Số lần đọc/download: 736 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:40:26 +0700
Chương 61: Chém Giết Vô Tình.
Tác Giả: Loạn Thế Cuồng Đao
Quyển 2: Tranh vanh sơ hiển.
Chương 61: Chém giết vô tình.
Dịch giả: Bích Ngọc
Biên dịch: kimnambin
Nguồn: 4vn.eu
Trưởng công chúa đối với lời nhắc nhở của nữ kiếm sĩ Suzanne chẳng thèm để ý chút nào cả, ngược lại nàng khẽ cười nói:
- Hắn có từ bỏ ý đồ hay không, đối với ta mà nói chẳng có gì khác biệt? Ngươi cho là ngày đó Korff để Semak đi theo bên người tiểu vương tử là có hảo ý hay sao? Trong mắt của ta, một kẻ đã chết không có ý nghĩa gì cả. Ta sẽ nhường cho đại kỵ sĩ trưởng Roman tự thân động thủ với hắn. Ha ha! Lại nói, người giết chết tên Semak đó cũng không phải là ta mà là quốc vương Hương Ba Thành Alexander!
Nữ kiếm sĩ Suzanne nghe vậy nhất thời ngẩn người ra.
...
Giữa quảng trường.
Đối diện với thứ sức mạnh ẩn chứa sát khí giống như hữu hình, tiểu vương tử Bristol Kempinski kinh hãi phát hiện ra, đối mặt với áp lực như vậy, chính mình mặc dù đã có thực lực nhị tinh võ sĩ, nhưng ngay cả đứng cũng bủn rủn không yên. Bất quá, mặc dù thở vẫn còn khó khăn một chút nhưng hắn vẫn cắn chặt hàm răng, kiên định đứng vững không lui lại một bước.
Tôn Phi từng bước áp sát tới gần hắn.
Đúng lúc này, mọi người đột nhiên thấy hoa mắt, ngay sau đó, một thân ảnh cao lớn bỗng chốc xuất hiện ngay trong vòng luẩn quẩn, vô tình chắn giữa Tôn Phi cùng tiểu vương tử.
- Ngươi là ai?
Tôn Phi khẽ cau mày, khứu giác linh mẫn của người man rợ làm cho hắn cảm giác được người đứng trước mặt vô cùng nguy hiểm. Đột nhiên xuất hiện trước mắt hắn là một võ sĩ cao lớn trên đầu là bộ tóc dài màu vàng phấp phới theo gió, gương mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt. Trong nháy mắt làm cho hắn cảm thấy một cỗ áp lực đè nén, xem ra người này ít nhất là một cao thủ đã ngoài tam tinh cấp.
- Zenit đế quốc, đại kỵ sĩ trưởng Roman – Pavlyuchenko.
Võ sĩ tóc vàng mỉm cười đáp lại. Hắn không có bộ dáng kiêu căng cao cao tại thượng giống Semak cùng đám kỵ binh, lúc nói chuyện, còn thoáng cúi đầu hành lễ tỏ vẻ kính ý với quốc vương, đem lại cho người ta cảm giác thân thiết.
Khóe miệng Tôn Phi hơi nhếch lên:
- Nga, nguyên lai là Roman đại kỵ sĩ các hạ... Như thế nào, ngươi lại ở nơi này, ngươi muốn ngăn cản ta sao?
Pavlyuchenko trên mặt vẫn mang theo nụ cười thản nhiên như cũ, hơi nhíu mày, nói:
- Alexander bệ hạ! Nói thật, ta rất muốn cùng ngài giao thủ, ngài là người ta tôn kính nhất trong những quốc vương phụ thuộc vào Zenit đế quốc... Bất quá, hôm nay trưởng công chúa có lệnh, ta không thể xuất thủ, chỉ có nghĩa vụ mang vương tử điện hạ rời đi mà thôi.
- Nga?
Tôn Phi đối với câu trả lời của đối phương có chút kinh ngạc, hắn nhìn lại về phía tiểu vương tử Bristol Kempinski đang bị sát khí của mình áp bách khiến cả người mồ hôi đầm đìa, nhưng hắn vẫn cắn răng kiên trì, trong lòng vừa nghĩ tới điều gì đó. Sau đó gật gật đầu:
- Ta không phải sát nhân điên cuồng, ngươi có thể mang hắn đi... Bất quá, cái tên Semak giòi bọ kia phải lưu lại cho ta, dám vũ nhục Hương Ba Thành, hắn nhất định phải chết!
Đại kỵ sĩ trưởng Pavlyuchenko nhún vai, xoay người túm lấy bả vai tiểu vương tử. Thân hình nhoáng lên một cái, kim sắc quang diễm lóe lên, chỉ thấy đại kỹ sĩ kia cùng tiểu vương tử Bristol Kempinski đã biến mất, giống như là chưa từng xuất hiện ở đây.
Tôn Phi khẽ nheo mắt lại.
Lấy thực lực người man rợ cấp mười hai của hắn, thế mà vừa rồi còn không thể trông thấy được thân ảnh của Pavlyuchenko, phải biết rằng trên tay hắn còn mang theo một người mà tốc độ vẫn khủng bố như vậy,
- Có vẻ ta đã phỏng đoán sai thực lực của hắn, chỉ sợ thực tế đã hắn đã vượt xa tam tinh, ít nhất ước chừng cũng phải ngoài tứ tinh.
Chưa lúc nào Tôn Phi lại cảm thấy cấp thiết cần tăng thực lực lên như lúc này.
- Xem ra phải xử lý thật nhanh mấy việc vặt, rồi tiến vào thế giới Diablo để tăng thực lực mới được. Cái gọi là một nước quân chủ chẳng qua cũng chỉ là một món hàng hóa mà thôi. Chỉ có một tên kỵ sĩ trưởng nho nhỏ thực lực hai sao, cũng dám diễu võ dương oai trêu chọc Vương Hậu tương lai, nếu về sau gặp một số người địa vị cao, chỉ cần một khi nảy lòng tham, không biết sẽ mang đến tai ương như thế nào nữa… Tại cái nơi đang áp dụng luật rừng phổ biến này, muốn sống sót, nắm tay to mới là đạo lý.
Tôn Phi thầm hạ quyết tâm bằng mọi giá phải làm thực lực của mình tăng lên.
Hắn ngẩng đầu lên, trên mặt mang theo nụ cười lạnh, thong thả bước tới tên kỵ sĩ trưởng Semak. Tôn Phi không có trực tiếp động thủ giết người, mà chỉ chậm rãi tới gần, tiếng bước chân rõ ràng không nhanh không chậm truyền tới, giống như là đang đạp lên trái tim của Mark. Hắn muốn làm cho tên vô sỉ này, hưởng thụ cảm giác sợ hãi, cảm giác tử vong đang đến gần. Dày vò tinh thần của hắn.
- Không…Không! Ta là Zenit trưởng kỵ sĩ đế quốc. Ta là tâm phúc của hoàng tử Korff… Ta không thể chết được! Ngươi, ngươi không thể giết ta!
Nhìn thấy cứu tinh của mình là tiểu vương tử cùng mạt phu sát khoa đại kỵ sỹ trưởng không để ý đến mình mà trực tiếp rời đi. Tên sát tinh trước mắt và quốc vương giống nhau đều từng bước tiến lại gần hắn, khiến cho Semak lâm vào tuyệt vọng. Lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy tử vong gần hắn đến vậy. Hắn thậm chí muốn gào rú lên điên cuồng như một con linh cẩu bị dồn đến góc tường, thấp giọng gầm rú nhe răng nhếch miệng uy hiếp.
Nhưng cái thân ảnh ở phía trước hắn không dừng lại tí nào.
- Không không không… ta xin lỗi, ta nguyện ý quỳ xuống hôn giày của ngươi…van cầu ngươi, van cầu ngươi tha cho ta đi…
Semak quỳ trên mặt đất cầu xin.
Nhưng không có một chút tác dụng nào.
Tôn Phi vẫn từng bước từng bước lại gần, thậm chí dân chúng xung quanh Hương Ba thành cũng bị khí thế của hắn làm trỗi dậy lòng nhiệt huyết, xúc động giơ nắm tay lên hô to:
- Giết hắn, giết hắn…giết tên hỗn đản này đi!
Semak đang cầu xin, nhìn ánh lửa trại phía xa đang chiếu xuống từng gương mặt đang phẫn nộ nhìn hắn. Nguyên bản những người này lúc bình thường đối với hắn chẳng qua chỉ là những con kiến hôi. Bình thường hắn chẳng bao giờ thèm để ý tới. Nhưng lúc này lại làm cho hắn cảm thấy sợ hãi, không kìm lòng được mà run rẩy.
Rốt cục
- Liều mạng… ‘Liệt Nham bạo’, chết hết đi cho ta.
Chó cùng giứt dậu Semak nhặt trên mặt đất một thanh trường kiếm bị vứt bỏ. Cả người điên cuồng vận chuyển thổ đấu khí màu vàng, lăng không nhảy lên, đấu khí kỹ cường hãn như bão táp, khí thế phô thiên cái địa như là long quyền, gào thét hướng tới Tôn Phi mà lao tới.
- Hừ, chút sức hèn!
Tôn Phi nhẹ nhàng vung đoản kiếm bạo phong chi xuyên thứ giả trong tay.
Kết quả là Semak như là bao cát hộc máu bay ngược về phía sau, hung hăng đụng vào thần tượng bằng đá ở phía xa. Tiếng xương cốt gãy kêu răng rắc truyền đến, lúc này đây kỵ sỹ trưởng đại nhân ngay cả đứng lên cũng không nổi.
Sưu!
Thân mình Tôn Phi nhoáng lên một cái nháy mắt xuất hiện trước người Semak. Hắn đã mất hết kiên nhẫn, đưa tay túm lấy tóc của tên kỵ sỹ xách lên, trường kiếm trong tay nhắm ngay yết hầu của Semak, hạ giọng nói bên tai Semak:
- Tạp chủng, muốn xem nhảy múa sao? Hiện tại ta cho con mẹ ngươi xem này!
Phốc!
‘Bạo phong chi xuyên thứ giả đoản kiếm’ trước ánh mắt kinh hoàng của Semak nhẹ nhàng đâm xuyên qua đầu hắn tựa như đâm vào một khối đậu hủ. Một giọt máu tươi từ mũi kiếm nhỏ ra. Đoản kiếm trong tay Tôn Phi vung lên, hàn quang chợt lóe, trực tiếp đem cái đầu của tên kỵ sỹ trưởng hung hăng càn quấy cắt xuống.
Dám động đến người của Hương Ba Thành…chết!
Chiếc đầu bị ném tới chỗ bức tượng thần trên tế đàn, Tôn Phi giơ cao thanh đoản kiếm dính máu, vung tay hô to. Thân ảnh của hắn lúc này cao lớn như một thiên thần, nói:
- Động đến người của Hương Ba thành giết!
Giống như là một tia chớp đánh trúng vào nội tâm của vô số người xung quanh. Bất luận là bình dân hay là binh lính đều kích động tới mức run rẩy. Tại thời điểm loạn lạc này bọn hắn tựa hồ lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác an toàn.
- Alexander Vương vạn tuế!
Ở bốn phia quanh Tôn Phi, toàn bộ thần dân của Hương Ba thành đều khiêm tốn quỳ xuống cúi đầu, như là sao vây quanh mặt trăng, hô to lên bốn chữ quốc vương vạn tuế, tựa như dán đầu xuống dưới vùng đất dưới chân Tôn Phi.
Xa xa phía trên thềm đá phía bắc cung điện.
Lão soái ca Best cùng đệ nhất cao thủ của Thiên Ba Thành Lampard sóng vai mà đứng đó. Hai người đều không nói gì nhưng ánh mắt của họ lại đều nhìn về phía lửa trại chiếu sáng như sao.
Làm quản gia của vua coi như là một nửa phụ thân. Lão soái ca Best nguyên bản đối với mọi thứ ở hiện trường cảm thấy mâu thuẫn, nhưng đến khi nhìn thấy Tôn Phi bay ra, hắn liền khống chế được cảm xúc mà không lao ra. Đến khi Tôn Phi giận mà rút kiếm chém giết liên tục kỵ binh của Zenit thì Best cảm thấy chấn động, phản ứng đầu tiên là muốn lao ra ngăn cản hành vi lỗ mãng của Tôn Phi vì như thế sẽ đắc tội với đế quốc…nhưng lao ra được hai ba bước hắn lại nghĩ tới điều gì, lui trở lại.
Lúc này trong lòng Best lại đang rất bình tĩnh.
Hắn thậm chí thấy được ở xa cạnh quảng trường bên cạnh tiểu vương tử Bristol Kempinski cùng đại kỵ sỹ trưởng Roman bên hai người kia là hai thân ảnh mặc áo choàng màu đen. Với tư cách một quản gia, nhãn tình Best sáng lên, trong nháy mắt liền đoán được thân phận của hai người kia. Hắn suy nghĩ một chút, trên đường đến Hương Ba thành chính mình khom lưng quỳ gối, nghiền ngẫm ý tứ của người đàn bà kia… Nhưng lúc này Best đột nhiên cảm thấy tất cả xu nịnh đều không còn ý nghĩa, hắn cảm thấy mình phải đứng thẳng lên.
- Best lúc này đây thật vất vả cho ngươi.
Lampand một mực im lặng nãy giờ đột nhiên mở miệng nói:
- Tuy rằng hiện tại ở trong thành binh lính đối với ngươi có chút hiểu lầm nhưng ta nghĩ Alexander sớm hay muộn đều sẽ minh bạch tâm ý của ngươi.
Best nghe thấy vậy, đắc ý quay đầu mỉm cười:
- Frank, lần này có thể ngươi sai lầm rồi, không cần chờ tới sau này, ta nghĩ Alexander cũng đã sớm minh bạch ý của ta rồi!
Quảng trường bên cạnh.
Nhìn thấy giữa quảng trường kia tên kia không chút do dự một kiếm chém giết Semak, nhìn thấy đám người xung quanh phủ phục quanh thân ảnh ấy công chúa điện hạ luôn luôn lặng đột nhiên thở dài một hơi sau đó xoay người rời đi.
- Chúng ta đi thôi chuyện này không được lan truyền ra ngoài, toàn bộ thành viên sứ đoàn cũng không được lén nghị luận!
Đây là mệnh lệnh thứ hai cảu nàng hôm nay.
...
...
Hương Ba Thành mở tiệc tối ăn mừng chiến thắng, tuy rằng đã trải qua một hồi giết chóc, nhưng liên tục từ khi mặt trời lặn đến khi mặt trời mọc hôm sau, bình dân cùng binh lính mới thỏa ước mong rời đi, trên quảng trường nơi nơi đều lưu lại dấu vết.
Tôn Phi cuối cùng bị binh lính cùng người dân ùa lên chuốc rượu say mèm bất tỉnh nhân sự, ở Angela cùng đám người Ji Ma nâng thất tha thất thểu về tới hoàng cung lăn ra ngủ, tất cả mọi thứ đều không quan tâm.
Nhưng thật ra lão luyện thành thúc như Brooke cũng không dám thả lỏng chính mình như quốc vương, bởi vì Tôn Phi ở trong quá trình yến hội giết chết quan quân Zenit cùng binh lính, vì phòng ngừa đối phương trả thù, hắn tự mình mang theo mấy trăm binh lính tinh nhuệ hình thành tầng phòng thủ đóng quân quan sát nhất cử nhất động của đối phương.
Phòng thủ trong thành phố dưới sự khuyên giải của Brooke đã nằm trong sự vận chuyển đâu vào đấy, Pearce cùng đám người Drogba (đội chelsea chăng) cũng kéo thân thể mỏi mệt, chủ động đi lên tường thành trực đêm, trừ bỏ Tôn Phi bất tỉnh nhân sự, những người khác đều không có bởi vì chiến thắng mà có chút nơi lỏng.
Rốt cục thái dương phía đông cũng từ từ dâng lên, chiếu sáng khắp mặt đất.
Một ngày mới bắt đầu rồi.
Quốc vương trong đại điện, trong lúc mơ mơ màng cảm giác được mông nóng hầm hập, rốt cúc mấp máy tròng mắt tỉnh lại.