I divide all readers into two classes; those who read to remember and those who read to forget.

William Lyon Phelps

 
 
 
 
 
Tác giả: Raymond Khoury
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: The Last Templar
Dịch giả: Lê Trọng Nghĩa
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: phamhoai
Số chương: 90 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2056 / 39
Cập nhật: 2017-05-22 09:44:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 66
eilly ngoái lại nhìn đăm đăm dọc con đường, lắng tai nghe ngóng. Chẳng có âm thanh nào ngoài tiếng chim hót, thứ âm thanh nghe thật lạc lõng trong tình hình hiện tại. Họ đã đi thêm được mười ba, mười bốn dặm trước khi bóng tối dần phủ xuống buộc họ phải vạch kế hoạch cho đêm nay. Reilly quyết định bỏường đất đi theo con đường phụ dẫn họ đến khoảng rừng thưa nhỏ bên cạnh dòng suối. Họ sẽ phải phác thảo sơ qua kế hoạch cho đến sáng, trước khi chạy tiếp về phía bờ biển.
Reilly tin chắc rằng chiếc Landcruiser to lớn kia đã hư hỏng nặng vì cú tấn công ngoạn mục của Vance. Nếu đi bộ, dù kẻ tấn công họ có là ai cũng phải mất đến hàng giờ đồng hồ mới đuổi kịp họ; nếu đi bằng xe, ít nhất bọn chúng cũng bị phát hiện khi đến gần. Khi nhìn những tia sáng mặt trời cuối cùng biến mất sau dãy núi, Reilly hy vọng bóng tối đang buông xuống sẽ giúp che dấu cho họ. Đêm nay chắc hẳn sẽ không có tiết mục đốt lửa trại rồi.
Reilly để Vance lại bên cạnh chiếc pickup, trói tay hắn ra sau lưng. Sợi dây trói buộc chặt vào xe. Cuộc lục soát chớm nhoáng chiếc pickup không phát hiện ra bất kỳ thứ vũ khí cất giấu nào, thay vào đó anh lại tìm thấy vài thứ tiện nghi cơ bản như bếp ga du lịch và một ít thực phẩm đóng hộp. Họ chẳng tìm thấy quần áo để thay. Vậy là bây giờ, Tess và anh vẫn phải mặc bộ đồ lặn này.
Reilly đến bên Tess ở mép nước, quỳ xuống hớp một ngụm nước trước khi nằm xuống một tảng đá lớn bên cạnh nàng. Đầu óc anh rối như một mớ bòng bong, vừa lo lắng vừa sợ hãi, tất cả đang đánh nhau tranh giành sự chú ý. Anh đã hoàn thành những nhiệm vụ đặt ra; chỉ còn phải mang Vance trở về Mỹ an toàn để hắn đối mặt với pháp luật nữa là xong. Cơ hội để đưa tên tù nhân của anh ra khỏi đất nước này một cách êm thấm quả là mong manh. Đã có những tội ác xảy ra ở đất nước này, đã có thêm người bị giết. Reilly tiếp tục suy nghĩ, cảm thấy bực bội trước viễn cảnh những thủ tục dẫn độ rắc rối không thể nào tránh khỏi với chính quyền Thổ Nhĩ Kỳ. Cấp thiết hơn, anh phải đưa tất cả bọn họ thoát khỏi vùng núi non khỉ ho cò gáy này và trở về bờ biển an toàn. Dù những kẻ bắn họ là ai thì rõ ràng là chúng ở trong tâm thế bắn-trước-hỏi-sau, trong khi họ lại không vũ khí, không điện đài, và ngoài vùng phủ sóng di động.
Dù nghiêm trọng, những mối lo lắng kia cũng nhanh chóng nhường chỗ cho vấn đề lớn hơn đang ám ảnh Reilly. Và từ vẻ bất an trên mặt Tess, anh có thể nhận ra nàng cũng bị những mối lo âu đó dằn vặt.
“Em luôn băn khoăn không biết Howard Carter cảm thấy thế nào khi ông ta tìm ra hầm mộ Vua Tut,” cuối cùng nàng cũng rầu rĩ nói.
“Anh đoán là ông ta đã có một quãng thời gian vui vẻ.”
“Em không chắc. Thật ra ông ta có một lời nguyền phải vượt qua, anh nhớ chứ?” nụ cười yếu ớt thoáng hiện trên mặt, Tess tươi tỉnh hơn một chút, và điều này làm Reilly phấn chấn lên. Nhưng nó vẫn còn ở đó. Cái đống gạch đá ấy đang nặng trình trịch trong bụng anh. Nó sẽ không biến đi, và anh cũng không thể tiếp tục lờ nó đi nữa. Anh phải hiểu cặn kẽ hơn cái mà họ đã dính vào.
Lòng đầy phấn khích, Reilly đứng phắt dậy, bước về phía Vance, Tess đi theo sát bên. Anh quỳ xuống bên cạnh gã giáo sư bị trói, kiểm tra lại dây trói quanh cổ tay hắn. Vance chỉ yên lặng nhìn Reilly chằm chằm. Kỳ quặc thay, hắn có vẻ hoàn toàn chấp nhận tình trạng của mình. Reilly cau mày, lòng phân vân với câu nói nên hay không nên can dự vào chuyện này, và quyết định là không thế tiếp tục tránh né được nữa.
“Tôi cần phải biết vài điều,” Reilly thử lên tiếng, ngắn gọn. “Anh muốn đề cập đến cái gì khi nói ‘sự thật về câu chuyện cổ tích này’... Anh nghĩ người ta giấu cái gì trên chiếc Falcon Temple?”
Vance ngẩng đầu lên, đôi mắt soi mói màu xám của hắn xuyên thấu anh. “Tôi không hoàn toàn chắc chắn, nhưng dù là gì đi nữa, tôi nghĩ đó là điều mà anh có lẽ không dễ dàng chấp nhận.”
“Cứ để mặc tôi lo chuyện đó,” Reilly đáp.
Hình như Vance đang cân nhắc cẩn thận từng lời nói. “Vấn đề là, cũng như hầu hết các tín đồ chân chính, anh sẽ không bao giờ dừng lại suy nghĩ về sự khác nhau giữa đức tin và thực tế, giữa niềm tin vào Jesus Christ và ông Jesus thực sự trong lịch sử, giữa sự thực và... sự bịa đặt.”
Reilly không để bị tác động bởi sự nhạo báng mà anh nhận ra trong giọng điệu của Vance. “Tôi không chắc là tôi cần phải làm vậy.”
“Và anh vui sướng tin vào tất cả những gì có trong Kinh Thánh, đúng không? Nghĩa là, anh thật sự tin tưởng tất cả những điều đó, phải không? Những phép lạ, nào là Ngài đi được trên nước, nào là Ngài chữa sáng mắt cho một người mù... và Ngài trở về từ cõi chết?”
“Dĩ nhiên là tôi tin.”
Nụ cười nhạt thoáng hiện trên môi Vance. “Được rồi. Vậy thì cho tôi hỏi anh điều này. Anh biết gì về nguồn gốc của cái anh đang đọc? Anh có biết ai thực sự viết ra cuốn Kinh Thánh – cuốn kinh mà anh rất đỗi quen thuộc, cuốn Tân Ước ấy không?”
Reilly quả là chẳng biết gì. “Anh muốn nói đến những sách Phúc âm của Matthew, Mark, Luke và John?”
“Đung vậy. Chúng đã xuất hiện như thế nào? Hãy khởi đầu với điều cơ bản nhất. Chẳng hạn như, chúng được viết vào thời điểm nào?”
Reilly cảm thấy gánh nặng vô hình đè lên người. “Tôi không biết.... Họ là môn đệ của Ngài, vì vậy tôi đoán là chúng được viết ra không lâu sau cái chết của Ngài?”
Vance liếc Tess rồi buông một tràng cười thô lỗ. Ánh mắt trừng trừng bực bội của hắn lại quay về phía Reilly. “Tôi không nên ngạc nhiên làm gì, nhưng quả là đáng kinh ngạc, phải không nào? Hơn một tỷ con người ngoài kia sùng bái những cuốn sách này, coi từng lời từng chữ trong đó như sự uyên thâm của Thượng đế, chém giết lẫn nhau vì chúng, và trên hết không hề có một ý niệm dù là mơ hồ nhất về nguồn gốc thật sự của những cuốn kinh này.”
Reilly cảm thấy cơn giận dữ trào dâng. Giọng nói ngạo mạn của Vance cũng chẳng làm được gì. “Đó là Kinh Thánh. Nó được lưu truyền quá lâu...”
Vance mím môi và nhẹ nhàng lắc đầu, rồi nhanh chóng phản bác lại. “Và anh cho rằng điều đó khiến mọi thứ viết trong đó đều đúng hết, phải không nào?” Hắn ngả người ra sau, đôi mắt mơ màng nhìn vào khoảng xa xăm nào đó. “Đã có thời, tôi cũng như anh. Tôi không thắc mắc gì cả. Tôi tiếp nhận chúng như là... đức tin. Dù vậy, tôi có thể nói với anh rằng,... một khi anh bắt đầu đào bới kiếm tìm sự thật...” Ánh mắt đăm đăm của hắn, rõ ràng là u uẩn, dừng lại ở Reilly. “Đó chẳng phải là một bức tranh đẹp đẽ gì.”
Nhật Ký Bí Mật Của Chúa Nhật Ký Bí Mật Của Chúa - Raymond Khoury Nhật Ký Bí Mật Của Chúa