Số lần đọc/download: 1563 / 10
Cập nhật: 2019-06-15 23:36:19 +0700
Chương 69
M
ất một lúc lâu tôi mới kiểm soát lại được hành động của mình.Tôi thở dài rồi quay lưng bỏ đi.Về phòng, tôi khóa chặt cửa và ngồi bó gối ở trong góc phòng.Đèn ko mở, rèm ko kéo qua, căn phòng dần chìm vào trong bóng tối.Tôi phải làm gì đây bây giờ? Đối mặt với chuyện này ư? Ko, tôi ko có đủ can đảm. Vậy thì trốn tránh nó? Liệu có trốn được cả đời ko?...hàng đống câu hỏi cứ xoay quanh tôi mà lại ko có lấy một câu trả lời điều này làm tôi khó chịu vô cùng tận. Phải chi có một người ở bên cạnh lúc này, cho tôi một lời khuyên thì tốt biết mấy nhỉ?...
**********************************************
Tại phòng Max.
Đã 2 ngày trôi qua rồi mà Jen vẫn cứ tự nhốt mình trong phòng như thế.Cô ấy ko bước ra ngoài dù chỉ là nửa bước.Thậm chí thức ăn và nước uống cũng ko thèm **ng đến một miếng.Tôi rất muốn xông thẳng vào đó và lôi cô ấy ra ngoài nhưng lại ko có chìa khóa phòng.Duy nhất một mình Hero là có chìa khóa (phòng đó trước đây là của anh ta mà) nên 2 ngày nay chỉ có anh ta vào đó mà thôi. Mà cái ông Jae này cũng lạ thật! Thấy cô ấy như vậy thì phải an ủi hay khuyên nhủ thế nào chứ? Đằng này lại chỉ vào phòng, đưa thức ăn, nước uống, đứng đấy nhìn Jen một chút rồi bỏ đi mà ko nói một lời nào. Hỏi anh ta thì anh ta lại bảo: “để cho Jen được bình tâm, như vậy sẽ tốt hơn cho cô ấy.” Hừ! cái đó mà tốt hả? có mà làm hại cô ấy thì đúng hơn. Hero ngốc! JaeJoong ngốc!
Còn 3 người kia nữa chứ. Chẳng ai thèm nói câu nào, ngay đến Uno là người hay đưa ra ý kiến ý cò nhiều nhất mà hôm nay cũng “tịt” luôn. Mặt người nào người nấy thì cứ ỉu xìu, bí xị như bánh đa nhúng nước. Tôi đến phát sốt với mấy ông già này.
Ở nhà đã thế, lên trường lại còn phải đối mặt với ông thầy Jung Hoon. Ông ấy cứ vặn vẹo đủ điều, xoay tôi như chong chóng.Nào là: “tại sao Jenny nghỉ? Cô ấy báo với em lúc nào? Bệnh có nặng lắm ko?...”.
Thầy gì mà hỏi lắm thế? Học sinh xin phép nghỉ là chuyện thường tình, đâu cần phải làm loạn lên như thế đâu? Đúng là đồ nhiều chuyện. Lại còn hai bà cô lắm mồm Moon và Song.Hết bám theo tôi hỏi đủ thứ rồi lại nhìn tôi bằng ánh mắt dò xét, nghi ngờ.Nói thật ngay bây giờ đây tôi chỉ muốn đập đầu vô tường chết quách đi cho rảnh nợ.
Có nhiều lúc tôi tự nhủ rằng ko cần phải lo lắng cho cái con nhỏ cứng đầu, bướng bỉnh kia nữa.Vì dù sao tôi với cô ấy cũng có quan hệ gì với nhau đâu? Chuyện của Jen thì liên quan gì đến tôi? Nhưng đều ko làm được. Trong lòng vẫn cứ có cảm giác bất an, lo lắng.Ánh mắt vẫn cứ hướng về phòng cô ấy.Tôi bị bệnh gì đây hả trời?
Hôm nay là ngày thứ 3 Jen ở trong đó.Tôi cũng ko thể nào chịu đựng thêm cái cảnh này được nữa rồi. Vậy nên tôi bước đến phòng cô ấy.
-Jen! Max đây. Mở cửa mau lên, ra ngoài đây đi! Muốn trốn trong đó đến bao giờ đây? Bình thường cứng rắn lắm mà, sao đến khi xảy ra chuyện lại yếu đuối như thế hả? Em mà ko ra ngay là anh phá cửa xông vào đấy. Lúc đó thì em hết đời. Có nghe ko hả? Này! Đồ con rùa rụt cổ! Yêu nữ! Nữ tặc!...
Đe dọa ko xong, tôi chuyển sang dùng chiêu khích tướng.Vậy mà vẫn ko có tác dụng. Mặc dù tôi đã la hét khản cả cổ, đập cửa đến sưng vù cả hai tay cô ấy vẫn ko thèm đáp lại lấy một lời. Căn nhà lại chìm vào trong yên lặng tĩnh mịch.
Hết cách rồi, chỉ còn có thể trông mong vào 4 người kia thôi.Nghĩ là làm, tôi rống lên thật to và đập vào cửa từng phòng một:
-Uno, Mic, Hero, Xiah! Tất cả ra hết đây đi!
-Điên à? Sao lại la lối om sòm lên như thế?- Mic thò đầu ra ngoài mắng xối xả.
-Bệnh thì cũng vừa vừa thôi.Rảnh quá ko có việc gì làm thì cũng đừng có làm phiền người khác chứ?-Uno gầm gừ.
-Muốn gì thì nói nhanh đi.Phiền thật!-Hero gắt.
-Lúc nào cũng khoái gây sự-Xiah lừ mắt.
Trời ơi! Tức nổ đom đóm mắt luôn. Tức xịt khói lỗ tai, tức ói máu. Tức quá đi!-Tôi nghiến hai hàm răng vào nhau để kiềm chế cơn giận của mình.
Người nhỏ tuổi nhất nhà là phải chịu đựng những điều thế này đây.Bọn họ ỷ lớn nên cứ nhè tôi mà bắt nạt, cứ đè tôi ra làm bia đỡ đạn, dùng tôi như một cái túi để xả cơn giận.Nhưng tôi lại chẳng dám cãi lại hay làm bất cứ chuyện gì để chống lại.Đời bất công thế đấy.
-Jen cứ như thế thì sẽ biến thành bộ xương khô mất!-tôi nhăn nhó.
-Ăn với chả nói.Bậy bạ hết sức-Xiah nhéo tai tôi một cái đau điếng.
-Bộ muốn trù ẻo cô ấy hả?-Uno cũng hùa vào, cốc đầu tôi thật mạnh.
-Tôi nói gì sai sao chứ? –tôi hét lên- các người cứ để cô ấy như thế thì trước sau gì cũng xảy ra chuyện à xem.
-Cũng đúng nhỉ, ăn cũng ko ăn mà uống cũng chẳng thèm uống. Nguy thật-Xiah trầm ngâm.
-Có ai có cao kiến gì ko?-Mic hỏi mà ánh mắt cứ hướng về phía Hero.
-Đừng có nhìn tôi. Nếu có cách gì thì tôi đã dùng từ lâu rồi chứ ko phải đợi đến tận bây giờ đâu.10 năm trước cô ấy cũng tự nhốt mình trong phòng như thế.Tôi đã sợ chuyện này sẽ lặp lại nên mới bảo các cậu đừng cho cô ấy gặp Kuo.Nhưng giờ thì…-anh ta thở dài.
Đến Hero mà cũng bó tay thì chúng tôi còn có hy vọng sẽ đưa được cô ấy trở lại cuộc sống bình thường ko? Tôi cứ tưởng anh ta là người hiểu Jen nhất, là người mà cô ấy nghe lời nhất nhưng hóa ra lại ko phải. Anh ta cũng có lúc phải thất bại thê thảm như thế này.Quái thật! đáng ra tôi phải buồn vì ko còn người giúp được cô ấy chứ? Tại sao trong lòng lại thấy vui và hả hê như thế này nhỉ? Tôi…tôi trở thành một người xấu xa từ bao giờ vậy?
-Nhất định là phải còn cách gì chứ? Ko lẽ cứ để cô ấy một mình chịu đựng như vậy sao? –Uno nhìn chúng tôi bằng ánh mắt dò hỏi.
-Cứ kéo cô ấy ra ngoài trước cái đã! Rồi sau đó chúng ta sẽ tùy cơ ứng biến-tôi đề nghị.
-Cách này ko phải là ko khả thi, chúng ta sẽ ở bên cạnh, mỗi người một câu an ủi, làm cô ấy quên đi buồn phiền, vui vẻ trở lại-Uno thêm vào.
-Nhưng…-Hero lên tiếng.
-Cậu làm ơn đừng có bàn lui nữa được ko? Chỉ có việc đối mặt với quá khứ thì mới có thể giúp Jen được thôi-Mic ngắt lời Hero.
-Đúng vậy! chứ anh cứ để Jen một mình như thế rồi lại bắt cô ấy phải quên đi mọi chuyện là ko ổn đâu.Nó giống như việc chữa bệnh mà ko chữa tận gốc vậy.Lâu lâu bệnh cũ lại tái phát thì mệt lắm-Xiah giảng giải.
-Thôi cho tôi xin đi ông bác sĩ tương lai.Đúng là bệnh nghề ngiệp, đi đâu, làm gì cũng có thể liên tưởng đến bệnh.-tôi nhăn mặt.
-Nào mọi người! đến giờ thực hiện nghĩa vụ cao cả rồi, đi thôi!-Uno nói rồi dẫn đầu đi đến phòng Jen.