Butterflies don't know the color of their wings, but human eyes know how beautiful it is. Likewise, you don't know how good you are, but others can see that you are special.

 
 
 
 
 
Tác giả: Không rõ...
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 106 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 554 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:32:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 66
ó ngồi xuống ghế sofa giữa nhà khách chờ hắn vào, lúc hắn vào thấy nó đang đợi mình thì ngoắc ngoắc tay ra hiệu cho nó đi theo mình. Hắn dẫn nó lên phòng của mình, mở tủ và lấy cho nó một cái áo sơ mi của mình rồi quăng cho nó.
-          Mặc tạm đi…không có gì cho cô mặc cả _ lúc nó vừa tới cửa chưa kịp bước vào thì chiếc áo đã chễm chệ ngồi trên đầu nó rồi
-          … _ nó kéo áo xuống và nhìn vào bên trong
Có gì đó đang lắng đọng lại ở trong nó, cái khung cảnh này mọi thứ trong phòng hình như không có gì thay đổi, vẫn gam màu đó, vẫn chi tiết trang trí đó, tất cả đều y nguyên như cũ không có gì thay đổi. Nhưng sao trong lòng nó lại không vui, ở đây đã có những kỉ niệm đẹp đẽ trong sáng lúc mới bắt đầu mối quan hệ với hắn, vậy mà kết thúc cũng tại nơi này. Điểm khởi đầu và kết thúc đều tại một điểm, có lẽ cuộc tình của nó quá bi thảm rồi, đúng là một cuộc tình chưa kịp bắt đầu thì đã kết thúc. Vậy mà đã có lúc nó từng nghĩ tình yêu này đi thì tình yêu khác sẽ ập đến, như vậy mới gọi là vòng xoay của cuộc sống, thế mà giờ đây chưa có cái nào bắt đầu đã kết thúc rồi thì lấy gì mà bắt đầu được nữa chứ.
-          Làm gì đứng đơ ra đó…cô vào tắm đi, người cô bốc mùi quá _ hắn mở cửa phòng tắm cho nó
-          Cảm ơn _ nó cúi gằm mặt xuống bước vào bên trong và khoá cửa trái lại
Một giọt, hai giọt, ba giọt nước mắt rơi xuống chân nó nóng ấm, đôi chân đang lạnh buốt của nó còn cảm thấy ấm nóng từ những giọt nước mắt này thì tại sao những giọt nước mắt này chạm vào tim nó thì lại lạnh giá như vậy. Nó với tay bật vòi nước cho nó chảy thật mạnh để hắn ở bên ngoài không thể nghe được tiếng nó khóc. Nó cảm thấy hối hận khi lúc nãy nhờ vả hắn cứu mình khỏi anh Pin, bây giờ nó cảm thấy bế tắc vô cùng, trượt theo cánh cửa phòng tắm nó ngồi bệt xuống sàn nhà mà bịt miệng lại khóc nức nở.
-          Tối nay cô cứ ngủ lại đây nếu không còn chỗ nào khác _ hắn đợi nó tắm ra thì nói
-          Ờ _ nó chỉ đáp cho có lệ
-          Nhà tôi chỉ có một phòng ngủ thôi _ hắn nói
-          Thì sao _ nó nhìn hắn
-          Cô là con gái mà vào nhà con trai không thấy sợ sao…trong khi đó nhà người đó chỉ có một phòng ngủ _ hắn bước lại gần nó
-          Sợ cái gì mới được chứ _ nó ngây thơ hỏi lại
-          Sợ cái gì sao _ hắn kéo tay nó lại phía mình khiến người nó đổ nhào vào lòng hắn
-          Cậu làm cái gì vậy _ nó hỏi lùn lên khi bị hắn đặt một tay sao eo thì đứng không vững ngà vào người hắn
-          Cô thật sự không biết chuyện gì xảy ra nếu chỉ có một phòng ngủ, một đứa con trai và một đứa con gái sao _ hắn cảm thấy người mình nóng ran khi ôm nó
-          Chuyện gì…thì con gái ngủ trong phòng ngủ, còn con trai xuống phòng khách mà ngủ _ nó thản nhiên trả lời không chớp mắt
-          … _ hắn nhìn nó đắm đuối
Nó bắt đầu hơi có cảm giác khi hắn cứ đứng cái tư thế này, nó thật sự mỏi chân lắm rồi ai biểu nó lùn quá làm chi không biết. Nó cảm thấy ngại khi hắn cứ nhìn nó như thế này ở cự li gần, mặt nó đỏ bừng lên khi cứ phải né tránh ánh mắt của hắn. Bỗng hắn cúi xuống hôn lên môi nó khiến nó bất ngờ mà đứng hình nó chẳng thể nhắm mắt lại như mấy lần, hắn cũng thế hắn cũng không nhắm mắt mà nhìn nó chằm chắm.
-          Cậu làm cái gì vậy _ nó dùng hết sức đẩy hắn ra
-          Cậu gan to thật đấy _ hắn cười
-          Cậu điên à…cậu có biết cậu đang làm gì không vậy _ nó quát vào mặt hắn
-          … _ hắn thở dài _ thôi cậu ngủ đi, tôi có việc phải ra ngoài
-          Biến đi _ nó quay lưng lại với hắn rồi bước lên giường chùm mền kín mít
-          Dễ thương thật _ hắn nói một mình rồi bỏ đi
Khi hắn đi rồi nó mới dám bật dậy mở mền ra để thở, đến lúc này tim nó mới đập thình thịch thình thịch, nó đưa tay lên môi chạm vào đôi môi chỗ nãy cùng hắn môi chạm môi. Nó cứ ngồi thẫn thờ một hồi rồi tự cười một mình, sau đó nằm lại xuống giường kéo mền cẩn thận rồi ngủ.
Hắn ra ngoài sau đó về nhà thì trời đã khuya lắm rồi, thấy đèn phòng còn sáng hắn bèn mở cửa bước vào, thấy nó đang nằm ngủ say xưa trên chiếc giường yêu quý của mình hắn mỉm cười nhẹ nhàng. Bước lại gần chiếc giường, hắn ngồi xuống cạnh nó, nhặt mấy cọng tóc vướng trên mặt lúc nó trở mình, rồi hắn vuốt nhẹ theo các góc cạnh của khuôn mặt nó, hắn bỗng dừng lại trên đôi môi nó, hắn cúi xuống định hôn lên đôi môi đó lần nữa, nhưng chưa kịp chạm môi thì nó trở mình quay về phía hắn kéo hắn nằm xuống. Hắn hơi bất ngờ, cứ nghĩ rằng nó chưa ngủ nên mới làm thế, nhưng nằm đợi một lát thì thấy nó ngủ ngon lành thì đoán chắc là ngủ say quá mới thế. Hắn gỡ nhẹ cánh tay nó những nó nhăn mặt, hắn sợ làm nó thức giấc nên đã dừng lại ngay, đành nằm im đợi nó ngủ say rồi mới đi, nhưng ai ngờ hắn nằm đó ngủ quên luôn.
Sáng hôm sau nó mở mặt ra thì thấy hắn đang nằm bên cạnh rồi, ngủ ngon lành còn cười nữa, có lẽ trong mở hắn đang gặp chuyện gì vui lắm. Nó tránh gây tiếng động, bước xuống khỏi giường kéo mền lại đắp cho hắn chỉn chu rồi vào phòng tắm lấy đố, bộ đồ hôm qua nó tắm hắn đã đem đi giặt khô cho nó rồi, đó là lý do hắn ra ngoài đêm qua. Nó mỉm cười thay đồ rồi lặng lẽ bỏ đi, có lẽ ra đi một cách im lặng như vầy sẽ chẳng ai phải buồn cả, nó quay lại nhìn hắn lần cuối trước  khi khép cửa phòng lại.
-          Con đi đâu 2 ngày nay vậy _ nó về nhà đã bị mẹ nó la rồi
-          Chỉ là tới nhà người bạn thôi _ nó nói
-          Bạn sao…con đi ít ra cũng phải báo chứ, không tin nhắn không điện thoại về nhà, con có còn coi cái nhà này là nhà không hả _ mẹ nó quát
-          Điện thoại con mất rồi…con cũng không có tiền, con quên đem theo ví…đó là lý do con ở nhà bạn _ nó nói
-          … _ mẹ nó ngạc nhiên khi con gái mình sống vất vưởng ngoài đường 2 ngày trời
Đợi mẹ nó chẳng nói gì thêm nó bước lặng lẽ đi lên phòng, cố gắng không làm mẹ nó nổi điên lên một lần nữa. Lên tới phòng việc đầu tiên nó làm là vào phòng tắm ngâm mình trong bồn nước nóng, nó cảm thấy chân tay mỏi rã rời, có lẽ là do nó đi bộ đường xa về nhà nên thế.
Ánh nắng rọi trực tiếp vào mặt hắn khiến hắn hơi khó chiu, tính trở mình để bảo vệ giấc ngủ nhưng sực nhớ ra hắn nằm cạnh nó liện bật dậy xem như thế nào. Nhưng xung quanh hắn chỉ có một mình hắn thôi, không có ai khác ngoài hắn, vội vùng dậy bước xuống khỏi giường đi tìm nó, từ nhà tắm tới nhà bếp, ngoài vườn cho tới phòng sách, tất cả đều không có. Hắn ngồi xuống giường thở dài, giống y như trong truyện tình một đêm vậy nè.
Ở nhà Vương
Sáng nay ba anh không phải đến trường sớm nên nhà anh có một bữa sáng gia đình ấm cúng.
-          Con đã định thi trường nào chưa Vương _ ba anh hỏi
-          Chưa ba _ Vương nói
-          Quyết định sớm đi chứ con…còn lo làm lễ đính hôn nữa _ mẹ anh nói
-          Dạ.. _ Vương như không nghe lọt tai mình
-          Con cũng biết gia đình mình với gia đình nhà bé Duyên thân nhau đã lâu rồi…mẹ với mẹ con bé đã quyết định cho hai đứa đính hôn sớm _ mẹ anh nhìn anh nói
-          Sao cơ…con với Duyên chỉ là bạn bè thôi mẹ à _Vương khó chịu
-          Thôi được rồi…bọn mẹ cũng đã chọn ngày cho hai đứa gặp mặt hai gia đình rồi…con chỉ cần chuẩn bị thôi
-          Mẹ
-          Dù sao hai đứa quen nhau đã lâu nên chắc cũng không khó khăn gì
-          Con sẽ không tới đó đâu _ Vương đanh giọng lại
-          Cả hai đều lớn hết rồi, chuyện này không phải chuyện đùa đâu
-          Em chưa nói chuyện này với anh _ ba Vương thắc mắc
-          Em với mẹ con bé gặp nhau trước khi tụi nó thi học kì, và quyết định là đợi tụi nhỏ thi xong mới nói
-          Sao em không bàn bạc với anh, anh nghĩ anh cũng cần có ý kiến chứ
-          Ba nó à…anh đã phải bận bịu ở trường nhiều rồi, chuyện này em lo được
-          Mẹ _ Vương bỏ đũa xuống
-          Con không cần nói gì nữa đâu…đây là chuyện của người lớn, bọn mẹ đã….
-          Mẹ nghe con nói có được không vậy _ bỗng anh nói lớn
-          Con lớn tiếng với ai vậy _ ba anh trừng mắt nhìn anh
-          Con xin lỗi… _ Vương thấy thái độ mình hơi quá _ nhưng con với Duyên không thể nào đâu, tụi con chỉ là bạn bè ở trường thôi….với con Duyên chỉ như một đứa em gái, con không thể nào với Duyên được….mong mẹ xem lại
-          Đó không phải là chuyện của con _ mẹ anh tức giận
-          Con no rồi…ba mẹ ăn tiếp đi, con sẽ tới nhạc viện, ba mẹ đừng tìm con _ anh nói rồi đứng dậy
-          Vương…._ mẹ anh gọi
-          Vương…
Mặc kệ tiếng gọi của mẹ, anh một mạch lên phòng thay đồ để ra ngoài, thiệt tình làm sao họ có thể nghĩ mối quan hệ giữa hắn với Duyên lại như thế chứ, anh chỉ xem Duyên là một đứa em gái không hơn không kém gì. Đã vậy mẹ anh còn không nghe anh nói, đã từ lúc nào anh cảm thấy cô đơn giữa căn nhà to lớn này nữa.
Đọc tiếp Tôi lỡ thích cô rồi…sao đây? – Chương 67
Tôi Lỡ Thích Cô Rồi Sao Đây ? Tôi Lỡ Thích Cô Rồi Sao Đây ? - Không rõ...