầm thấm đất, có chút chuyện đã sớm hiểu, cho nên hôm nay chuẩn bị giao ra lần đầu tiên, cúi đầu, vẫn cảm thấy vài phần thẹn thùng.
Diệp Không vốn cũng không phải gia hỏa thủ thân như ngọc, lại đi gọi Hoàng Tuyền lão tổ, phát hiện lão tiểu tử vẫn đang ngủ say không tỉnh, hắn cũng lười gọi, trực tiếp đi theo tiểu Oanh cô nương ngồi ven giường.
Hắc hắc, đến Thương Nam đại lục lâu như vậy, rốt cục cũng sắp được nếm tư vị của nữ nhân, Diệp Không phát hiện mình thậm chí có chút hồi hộp, mà tiểu Oanh cô nương càng không chịu nổi, chỉ si ngốc nhìn Diệp Không, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ.
- Soạt soạt soạt.
Đúng lúc này, không ngờ ở cửa có tiếng đập cửa.
- Tiên nhân cái bản bản, đây là ai thế!
Diệp Không tức giận, lão tử khó được một lần đi dạo thanh lâu, tại sao lại gặp nhiều chuyện thế này?
- Bát thiếu gia, làm việc tốt thường gian nan nha, ha ha.
Tiểu Oanh che miệng cười gian, Bát thiếu gia cũng là một tục nhân, bên giường cũng không thể chờ đợi được a.
- Lần này ta thấy kẻ này ngứa da!
Diệp Không nổi giận đùng đùng, đi ra mở cửa.
Cửa vừa mở ra, chỉ thấy bà chủ thiên kiều bá mị dẫn theo một đám đại tiểu cô nương đứng ở ngoài cửa.
Một màn vừa rồi các cô nương ở Tàng Xuân Lâu đều nhìn thấy, tuy Diệp Không không lộ diện, nhưng khi nhìn lấy Thiết Nha Tư xám xịt rời đi, đoán chừng cũng đoán được, Bát thiếu gia Diệp gia ở ngay bên cạnh.
Các cô nương vừa vặn sinh ý tứ đi quấy rầy, vì vậy tụ một chỗ, đều nói muốn cảm tạ Bát thiếu gia chủ trì công đạo cho bọn họ.
Kỳ thật Phong Tứ Nương biết rõ những cô nương này đang tồn tại tâm tư muốn cùng với Bát thiếu gia, nếu không phải biết rõ Bát thiếu gia chướng mắt bác gái như mình, nàng cũng nhịn không được mà đi hầu hạ giấc ngủ cho Bát thiếu gia, vì vậy liền dẫn mười mấy đại tiểu cô nương đi tới.
- Ta tạ ơn Bát thiếu gia chủ trì công đạo!
Một đám mỹ nữ dưới sự dẫn dắt của Phong Tứ Nương, ngay ngắn hành lễ, dịu dàng khẽ chào, nhưng âm thanh không lớn, hơn nữa cô nương phong thái yểu điệu, người nào nhìn thấy tâm tình cũng khoan khoái dễ chịu.
Thò tay không đánh mặt người đang cười, huống chi là mỹ nhân tới tạ ơn, Diệp Không cũng không thể tức giận được, cười nói.
- Vậy thì vào phòng đi.
- Bát thiếu gia, lần này ta sáng tác một bài thơ, muốn mời ngài chỉ điểm cho ta một hai.
- Bát thiếu gia, ta mới luyện tập khúc nhạc mới, để ta khảy đàn cho ngài nghe.
- Bát thiếu gia, ta...
Trong lúc nhất thời, sắc màu rực rỡ, huỳnh ca yến vũ, rất náo nhiệt. Các cô nương đều xuất bản lĩnh dưới đáy hòm, dồn hết sức mà làm, muôn hoa đua thắm khoe hồng, chỉ mong được Bát thiếu gia sủng hạnh một lần.
Nhưng mà, có tài nghệ dù sao cũng là số ít, đại đa số cô nương là không có tài nghệ, hoặc là tài nghệ không thuộc sở trường, có thể các nàng cũng có biện pháp, nữ tử phong trần nha, mặt khác đều là giả, vốn lớn nhất chính là khuôn mặt và dáng người.
- Bát thiếu gia, người xem áo của nô gia có chặt quá hay không.
Một đại cô nương đang đưa xôi thịt của mình tới trước mặt của Diệp Không.
- Bát thiếu gia, người xem ta cái trâm cài tóc và váy của ta có phải ngắn quá hay không...
Lại một cô nương vén váy của mình lên, làm cho Diệp Không nhìn thấy cái đùi tròn vo.
Những cô nướng khác cũng gấp lên, dứt khoát đột phá yên lặng, trong miệng kêu lên.
- Ai nha, chân ta sao thấy tê rần thế này ...
Sau đó té về phía Diệp Không.
Một cô nương ở bên cạnh cũng không cam chịu yếu thế, ngươi tê rần ta cũng biết tê rần.
- Ai nha, chân ta tê rần, Bát thiếu gia mau đỡ ta.
Thậm chí, kêu "Tê tê", nói ngược lại gục, Diệp Không vội vàng đỡ lấy, cười khổ nói ra.
- Tỷ tỷ, ngươi lại tê rần cái gì thế.
- Ta... Ngón tay của ta tê rần...
Mọi người té xỉu.
- Ngón tay của ngươi tê rần thì thân thể của ngươi té làm gì?
Diệp Không cũng không phải là người câu nệ, cho nên gương mặt cười cười, hắn ai đến cũng không cự tuyệt, ai té xuống, hắn đón lấy, sau đó ôm, hắn vuốt ve, về phần thi từ ca phú, hắn cũng mượn tri thức ở địa cầu mà đáp lại.
Những cô gái này đều là những cô nương có phong vận mê người mà Phong Tứ Nương lựa chọn ra, nếu không phải nam nhân vung tiền như rác thì không cách nào gặp được, hôm nay lại ngay ngắn tụ tập trước mặt Diệp Không, tranh nhau khoe sắc.
- Bát thiếu gia, ta thế nào?
Âm thanh của một cô nương vang lên.
Diệp Không cũng đã minh bạch, trách không được nàng nói tay tê rần đấy, thì ra ý của nàng là, tay nàng chỉ có thể mang tới tê rần và cảm giác thoải mái cho nam nhân mà thôi.
Cuồng Đồ Tu Tiên
-- o --