Số lần đọc/download: 524 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:20:37 +0700
Chương 68
“ Là ngươi?” cũng không ngoài ý muốn của nàng, “ ngồi đi.” Phương Thiến chậm rãi buông cuốn sách trên tay xuống.
Ngự Thiên Kỳ nhìn chằm chằm cuốn sách, ánh mắt quơ quơ, “ Nàng khi nào bắt đầu thích đọc sách, trước kia nghe nói là nàng ghét nhất đọc sách.”
Phương Thiến nhướng mày, “ quá khứ đã qua, hiện tại là hiện tại, là người ai cũng phải thay đổi.”
“ Nhưng nàng lại thay đổi quá nhanh, có cảm giác là thay đổi thành một người khác.” Ngự Thiên kỳ ánh mắt lóe sáng, yên lặng nhìn chằm vào nàng.
Trong lòng Phương Thiến có chút kinh ngạc, giống như vô tình dời đi ánh mắt của mình đang bị hắn nhìn chằm chằm, “ Ta nếu không thay đổi, cái mà ta chờ đợi không phải chỉ là con đường chết sao? Con người nếu đã thông suốt thì không có gì quan trọng. Chỉ cần không có tham vọng sẽ không thất vọng, cũng sẽ không tức giận, lại càng sẽ không mang oán hận.”
“ Nàng từng hận qua ta sao?” hắn không biết vì sao lại hỏi ra những lời này, tâm tình của Ngự Thiên Kỳ thật mâu thuẫn, hắn muốn Phương Thiến hận hắn tức là trong lòng nàng còn có hắn, nhưng hắn cũng không muốn nàng hận hắn, bởi vì nếu như vậy hắn sẽ không thể tới gần nàng.
Phương Thiến liếc sâu hắn một cái, “ Ninh vương gia, người để ý việc này sao?”
“ Cứ cho là vậy đi.” Ngự Thiên Kỳ ba phải.
“ Như vậy ta nói cho ngươi rõ, người mà Loan Ngọc Khanh trong quá khứ hận không phải Ninh vương gia, nay người mà Loan Ngọc Khanh hận cũng sẽ không là Ninh vương gia ngươi, tương lại Loan Ngọc Khanh cũng sẽ không hận ngươi – Ninh vương gia.” Lời nàng tuyệt nhiên quả quyết không một chút do dự, làm cho Ngự Thiên Kỳ có chút đau đớn.
“ Vậy hoàng thượng thì sao?” hắn kích động thốt ra.
Tầm mắt Phương Thiến nhẹ nhàng chuyển ra ngoài cửa sổ, “ Từng hận qua, hiện tại không hận, tương lại tự nhiên cũng sẽ không hận.”
Ngoài cửa sổ, một thân hình khẽ chấn động.
Phương Thiến tiếp tục đạm mạc nói, “ Ngươi phải biết rằng, hận một người là rất khó rất khó, nhất là ngươi có người yêu. Cho nên, ta dĩ nhiên hiểu được một đạo lý, cưỡng cầu người khác yêu mình, chẳng bằng buông tha cho người mình yêu, như vậy sẽ dễ dàng hơn. Huống chi, sẽ là phương thuốc tốt nhất, sẽ làm ọi vết thương trở nên lành lặn khi đã qua đi.” Cô gái Loan Ngọc Khanh dĩ nhiên đã không còn, hiện tại chỉ còn Phương Thiến, nàng tại sao phải giẫm vết xe đổ, lại ngây ngốc yêu thương cùng một người?
Không yêu, không hận, thể xác và tinh thần, tiêu dao trong thiên địa. Nàng vì sao lại đi vào con đường xưa của Loan Ngọc Khanh, để cho tình yêu trói chặt hai chân mình.
“ Ý nàng là hiện tại nàng đã bỏ qua hết thảy sao?” Ánh mắt âm trầm của Ngự Thiên Kỳ bỗng nhiên sáng lên, nến trong đêm rặng rỡ lập lòe.
Phương Thiến thận trọng gật đầu, “ Có thể nói như vậy.”
Bóng đen ngoài cửa sổ không biết khi nào đã rời đi.
“ Như vậy như vậy chúng ta, chúng ta…” Ngự Thiên Kỳ kích động cầm lấy tay Phương Thiến. “ có thể bắt đầu một lần nữa, được không? Khiến cho tất cả bắt đầu lại, có thể không?”
Phương Thiến chấn động, Ngự Thiên Kỳ hắn có biết chính mình đang nói cái gì không? Ánh trăng bên ngoài không đủ tròn, cũng không đủ sáng, hắn sẽ không bị ánh trăng làm ê say chứ.
Nàng ngưng mày, một thân ảnh từ cửa truyền đến, “ Ngự Thiên kỳ, ngươi tới đây làm gì? còn muốn thương tổn Khanh nhi sao?” Loan Ngọc Thần phẫn nộ mà đến.
Ba..
Hắn hất tay Ngự Thiên Kỳ đang cầm tay Phương Thiến, “ ngươi không được gặp mặt Khanh Nhi, càng không được đụng đến một cái lông tơ của Khanh nhi.”
“ Đại ca?!” Phương Thiến kinh ngạc nhìn Loan Ngọc Thần, “ Huynh vì sao mới vừa gặp lại đến?”
“ Khanh nhi, đại ca nhìn thấy Ninh vương gia đến phòng của muội, dại ca có chút lo lắng nên mới đến đây xem thử.” Hắn cẩn thận dánh giá Phương Thiến “ Khanh nhi, thế nào rồi? có bị thương không?”
Phương Thiến không tự chủ mà mỉm cười một chút trên khóe miệng, nàng giữu chặt tay Loan Ngọc Thần, “ Đại ca, ngồi xuống đã. Muội không sao, Ninh vương gia chỉ tìm muội tâm sự thôi.”
Ngự Thiên Kỳ lại bước lên, lại dùng cùng một cách thức hất tay Loan Ngọc Thần, “ Cho dù là huynh muội cũng phải có khoảng cách mới được, đã khuya như vậy, Loan đại nhân cũng không nên tới phòng ngủ của Vương phi.”
Ách…
Vẻ mặt ôn nhu của Loan Ngọc Thần trở nên kinh ngạc không ngừng.