Số lần đọc/download: 902 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 00:29:19 +0700
Chương 68: Thể Thuật Tầng Bảy
Tác giả: Vosonglinh
Chương 68: Thể thuật tầng bảy
Nguồn: tangthuvien
Văn Lục từ từ bước vào trong cột sáng, thể thuật chu chuyển toàn thân. Vừa bước vào mép, tiếp xúc với ánh sáng này, Văn Lục có cảm giác bên ngoài da thịt có ngàn vạn thanh đao gào thét bay điên cuồng xung quanh mình. Văn Lục lập tức ngồi xuống, vận theo lộ tuyến tu luyện thể thuật để mà tu luyện.
Cột sáng rộng tới trăm mét, hiện tại Văn Lục mới chỉ dám ngồi ngoài chín mươi mét cách tâm của nó, vậy mới biết linh khí ở đây nồng đậm thế nào. Ở bên ngoài, Đào Hồng và Liễu Nhu cũng ngồi xếp bằng tu luyện, hai khuôn mặt kiều diễm ửng hồng, mơ hồ có chút đau đớn nhíu mày.
Trong vạn vật không gian ngũ hành này, linh phách được sinh ra từ đồ vật, thực vật thì quả nhiên là tu luyện khó khăn nhất. Chưa kể thời gian sinh ra linh phách đã lâu gấp ngàn lần con người. Lại trải qua quá trình tích trữ linh khí dài cùng tuế nguyệt. Trong thời gian đó, lại còn phải ẩn nấp, lo lắng bị đoạt lấy luyện vũ khí, hay bị hấp thu tinh nguyên mà chết, phải nói là muôn trùng khó khăn.
Nếu hai nàng Đào Hồng Nương và Liễu Nhu Nương không có sự bảo vệ của Hà Nhân lão, không có đại trận thúc đẩy sự lớn mạnh thì có lẽ cả ngàn năm cũng chưa được sinh ra chứ chưa nói gì mấy trăm năm. Nhất là trong quá trình tiến hóa, nếu có tên tu chân thu thập hồn phách nào đi qua nữa thì càng thảm hại.
Tuy nhiên cái gì cũng có mặt lợi, mặt hại của nó. Nếu linh phách có thể biến thành hình người thì ít nhất lực lượng của họ cũng phải đạt tới cấp sau tu luyện giả trở nên. Và hơn nữa là có những kỹ năng thiên phú kinh khủng đôi khi còn hơn linh thú.
Cũng phải nói thêm rằng, trong không gian này con người không phải là sinh vật tu luyện lên cấp nhanh nhất. Có nhiều giống loài lên cấp còn kinh khủng hơn rất nhiều, có khi chỉ vài năm lực lượng có thể nhảy từ cấp một lên tận cấp mười cấp mười hai. Nhưng là chúng đều có nhược điểm “giới hạn”. Khi tu luyện tới một cột mốc nhất định, được tính là giới hạn thì dù sinh vật đó tu luyện thế nào cũng chỉ giậm chân tại chỗ mà thôi, không tiến thêm được bước nào nữa. Trong khi con người tu luyện chậm, bất quá có thể nói là “tiền đồ vô lượng”. Giới hạn của con người chính là… không có giới hạn.
Giờ phút này cả hai cô bé chưa hình thành nên thật thể, bóng hình vẫn còn mờ mờ chút. Chính vì thế chỉ ngồi gần gần cột sáng mà tu luyện, nếu không linh khí cuồng bạo, xé tan hồn phách thì cái được không bằng cái mất. Điều quan trọng bây giờ của Đào Hồng và Liễu Nhu là hấp thu linh khí để “cấu thành” thân thể, lúc ấy lực lượng sẽ tăng rất nhiều. Theo phán đoán của Hà Nhân lão thì chỉ cần hai nàng trọng tổ thành công thân thể thôi, lực lượng sẽ trực tiếp nhảy từ cấp sáu lên cấp chín.
Văn Lục nghe xong lão nói cũng há hốc mồm, thậm chí còn có ý nghĩ ngu ngốc là phá tan thân thể để trọng tổ lại. Vừa nói ra miệng, hắn bị Hà Nhân lão cốc ấy cốc:
- Ngu xuẩn… linh phách không có thân thể mới phải trọng tổ. Nếu không có đại trận này, để trọng tổ xong thân thể phải tốn cả ngàn năm ấy chứ. Nhưng mà con người mà đánh tan thân thể tu luyện lại? Ngươi nghĩ ngươi là bụt chắc. Thậm chí bụt sau khi bị đánh tan thân thể, nguyên thần muốn trọng tổ thân thể cũng sụt cấp bậc, nhẹ thì sụt một hai cấp, nặng thì tu luyện lại từ đầu…
Văn Lục nghe vậy lè lưỡi vất luôn ý nghĩ vừa rồi. Người và linh phách tu luyện hoàn toàn không thể giống nhau được.
Văn Lục toàn tâm toàn ý, vận chuyển thể thuật hấp thu linh khí cuồng bạo xung quanh. Dựa theo lời lão nhân truyền thụ, dùng linh khí hấp thu được, dồn dập vào những vùng mép của mầm thế giới, thúc đẩy sự mở rộng của nó. Linh khí hình thành những luồng xoáy, phá tan không gian đen thẳm bao quanh mầm thế giới. Cứ tưởng tượng như "Mầm Thế Giới" là một vùng đất. Bao quanh vùng đất ấy là một tầng “sương mù” dẻo dai khó phá. Công việc của Văn Lục bây giờ chính là dùng linh khí, hình thành những luồng lốc xoáy, đánh sâu vào đám “sương mù” bất tận bao xung quanh, cũng chính là không gian đen thẳm ấy. Mỗi khi “sương mù” tan đi một ít, thì vùng đất "Mầm Thế Giới" ấy lại mở rộng ra bằng ấy. "Mầm Thế Giới" càng lớn lên thì thể thuật của Văn Lục cũng tương tự đột phá dần.
Nhưng điều khó khăn là nếu Văn Lục dùng linh khí hình thành lốc xoáy ấy quá lớn, có khi vùng đất "Mầm Thế Giới" ấy bị cày xéo, thậm chí là phá tan tành. Cho nên Văn Lục bây giờ phải toàn tâm toàn ý, hình thành vô số lốc xoáy vừa tầm, đánh đủ bốn phương tám hướng để mở rộng toàn diện chứ không phải chỉ tấn công một phía.
Thời gian thấm thoát, một năm trôi qua. Văn Lục đã tiến vào trung tâm của cột sáng ngồi ở đó nhíu mày. Trong "Mầm Thế Giới" của hắn bây giờ linh khí rất cuồng bạo, ào ào đánh sâu vào các phía. "Mầm Thế Giới" lúc này cũng đã mở rộng tới cả một ngàn hai trăm km. Lớn gấp mười lần lúc trước là một trăm hai mươi km.
Hôm nay Văn Lục có cảm giác thể thuật sắp đột phá. Nhưng là linh khí của cột sáng bây giờ không còn cung cấp đủ để cho hắn ngưng tụ lốc xoáy đột phá tầm màng mỏng manh tầng bảy kia. Lúc trước hắn làm xong nhiệm vụ thứ chín, thể thuật đã đạt tới tầng sáu, linh hồn đạt tới cấp bảy. Nếu bây giờ thể thuật đột phá thì cấp độ sẽ tương đương với hồn thuật. Văn Lục thật chờ mong kỹ năng phụ trợ của thể thuật cấp bảy a.
Đang nhíu mày vì không đủ linh khí, thì mắt Văn Lục lóe sáng. Hắn hung hăng vỗ vỗ cái đầu: “Ngu ngốc a… lại quên mất lực lượng ngũ hành.”
Văn Lục nghĩ là làm, vừa hấp thu linh khí bên ngoài hình thành lốc xoáy, vừa vội vàng vận chuyển ngũ hành tuần hoàn trong mầm thế giới, lực lượng mau chóng được sinh ra.
Không đầy ba ngày, cả người Văn Lục phát ra quang mang chói lọi, đến nỗi cả hai cô bé ngồi bên ngoài cũng phải giật mình mở mắt nhìn vào trong. Linh khí cuồng bạo ầm ầm đổ dồn vào thân thể của hắn, kết hợp với lực lược ngũ hành của Văn Lục, trực tiếp đập phá ranh giới giữa cấp sáu và cấp bảy. Chỉ cần phá tan hoang tấm “sương mù” cực kỳ cô đọng đang bao bên ngoài "Mầm Thế Giới" này thì “đường lớn tầng bảy”, mặc sức tung hoành rồi.
Trên người Văn Lục, mồ hôi từng hột tuôn ra, cả người nhễ nhại ước sũng như bị nhúng vào trong nước. Với cường độ linh khí mạnh mẽ vậy, nếu không tập trung điều khiển thì "Mầm Thế Giới" tan tành cũng không còn là nói chơi.
- Ồ… có ý tứ!
Hà Nhân lão không biết xuất hiện lúc nào đã đứng phía sau Đào Hồng và Liễu nhu, nhìn Văn Lục trong luồng sáng, vuốt râu thì thào. Hơn ai hết hắn biết cột sáng mình bố chí có bao nhiêu lực lượng. Lão gần đây quan sát cũng tính ra Văn Lục muốn đột phá chắc còn phải “dồn sức” lâu một chút, có lẽ là mấy năm nữa, đủ thời gian cho lão kiến tạo một đại hình truyến tống trận. Nhưng là lúc nãy lão ngạc nhiên khi phát hiện ra trong người Văn Lục còn tiềm ẩn một lực lượng kinh khủng tham gia áp súc với linh khí trong cột sáng để đột phá. Luồng lực lượng này đối với lão mà nói thì quả là nhỏ bé, bất quá áp lực mà nó gây ra, lão cũng tự thẹn rằng lực lượng của mình không tạo ra được. Quà là kỳ quái.
Sở dĩ Hà Nhân lão có cảm giác áp lực đó là bởi vì lưc lượng ngũ hành của Văn Lục có khả năng uy hiếp được lão. Lúc này nó nhỏ thì nó chẳng là cái “đinh gỉ” gì so với lão. Nhưng là để Văn Lục có thời gian áp súc, tích trữ lâu dài thì mười cụ Hà Nhân cũng chỉ tan xác pháo mà thôi. Bất quá có ai để cho hắn “tích trữ năng lượng” bao giờ.
“Ầm…”
Từ trên người Văn Lục dường như phát ra tiếng nổ. Đồng thời đôi lông mày đang nhíu thành một dòng cũng buông lỏng, khuôn mặt trở nên thoải mái. Thể thuật đã đột phá tầng bảy… bằng với hồn thuật.
Thể thuật của Văn Lục tu luyện khác hoàn toàn đám người hành tinh Klake mà Hà Nhân lão “thưởng” cho lúc tiến được vào trong. Nếu cứ hấp thu linh khí một cách vô tội vạ, không tinh thuần vậy. Văn Lục tự tin là có thể nhảy trực tiếp lên cấp mười hai. Nhưng mà cứng quá thì dễ vỡ chính là nguyên lý này. Thể thuật của Văn Lục chính là dùng linh khí để mở rộng "Mầm Thế Giới", tiếp đó hấp thu lực lượng tinh thuần của "Mầm Thế Giới" để cải tạo từng tế bào trên cơ thể. Chính vì qua hai lượt cải tạo như vậy thân thể ngoài cứng rắn ra thì còn có độ dẻo dai thích hợp. Nếu đám người Booc hấp thu trực tiếp linh khí của đại trận thân thể cứng rắn cũng giống như người được đeo một tầng áo giáp thì thể thuật chính là người được cải tạo gen, sự khác nhau ấy có lẽ phải hình dung là cách nhau một trời một vực.
Chính vì vậy mà Văn Lục dường như hấp thu gần hết linh khí của cột sáng trung tâm đại trận mà vẫn phải bổ sung ngũ hành lực lượng mớig thể đột phá một cấp thì thực biết chất lượng của nó tốt thế nào.
Văn Lục cũng không lo lắng phá hỏng cột sáng đó, bởi vì đại trận qua vài ngày, nhiều thì vài tháng là lại hấp thu ánh sáng mặt trời đủ hình thành cột mới, có lo lắng cũng vô dụng.
Văn Lục đứng dậy, vươn vai hét dài một tiếng. Hà Nhân lão đứng ngoài vuốt râu mỉm cười:
- Cảm giác thế nào…
- Cảm giác…ách…
nguồn
Văn Lục đang muốn dùng tử để miêu tả cảm giác lâng lâng, thoải mái toàn thân này nhưng là bất chợt nghĩ tới vài câu truyện trên lại giật mình đỏ mặt không dám thốt ra. Chẳng lẽ trước mặt một cụ già và hai cô gái lại nói rằng cảm giác thật giống ôm ấp một cô gái trần như nhộng mà đi ngủ a. Vậy hắn không ăn vài cước mới là lạ. Văn Lục vẫn là xử nam, không có ma nào yêu đương nhiên là không biết mùi vị nó ra làm sao rồi. Nhưng là coi nhiều phim av thì đương nhiên cũng biết chút chút.
Thấy tự nhiên lại nghĩ lung tung, Văn Lục thở dài. “Ài! Định lực dạo này quá kém”. Nói đoạn liếc nhìn hai cô bé đang giương tròn hai cặp mắt nhìn hắn.
Cảm giác của “yêu tinh” cực kỳ linh mẫn, chỉ qua ánh mắt của hắn thôi là biết hắn đang nghĩ xấu xa gì rồi, bất giác run rẩy co giúm, nhích lại gần nhau theo bản năng.
Văn Lục cười ha hả bước ra cột sáng, nhẩm tính lại cũng đã tới mùa thu năm sau rồi. Một năm đột phá, sợ rằng ai nghe thấy cũng há mồm muốn trạm cằm tới ngực… đúng là quái thai mà.
Thu hoạch lớn nhất của Văn Lục lúc này không phải là đột phá. Mà chính là phương pháp đột phá do Hà Nhân lão truyền lại. Phương pháp này có nhược điểm là chỉ áp dụng khi xung quanh mình nhiều linh khí mới dùng được. Chính la dùng linh khí hình thành lốc xoáy mà đả thông, kiến tạo, mở rộng "Mầm Thế Giới". Nhưng mà đối với Văn Lục có ngũ hành vòng, điều này đương nhiên nhược điểm của phương pháp này không còn là vấn đề cần lo lắng nữa. Bất cứ lúc nào cũng có thể dùng lực lượng ngũ hành để mở rộng và củng cố "Mầm Thế Giới", thế thì tốc độ lên cấp không chỉ gấp trăm, thậm chí ngàn lần người tu thuật bình thường, nhất là nó có thể ổn định lâu dài chứ không như cột sáng trong đại trận. Hút một cái đã hết sạch linh khí rồi.
- A! Truyền tống trận chưa xong… có lẽ phải xuống hành tinh Klake oánh nhau một hồi rồi. Không biết tộc Booc giờ thế nào.
Văn Lục vừa bươc ra vưa cảm khái.