Số lần đọc/download: 554 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:32:33 +0700
Chương 65
S
áng hôm sau nó bị đánh thức bởi ánh nắng mặt trời được Pin kéo rèm cửa ra cho ánh mặt trời lọt vào bên trong phòng, nó bắt đầu có cảm giác trên cơ thể mình, thấy đau lưng và đau đầu. Nó mở mắt ti hí ra xem nó đang ở đâu, vì theo những gì còn lưu lại lần cuối cùng của kí ức đêm hôm qua là nó không về nhà, nhìn thấy mọi thứ trước mắt khác lạ so với căn phòng yêu dấu của mình thì nó ngồi bật dậy.
- Dậy rồi sao _ Pin đang ngồi dựa vào ghế nhìn nó
- Em…
- Đêm qua em cướp chỗ ngủ của anh đấy _ anh nhìn vào tài liệu của mình nói
- Sao không về nhà ngủ đi _ nó thấy nhẹ nhõm khi người đầu tiên nó thấy là Pin
- Làm sao anh yên tâm khi để em ở đây một mình
- Cảm ơn _ nó nằm xuống ghế
- Sao còn chưa chịu dậy nữa _ thấy nó nằm xuống lại anh gắt
- Ngủ thêm một chút nữa _ nó kéo khăn lên đắp lại
- Biết mấy giờ rồi không _ anh đứng dậy tiến lại chỗ nó
- … _ nó tìm xem điện thoại mình ở đâu
- Đã hơn 9 giờ rồi…dậy đi _ anh kéo nó dậy
- Điện thoại của em đâu _ nó hỏi
- Anh không biết, hôm qua tới đây em không cầm theo điện thoại
- Chứ điện thoại em ở đâu _ nó lo lắng
- Để anh gọi thử _ Pin rút điện thoại ra gọi cho nó
- Thuê bao rồi _ Pin nhấc điện thoại ra nhìn nó
- Không thể được _ điện thoại đó chứa rất nhiều thứ về Ân và hắn nữa, nó không muốn mất nó
- Em có nhớ em làm rớt ở đâu hay quên ở đâu không
- Chở em tới nhà hàng ROUS đi _ nó đứng dậy
- Được _ Pin với lấy chiếc áo khoác da của mình rồi đi
Khi tới nơi nó chạy vội vào hỏi xem hôm qua khi ba mẹ nó về, phục vụ dọn bàn có thấy không nhưng không ai thấy gì cả, nó có xin vào bên trong tìm lại vì từ hôm qua tới giờ vẫn chưa có ai vào phòng đó ăn cả, nó lùng xục căn phòng lên nhưng không thấy gì. Nó buồn thiu ra ngoài, Pin hỏi nó có tìm thấy không nhưng nó chẳng buồn trả lời chỉ lắc đầu thay cho câu trả lời. Nó cố nhớ xem hôm qua nó có quên ở bệnh viện không, nhưng rõ ràng lúc ra với mẹ mẹ nó mượn điện thoại nó gọi cho ba mà như thế thì không thể quên ở bệnh viện được. Còn một làn dừng chân nữa đó là lúc nó đụng trúng Pin trên đường, Pin cứ hỏi nó các câu hỏi như em còn đi đâu nữa không, có nhớ đê quên ở đâu không, vân vân và vân vân.
- Về thôi anh _ nó nói
- Sao thế…nhớ ra rồi hả _ Pin nhìn nó
- Không…có lẽ là mất rồi _ nó nói
- Sao lại mất…tìm thử đã, nói đi anh chở em đi
- Anh nhớ hôm qua em với anh va phải nhau trên đường không…chắc lúc đó nó đã rớt mà em không biết…giờ chắc cũng không còn đâu _ nó cười gượng
- … _ Pin đơ người nhìn nó, thì ra là lúc đó điện thoại đã rơi sao.
- Anh xin lỗi _ Pin nói
- Xin gì chứ…do em hậu đậu nên mới rớt…không sao _ giờ nó thấy buồn thật rồi, mọi kí ức về Ân giờ nó có thể quên được rồi.
Nó xin Pin xuống xe ở công viên gần nhạc viện, đã lâu lắm rồi nó chẳng đi qua đây nữa, chính xác hơn là từ cái ngày không có Ân nữa. Pin có vẻ không yên tâm khi để nó đi một mình nhưng anh cũng chẳng thể nào làm gì khác, chỉ biết lẳng lặng đồng ý mà thôi. Nó ngồi ngắm nhìn mọi vật ở đây, từ những thứ nó đã từng chơi, nhưng cái cây nó từng chụp lại, những chiếc ghế đá bày đầy đồ ăn mà một mình nó ăn hết, có lẽ như kỉ niệm đã thật sự nhạt nhoà rồi. Nó chẳng có một đồng trong túi, điện thoại cũng không, tệ thật chứ, khi nó cảm thấy đói bụng và rờ vào túi quần thì thiệt tình, nó đành phải nhịn luôn chứ sao giờ. Cứ lang thang trên các con phố suốt cả buổi chiều, nói thiệt chớ nó đi hết nổi rồi nhưng chẳng thế ngồi im một chỗ được, càng ngồi cái bụng nó càng kêu to. Nó chẳng thể về nhà, về nhà thể nào ba mẹ nó cũng hỏi này hỏi nọ lung tung, nó cần thời gian im lặng lúc này, chỉ cần mọi thứ yên tĩnh là được.
- Băng _ nó giật mình khi có người gọi tên nó
- … _ nó quay lại xem ai gọi mình, thì ra là Tâm
- Bà làm gì mà nhìn thảm đời vậy hả _ Tâm nhìn nó từ đầu tới chân
- … _ nó chẳng nói gì mà cúi gằm mặt xuống đất
- Chắc anh phải đi với cô bạn này rồi…hẹn mai gặp em nhá _ Tâm hôn lên má cô bạn gái của mình
- Cô ta là ai…em gái anh hả _ cô bạn gái Tâm tò mò
- Không…chị hai anh em à _ Tâm nhìn nó
- Mày… _ nó lườm Tâm
- Thôi được…bye anh _ cô bạn gái vẫy tay chào rồi đi trước
- Đói bụng hả _ Tâm nhìn cái mặt của nó
- Sao biết _ nó rặng rỡ nhìn Tâm
- Đi…nhìn cái mặt bà tôi còn đói chứ sao biết _ Tâm kéo nó đi
Tin nổi không trời, là con gái con nứa mà nó ăn chẳng để ý để tứ gì cả, ăn khí thế còn ăn nhiều nữa chứ. Tâm ngồi cùng nó cũng thấy ngại, ai ai cũng nhìn tụi nó, trên bàn quá trời thức ăn luôn, cái kiểu như bị bỏ đói mấy ngày vậy. Nhìn nó thì không đến nỗi nào, còn rất đẹp gái và dễ thương nữa thế mà cái bụng của nó đang bôi tro chát trấu vào mặt nó vậy, xấu hổ quá đi mất.
- No chưa _ Tâm hỏi
- Cảm ơn _ nó uống hết ly nước nhìn Tâm
- Đi thôi _ Tâm đứng dậy trước
- Nói này…hôm nay ông trả nha, tôi …
- Không có tiên mà ăn nhiều vậy á _ Tâm nhì nó
- Thì…
- Được rồi…phải nói là nhìn bà rất rất rất thảm chứ không phải thảm nữa đâu _ Tâm nói
- Lần sau tôi đền bù cho _ nó nói
- Được rồi…không cần đâu _ Tâm móc ví ra trả tiền
Tâm mua cho nó một ly capuchino vừa đi vừa uống, nó chỉ im lặng vừa đi vừa uống mà chẳng dám hó hé chuyện gì.
- Nói đi _ Tâm đút tay vào túi vừa đi vừa nói
- Nói gì _ nó giả vờ làm lơ
- Đừng có lòng vòng…rốt cuộc là chuyện gì xảy ra với mấy người vậy _ Tâm nói
- Ông có tin tôi không _ nó dừng lại
- Hỏi gì kì vậy _ Tâm quay lại nhìn nó
- Thôi bỏ đi…hajz….mệt mỏi thật đấy _ nó thở dài rồi bước đi
- Cái bà này…bị cái gì vậy không biết, có gì thì nói ra đi
- Không có gì…chỉ là muốn làm tất cả những gì mình thích thôi
- Làm như là sắp đi đâu xa vậy
- Đi đâu được, ở xa thì lấy ai bao tôi ăn như hôm nay chứ _ nó cười
- Mang tiếng là nghệ sĩ, là đại gia mà như thế đấy _ Tâm nhìn nó
- Đi làm vài ly không _ nó nhìn Tâm
- Rồi ai trả tiền _ Tâm hỏi
- Gì chứ…ông trở nên ki bo keo kiệt từ khi nào vậy _ nó nhăn nhó
- Từ khi tôi có bồ _ Tâm thản nhiên trả lời
- Tới OWL đi _ nó dỗi _ tới đó tôi bao
- Bày đặt quá đi má _ Tâm bá vai nó kéo đi
- Hì…vẫn ông tốt với tôi nhất
Nói là đi làm vài ly mà tới đó nó có uống gì đâu, toàn ngồi hút thuốc rồi nhâm nhy vài chai cootail chứ uống gì, Tâm cứ tưởng sẽ dò hỏi được chuyện gì đang xảy ra với nó nhưng rồi lại trở về tay trắng.
- Muộn rồi…về thôi _ Tâm nói
- Ờ..về thôi _ nó đứng dậy
- Để anh đưa em về _ Pin tiến lại chỗ nó
- Vậy thôi…bye nha _ Tâm xoa xoa đầu nó như con cún rồi đi trước
- Ê…không đưa tôi về à
- … _ Tâm chẳng nói gì mà cứ thế đi thăng
- Em về một mình được _ nó nhìn Pin
- Đừng có thế…em tính ngủ ngoài đường à _ Pin cú lên đầu nó một cái
- Ya….chứ đi đâu được nữa…về nhà cũng chẳng vui vẻ gì
- Dù sao cũng là nhà …đi thôi _ anh kéo nó đi
- Em tự đi được rồi _ nó nói
- … _ Pin vừa thả tay nó ra thì nó vụt chạy mất tiêu
- Băng _ anh dí theo nó
- Á…. _ nó vội chạy mà va vào hắn ngã ngửa ra
- Làm gì chạy giữ vậy _ hắn đỡ nó dậy
- Giúp tôi…nhanh lên _ nó quay lại nhìn Pin
- Băng _ Pin gọi
- Anh ấy…
- Chạy đi _ nó cầm tay hắn chạy đi
Tim hắn lại lỗi một nhịp khi nó chủ động nắm tay hắn, hắn chẳng cảm thấy khó chịu hay gì hết, trong hắn lúc này chỉ đang cảm thấy hạnh phúc thôi. Nó kéo hắn tới chiếc moto của hắn rồi tự lấy chiếc mũ bảo hiểm phía sau xe đội lên đầu như đó là mũ của nó vậy.
- Còn làm gì vậy…mau chạy xe đi _ nó nhìn hắn khi hắn cứ đứng nhìn nó chằm chằm
- À…ờ _ hắn chẳng biết mình đang làm gì nữa mới đáng nói chứ
Nó ngồi sau lưng hắn, lâu lâu lại quay lai phía sau để xem Pin có đuổi theo không, nhưng may quá anh chẳng đuổi theo. Nó giường như quên mất nó ngồi sau lưng ai rồi, cứ thế mà thở dài nhẹ nhõm cho tới khi hắn lên tiếng nó mới giật mình.
- Giờ cô tính đi đâu đây _ hắn hỏi
- … _ nó đang tự hỏi bản thân sao lại nhờ hắn nữa không biết
- Ê…cô muốn đi đâu _ hắn hỏi lại lần nữa
- Tôi không có nơi nào để đi hết _ nó nói lí nhí
- Tôi chở cô về nhà nha _ hắn nói
- Đừng…đừng về nhà, đi đâu cũng được chứ đừng về nhà _ nó hốt hoảng
- … _ hắn hơi ngạc nhiên với thái độ của nó
- Ờ…bỏ nhà đi bụi à _ hắn nói
- Không…chỉ là muốn ở ngoài vài ngày thôi _ nó nói
Hắn chẳng nói gì mà cứ thế chạy xe bon bon trên đường, nó cũng cảm thấy mệt nên dựa vào lưng hắn ngủ tạm, vòng tay đưa ra đằng trước ôm eo hắn vì nó sợ rớt giữa đường đó mà. Nó thì ngủ, còn hắn thì đang cảm thấy không ổn, tim hắn đập liên hồi, người hắn như nóng ran lên, hắn cảm thấy mặt hắn chắc đang đỏ như gấc chín vậy, cái lưng chỗ nó dựa vào ấm lắm, hắn mỉm cười nhẹ nhàng.
- Đây là …. _ nó dụi dụi mắt khi bước xuống xe
- Nhà tôi _ hắn mở cổng
- Sao đưa tôi về nhà cậu làm gì _ nó nhìn hắn
- Chứ tôi còn biết đưa cô đi đâu nữa _ hắn nhìn nó
- Cũng đúng _ khi hắn vừa mở cổng ra thì nó tự nhiên bước vào bên trong
- … _ hắn nhìn nó tự nhiên quá không dè chừng gì cả, rồi dắt xe vào sau đó đóng cổng cẩn thận
Đọc tiếp Tôi lỡ thích cô rồi…sao đây? – Chương 66