Số lần đọc/download: 2349 / 2
Cập nhật: 2018-07-01 21:05:01 +0700
Chương 16.2
N
àng nuốt xuống. “Mặc dù vậy—”
“Im lặng nào.” Chàng chèn chân mình vào giữa nàng và cọ xát.
Bắp đùi chàng mơn trớn chỗ đó của nàng, và nàng nhắm mắt lại. “Mmm.”
“Phân bón là chìa khóa cho đất trồng tốt. Một số người gợi ý là nên chôn xương gia súc, nhưng họ là những người dị giáo chỉ thích hợp trồng củ.” Bàn tay chàng mân mê bụng nàng và xuống dưới. “Phân bón phải được cho vào lúc mùa thu và duy trì đến sau mùa đông. Nếu cho vào muộn sẽ khiến cây trồng bị huỷ hoại”.
“T-thật ư?” Tất cả sự chú ý của nàng đều dồn vào bàn tay.
Chàng dùng một ngón tay luồn vào giữa các nếp gấp của cái khe giữa hai chân nàng và cái gò nhô lên đó, châm chọc gần như chọc ghẹo nàng. Chàng ve vuốt những lọn loăn xoăn và những nếp gấp ẩn hiện của nàng, chàng do dự. Nàng vặn nẹo người với sự thiếu kiên nhẫn. Nàng có thể cảm thấy người mình nóng lên, sự ẩm ướt tăng lên trong sự mong đợi những gì chàng sẽ làm gì tiếp theo.
“Anh nhận thấy là em đã hiểu được tầm quan trọng của việc có một loại phân bón tốt. Bây giờ thì, hãy nghĩ đến sự phấn khích của em”−bàn tay chàng di chuyển nhanh xuống dưới và tách mở cánh cửa đang được ẩn dấu của nàng—“khi anh nói đến loại phân tổng hợp.”
“Ôi.” Chàng luồn đâm một ngón tay vào bên trong nàng.
“Ôi …vâng.” Nàng nhận thấy là chàng gật gù hài lòng với sự hưởng ứng của nàng ngay phía sau nhưng nàng khó mà tập trung để ý đến được.” Chàng đã có được kiến thức tạo nên một người trồng hoa hồng hoàn hảo.”
Nàng cố khép lại bắp đùi chỗ tay chàng, nhưng chân chàng đã ngăn nàng lại. “Simon…”
Chàng rút ngón tay ra và rồi lại đâm vào trong nàng lần nữa. Nàng bất lực với những cảm xúc bị ghìm nén.
“Phân bón tổng hợp, theo Ngài Lazarus Lillipin, nên bao gồm một phần của phân động vật, ba phần rơm và hai phần từ rau củ bị thải ra.”
Một ngón tay của chàng đã tìm thấy được điểm nhạy cản nhất trong cơ thể nàng và đã mân mê nó và nàng đã không thể kìm được tiếng rên rỉ. Nó có vẻ gần như là sự suy đồi với những gì thể hiện chàng là một người đàn ông sinh ra là để mang lại niềm hoan lạc cho nàng.
“Những thứ này,” chàng vẫn còn cất tiếng đều đều phía sau nàng, “được xếp thành một đống cho đến khi nó cao bằng một người lùn. Lillipin đã không đề cập đến độ to và khoảng rộng mà cái đống nên có, theo anh đó là thiếu sót rất nghiêm trọng, đây là một kinh nghiệm mà anh học hỏi được”.
“Simon.”
“Gì vậy em yêu?” Chàng dung ngón tay khều nhẹ nhưng hiển nhiên là không đủ mạnh.
Nàng cố uốn cong người theo tay chàng nhưng chàng vẫn giam giữ chặt nàng giữa hai chân chàng. Nàng cố nuốt xuống làm thông họng, nhưng giọng nàng vẫn phát ra tiếng khàn khàn. “Em không muốn nói thêm một chút nào về hoa hông nữa”
Chàng khẽ chép miệng phía sau nàng, mặc cho hơi thở của chàng cũng đã trở nên nặng nề hơn. “Nó có thể là chủ đề buồn tẻ, anh phải thừa nhận như vậy, nhưng em là một học trò giỏi. Anh nghĩ em xứng đáng có một phần thưởng.”
“Một phần thưởng?” Nàng sẽ mỉm cười nếu nàng có thể. Đó là điều mà chàng nhận thấy ư? Chàng ngốc. Một luồng cảm xúc ấm áp và những tình cảm dịu dàng bất ngờ ập vào và len lỏi bên trong nàng khiến nàng muốn ôm, và hôn chàng.
Nhưng, chàng đã nâng cả hai chân nàng lên cao qua cả vai chàng.“Một phần thưởng chỉ dành cho những người con gái giỏi nhất. Những người lắng nghe từ chuyên gia làm vườn và cũng hiểu biết nhiều về hoa hồng như họ.”
Chàng đã ở lối vào của nàng. Chàng tách chúng ra bằng những ngón tay của mình và đẩy nhấp vào một ít. Nàng thở gấp và đáng ra đã tránh được nếu chàng để cho nàng làm vậy. Nàng đã quên là chàng to như thế nào— Chàng lại đẩy vào lần nữa. Từ góc độ này, nàng có thế cảm nhận được từng inch, mở rộng, xâm chiếm nàng.
“Chỉ dành cho người giỏi nhất?” Nàng khó có thể nhận ra giọng mình lúc này; nó thấp đến mức nàng tưởng như nghe thấy tiếng rên của con mèo nhỏ
“Ư, đúng.” Chồng nàng thở hổn hển phía sau nàng.
“Và em là người giỏi nhất?”
“Chúa ơi, ừm.”
“Sau đó thì sao, Simon?” nàng hỏi. Một cảm giác quyền lực nguyên thuỷ tràn vào cơ thể nàng.
“Hmm?”
“Em xứng đáng hơn nữa. Em muốn nhiều hơn nữa. Em muốn mọi thứ và tất cả của anh.” Và nàng đã có. Nàng muốn cả người đàn ông và tâm trí, cơ thể chàng và linh hồn chàng, và nàng bị sốc trước sự tham lam của chính mình.
“Ôi, chúa ơi,” chàng rên lên, và đẩy hết chiều dài của mình vào trong nàng.
Nàng rên rỉ và cố gắng khép chân lại. Nàng cảm thấy có đủ của chàng. Chàng giữ cho chân nàng mở rộng ra dành riêng cho chàng, ngón tay thông minh của chàng đã lại tìm thấy vị trí này của nàng một lần nữa, và chàng bắt đầu đẩy mạnh. Ôi, tuyệt. Nàng muốn chàng cứ như thế này mãi mãi, da thịt của chàng hợp nhất gắn kết với nàng, sự chú ý của chàng hoàn toàn tập trung vào nàng. Không có những xung đột có thể gây ra rắc rối ở đây khi họ đã cùng nhau như thế này. Cô cong người đầu lại, theo cách riêng của mình, bên dưới chàng và tìm thấy miệng của chàng. Chàng hôn nàng một nụ hôn sâu trong khi chàng vẫn tiếp tục lực đẩy vào và ra, để cho khối da thịt của mình cọ xát và xâm lược nàng. Một tiếng rên dâng lên muốn bật ra khỏi cổ họng của chàng nhưng chàng cố nuốt nó. Ông gây sức ép lên nàng nhẹ nhàng từ trên cao điểm dễ bị tổn thương đó. Và khiến nàng tan vỡ, vật nam tính của chàng kéo vào và ra bên trong nàng, trong khi tất cả các giác quan của nàng căng ra, nàng thở gấp, ngắt quãng.
Đột nhiên chàng lui ra. Lật ngược nàng lại, để hông và bụng tiếp xúc với nàng, nâng hông nàng lên một ít, và đâm vào thêm lần nữa. Chúa ơi. Nàng gần như ngừng lại mọi cảm xúc bụng nàng dường như hóp lại thành một mặt phẳng, và nàng có thể cảm nhận từng inch của chàng. Vị trí này cảm giác như nguyên thủy và cùng với sự thả lỏng của nàng, nó gần như lấn át cảm xúc của nàng. “Lucy,” chàng rên rỉ phía trên nàng. Chàng từ từ lùi ra cho đến khỉ chỉ phần đầu của chàng ở cửa mình nàng, to và cứng. Và lại mạnh mẽ đâm vào. “Lucy đáng yêu của ta.” Chàng thở hổn hển bên tai nàng và rồi răng chàng cọ xát dái tai nàng. “Ta yêu nàng,” chàng thì thầm. “Đừng bao giờ xa ta.”
Tim nàng rung lên. Chàng vây lấy nàng. Trọng lượng của chàng đè lên lưng nàng, mùi hương của chàng xâm lấy các giác quan của nàng cũng như da thịt chàng xâm chiếm da thịt nàng. Đây là sự thống trị, thuần khiết và giản đơn, và nàng thấy nó khiêu gợi không thể chịu được. Một đợt sóng thỏa mãn lại dấy lên trong nàng. Ôi, hãy để giây phút này cứ tiếp tục. Để cho chúng ta mãi mãi bên nhau. Nàng bật khóc, sự khoái cảm của cảm xúc, của cơ thể trộn lẫn và làm mê muội cảm giác khủng khiếp về sự mất mát sắp xảy đến khiến nàng không thể kiểm soát.
“Lucy, anh.. “Chàng lại đẩy vào một đoạn nữa. Nhanh hơn. Chàng đã vay mượn những cảm xúc của nàng và đập lại chúng vào cơ thể dễ bị tổn thương của nàng, và nàng cảm nhận thấy những giọt mồ hôi đang nhỏ xuống cơ thể nàng. “Lucy!”
Chàng gằn và run lên, và nàng cảm thấy dòng ấm áp lan tỏa trong người và nàng không thể phân biệt được—đâu là giới hạn của nàng với hạt giống của chàng đang gieo trồng trong nàng.