Biển lặng không làm nên những thủy thủ tài giỏi.

Tục ngữ châu Phi

 
 
 
 
 
Tác giả: Sài Kê Đản
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ngân Phan
Upload bìa: Ngân Phan
Số chương: 81 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2021-01-09 16:33:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 66: Khoảng Cách
ãi ngộ dù tốt nhưng tôi cũng không muốn bị anh ta quản.”
Nghe thấy tiếng cửa mở, Du Minh theo bản năng nhìn về phía cửa, liền thấy tên họ Hàn nào đó hai giờ trước còn gióng trống khua chiêng ra khỏi cửa nay lại cụp đuôi như chó nhà có tang quay về. Không biết nghĩ tới điều gì, Du Minh lại phá lệ nhếch miệng, Hàn Đông vừa lúc bắt gặp cặp mắt gian tà kia.
Mẹ nó! Bình thường kêu cậu cười cậu không cười, giờ thì vui sướng khi người khác gặp họa!
Hàn Đông hết tung tăng nổi, đầu cũng hết lắc lư, cả người như bong bóng xì hơi, đứng không nổi… Du Minh hoàn toàn hóa thành một pho tượng ôn thần đứng trước cửa phòng, chống nạnh nhìn cái tên đáng thương đang cố tỏ ra khí phách mà tỏ không nổi kia.
“Cười cái gì? Tôi nói cho cậu biết, cậu còn đừng có chọc tôi, tôi đây không đi nữa!”
Du Minh đáp lễ Hàn Đông bằng một cái quay mặt lãnh đạm: Cậu đi hay không kệ tía cậu.
Chuyện bất hạnh nhất trên đời không có gì bằng ‘tự đẩy mình vào chỗ chết’, Hàn Đông nhìn đống sô pha, ghế, nệm bị đâm xì hơi xẹp quắt queo lại quả thực muốn vả cho mình vài phát, sao không để lại một cái chứ!
Bất đắc dĩ, Hàn Đông đành phải nhặt một cái miễn cưỡng có thể sử dụng, gân cổ thổi rồi ngồi lên.
Nếu lúc trước ghế sô pha hơi là để Hàn Đông nghỉ ngơi, hiện tại còn là để chứng minh chân Hàn Đông dài cỡ nào. Một điếu thuốc còn chưa hút xong, hai đầu gối Hàn Đông đã phải muốn co lên tận vai.
Hắn vẫn không nghĩ ra: Vì sao Vương Trung Đỉnh lại thay đổi ý định?
Mị lực của mình có thế khiến người ta phát điên đến vậy sao?!!!
Trước mắt giống như xuất hiện như vậy một cái màn hình: Giám đốc Vương đấm một quyền vào tường, máu đỏ thẫm cùng mảng tường trắng như tuyết hình thành hai thái cực tươi sáng mà đối lập, anh xoay người gầm nhẹ với mình một tiếng: Em, cái tên yêu tinh này, tôi phải làm sao với em bây giờ?
Đang ảo tưởng, ‘Vương Trung Đỉnh’ phiên bản Hán hóa tìm tới cửa.
“Vương tổng cho dù làm người đại diện của cậu, anh ta cũng chỉ hoạt động trong tối, sẽ không công khai với bên ngoài. Trong mắt người khác cậu vẫn tự do, chỉ mang quan hệ hợp tác với công ty mà thôi.”
Hàn Đông oán than ngập trời: “Trong mắt người khác tự do thì có tác dụng đ*o gì? Trên thực tế không phải vẫn bị anh ta quản sao?”
“Cũng bởi vì lợi ích của hai người nối trực tiếp với nhau, anh ta mới có thể dốc hết sức lăng xê cậu, loại ưu thế này người khác có cầu cũng không được. Nghệ sĩ ký tên với công ty tới vài trăm người, có thể hưởng thụ loại đãi ngộ này cũng chỉ có hai người mà thôi.”
Còn đứa khác à? Hàn Đông lập tức hỏi thăm: “Còn ai nữa?”
“Có nói cậu cũng không biết.”
“Nghệ sĩ của công ty không có người tôi không biết, cậu nói đi, rốt cuộc là ai?”
Quý Đào nói cho có: “Tôi cũng không rõ, cái này thuộc loại thông tin cơ mật của công ty.”
Hàn Đông cũng không tiếp tục hỏi, nhưng vẫn canh cánh trong lòng chuyện Vương Trung Đỉnh đích thân dẫn dắt mình.
“Đãi ngộ dù tốt nhưng tôi cũng không muốn bị anh ta quản, chỉ cần tôi ở lại cái công ty này, ai làm người đại diện của tôi thì khác gì nhau chứ? Cậu đi xin Vương Trung Đỉnh đi, trở lại làm người đại diện của tôi.”
“Tôi đã xin rồi.” Quý Đào nói.
Hàn Đông vội hỏi: “Vậy anh ta nói thế nào?”
“Anh ta cho tôi hai chọn lựa, hoặc là làm người đại diện của cậu, hoặc là thăng lên làm thanh tra ban chấp hành.”
Hàn Đông nghẹn họng, nửa ngày mới mở miệng nổi: “Đào, cậu đâu phải loại người này đâu?”
“Nếu là trước kia tôi chắc chắn không phải loại người này, nhưng trong khoảng thời gian tôi ở cạnh cậu học được không ít thứ, hơn nữa cậu đã từng nói với tôi một câu: Chỉ cần sống tốt phần mình là được!”
Hàn Đông: “…”
Hai người lâm vào một trận trầm mặc.
Lòng dạ Hàn Đông bắt đầu mất thăng bằng, sau đó lại nghĩ, Quý Đào trở thành thanh tra ban chấp hành của công ty, cũng có nghĩa là tiến vào bộ phận quản lý, có một người nắm thực quyền như vậy bên cạnh, cũng chưa hẳn là chuyện xấu.
Vì thế, hắn lại rù quến Quý Đào: “Cậu đã là lãnh đạo, vậy có thể đổi đám đồ dùng trong phòng tôi được hông? Không phải đồ mới cũng được, bộ nội thất hồi trước bị mang đi chuyển về tôi cũng không có ý kiến.”
Quý Đào hơi khó xử: “Tôi chủ yếu quản lý mảng người đại diện thôi.”
“Đúng vậy, người đại diện đều do cậu quản, chút chuyện nhỏ này chẳng lẽ cậu lo không xong sao?”
“Vấn đề là, người đại diện của cậu là Vương tổng.”
Hàn Đông: “…”
Quý Đào chêm thêm: “Huống chi tôi chỉ là một thanh tra ban chấp hành, trên đầu tôi còn có tổng thanh tra, trên tổng thanh tra còn có quản lí, người phê duyệt cuối cùng cần thông qua là vị quản lí kia, cũng chính là Phùng Tuấn. Phùng Tuấn phê duyệt xong còn phải tìm Vương tổng kí tên.”
Nói đến nói đi, Hàn Đông cuối cùng cũng thông, Vương Trung Đỉnh chính là đào một cái vực tạo khoảng cách giữa hắn và Quý Đào đây mà!
Phong Mang Phong Mang - Sài Kê Đản Phong Mang