Số lần đọc/download: 461 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:19:31 +0700
Chương 20 - 2
Ken về nhà lúc trời đã khá khuya, vừa bước vào gian nhà, do đèn đã tắt hết nên Ken chẳng thể thấy rõ ràng, vừa đưa tay định bật công tắc đèn thì bỗng có bàn tay chặn tay tên đó lại, Ken chẳng thể nhận định được rõ ràng trong không gian tối mịt mù này, nhưng cái dáng dấp này khiến Ken biết rằng người đó là ai:
- Sao em ko để đèn mà lại tắt hm?- giọng nói có vẻ khó chịu.
Người đó ko nói, chỉ có bàn tay đang giữ lấy tay Ken là siết chặt hơn.
- Chẳng phải tôi đã bảo em ở trong phòng ko được ra ngoài rồi sao?- Ken.
Bàn tay có hơi nới lỏng nhưng rồi đột nhiên thả rơi tay vào không gian, nhưng việc đó có nghĩa là bắt đầu cho việc khác, người đó đột nhiên đẩy ngược người Ken vào bức tường sau lưng, bờ môi nhanh chóng áp lên bờ môi của Ken trao những cái hôn mạnh bạo, gấp gáp và vồ vã! Ban đầu có vẻ Ken bất động, để yên cho người khác tấn công môi mình, nhưng được 1 lúc, Ken cũng đáp lại, 1 tay tên đó còn đưa lên giữ chặt gáy đối phương, người đó cũng “ hợp tác” đưa tay lên cởi từng cúc áo trên người Ken, có chút ngạc nhiên nhưng rồi Ken vẫn mặc kệ, tay còn lại tên đó kéo eo người kia về sát mình hơn... Hôn bao nhiêu cũng không đủ... Không gian tối chỉ còn lại những hơi thở gấp gáp...
“ Tách “
Đèn đã sáng, dường như có ai đó vừa bật công tắc đèn, nhưng điều đó có vẻ ko ảnh hưởng gì đến vũ điệu của những nụ hôn và sờ soạng rất ư là nóng bỏng kia!
“ Xoảng “
Mãi cho đến khi có tiếng gì đó vỡ toang xuống nền đất thì 2 người đó mới buông nhau ra... Ken liếc mắt nhìn kẻ đã cả gan bật đèn kia...
!!!!!
Pj? Chứ chẳng phải...?
Ken chợt đẩy Khánh Hạ ra khỏi người mình! Cái gì đang xảy ra vậy chứ...Aiz!!! Ken quên mất là còn cô ta tồn tại trong nhà... Sao lại nghĩ người đó là Pj chứ? Mà sao lại là Pj? Hah, chẳng lẽ cái Ken cần ở Pj là những việc đã làm với Khánh Hạ ban nãy sao? Là dục vọng chứ ko phải là tình yêu đúng ko? Ken thấy tự coi thường chính bản thân mình!
Chuyện đã thế này rồi còn giải thích gì nữa chứ? Người ta ko tin những gì người ta nghe, người ta chỉ tin cái mà mắt người ta chứng kiến được, nhưng có những thứ mình thấy chưa hẳn đã là thật... Mà khoan, giải thích gì chứ? Sao lại có ý định giải thích với Pj chứ? Nực cười! Cơ thể bị điên rồi!
- Xin lỗi làm phiền rồi! – Pj cúi đầu.
Nhỏ loay hoay định quay đi thì chợt nghe tiếng Khánh Hạ gọi.
- Em gái!
Pj đúng yên nhưng ko xoay đầu lại.
- Chị biết là em thích băng bó cho người khác nhưng em ko cần để mảnh vỡ ở đó để người khác đạp trúng đâu!
À, ý là muốn Pj dọn dẹp...
Pj định xoay người lại thì Ken ngăn:
- Em về phòng đi!
Pj vừa khuất bóng, Ken quay sang nhìn Khánh Hạ, ánh mắt lạnh đến gai người!
- Sao ban nãy cô ko lên tiếng chứ?
“ Cô” với “Em” có chỗ nào giống nhau? Sao như thế? Làm ơn đi, cô ta đã từng là người yêu cũ của Ken đó! =))
- Lên tiếng hay ko có quan trọng ko? Chẳng phải anh cũng nhớ em nhiều lắm đó sao?
- Cô tự tin thật! – Ken cười khẩy.
- Anh đã đáp trả rất nồng nhiệt đó chứ! ^^ - Khánh Hạ.
Ken ko nói với cô ta nữa mà bỏ đi 1 nước...
Khi chỉ còn lại 1 mình, cơ mặt cô ta co lại, vẻ đáng sợ... Chết tiệt!!! Ken hình như đang dần lãng quên cô, chấp nhận là dáng người Pj và cô ta tựa nhau nhưng tại sao lại nghĩ là Pj chứ ko nghĩ là cô? Pj có khả năng gột rửa quá khứ người khác nhanh vậy à? Tuyệt đối ko thể!!! Ken còn cho cô ta trú ở ngôi nhà này, chứng tỏ là vẫn còn tình cảm, vẫn chưa xác nhận rõ ràng! Khi đó cô ta vẫn còn cơ hội!
Pj chạy lên phòng và đóng sầm cửa lại, cửa vừa đóng lại là nhỏ cũng ko thể đứng vững nữa, cả người cứ vô thức mà trượt dài xuống cửa, nhỏ lấy tay che miệng lại, nhưng dù có che thì tiếng nấc cứ vang vọng khắp phòng! Bao nhiêu tổn thương, bao nhiêu đau đớn, bao nhiêu tủi nhục, bao nhiêu chịu đựng, bao nhiêu giận hờn... dường như đều trôi theo từng dòng nước mắt này! Rốt cuộc nhỏ làm bao nhiêu thứ cũng vì cái gì chứ?
Ban đầu còn nhỏ, thích Ken- tình cảm con nít, kể cả khi Ken với Khánh Hạ, nhỏ cũng mỉm cười vì người Ken chọn là chị! Cả chuyện sáng tạo ra đôi nhẫn, nhỏ cũng thức mấy đêm để design... thậm chí là việc học cũng đi xuống... còn nhớ lần đó còn bị mẹ la, mẹ lấy roi quật vào người...... đau lắm! nói là tặng Khánh Hạ làm quà mừng... chứ thực ra nhỏ mong là khi cầm chiếc nhẫn trên tay Ken sẽ hỏi chị nhỏ là nguồn gốc chiếc nhẫn từ đâu mà ra... ít ra khi đó Ken sẽ biết đến sự tồn tại của nhỏ... Kể cả sau này Ken bị Khánh Hạ phản bội... nhỏ cũng vùi mình vào trò chơi thân xác, cốt yếu cũng chỉ để bản thân chú tâm vào những thú vui đó mà gạt Ken ra khỏi cuộc sống... đó cũng là lúc Pj gặp Luân... nhưng sau này nhỏ nhận ra... đó chỉ là thích... thích đủ nhiều để khi bị phản bội cơ thể có thể rơi nước mắt... so với cái tình cảm bản thân đã ấp ủ dành cho Ken thì ko bao nhiêu hết... Rồi Ken bước vào cuộc sống của nhỏ... nhỏ đã rất đau khi thấy Ken sa lầy như thế... đểu giả... ********... và chó má... là con rối... con búp bê... Pj đã khinh bản thân mình... càng ngày càng lụy! Chẳng đáng đâu Pj à! Đã từng mong mình sẽ giúp được Ken quên đi quá khứ đó! Nhưng rốt cuộc bản thân cả 1 người thay thế cũng ko được đặt vào! Trong mắt Ken, nhỏ là Khánh Hạ thứ 2! Pj chỉ mong là Ken biết đến nhỏ vì nhỏ là Khánh Du chứ ko phải bất kì đứa con gái nào khác! Ken à... Được ko anh?
“ Anh biết không...
Vở kịch anh viết cho em... anh diễn hay lắm...!!!
- Làm em hạnh phúc...
- Rồi bỏ rơi em...
Vui ko anh?
- Khi chà đạp lên niềm tin của em mà sống?
Vừa lòng anh chưa?
- Khi thấy em đau khổ từng ngày? =) “
Ken cũng thế... Ken đã ngồi trước cửa phòng rất lâu rồi... ngồi bó gối, đầu tựa vào cửa như cái cách mà ở bên kia cánh cửa... Pj cũng ngồi như thế! Ken biết là nhỏ sẽ khóc... tình cảm nhỏ dành cho Ken đã quá rõ ràng rồi! Ken nghĩ mình ko nên đứng trước mặt nhỏ lúc này! Có thực sự với Ken nhỏ chỉ là 1 vật tiêu khiển ko? Nếu sự thật là thế tại sao bây giờ lại phát sinh cảm giác bức bối này chứ? Sh*t!!! Vậy chứ cảm xúc đối với Khánh Hạ là gì đây? Điên lên mất!
“ * Nếu
Nếu nhé...
- Phía sau lưng anh - em níu kéo...
- Phía trước mặt anh – Chị ấy dang tay...
Anh...
Lùi hay bước tiếp?
* Nếu... lại nếu nhé...
- Phía sau lưng anh – em đau khổ
- Phía trước mặt anh – chị ấy xót xa...
Anh
... Sẽ vì ai mà khóc? “
Sẽ lại là Khánh Hạ đúng ko? =)
Có lẽ nhỏ nên trả mọi thứ về nơi khi chưa bắt đầu... vẫn sống trong ngôi nhà này, nhưng tự biến bản thân mình thành vô hình! Ai làm gì mặc kệ, chẳng phải bận tâm nữa... Nếu như thế tim sẽ ko đau...
Nhỏ mở cửa bước ra ngoài khi trời đã giữa khuya, hah, chắc Ken qua phòng Khánh Hạ ngủ rồi! Cũng phỉa thôi! Mà hình như ở con người Khánh Hạ hiện tại có gì đó lạ lẫm lắm... một con người mà dường như Pj chưa bao giờ tiếp xúc... người đó hình như chẳng còn là chị Pj nữa rồi... Đi ra gian nhà chính ban nãy, hơi ngạc nhiên... Ken ngủ trên sô pha sao? À, chắc bị Khánh Hạ giận ko cho ngủ chung rồi... Vậy thì nên trả phòng cho Ken nhỉ?
- Này! – Pj lay người Ken
Lay một lúc thì Ken cũng tỉnh dậy, Ken ngồi dậy nhìn nhỏ...
- Về phòng ngủ đi! Tôi ngủ trên sô pha cũng được! ^^ - Pj cười.
Ken im lặng dứng dậy, Pj khẽ nở nụ cười nhẹ, như thế này mới đúng phải ko? Nhưng bất ngờ Ken lại nắm tay Pj kéo theo về phòng, Pj ngỡ ngàng, ko biết được chuyện gì đang xảy ra!
Về đến phòng, Ken nằm lên giường tiếp tục giấc ngủ... vấn đề là Ken đã “để” Pj bên cạnh mình.
- Nằm im đó và ngủ đi! Em phá giấc ngủ của tôi quá đó!
Pj im lặng... khó hiểu quá...
“ Anh đang nghĩ gì vậy hm Ken? “
.
Từ khi từ bar về, nó qua nhà hắn tá túc, chủ đề đương nhiên là về bạn thân của 2 người rồi...
- Honie! Em nghĩ thế nào về Khánh Hạ? – hắn siết chặt vòng tay khi nó ngồi trong lòng hắn.
- Bây giờ chẳng rõ! Nhưng là ngày xưa, thì nghe Pj khen chị ta nhiều lắm! Pj quý Khánh Hạ!- nó từa đầu vào ngực hắn.
- Thế sao? Sao tôi cứ cảm thấy cô ta có cái gì đó ko thật!- hắn nghĩ mông lung.
- Ngày xưa đã thế? – nó.
- Ko hắn! Chỉ là một khoảng thời gian sau khi quen Ken! Linh cảm thôi!- hắn dùng tay nghịch tóc nó.
- Này, tay anh bắt đầu hư quá nhé! Lấy ra khỏi đùi người ta mau!- nó chụp tay hắn lại.
- Đùi người ta chứ đâu phải là đùi của em! – hắn cười to, 1 cách cười hiếm hoi chỉ có khi bên cạnh nó.
- Buông! Ko đừng trách! – nó ngoái cổ lại nhìn hắn, mặt hơi nhăn.
- Ko buông đấy! – hắn cuối xuống cổ nó, rúc đầu vào, trông dễ thương ko thể tả.
- Anh!!! – nó nhíu mày.
Hắn rời đầu khỏi cổ nó, bất ngờ đặt lên môi nó nụ hôn, 1 cái hôn thật sâu khiến nó choáng ngợp, cơ mà nó ko tránh, cũng ko phản kháng, còn ngoan ngoãn đáp lại nữa! ^^
Khi hắn vừa buông bờ môi nó ra, thì nó cũng chòm người lên cắn vào môi hắn 1 cái rõ đau, suýt nữa là chảy máu, làm hắn ko thể nào ko nhăn mặt được!
- Làm trò gì thế?- hắn sờ môi.
- Đã báo trước rồi!- nó nhếch môi cười.
- Từ bao giờ mà cắn tôi đau thế? Em thành thú khi nào mà tôi ko biết? – hắn đá đểu.
- Thú? Honie của anh là thú thì anh được công nhận là người à? – nó vờ ngạc nhiên.
Cả hai cứ đua nhau xoắn nhau như thế, cơ mà vui! ^^ Tình cảm của họ nồng nàn, đậm sâu, cơ bản biểu hiện ra chỉ theo cách thông thường như thế! Đã là người thì ai chẳng có yêu thương! Nhưng yêu thương ko chỉ được thể hiện qua những ngọt ngào, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, ngọt ngào quá hóa ra đôi khi quá giả tạo! Chẳng có sự yêu thương nào là hoàn mĩ, nó chỉ hoàn mĩ nhờ con người bồi đắp!
Trong cuộc sống, có thể bạn khuyết mảnh yêu thương này, nhưng tin tôi đi, bạn sẽ được bù đắp bằng 1 yêu thương khác! Ừ thì yêu thương là ko giống nhau, nhưng nó sẽ khiến bạn ấm lòng! Yêu thương sẽ khiến bạn thay đổi, tim bạn khi đó sẽ ko lạnh giá và trống rỗng nữa!
“ Kem dù lạnh đến mấy cũng phải tan ra vì sức nóng...
Và tình cảm dù lạnh đến mấy cũng ấm lên bởi những quan tâm chân thành! “
Cứ ko phải là trái cực thì mới hút nhau được! Và cũng ko có nghĩa là cùng cực thì phải đẩy nhau! Trong tình yêu cũng thế, thế nên đôi khi ta phải nhìn vào vấn đề theo cách khách quan nhất!
Hãy nhớ yêu là ko bao giờ sai trái cả! Chỉ những kẻ có ý định phá hoại tình yêu hay muốn làm người thứ ba chen vào cuộc tình người khác thì mới đáng để ta lưu tâm, họ ko đáng sợ, nhưng họ đáng thương! Nhưng đôi khi mọi thứ đi quá giới hạn thì “đáng thương” đã được nâng cấp lên thành “ đáng khinh” và “đáng trách”!