Having your book turned into a movie is like seeing your oxen turned into bouillon cubes.

John LeCarre

 
 
 
 
 
Tác giả: Canh Tân
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 220 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 776 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 02:23:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 70-73
hương 70: Đạo tặc Cự Dã Trạch
Cây cung của Quán Anh vô cùng đẹp, dùng gỗ có tính dẻo lạ thường, phối hợp với sừng ngưu và mủ cao su kết thành. Trên vành cung còn có một thành đồng xanh tương hỗ.
Vậy cũng có thể dùng độ mạnh yếu của vành cung để làm tăng thêm tính dẻo và tính rắn chắc của cung.
Dây cung chỉ dùng gân nai đặc sản Kinh Châu cỡ bằng ngón cái chế tạo thành, bởi nó có tính năng rất tốt.
Cung dài tám thước, nặng hơn mười thạch lực đạo, theo hậu thế tính đoán khoảng chừng hơn nghìn cân, có thể nói là lực đạo kinh người.
Điển hình là Cố Hàn Cung, hơn nữa lại là người có danh tiếng chế tạo mà thành.
Lưu Khám kéo căng một chút, mặc dù có phần gắng sức, nhưng nếu như kéo căng hết lực dây cung cũng không có gì trắc trở. Thế nhưng bởi cây cung này, hiển nhiên Lưu Khám kính nể Quán Anh thêm vài phần. Khí lực người này thực sự không nhỏ … Chỉ là cây cung này đích xác không tồi.
Cái này gọi là Yến Giáp Hàn Cung Sính Đô Kiếm,. là vũ khí đại diện cho ba quốc gia.
Chỉ có điều, Sính Đố Kiếm mặc dù tốt, nhưng chung quy rất khó cầu. Mười năm chưa hẳn có thể gặp một kiếm, về phần ngươi có thể lưu bảo kiếm hay không, càng là chuyện trăm năm khó ngộ. Mà nếu như so sánh, số lượng kiếm tại Tần Quốc tuyệt đối không nhiều hơn Sở Quốc, thế nhưng chất lượng hơn rất nhiều.
Đây cũng là điểm chênh lệch lớn nhất giữa hai nước.
Người Tần cầu chính là tác dụng thực, còn người Sở coi trọng hơn bề ngoài hơn.
- Ngươi đừng nhìn ta, đây là cây Đại Hoàng Cung cha ta trước kia tình cờ đạt được từ chiến trường, phối hợp với Bạch Vũ Tiễn có thể bắn xa tới bốn trăm bước. Ta hiện tại cũng chỉ có thể bắn ba tiễn liên hồi, sau khi bắn xong ba tiễn, muốn kéo cung nữa cũng lực bất tòng tâm.
- Vì vậy lúc này mang cây cung này ra, chỉ là ta muốn thử một chút mà thôi.
Bình thường ta chỉ dùng Hắc Tang Cung Lục Thạch, vả lại loại Đại Hoàng Cung này muốn cưỡi ngựa giương cung là điều không thể.
Nói cách khách, đây là chiến cung đánh bộ? Đây là lần đầu tiên Lưu Khám nhìn cung tiễn tinh mỹ và uy lực lớn như vậy, trong lòng hắn không khỏi mừng thầm.
Quán Anh cười nói:
- Nếu như ngươi thích, ta tặng nó cho ngươi. Loại thần cung này ở bên người ta thực sự rất lãng phí … Chỉ là, ngươi nếu muốn sử dụng nó, đầu tiên cần phải luyện tập thuật bắn cung. Nếu như trình độ không thiện xạ, đó chính là phá hư nó.
Khuôn mặt Lưu Khám không khỏi ửng đỏ.
- Quán Anh, có thể dạy ta bắn tiễn hay không?
- Cái này có gì khó khăn? Nếu như ngươi muốn học, ta hiện tại có thể dạy ngươi. Chỉ có điều, ngươi phải dạy ta bộ quyền cước gì đó.
- Được! Lưu Khám vươn tay, cùng Quán Anh vỗ tay tán thành.
Hai người nhìn nhau bỗng dưng nở nụ cười. Về phần ân oán trước kia, cũng theo tiếng cười này thoáng chốc tiêu tan thành mây khói vô tung vô ảnh.
Trình Mạc bên cạnh đang cầm mộc giản nghiên cứu Thể chữ Lệ, đột nhiên ngẩng đầu lên nhếch lên tia tươi cười.
Cuộc hành trình đơn điệu tẻ nhạt, thoáng chốc tựa hồ trở nên muôn màu muôn vẻ.
Quán Anh dạy Lưu Khám cưỡi ngựa, hoặc là dạy hắn đánh xe.
Thời gian buổi tối nghỉ ngơi, hai người luận bàn võ nghệ, tu luyện tài bắn cung.
Thời gian buồn chán, Lưu Khám còn có thể cùng Trình Mạc thảo luận về chuyện Thể chữ Lệ … Đối với Trình Mạc mà nói, ra bên ngoài một chút, đều có thể khiến lão mở rộng tầm mắt. Lưu Khám đôi khi có suy nghĩ, muốn sáng tạo một loại tự thể, nhưng việc này thực sự không phải chuyện dễ dàng.
Chỉ nhìn mái tóc bạc trên đầu Trình Mạc kia liền có thể biết, lão đã tiêu hao bao nhiêu tâm trí rồi.
Thoáng chốc ba người đã qua Huyện Trương, bước đi về phía Cự Dã Trạch.
Cự Dã Trạch là một hồ nước lớn nằm ở hạ lưu sông Hoàng Hà. Thời kỳ viễn cổ, nơi này là Duyện Châu Lỗ Tây Nam, cũng là trung tâm Lỗ dân hoạt động. Bởi vì phù sa bồi đắp tại vùng núi phía Tây Nam và đồng bằng Tề Quốc tự nhiên hình thành một mảnh thổ địa. Người Lỗ tây ra Đàn Sơn thấy đồng ruộng kéo dài liên miên không dứt, vì vậy cao hứng gọi đây là Đại Dã.
Mà Cự Dã chính là lối vào Đại Dã.
Sông Đại Dã đổ dồn vào một mảnh đất trũng đông bắc bộ Đại Dã, hình thành đầm lớn.
Từ nam tới bắc kéo dài hơn ba trăm dặm, từ đông sang tây lớn khoảng hơn một trăm dặm. Bao trùm diện thổ địa cực lớn, thẳng về phương bắc, bao gồm cả Lương Sơn.
Đại Dã Trạch sau này không có rộng lớn đồ sộ như lúc này.
Sau khi Lưu Khám đến mảnh thổ địa này, trong lòng không sao kìm nổi vui vẻ … Kiếp trước, hắn từng đi tới phiến thổ địa này, khi đó được gọi là Sơn Đông.
- A Khám huynh đệ, chúng ta đặt chân tới thôn trang phía trước đi.
Trời sắp tối.
Mặt trời chiều tà chiếu xuống, mặt hồ giống như mảnh gương soi khiến anh kim lan phập phồng chiếu sáng tráng lệ khác thường. Trông về phía xa xa, sẽ cảm thấy toàn bộ mặt hồ bị bao phủ bởi một mảnh chân hỏa. Cái loại cảnh sắc đồ sộ này hoàn toàn khác với phong tình ôn nhu tại Huyện Bái.
Lưu Khám đứng trên càng xe, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng hăng hái.
Một mảnh thổ địa rộng lớn như vậy, tương lai sẽ trôi dạt vào tay ai? Đây là đầu tiên trong đầu Lưu Khám sản sinh loại ý niệm kỳ quái này … Trần Thắng trong cuộc khởi nghĩa Trần Thắng Ngô Quảng từng nói: Vương Hầu tương tương, trữ hữu chủng hồ? (Nghĩa là vương hầu cũng vậy, đều không phải trời sinh đã ở địa vị cao quý, là người bình thường nhưng biết nỗ lực cũng có thể thành đại nghiệp. ) Ngay Lưu Bang đều có thể có được một mảnh giang sơn tươi đẹp, ta làm hậu nhân, vì sao không thể nắm giữ cuộc đời chìm nổi này? Ý niệm kỳ quái này một khi mọc lên trong đầu, sẽ cảm thấy vô pháp kìm nén. Trăm nghìn mối ưu tư kỳ quái liên tiếp hiện lên trong đầu, khiến Lưu Khám ngây ngẩn cả người! Quán Anh ở bên cạnh đẩy đẩy Lưu Khám một chút, kỳ quái nhìn người còn nhỏ tuổi hơn mình.
Lưu Khám phục hồi tinh thần, không đầu không đuôi nói một câu:
- Quán Anh đại ca, ngày nào đó nếu như thẳng tới trời cao, đừng quên mỹ cảnh sáng nay.
- Sao vậy? Quán Anh biến sắc, kinh ngạc nhìn Lưu Khám.
Tựa hồ cảm giác được chính mình lỡ lời, Lưu Khám cười ha hả nói:
- Được rồi, huynh vừa nãy nói cái gì? Muốn đặt chân tới nơi nào?
- Trình tiên sinh nói, men theo Cự Dã Trạch mà đi, không hề thiếu thôn trang nhỏ … Ở đây là vùng đất Tề Lỗ, dân bản địa phi thường nhanh nhẹn và dũng mãnh. Từ khi Điền Tề thay thế Khương Tề vẫn chưa hề chinh phục được mảnh thổ địa này, nơi này thường xuyên có đạo tặc lui tới, phải cẩn thận một chút.
- Đạo tặc? Lưu Khám vô cùng kinh ngạc hỏi:
- Hoàng Đế vừa mới tuần thú nơi này, chẳng lẽ còn có đạo tặc? Trước kia, Mông Điềm tướng quân chẳng phải đã thanh trừ nơi này sao? Trình Mạc trong xe nhô đầu ra.
- Đông Ông nói thực sự không sai, nhưng vấn đề ở chỗ, đạo tặc ở nơi đây hoàn toàn khác so với đạo tặc ở Tứ Thủy.
Sau khi biết được Trình Mạc sáng tạo Thể chữ Lệ, lòng kính ngưỡng của Lưu Khám đối với Trình Mạc gia tăng rất nhiều, thậm chí không đồng ý để Trình Mạc gọi hắn hai tiếng Chủ Nhân. Địa vị của người này rất cao, dĩ nhiên là đệ tử Mặc gia, không cần nhắc tới lão có sáng tạo ra Thể chữ Lệ hay không, một người có danh tiếng đệ tử Mặc Gia đã đủ để Lưu Khám kính ngưỡng. Điểm này, chỉ cần nhìn thái độ của Quán Anh đối với Trình Mạc là có thể nhận ra.
Cho nên, sau nhiều lần thương nghị, Lưu Khám cũng không dám gọi Trình Mạc là lão Trình, mà tôn là tiên sinh.
Chương 71: Lão bà làng chài
Khâu Lý, tên như ý nghĩa, trong khâu có đường.
Dựa theo luật pháp thông dụng của các quốc gia thời kỳ Chiến quốc, ngũ hộ làm một lân, ngũ lân làm một dặm. Khâu Lý nằm trong Tiết quận thuộc sự cai trị của Triệu Vương.
Chỉ có điều, nhân khẩu Khấu Lý trên thực tế vượt trên trăm dặm.
Có khoảng chừng bốn mươi hộ gia đình, dựa theo quy định trong biến pháp, mỗi hộ gia đình có năm người, suy ra trong Khâu Lý nho nhỏ có khoảng chừng hơn hai trăm người. Bởi vì tại ven bờ Dã Trạch có quy mô lớn nhất Khâu Lý, vì thế cũng là nơi có mật độ người cao nhất.
Thời gian ba người Lưu Khám tới Khâu Lý cũng là lúc trời đêm.
Mọi người trong thôn nhỏ sau một ngày làm việc mệt mỏi đã sớm tắt đèn nghỉ ngơi.
Khi xe ngựa tiến nhập trong thôn khiến chó sủa ầm ĩ. Mấy nông trại nổi đèn sang trưng, đồng thời mơ hồ nghe được thanh âm chửi bới không rõ rang. Chỉ là tạo lên động tĩnh lớn như vậy, nhưng không có ai mở cửa đi tới xem xét tình hình … Một lát sau tất cả khôi phục sự yên tĩnh.
- Có người rình rập! Lưu Khám ngồi trên càng xe, bỗng dưng quay đầu nhìn lại.
Nông trại im ắng thắp đèn sáng, sau một hồi lại tắt đèn! Nhưng mặc dù như vậy, cái loại cảm giác bị rình rập vẫn thập phần cường liệt. Lưu Khám theo bản năng nắm chặt Võ Sơn Kiếm trong tay.
Dọc theo đường trong thôn tiếp tục tiến về phía trước, liền thấy một tòa nông trại giống như khách sạn bình dân.
Quán Anh gật đầu, ghìm cương ngựa, từ trên xe ngựa nhảy xuống đi tới nhẹ nhàng gõ cửa. Một lát sau, trong phòng truyền tới tiếng bước chân.
Một hán tử khoảng chừng 24, 25 tướng mạo oai hùng, vai rộng eo thon chạy tới mở cửa.
- Các ngươi tìm ai? Hán tử này mang theo thanh âm bản địa cực kỳ nặng, trên mặt toát lên vẻ cảnh giác. Y đứng tại cửa trừng mắt nhìn Quán Anh, làm như đang đề phòng cái gì đó.
Lưu Khám nhảy xuống xe, tiến lên nói:
- Lão huynh, chúng ta là người qua đường, không có chỗ tá túc, muốn quấy rầy huynh một đêm, không biết có được không? Chúng ta không phải người xấu, chỉ có ba người mà thôi, chỉ cầu một phòng nghỉ ngơi như vậy là đủ rồi.
Lúc này Trình Mạc cũng xuống xe.
Có lẽ thấy Trình Mạc hào hoa phong nhã, đầu đầy tóc bạc, hán tử kia mới thở phào nhẹ nhõm.
Lập tức hào sảng cười nói:
- Tứ hải giai huynh đệ, người từ phương xa đều là khách … Ha ha, mười dặm quanh đây cũng chỉ có một mình khách sạn này của ta, quấy rầy cái gì kia chứ? Chỉ là mẫu thân ta bệnh nặng, e là vô pháp an bài đồ ăn cho các vị, mong các vị thứ lỗi.
Nói xong, yn tránh sang một bên nhường đường.
Quán Anh vội vàng đánh xe vào cửa, sau khi gỡ thùng xe liền để ngựa đứng trong chuồng ngựa. Hán tử kia thấy hai con ngựa này, trong mắt chợt lóe tinh quang. Vừa dẫn đường đi về phía trước, vừa dường như không có việc gì hỏi:
- Quả nhiên là ngựa tốt! Các vị khách nhân từ nơi nào tới? Lưu Khám nói:
- Từ Huyện Bái tới!
- Huyện Bái? Chính là Huyện Bái có Tứ Thủy Hoa Điêu? Quán Anh không kiềm chế được cười nói:
- Ngài cũng biết Tứ Thủy Hoa Điêu sao?
- Sao lại không biết … Nếu như không có Tứ Thủy Hoa Điêu, ta e là còn không biết Huyện Bái ở đâu. Ta mới chỉ được uống rượu của Tứ Thủy Hoa Điêu đã bị pha trộn, còn rượu Tứ Thủy Hoa Điêu chính hãng thì chưa được uống. Sau này nếu như rảnh rỗi, nhất định phải đi Huyện Bái uống một phen thống khoái.
Lưu Khám thấy hán tử kia liên tục đưa mắt liếc nhìn ngựa của hắn, hắn lập tức hiểu sự hồi hộp của hán tử kia.
- Ah, ta không có ngựa cưỡi, hai con ngựa này là ta mượn bằng hữu trong quan nha.
- Xen chừng khách nhân cũng là quý nhân a! Hán tử cười cười, vừa nói chuyện vừa dẫn ba người Lưu Khám tới một gian sương phòng.
- Khách sạn chốn hoang vắng, không thể sánh bằng nơi thi trấn phồn hoa, có chút thiếu sót mong khách nhân lượng thứ … Phòng bếp ở phía sau, khách nhân có thể tự mình đun nấu. Nếu như cần thứ gì chỉ việc lên tiếng là được. Ta còn có chút việc, xin mời ba vị tự nhiên.
Đứng trước ngọn đèn dầu, hán tử cười ha hả cáo lui rời đi.
Lưu Khám nhìn theo bóng dáng y đi về phòng chính, đột nhiên nói với Quán Anh:
- Thời gian ngủ cần tỉnh táo một chút, người này thực không đơn giản.
- Sao vậy?
- Hắn là người biết xem ngựa, khi vừa mới phát hiện hai con ngựa của chúng ta, thần tình liền có chút khẩn trương. Nói chung, cẩn thận cũng không thừa, chúng ta thay phiên nhau canh chừng … Trình tiên sinh tuổi đã cao, không còn sức khỏe, nên nghỉ ngơi sớm chút đi. Quán Anh đại ca canh phòng nửa đêm trước, còn nửa đêm còn lại ta canh phòng.
Đối với phiên canh giữ của Lưu Khám, Quán Anh cảm giác có chút dư thừa.
Chỉ là xuất môn ra ngoài, mọi việc cẩn thận vẫn hơn. Huống hồ tình hình Dã Trạch rất phức tạp, đề cao cảnh giác luôn luôn tốt.
Trong phòng, Trình Mạc đã đặt mình trên đệm êm.
Trong phòng có mùi cá tanh, lại còn ẩm ướt. Nhưng Lưu Khám cả ngày một mỏi, vừa ngả mình xuống giường, rất nhanh liền ngủ say.
Rời nhà đã 7, 8 ngày, dọc đường bôn ba thật là khổ cực.
Lưu Khám vừa cảm giác ngủ phi thường sâu giấc, đột nhiên trong mộng đẹp cảm giác có người đẩy hắn.
Hắn mở mắt, mơ màng nhìn Quán Anh:
- Thế nào, đã qua nửa đêm rồi?
- Có người tới! Lưu Khám bất dậy hô, thuận thế rút Võ Sơn Kiếm ra:
- Là ai? Ở đâu tới? Có bao nhiêu người?
- Đừng lo lắng, là chủ nhân khách sạn tới! Lưu Khám thở dài một hơi:
- Vậy ngươi gọi ta làm chi?
- Ta thấy bộ dạng những người đó hung dữ không giống ngư dân bình thường. A Khám huynh đệ, ngươi vừa nãy chẳng phải đã nói, ta phải cẩn thận hay sao? Lưu Khám bừng tỉnh tinh thần, cùng Quán Anh mở cửa phòng nhìn ra bên ngoài.
Chỉ thấy ba người đứng trong viện cầm ngư xoa lóng lánh trong tay, trong bóng đêm phát sáng cực kỳ rõ rang. Bộ dạng như vậy tựa hồ đang canh gác. Trong chủ phòng thắp đèn sáng trưng loáng thoáng có thể nghe được tiếng người nói chuyện với nhau, thế nhưng không nghe được rõ ràng lắm.
Thời gian khoảng chừng một chén trà trôi qua, hán tử lúc trước dẫn theo mấy người vạm vỡ đi ra.
- Việt ca, chuyện này huynh sớm phải đưa ra chủ ý. Tần tặc bỏ thêm lao dịch cũng đành thôi, hiện tại còn tăng thêm truân dịch. Tình hình cứ tiếp tục như vậy, các huynh đệ sớm muộn sẽ không còn đường sống … Nghe nói truân dịch lần này phải truân thú Ngư Dương … Mẹ ôi, chúng ta ngay cả Ngư Dương ở đâu cũng không biết. Trước mắt, đầu xuân năm nay chúng ta còn phải trồng trọt, không trồng trọt được như vậy chẳng phải chặt đứt đường sống hay sao? Hán tử kia nói:
- Việc này ta đã biết! Ta muốn nói với các huynh đệ một câu, đừng nên hành động thiếu suy nghĩ. Thực sự không được, trước hết hãy thoái lui … Nói đến đây, hán tử kia liền thoáng liếc nhìn chỗ ở của đám người Lưu Khám.
- Chỗ ta không có phương tiện, hừng đông mọi người gặp nhau ở chỗ cũ, sau khi gặp mặt sẽ thương nghị kỹ càng.
- Rõ! Mấy người tướng mạo vặng vỡ và hung dữ cung kính hô lớn một tiếng, sau đó nối đuôi nhau rời khỏi khách sạn bình dân. Lúc này, một cụ sáu mươi tuổi đứng sau cánh cửa chủ phòng đi ra, dáng vẻ có chút gầy yếu, mái tóc trắng bạc, trên mặt hằn lên vô số nếp nhăn.
- Trọng … Nói xong cụ lão ho khan kịch liệt, vốn thân thể đã còng, lúc này bộ dáng cuộn lại giống như con tôm.
Hán tử nhìn thấy, liền vội vàng chạy lên phía trước:
- Mẹ dậy làm gì? Chẳng phải lang trung nói, mẹ phải nghỉ ngơi thật tốt sao? Nếu không, hài nhi ngày mai qua thị trấn mời lang trung quay lại xem bệnh ẹ? Mẹ, mẹ hãy trở về phòng, bên ngoài gió lớn lạnh lắm.
Bà lão vất vả ngừng ho:
- Trọng a, chuyện Nhị hắc tử vừa nói, mẹ đều nghe thấy hết. Theo mẹ thấy, không bằng con ngày mai mang theo mọi người vào trong trạch ẩn nấp một thời gian? Thân thể mẹ không sao, chỉ cần các con không có bất chắc gì, mẹ đã yên lòng rồi.
- Mẹ đừng nói vậy …
- Trọng a, mọi người đều là tâm phúc của con, con đừng để lòng người buốt lạnh.
Trong nhà có hàng xóm chăm nom, không có việc gì đâu con. Chỉ có điều, con phải nhớ kỹ, sau khi vào trong trạch, chớ làm chuyện tình thương thiên hại lý chịu báo ứng a … Khi nào không kiềm chế được, hãy nhớ đến vợ con con như thế nào, mọi việc cần hành sự cẩn thận.
- Mẹ … Hán tử là đại ca một đám người, sau khi nghe xong, đôi mắt đỏ lên.
Bà lão lần thứ hai lại ho kịch liệt, dữ dội.
Hán tử kia vuốt vuốt lưng ẹ, sau hồi lâu cuối cùng cụ lão cũng thôi ho khan. Cụ lão vừa đứng thẳng, đột nhiên nhìn về phía gian phòng đám người Lưu Khám ở hét lớn một tiếng:
- Những khách nhân trong phòng đã nhìn lâu như vậy, cũng nên ra gặp mặt đi chứ? Trong nháy mắt, bà lão dường như hoàn toàn thay đổi.
Toàn thân trở nên sắc bén, ánh mắt vốn vẩn đục đột nhiên sáng rực.
Lưu Khám giật mình một cái, thầm nghĩ: Bà lão này không phải người thường ah … Bỗng nhiên thay đổi khẩu khí, thực sự không phải người bình thường có thể có đường.
Lưu Khám và Quán Anh nhìn nhau, hai người đẩy cửa ra, chậm rãi đi tới, thi lễ đối với bà lão.
- Ngươi quả nhiên là nanh vuốt của quan phủ! Ánh mắt hán tử kia vô cùng lạnh lẽo, vươn tay cầm lấy cây ngư xoa tựa vào cửa chủ phòng.
Vừa nãy quan sát căn phòng mà Lưu Khám cũng không chú ý. Đến lúc này, Lưu Khám mới phát hiện nơi góc phòng đó rõ ràng đặt một cây binh khí.
Không sai, chính là binh khí! Ngư xoa này dài khoảng một trượng sáu thước, được làm từ đồng thau.
Cây ngư xoa to bằng cánh tay, hai đầu sắc nhọn dài chừng bốn thước. Nếu như cây ngư xoa này đâm xuống, đủ để trọc xuyên người.
- Cụ lão, chớ có hiểu lầm. chúng ta không phải người của quan phủ.
- Nếu như không phải người của quan phủ, sao lại ở chỗ này nghe trộm? Mẹ hãy đi nghỉ trước, để hài nhi thu thập hai người này giao ẹ xử lý.
Đang nói chuyện, hán tử kia liền hung hăng bổ tới.
Ngư xoa trong tay rung lên:
- Tần tặc, gia gia chính là Bành Việt, muốn bắt ta … Khà khà, hãy để lại mạng! Lưu Khám còn đang muốn mở miệng giải thích, thế nhưng đối phương cũng không dài dòng với hắn. Hán tử kia hô lớn một tiếng, ngư xoa trong tay mạnh mẽ rung lên, một xoa đâm tới nhanh như lưu tinh thiểm địa kèm theo tiếng gió thổi trầm trọng đâm vào trước ngực Lưu Khám.
Chương 72: Thái Cực Băng Kiếm
Ngư xoa nặng trịch trong tay Bành Việt giống như độc xà có sinh mệnh đâm tới.
Hai mũi sắt lóng lánh sắc nhọn theo ngư xoa chuyển động quỷ dị trong tay Bành Việt, biến ảo thành một cổ quang mang giống như quang vực.
- Oh Lưu Khám thật không ngờ đối phương nói đánh là đánh.
Võ Sơn Kiếm trong tay còn chưa kịp rút ra khỏi vỏ, vội vàng chặn ngang. Vỏ kiếm bị kẹp trong hai thanh xiên cá, xoay chuyển theo ngư xoa, sản sinh một cổ lực lượng thật lớn.
Thân thể Lưu Khám khẽ nghiêng về một bên, cất bước vòng quanh.
- Tam Cung Bộ! Quán Anh mắt sáng lên, từng bước từng bước lui về phía sau.
Võ Kiếm Sơn theo động tác chuyển động của Lưu Khám, xoạt một tiếng, lưỡi đao sắc bén tuôn ra khỏi vỏ.
Chỉ là vỏ kiếm lại bay ra ngoài, rơi vào bên cạnh Quán Anh. Chỉ thấy gã khom người nhặt vỏ kiếm lên, cười ha hả ngồi trên bậc thang.
- A Khám huynh đệ không cần khách khí, hãy giết chết tên khốn kiếp này đi.
Lưu Khám giận dữ:
- Quán Anh còn không trợ giúp!
- Hai đánh một không phải hành động của hảo hán.
Bộ dáng Quán Anh ung dung giống như chuyện không liên quan tới mình khiến Lưu Khám nổi trận lôi đình.
Ngư xoa trong tay Bành Việt càng lúc càng nhanh, từng chiêu đều tàn nhẫn dị thường.
Oh oh ohoo … Mỗi lần xuất chiêu đều kèm theo một luồng gió sắc bén, còn Lưu Khám liên tục bị Bành Việt áp bức lui về phía sau. Không phải hắn đánh không lại đối phương, vấn đề chính là binh khí trong tay không sánh bằng binh khí của đối phương. Ngư xoa của Bành Việt nặng khoảng chừng 70, 80 cân; còn Võ Kiếm Sơn trong tay Lưu Khám chỉ nặng 8 cân 4 lạng, căn bản không dám dùng sức giao thủ với đối phương.
Hơn nữa ngư xoa của Bành Việt dài hơn Võ Sơn Kiếm.
Cái này chính là dài hơn một tấc, mạnh hơn một bậc. Lưu Khám vô pháp tiếp cận, vô pháp dùng sức đối sức, nhất thời lâm vào thế hạ phong.
Trình Mạc cũng từ trong phòng đi tới, cùng với Quán Anh đang cười ha hả ngồi trên bậc thang xem cảnh náo nhiệt.
Đừng tưởng rằng Quán Anh chỉ ngồi xem cảnh náo nhiệt, trong tay gã có cung tiễn, ánh mắt sáng quắc nhìn hai người giao chiến, chuẩn bị tùy thời xuất thủ.
- Lão huynh dừng tay … Ta không phải người của quan phủ!
- Hừ, Tần tặc nhà ngươi nghĩ ta là trẻ lên ba bị ngươi lừa hay sao? Ngựa ngươi cưỡi chính là ngựa của quan phủ, Võ Kiếm Sơn ngươi dùng chỉ có Tần tặc Thiết Ưng Duệ sĩ mới được phân phối. Nếu như không phải Tần tặc, sao có thể có những trang bị này? Gia gia chính là Bành Việt các ngươi muốn tìm, có chiêu số gì hãy xuất ra đi.
Lưu Khám âm thầm kêu khổ, hóa ra vấn đề là ở thanh kiếm trong tay.
Thực sự không có biện pháp giải thích, hơn nữa bị từng chiêu từng chiêu của Bành Việt áp bức, khiến Lưu Khám căn bản không kịp giải thích. Trải qua ba bốn hiệp, trong ngực Lưu Khám bắt đầu truyền tới cơn tức, giống như đất chỉ còn ba phần đất bị Bành Việt công kích giống như mưa rền gió dữ để Lưu Khám có chút không thể chống đỡ.
Keng! Ngư xoa và Võ Sơn Kiếm chạm vào nhau làm vang lên một đạo thanh âm giòn tan.
Lưu Khám chĩa mũi kiếm về phía trước, dưới chân lướt nhanh, thân thể di chuyển kỳ dị, mũi kiếm vừa vặn chém đúng mối nối giữa hai thanh đồng sắc nhọn trên ngư xoa, cổ tay bỗng dưng trầm xuống. Nói cũng kỳ quái, ngư xoa nặng trịch giao phong với Võ Sơn Kiếm, hẳn là Võ Kiếm Sơn phải thất thủ.
Thế nhưng Bành Việt lại cảm thấy một cổ lực đạo kỳ dị truyền tới, khiến ngư xoa trong tay bị đẩy ra.
Băng Nhất Kiếm Thuật trong Thái Cực Kiếm! Sau khi ngư xoa bị đẩy ra, Bành Việt liền giang rộng chân. Thế nhưng y phản ứng cực kỳ cấp tốc, vì vậy thân thể theo ngư xoa lui về phía sau hai bước, xoay tròn tại chỗ, thuận thế văng ngư xoa cắm vào cây cột, ý khinh thường trong lòng ngay lập tức tiêu thất không còn.
- Tần tặc, công phu khá lắm! Lưu Khám băng mở ngư xoa của Bành Việt, vốn định xông tơi, không ngờ Bành Việt lại phản ứng như vậy, trong giây lát liền thu thế lại.
Hắn không dám mạo hiểm xuất kích, trường kiếm trong tay vừa chuyển, dùng một chiêu thái cực kiếm, đồng thời điều chỉnh hô hấp, có thể dùng thân thể ở trong nháy mắt đạt được trạng thái vững vàng.
Một chiêu thu về này cực nhanh.
Lại thấy Quán Anh không kiềm chế được trầm trồ khen ngợi:
- A Khám huynh đệ, đúng là hảo kiếm pháp … Mẹ kiếp, ngươi cư nhiên dám giấu tài đối với ta.
Sắc mặt Bành Việt cực kỳ nghiêm túc, tay nắm chặt ngư xoa, chân trái chậm rãi giơ lên. Tuy không rõ y sẽ công kích thế nào, thế nhưng Lưu Khám có thể cảm thụ được, chiến ý của Bành Việt càng lúc càng bạo phát mạnh mẽ, con ngươi hắn không khỏi co rụt lại, chuẩn bị tử chiến với Bành Việt.
- Trọng nhi, dừng tay! Ngay trong tình thế chỉ mành treo chuông, lão bà đột nhiên mở miệng.
- Mẹ, bọn họ …
- Bọn họ không phải người của quan phủ! Bà lão nhìn Lưu Khám cùng với Quán Anh và Trình Mạc đang ngồi ở bậc thang xem cảnh náo nhiệt.
- Công phu của tiểu huynh đệ này không kém con chỉ là không có binh khí trong tay mà thôi. Nếu như hắn là người quan phủ, đồng bọn hắn sao có thể khoanh tay đứng nhìn.
Trong nháy mắt con vừa bị đẩy lùi, chỉ cần người kia bắn ra một tiễn, con bị chết hẳn là điều không cần bàn cãi.
Chương 73: Khí tượng cổ quái
Bệnh của lão phu nhân nếu như ở thời kỳ hậu thế, hoặc là mấy trăm năm sau đó, có thể không coi là nghiêm trọng.
Đây là bệnh thương hàn! Một loại bệnh nhiễm đường hô hấp, có chút quan hệ liên quan tới môi trường sống và thói quen sinh hoạt, nhưng tương đối mà nói cũng không tính là khó chữa.
Chỉ là nhưng năm cuối thời Chiến quốc, thời đại Tần sơ, bệnh thương hàn chưa xuất hiện, hệ thống trung y cũng chưa hoàn thiện. Thế cho nên rất nhiều chứng bệnh không đáng chú ý, lại trở thành bênh nan y khó chữa khiến rất nhiều lang y bó tay.
- Người có ngũ quan dựa vào không khí mà sinh trưởng. Gió có thể sinh vạn vật, cũng có thể hại vạn vật. Như nước có thể khiến thuyền di chuyển, cũng có thể làm lật thuyền … Bệnh của lão phu nhân không quá nghiêm trọng. Nói trắng ra chính là di chứng của hàn lạnh gây lên, nếu như điều trị thỏa đáng, đương nhiên không khó trừ tận gốc.
Lưu Khám còn chưa dứt lời, Bành Việt đã quỳ gối trước mặt hắn.
- Cầu mong tiên sinh trị bệnh ẹ ta, Bành Việt này vô cùng cảm kích.
- Lão huynh mau đứng lên … Ta đâu có nói không chữa bệnh. Bệnh của lão phu nhân cần điều trị một khoảng thời gian dài, nóng vội không được.
Như thế này đi, ta trước hết ghi ra phương thuốc, sau đó hướng dẫn phương pháp điều trị kỹ càng cho huynh.
- Không quá một năm, bệnh tình của lão phu nhân nhất định có thể diệt trừ tận gốc.
Chỉ có điều, về phương diện ẩm thực, cần chú ý nhiều mới được.
Lưu Khám vừa nói chuyện, vừa lấy ra một khối giản mộc.
Trên mộc giản có viết mấy phương thuốc đơn giản, sau đó lại mời lão phu nhân duỗi thẳng chân, dùng phương pháp xoa bóp chuyên nghiệp nhẹ nhàng xoa bóp chân cho lão phu nhân. Đây chính là phương pháp kích thích dạ dày sinh khí, đơn giản mà hiệu quả.
Lưu Khám vừa xoa bóp lại vừa giảng giải.
Bành Việt mới đầu có chút lo lắng, thế nhưng khi thấy sắc mặt mẫu thân dần dần trở nên ửng hồng, lực chú ý liền chuyển tới thủ pháp của Lưu Khám.
Công việc bận rộn này đến tận canh hai mới hoàn toàn kết thúc.
Lão phu nhân sau khi được Lưu Khám điều trị sơ bộ, cảm giác có chút mệt mỏi vì vậy đã sớm nghỉ ngơi. Bành Việt hầu hạ lão phu nhân đến khi bà ngủ xong, sau đó lại ra ngoài tìm vài người suốt đêm kiếm mấy con cá tươi, đồ ăn và rượu ngon, mời Lưu Khám và Quán Anh thưởng thức.
Người này quả thực là vương Khâu Lý! Quá nửa đêm gọi người dậy, cư nhiên không ai thoái thác, ngược lại còn cực kỳ vui vẻ chạy tới trợ giúp.
Lưu Khám thấy Bành Việt nhiệt tình như vậy, cho nên sai Quán Anh lên xe ngựa lấy ra hai bầu rượu Tứ Thủy Hoa Điêu đã cất trong hầm hai năm để góp vui.
Đây mới là rượu Hoa Điêu ủ trong hầm hai năm, có mùi thơm vô cùng nồng đậm.
Bành Việt cũng là người sành rượu, sao có thể không nhận ra đây là rượu ngon. Trước đây, y chỉ có thể uống chút rượu Hoa Điêu đã trải qua pha trộn, bởi vì giá rượu Hoa Điêu rất cao, người bình thường căn bản không có biện pháp thưởng thức, đừng nói đến rượu Hoa Điêu ủ trong hầm hai năm chẳng bao giờ xuất hiện trên đường phố. Sau khi uống một ngụm, Bành Việt không kiềm chế được hô lớn một tiếng, khen ngợi không dứt.
Rượu này không chỉ biểu hiện góp vui, cũng khiến mọi người siết gần lại với nhau.
Trải qua ba tuần rượu, hai bầu rượu Hoa Điêu đã cạn khô, Bành Việt cũng nói càng lúc càng nhiều.
Hóa ra, y thực sự là đầu lĩnh bảy mươi hai lộ đạo tặc cư ngụ ở Dã Trạch. So với đại đầu lĩnh Vương Lăng kia, Bành Việt đây mới chính là đầu lĩnh thực sự. Đạo tặc ở Dã Trạch, phần lớn đều là ngư dân xung quanh Dã Trạch.
Tình tình Bành Việt hào sảng, lại thêm một thân võ nghệ cao siêu, tài năng xuất chúng đứng đầu trong bảy mươi hai lộ đạo tặc.
Để các lộ đạo tặc tập hợp lại, hình thành một tổ chức chỉnh thể. Tổng cộng có khoảng sáu, bảy nghìn người khiến cho quan phủ đều cảm thấy đau đầu. Thời gian trước kia Tề Quốc hưng thịnh, quan phủ Tiết quận cũng không thể làm được gì Bành Việt. Cho tới khi Tề Quốc diệt vong, Tần Quốc mới bắt đầu thống trị.
Bành Việt làm di dân mà tồn tại, bởi không phục sự quản giáo của Tề Quốc, càng không muốn nghe theo chính lệnh nghiêm khắc của Tần Quốc.
Bắt đầu từ Nguyên Niên Thủy Hoàng, đã xuất kích liên tục mấy lần.
Ngay cả Mông Điềm, Vương Bí khi đó cũng cảm thấy hết sức đau đầu. Các xóm làng xung quanh Khâu Lý đoàn kết lại với nhau giống như một lá thép vững chắc. Nếu như muốn tiêu diệt đạo tặc Dã Trạch, đầu tiên phải tiêu diệt thôn xóm xung quanh Dã Trạch.
Nhưng hậu quả này, chính như tiền nhân trước kia nói, không phải chuyện người bình thường có thể chịu đựng. Sau đó Bành Việt dần dần ẩn mình, đôi bên tạm thời bình an vô sự.
Bành Việt nói:
- Thời gian hai vị tới đây, ta cũng mới từ Dã Trạch trở về. Quan phủ hận ta thấu xương, nhưng lại không làm gì được ta. Trước đây thường có bọn đạo chích chuột nhắt giả mạo làm người qua đường đến đây tra xét hành tung của ta … Ha ha, vì vậy ta cần phải cẩn thận đề phòng.
Chẳng trách ngay từ đầu, ánh mắt Bành Việt luôn luôn để ý tới hai người.
Lưu Khám ngạc nhiên nói:
- Bành đại ca, lẽ nào đại tướng quân Vương Bí không để tâm đến các người sao? Không phải ta coi khinh các người, mà là, nếu như tướng quân Vương Bí triệt để dốc sức, xem như là không nhỏ toàn bộ thôn xóm xung quanh, dựa vào Dã Trạch nhỏ bé cũng khó có thể chống lại a.
Quán Anh nhịn không được bấu Lưu Khám một cái.
Đôi mắt Bành Việt chợt lóe tinh quang, dừng trên người Lưu Khám.
Còn Trình Mạc cũng đổi cách gọi Lưu Khám thành Đông Ông.
Trình Mạc nói:
- Đạo tặc Dã Trạch lấy Đại Trạch làm căn cứ, thường thường ẩn nấp xung quanh.
Thời điểm tình hình bất ổn, bọn họ thường trốn sâu trong Đại Trạch, đánh cá mà sống; nếu như tình hình chuyển biến tốt đẹp, sẽ lên bờ cướp bóc, sau khi thành công cũng không hề trốn vào Đại Trạch.
Quan phủ tuy mạnh, nhưng đối với loại đạo tặc này cũng đành khoanh tay ngồi nhìn.
Quan trọng nhất chính là, Cự Dã này hầu như toàn dân bản địa làm đạo tặc. Người mỗi nhà đều coi đây là nghề kiếm sống, thanh trừ dễ dàng vậy sao? Lưu Khám nghe vậy, không khỏi hít vào luồng khí lạnh.
Dựa theo cách nói của Trình Mạc, e là đạo tặc Dã Trạch này mới là cường đạo chân chính. Nếu như so sánh, đạo tặc tại Bái Huyện có nhiều điểm không thể sánh bằng.
- Đạo tặc Dã Trạch có mấy trăm người, một khi bị quan phủ bao vây diệt trừ, các lộ đạo tặc đều có viện trợ.
- Ta từng nghe nói qua tình hình đạo tặc tại Huyện Bái, thực sự mà nói … Nạn trộm cướp tại Huyện Bái tuy nghiêm trọng, thế nhưng bọn chúng thường lục đục với nhau.
Thế nhưng đạo tặc Dã Trạch hoàn toàn khác, tất cả đều là dân bản địa tập kết lại, vì vậy bọn họ sống rất đoàn kết. Chỉ cần một nhà gặp chuyện không may, các nhà khác đều ra tay trợ giúp. Đối mặt với tình huống như vạy, cho dù Mông đại nhân có bản lĩnh thiên đại e là cũng khó có thể đối phó.
Trừ phi, hắn có thể giết sạch bách tính ven bờ Cự Dã Trạch, mới có thể khiến đạo tặc Cự Dã Trạch yên tĩnh hơn chút.
- Chỉ là, như vậy đại địa Tề Lỗ tất nhiên xảy ra chiến hỏa … Đừng nói là Mông đại nhân, cho dù là tướng quân Vương Bí cũng phải đau đầu.
Không ngờ còn có chuyện như vậy? Lưu Khám cũng không khỏi thấp thỏm trong lòng.
- Đã như vậy, chúng ta ngủ lại thôn xóm, chẳng phải dê lạc miệng hổ sao?
- Không hẳn như vậy! Trình Mạc cười nói:
- Đạo tặc Dã Trạch có quy củ của bọn họ, bọn họ tuyệt đối không quấy nhiễu dân chúng làng lân cận. Bởi đây là cội nguồn ông cha bọn họ sinh tồn.
- Rất nhiều người cũng có lo lắng giống như Đông Ông, nhưng lại không biết đạo tặc Cự Dã cũng có nguyên tắc riêng.
Không sai, đạo tặc cũng có nguyên tắc riêng.
Lưu Khám gật đầu:
- Nếu như Trình tiên sinh nói vậy, chúng ta đêm nay sẽ ngủ tại làng chài Cự Dã, sáng sớm khởi hành lên đường.
Quán Anh vung roi ngựa, lớn tiếng hô.
Con ngựa hí lớn, kéo xe vội vàng tiến về phía xa xa, tạo lên khói bụi bay khắp bầu trời.
Mặt trời lặn xuống núi, trời trở nên đen tối!
Hình Đồ Hình Đồ - Canh Tân