When they asked me what I loved most about life, I smiled and said you.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Sài Kê Đản
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ngân Phan
Upload bìa: Ngân Phan
Số chương: 81 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2021-01-09 16:33:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 68: Hàn Đại Nhân Tài Giỏi
àn Đông vẫn bí mật ký tên cho Vương Trung Đỉnh.
Nhưng cái này cũng không gây trở ngại gì cho kế hoạch của hắn, nếu như nói trước kia cứ đối nghịch với Vương Trung đỉnh là bới lông tìm vết, vậy thì hiện tại chính là trả thù trắng trợn.
Mẹ nó! Ngay cả một bộ vật dụng trong phòng cũng tiếc của, không đổi cho hắn!
Ông đây không thèm trông cậy vào mấy người nữa, tự mình ra tay, cơm no áo ấm!
Hàn Đông bình thường thích kiếm mấy thứ đồng nát hay phế phẩm gì đó mang về ký túc xá, hôm nay lại khiêng về một thân cây, Trương Tinh Hồ vừa ra khỏi cửa liền thấy thế trận của Hàn Đông trong nháy mắt sợ vãi tè rồi.
“Quỷ thần ơi, sao cậu tha cái này vào thang máy được hay vậy?”
Hàn Đông ra vẻ đàn ông trả về một câu: “Không có đi thang máy, đi thang bộ.”
Trương Tinh Hồ thổn thức không thôi: “Cậu cũng đam mê thật, nhạc cụ lần này chắc to lắm ha? Cho voi thổi hả?”
“Có cậu mới đi lấy cái này làm nhạc cụ ấy! Tôi lấy để làm giường.”
Tự mình cưa gỗ đóng giường, công trình này to cỡ nào nha? Trương Tinh Hồ càng ngày càng bội phục lòng dạ thảnh thơi của Hàn Đông.
“Sao cậu không mua?”
“Không có tiền.”
“Sao không nói sớm! Tôi cho cậu mượn.” Trương Tinh Hồ vẻ mặt rộng rãi.
Không ngờ Hàn Đông vung tay lên, lạnh giọng từ chối: “Nhớ kỹ, tôi đây sẽ không mượn một phân tiền!”
Tại trường quay phim, Lý Thượng lại bị đạo diễn quở trách trước mặt mọi người.
“Vẻ mặt của cậu vẫn chưa đủ biểu cảm, tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần? Diễn phim chính là diễn một cách ‘tinh vi’, xử lý những khâu biểu cảm nhỏ không tốt thì là sao bày ra cảm xúc chân thật được? Cậu luôn cho tôi một cảm giác tàm tạm, vẫn cứ thiếu một chút mà mãi không đạt tới nổi…”
Người đại diện đi qua: “Đạo diễn, để cho cậu ấy nghỉ ngơi một chút đi, tôi thấy ông cũng mệt rồi.”
Đạo diễn không kiên nhẫn khoát tay: “Được rồi, ngày hôm nay tới đây thôi.”
Trợ lý của Lý Thượng đang ở cách đó không xa gọi điện thoại nấu cháo, bị người đại diện bắt gặp liền cất giọng nạt nộ.
“Tán dóc cái gì đấy? Mang khăn mặt qua đây nhanh coi, một chút năng lực làm việc cũng không có.”
Thật ra tính tình Lý Thượng rất tốt, còn chọc trợ lý: “Tán gẫu cái gì đấy? Cười hớn hở như vậy.”
“Tán gẫu với vị Thầy Pháp của công ty ấy mà, nghe nói rất linh, có nhiều người tìm hắn xem bói lắm.”
Nghe thấy mấy chữ Thầy Pháp, Lý Thượng hơi khẩn trương một chút, nhưng không dám trực tiếp hỏi là ai, chỉ thử hỏi dò: “Không phải Vương tổng rất ghét mê tín sao?”
“Cho nên mới nói người này rất linh nha! Ngay cả Vương tổng cũng không đuổi hắn đi, ha ha ha…”
Trở lại khách sạn, không lâu sau, người đại diện đi qua phòng Lý Thượng.
“Tôi tra rồi, tên là Hàn Đông.”
Nghe thấy cái tên này, Lý Thượng không biết sao lại nở nụ cười, tâm tình phức tạp khó có thể hình dung.
Người nên đến cũng sẽ đến thôi…
“Có điều tôi xem danh sách ký hợp đồng với các nghệ sĩ mới, bên trong lại không có hắn. Hắn đã đợi ở công ty hơn nửa tháng, đổi hai người đại diện, cuối cùng không quan tâm nữa, sống chết mặc bay rồi. Dựa vào độ lăng xê nhiệt tình của công ty trong khoảng thời gian này với cậu, chứng tỏ Vương tổng căn bản không xem hắn là nhân vật to tát gì, hắn đi hay ở vẫn còn là một vấn đề.” Người đại diện phân tích.
Lý Thượng cũng rất bình tĩnh, hắn nhớ tới Lương Cảnh đã từng đề cập đến ‘năm điều cấm’ của Vương Trung Đỉnh, nhịn không được cảm khái nói: “Dựa theo tính cách của Vương tổng, có thể để Hàn Đông đợi lâu như vậy đã là kỳ tích.”
“Nhưng cậu cũng phải nghĩ ngược lại, đống nhân cách hỏng bét của hắn cũng là điểm trí mạng hạn chế sự phát triển của hắn. Vương tổng là người như thế nào? Trong mắt anh ta không chứa nổi một hạt sạn. Ngẫm lại người bạn cùng phòng đó của cậu xem, có tư chất nào xuất chúng hơn người không? Hơn nữa cậu đừng quên, thứ hắn có cậu có, thứ hắn không có cậu cũng có.”
Lý Thượng trầm mặc không nói gì.
Người đại diện vỗ vai Lý Thượng nói: “Đừng nghĩ nữa, hai người vốn dĩ không cùng một đẳng cấp, cậu cứ băn khoăn như vậy ngoại trừ tự hạ thấp giá trị bản thân thì có còn lợi ích gì không?”
Ở phía Đông tòa cao ốc tổng bộ Trung Đỉnh có một khu đất riêng được xây thành ‘trang viên tư gia’, Hạ Hoằng Uy mỗi khi rãnh rỗi là tới đây cho cá ăn, thân cao mét chín đứng thẳng tắp trên cây cầu nhỏ làm bạn với ao hồ, mộc đình, thiên nga… Cảnh tượng rất đẹp mắt.
“Cây đậu đỏ chuyển về từ Mĩ còn sống không?” Hạ Hoằng Uy thuận miệng hỏi.
Nói đến cái cây này Vương Trung Đỉnh rất có cảm giác thành tựu: “Lúc mới chuyển về suýt tý thì chết, tôi phải mời chuyên gia trong nước mấy lần, giằng co hơn hai tháng, cuối cùng cũng coi như sống ổn.”
“Cậu cũng thật có tâm, nếu là tôi thì đã sớm vứt qua một bên mặc kệ.”
“Ừ, tâm tư của cậu phải tiêu hao lên đống tiền vốn bị lỗ cả rồi.”
Hạ Hoằng Uy liếc Vương Trung Đỉnh một cái: “Có tin tôi chặt cây của cậu không?”
“Cậu dám bẻ một cành, tôi liền bẻ một cánh tay của cậu.”
Hạ Hoằng Uy chớp mắt, thảy hết thức ăn cho cá cầm trong tay xuống ao, hừ lạnh nói: “Vậy tôi phải chặt hai cành cho đều mới được.”
Hai người vừa nói vừa cười đi qua phía mảnh rừng nhỏ, trừ bỏ cây đậu đỏ, ở ngoài còn có một số loại cây khác. Nhưng những loại cây này đều có người cố định ngày đến chăm sóc, chỉ có cây đậu đỏ kia là Vương Trung Đỉnh đích thân bảo dưỡng.
“Cây kia hơn 300 tuổi rồi chứ?” Hạ Hoằng Uy lại hỏi.
Vương Trung Đỉnh nói: “Gần 600 tuổi rồi.”
“Già vậy sao? Thực nhìn không ra.”
“Đậu đỏ mọc hoang sẽ sinh trưởng chậm, mười năm cũng không cao bằng một ngón tay.”
“Nếu theo như cậu nói, cái cây kia cũng đáng không ít tiền nhỉ?”
“Lúc tìm mua là 37 vạn đô, bây giờ cho tôi 370 vạn tôi cũng không bán.”
Nói xong hai người đã đi tới trước một hàng rào bảo hộ chặt chẽ, mở cửa sắt, hai người nhất thời ngẩn, một thân cây trụi lủi xuất hiện trong tầm mắt…
Phong Mang Phong Mang - Sài Kê Đản Phong Mang