Books are delightful society. If you go into a room and find it full of books - even without taking them from the shelves they seem to speak to you, to bid you welcome.

William Ewart Gladstone

 
 
 
 
 
Tác giả: Thiên Hồng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 95 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 569 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 06:20:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.2 - Chương 19: Rửa Sạch Hậu Cung
êm, đám người Hoa Úc trấn giữ phía trên lồng sắt, dưới ánh sáng đèn đuốc chiếu rọi, lồng sắt tối như mực kia có chút âm trầm. Người bên trong vẫn không nhúc nhích, hiển nhiên Goyard đã không cho hắn ăn nhiều ngày.
Hiên Viên Tuyệt ôm Thiên Thanh Hoàng cùng dựa vào góc tối, mà Hoa Úc lại vẻ mặt ai oán trừng mắt nhìn hai người, hi vọng Thiên Thanh Hoàng có thể thấy hắn ủy khuất, đáng tiếc là người nào đó đang bị bao phủ trong nhu tình của Hiên Viên Tuyệt đã sớm an ổn ngủ, không còn thấy gì nữa.
Hoa Úc oán hận trừng Hiên Viên Tuyệt, nghiến răng nghiến lợi hận không thể cắn nát hắn. Mà Hiên Viên Tuyệt lại rất bình tĩnh, nhìn kỹ còn phát hiện hắn đang đắc ý.
Hoa Úc căm giận thu hồi ánh mắt, không muốn so đo nữa, bởi vì hắn cảm giác được có người đang đến!
Quả nhiên, chỉ một lát sau, năm bóng đen nhanh nhẹn nhẹ nhàng đứng trên đỉnh đối diện, cầm đầu là một lão nhân giận dữ nhìn người trong lồng sắt: “Dám làm con ta bị thương! Muốn chết sao!”
Dứt lời cũng không nhìn xem là ai, phi thân đánh một chưởng về phía Hoa Úc, lại bị Hoa Úc vung tay áo hóa giải. Lão nhân kia cả kinh, biết đã gặp phải cao thủ, lại xuất ra một chưởng nữa, so với lúc trước sắc bén hơn nhiều.
Hoa Úc lạnh lùng nhìn người trước mắt, vẻ mặt khinh thường: “Không biết tự lượng sức!”
Một chưởng hồng quang đánh ra, cả người người nọ trực tiếp vung lên bức tường đối diện, phun ra một ngụm máu tươi, suýt nữa hôn mê. Mấy người trên nóc nhà nhanh chóng nhảy xuống nâng lão dậy, trong đó có một người có bộ dáng thủ lĩnh, ánh mắt đảo qua mấy người ở đây, sau đó rơi vào Goyard cùng phụ thân của Goyard, khóe mắt co rút, hơi thở sắc mặt: “Chấp pháp trưởng lão và vu nữ của Vô Nhai sao lại ở đây? Hơn nữa còn liên thủ với người khác để đả thương đại trưởng lão?”
Phụ thân Goyard lạnh lùng tiến lên, một tay chỉ vào người trong lồng giam: “Tộc trưởng muốn hỏi ta thì không bằng trước giải thích trước một chút xem vì sao người này còn sống đi? Năm đó ngươi đã tự mình hạ lệnh đem hắn vào Vạn Cổ Trì, nhưng sao bây giờ hắn vẫn còn sống tốt? Tộc trưởng nói không giữ lời, vậy thì dựa vào cái gì yêu cầu ta trung thành với ngươi?”
“Ngươi…” Tộc trưởng kia vừa định quát lớn, lại nhớ bọn họ đang có chỗ dựa vững chắc, vì thế cố gắng nhu hòa ngữ khí một chút, ra bộ lời nói thấm thía: “Năm đó ta quả thật đã ra lệnh, nhưng sau lại không giết hắn, tất cả cũng vì ngươi!”
Phụ thân Goyard hừ lạnh: “Vì ta?”
Tộc trưởng chân thành gật đầu: “Đúng! Dù sao hắn cũng là đường đệ của ngươi, huyết thống liền mạch, con cháu gia đình ngươi lại đơn bạc, mà ngươi cũng chỉ có một huynh đệ này, cho nên chắc chắn sẽ quan trọng hơn nữ nhân bên ngoài! Lúc ấy ta đã muốn khuyên ngươi, nhưng ngươi còn đang giận, cho nên ta đành vừa thuận theo thỉnh cầu của ngươi, lại vừa bí mật thả hắn ra, tất cả đều vì không muốn ngươi hối hận!”
Một phen đúng lý hợp tình này đáng tiếc lại không hoàn hảo, ngược lại còn khiến người ta khinh bỉ.
“Ta vĩnh viễn sẽ không hối hận, hôm nay cho dù ngươi có nói gì, ta cũng vẫn như ngày đó muốn giết hắn!” Phụ thân Goyard cường thế nói, năm đó vì tin nên ông chịu đau tang thê mà giao kẻ này cho bọn họ xử trí, đáng tiếc kết quả lại thành thế này! Lần này, ông sẽ quyết không buông tha mà để hắn nhơn nhơn tiếp tục sống!
Tộc trưởng biết ông không để ý mặt mũi của mình, nhưng bây giờ Hoa Úc ở đây nên không dám có động tác quá cường ngạnh, chỉ phải tiếp tục nhân từ: “Ta biết trong lòng ngươi rất giận, nhưng dù sao đây cũng là chuyện của Vô Nhai chúng ta, khi trở lại tộc, ngươi muốn làm thế nào ta cũng đáp ứng, nhưng đã là chuyện của Vô Nhai thì không nên để người ngoài nhúng tay a!”
“Ngươi muốn đuổi bọn họ đi để dễ dàng đối phó với hai cha con ta sao?” Goyard lạnh lùng vạch trần quỷ kế của lão, từ trước tới giờ nàng chưa bao giờ thích tộc trưởng này. Đúng là ngụy quân tử mà còn cố tình cải trang người tốt.
“Goyard! Đây là thái độ nói chuyện với trưởng bối sao?” Sắc mặt tộc trưởng phát lạnh, cố tình bắt bẻ lỗi.
“Goyard không có trưởng bối như ngươi!” Phụ thân của Goyard kéo Goyard về phía sau, không cho phép người khác nói nữ nhi của ông. Động tác đơn giản này lại làm Goyard cảm động sắp phát khóc, đây phụ thân của nàng a!
“Ngươi… Được lắm! Hai cha con ngươi đã dám như vậy thì từ giờ trở đi các ngươi sẽ không còn là người của Vô Nhai ta nữa!” Tộc trưởng kia nói xong thì rất đắc ý nhìn hai người; bọn họ một người thân là Chấp pháp trưởng lão, một người thân là vu nữ, ở trên giang hồ hành tẩu tuyệt đối rất nổi tiếng, nếu như bị trục xuất khỏi Vô Nhai thì sẽ không còn thân phận gì nữa, chỉ cần lão lên tiếng, không ai dám thu nhận bọn họ!
Chỉ tiếc, lão ta đã tính sai rồi!
“Được!” Phụ thân Goyard lạnh lùng ngẩng đầu, nhấc tay thề với trời: “Trình Qua ta thề với trời, từ hôm nay trở đi sẽ rời khỏi Vô Nhai, trọn đời không quay lại, nếu sẽ bị không thiên lôi đánh chết, chết không được tử tế!”
“Thề độc như vậy cũng đủ biết ông ấy hận cái nơi kia thấu xương.” Không biết Thiên Thanh Hoàng đã tỉnh lại từ bao giờ, nhưng vẫn tựa vào ngực Hiên Viên Tuyệt, tùy thời có thể ngủ. Kỳ thực cũng không thể trách nàng, ai bảo Hiên Viên Tuyệt làm gối ôm thoải mái như vậy đâu, thật sự không nỡ rời nha.
“Hoàng Nhi có tính toán gì không?” Hiên Viên Tuyệt không để tâm đến ai khác, chỉ chăm chú quan sát Thiên Thanh Hoàng.
“Ta chỉ hơi tò mò là vì sao chỉ một đứa con của chấp pháp trưởng lão cũng đáng để tộc trưởng Vô Nhai ngàn dặm xa xôi chạy tới?” Thiên Thanh Hoàng nhíu mày suy tư, tổng cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng lại nói không nên lời.
“Hoàng Nhi không biết nơi hắn xuất hiện hơi lạ sao?” Hiên Viên Tuyệt hảo tâm chỉ cho nàng.
“Hắn đi theo Triệu Phi Tuyết tới, chẳng lẽ là Triệu Phi Tuyết chiêu mộ hắn? Nhưng cũng không đúng, vì sao không phải người khác mà lại là Triệu Phi Tuyết muốn hòa thân?” Thiên Thanh Hoàng lập tức cắt đứt quan hệ, thật đúng là không nghĩ ra được.
“Vậy mục đích cuối cùng của nàng ta là gì?” Hiên Viên Tuyệt đột nhiên cảm thấy Hoàng Nhi đã thay đổi, nhưng như vậy cũng tốt, nàng quá thông minh thì sẽ làm hắn tự ti a, hơn nữa hắn còn thấy như vậy mới khả ái.
“A. Mục tiêu của nàng ta không phải là chàng sao?” Thiên Thanh Hoàng căm giận nói, nói xong lập tức ngồi dậy, trên mặt bừng tỉnh đại ngộ: “Mục đích của lão ta là hoàng cung!”
Nói xong, Thiên Thanh Hoàng lại nổi giận: “Chàng đã sớm biết có phải không? Vậy mà còn bắt ta đoán?”
Hiên Viên Tuyệt đem tiểu miêu đang phát hỏa ôm vào lòng, ôn nhu an ủi: “Ta cũng vì vừa thấy cái tộc trưởng kia nên mới biết được. Hoàng cung lớn như vậy, bảo vật có thể khiến người Vô Nhai coi trọng cũng chỉ có thứ liên quan tới dược lý. Mà trước đó ta đã phái người kiểm tra dược liệu hi thế trong hoàng cung, phát hiện có rất nhiều loại, sau đó còn vô tình thấy bát canh sinh nhật của Triệu Phi Tuyết, lúc này mới xác định.”
“Là cái gì?” Thiên Thanh Hoàng tò mò hỏi, trong lòng nghĩ lại lời của Hiên Viên Tuyệt nói, thì ra hoàng cung Tây Hạ có rất nhiều dược liệu hi thế, về sau nàng phải tới nhìn thử mới được.
“Băng thảo! Một loại thực vật đặc biệt sinh trưởng trong băng tuyết ở phương bắc, có công hiệu khởi tử hồi sinh, hơn nữa nghe nói còn dùng để chế đan dược ‘trường sinh bất lão’, mà dược liệu này vô cùng đặc thù, chỉ có nữ thử thân thể thuần âm mới chạm vào được, nếu không sẽ lập tức biến mất, mà Triệu Phi Tuyết vừa vặn sinh vào ngày không trăng.”
Được Hiên Viên Tuyệt nhắc nhở, Thiên Thanh Hoàng bỗng nghĩ ra một số chuyện, nàng nhớ hình như mình cũng đã từng thấy nó. Băng thảo rất khó tìm, cho dù tìm được cũng không chắc sẽ nhận ra. Băng thảo có hình dáng rất giống một khối băng, xung quanh lại là băng tuyết nên mắt thường khó phân biệt được, nhưng cũng không phải không có cách nhận biết…
“Vị công tử này, ngươi cùng bọn họ không quen không biết, chẳng lẽ muốn vì bọn họ mà đắc tội với Vô Nhai chúng ta sao?” Thanh âm của tộc trưởng kéo ánh mắt của hai người lại, thì ra tên tộc trưởng kia dùng kế bất thành nên muốn đánh lén phụ thân của Goyard. Phụ thân của Goyard không phải đối thủ của hắn nên Hoa Úc đã nhảy ra chắc trước mặt, đẩy một quyền kia ngược trở lại.
Hồng y chợt lóe, Hoa Ức cười lạnh: “Ta làm việc tự có lý do của ta. Đắc tội sao? Thứ đó là gì thế!”
Nhìn bộ dáng của Hoa Úc, tộc trưởng kia hóa đá: “Xin hỏi danh hào của các hạ?”
Hoa Úc ngạo khí ngẩng đầu: “Ngươi, không có tư cách hỏi tên ta!” Biểu tình kiêu ngạo đáng đánh đòn đến cực điểm.
“Ngươi…” Lão tộc trưởng không biết nên làm gì cho phải, đánh thì không đánh lại, mà nói thì không ăn cứng cũng chẳng ăn mềm.
“Trình Qua, ngươi thật sự muốn đuổi cùng giết tận sao?” Phụ thân của kẻ trong lồng giam vẻ mặt đau lòng: “Ta chỉ có một đứa con trai này, mà ngươi cũng chỉ có một nữ nhi, bây giờ ngươi giết hắn, chẳng lẽ muốn gia tộc chúng ta tuyệt hậu sao?”
Nếu là quá khứ, Trình Qua có lẽ đã nghe lời khuyên nhủ, nhưng hiện tại không giống vậy. Ông ta đã quyết tâm muốn giết người này, cho nên không nói nhảm nữa, trực tiếp phi thân vào trong, toàn lực đánh một chưởng về phía lồng sắt.
“Không…” Lão nhân kia không để ý mình đang bị trọng thương mà muốn tiến lên giải cứu, nhưng lại bị Hoa Úc lập tức ngăn cản, Goyard cũng cản lại ba người khác, không cho phép ai đi qua, về phần tộc trưởng thì có Hoan Hỷ Hoan Lạc lo liệu.
Dưới sức ép của một chưởng kia, lồng sắt thiết lung nháy mắt bị chặt đứt.
“Trình Qua. Nếu ngươi dám động vào con ta, ta sẽ giết ngươi!” Lão nhân kia liều mạng muốn đến gần chỗ của phụ thân Goyard, đáng tiếc là không qua được cửa của Hoa Úc.
Hồi lâu sau, Thiên Thanh Hoàng mới ngẩng đầu, lạnh lùng phun ra một chữ: “Giết!”
Nghe được tiếng Thiên Thanh Hoàng, Hoan Hỷ cùng Hoan Lạc ra tay đầu tiên, Hoa Úc cũng không chịu đi sau, một chưởng đã đánh chết cái lão già kia, xoay người đi tới giúp Goyard.
Người Vô Nhai lợi hại nhất là cổ độc, võ công cũng bình thường, nhưng có Goyard ở đây nên bọn họ không thể thi triển độc thuật, cho nên rất nhanh ba người kia cũng bị đánh chết, chỉ còn lại một mình tộc trưởng, nhưng cũng bị Hoan Hỷ Hoan Lạc đánh tới thê thảm.
“Nói cho ta biết! Ngươi là ai?” Tộc trưởng kia nhìn Hoa Úc, đã nghĩ ra một đáp án.
Hoa Úc thị huyết cười: “Trong chốn giang hồ, có người tôn ta là ‘Hồng y Tu La’… Ngươi đã biết rồi, vậy thì nên chết thôi!”
Hai mắt lão tộc trưởng mở lớn trừng trừng, chết không nhắm mắt, có lẽ nói đúng hơn là kinh hách! Hồng y như máu, khúm núm thiên thành (*), hồng y Tu La, Hoa Úc!
( * khúm núm thiên thành: trời sinh e sợ
Túng Sủng Nhất Thiên Kim Hoàng Hậu Túng Sủng Nhất Thiên Kim Hoàng Hậu - Thiên Hồng