Số lần đọc/download: 344 / 5
Cập nhật: 2020-09-16 21:05:28 +0700
Chương 66: Trận Hỗn Chiến Đầu Tiên
M
ột tiếng động vang lên. Quách Vĩ Toàn đánh rơi bút bi trên bàn. Nhìn bộ dạng anh ta há miệng trợn mắt, có lẽ anh ta quá sửng sốt, lại có vẻ vô cùng thất thố. Ngay cả Lý Vĩnh Xương dù đang rất khiếp sợ, vẫn dùng ánh mắt chán ghét nhìn Quách Vĩ Toàn một cái, ý bảo Quách Vĩ Toàn đừng quá mất hình tượng như vậy.
Thật ra khiếp sợ trong lòng Lý Vĩnh Xương không thể ít hơn so với Quách Vĩ Toàn.
Hạng mục đập lớn là hạng mục do Lý Dật Phong một lòng thúc đẩy. Lãnh Phong chưa được Huyện ủy nghiên cứu ra quyết định, đã tự tiện quyết định đình công. Lý Vĩnh Xương chắc chắn, thế nào việc này cũng khiến Lý Dật Phong phản công mãnh liệt. Ông ta đã chuẩn bị tốt một chút mồi lửa cho khẩu pháo Lý Dật Phong. Như vậy cũng thuận lợi đáp lại sự uy hiếp với sát khí ngầm của Lãnh Phong đối với ông ta.
Ai ngờ... Lý Dật Phong cũng đồng ý đình công. Lý Vĩnh Xương nghĩ một lúc vẫn không hiểu, rốt cuộc Lý Dật Phong đã xảy chuyện gì. Công trình chiến tích của anh ta bị người khác thi hành cưỡng chế đình công. Anh ta chẳng những không tức giận, không đánh lại vài quyền, còn nói cái gì mà phải hoãn lại vô thời hạn. Có phải đầu óc anh ta bị chập mạch hay không?
Lý Vĩnh Xương đã lăn lộn trong quan trường ở huyện Khổng ít nhất cũng hơn 20 năm. Ông ta nghênh đón, tiễn đưa bao nhiêu Bí thư và Chủ tịch huyện, bản thân ông ta cũng thật sự không nhớ rõ. Nhưng ông ta chưa từng thấy chuyện gì phát sinh giống như hôm nay. Thật sự không thể tưởng tượng được. Dù thế nào ông ta cũng không rõ, lẽ nào Lý Dật Phong và Lãnh Phong có cùng ý tưởng đen tối?
Lý Vĩnh Xương không hiểu cũng chẳng sao, Lý Dật Phong cũng không muốn giải thích nhiều, chỉ nhấn mạnh:
- Người chết cần phải được kính trọng. Ở nông thôn, phần mộ tổ tiên không chỉ có là nơi đi về của những người đã mất, cũng là thể diện của đời sau. Tôi đã muốn hỏi các vị đang ngồi đây. Nếu phần mộ tổ tiên của các anh, không, chỉ nói hũ tro cốt của các vị tiền bối bị người ta động tới, trong lòng các vị sẽ nghĩ như thế nào? Công tác cơ sở, chính là công tác với nông dân, không làm tốt công tác với nông dân, tất cả các công tác khác đều là gỗ không thấm nước.
- Công tác chọn hạng mục đập lớn là một chuyện lớn. Sao lúc ấy không cẩn thận một chút, vì sao không suy nghĩ tới vấn đề mộ phần? Tôi nghĩ mỗi đồng chí cần suy nghĩ lại một chút về phương pháp công tác. Công tác ở nông thôn nhìn qua dường như không có chuyện gì quan trọng. Thật ra không phải vậy. Đối với nông dân không có việc nhỏ. Bọn họ giãy dụa ở cuộc sống ở tầng dưới chót. Những chuyện lông gà vỏ tỏi đều là chuyện lớn. Chia một sợi lông cũng phải tính toán. Chúng ta phải thông cảm cho nông dân.
Lý Dật Phong chậm rãi đứng trên lập trường của người nông dân mà nói chuyện. Khi thì dõng dạc, khi thì tình cảm thâm trầm dường như rất nhập tâm. Giọng điệu cũng truyền cảm, cuốn hút. Nói đến chỗ kích động, còn kết hợp với hành động vung tay. Hiển nhiên, anh ta hành động xuất phát từ tình cảm của mình.
Lý Dật Phong nói chuyện cũng làm cho Lãnh Phong thoáng xúc động. Mặc dù Lãnh Phong cũng không đồng ý với quan niệm chính trị của Lý Dật Phong, nhưng anh ta kính trọng cách xử thế của Lý Dật Phong. Anh ta biết Lý Dật Phong đến huyện Khổng, quả thật cũng muốn làm được điều gì đó thực sự cho người dân ở huyện Khổng. Nếu so với Lý Vĩnh Xương là người ở huyện Khổng lại chỉ biết bảo vệ lợi ích của chính mình mà không hề suy nghĩ tới dân chúng ở huyện Khổng, Lý Dật Phong xem như đủ tư cách là một chính khách.
Chỉ có điều, Lãnh Phong cũng không tán thành phương pháp chính trị của Lãnh Phong, cũng không cùng chung suy nghĩ với Lý Dật Phong về việc quy hoạch huyện Khổng. Tuy nhiên, anh ta cũng không có biện pháp, anh ta và Lý Dật Phong cũng không ai thuyết phục được ai.
Nhưng đối với cách nói của Lý Dật Phong khi tán thành việc anh ta tạm thời đình công, tuy rằng Lãnh Phong sớm đã có sự chuẩn bị về mặt tâm lý, cũng thoáng giật mình. Ngay lập tức không khỏi cảm thấy an lòng, Lý Dật Phong xem xét thời thế, muốn mượn gió đông, nắm chặt cơ hội.
Ánh mắt Lãnh Phong dừng ở trên người Thôi Ngọc Cường, thấy Thôi Ngọc Cường không ngẩng đầu, dường như rất chăm chú không ngừng viết gì đó trên giấy, anh ta thầm gật đầu một cái. Thôi Ngọc Cường viết loạn trên giấy, chứng tỏ tâm trạng đang rối loạn.
Lý Dật Phong nói đả động tới Lãnh Phong, quấy rầy tâm tình của Thôi Ngọc Cường, nhưng không làm cho Lý Vĩnh Xương quay đầu lại. Đương nhiên, nếu Lý Vĩnh Xương bởi vì Lý Dật Phong trình bày khẳng khái một phen liền quay đầu vào bờ, ông ta sẽ không còn là Lý Vĩnh Xương.
- Đồng chí Dật Phong, tôi không có cùng quan điểm với anh về vấn đề đình công.
Lý Vĩnh Xương lên tiếng, vẻ mặt của ông ta rất nghiêm túc.
- Về vấn đề phần mộ, nói lớn thì lớn, nói nhỏ thì nhỏ. Tôi là người huyện Khổng, có quyền lên tiếng nhất, Phần mộ kia căn bản không phải là chuyện gì nghiêm trọng. Lão nông dân gây sự, đơn giản chỉ vì muốn thêm chút tiền bồi thường. Khi lựa chọn, không cân nhắc tới vấn đề phần mộ, quả thật là sai lầm của tôi. Vì thế cũng trả một cái giá thê thảm...
Lý Vĩnh Xương cười tự giễu, lấy một ngón tay chỉ vào đầu mình:
- Bởi vì một con sông Lưu Sa, trên đầu của tôi bị hai vết thương. Tin tưởng rằng bất kỳ ai ở huyện Khổng cũng không tình cảm sâu nặng như tôi đối với sông Lưu Sa này. Việc tôi trả cái giá đau đớn qua hai lần bị thương cũng đủ chứng minh sự nhiệt tình của tôi đối với huyện Khổng, dụng tâm đối hạng mục đập lớn ở sông Lưu Sa. Hơn nữa, tôi đã công tác ở huyện Khổng đã hơn 20 năm, sống ở huyện Khổng cũng hơn 40 năm, không ai quen thuộc với từng cái cây cọng cỏ ở huyện Khổng hơn tôi. Cũng không có người nào quen tính cách của người huyện Khổng hơn tôi. Cho nên, đơn giản chỉ vì một mộ phần mà đình công, tôi cảm thấy rõ ràng chúng ta đã chuyện bé xé ra to. Tôi cam đoan, để tôi ra mặt, chỉ trong vòng một ngày có thể giải quyết vấn đề mộ phần. Chúng ta có thể tranh thủ khôi phục thi công vào buổi chiều ngày mai. Công trình bị đình công một ngày, tổn thất thực sự không nhỏ.
Lãnh Phong âm thầm lắc đầu. Lý Vĩnh Xương nói những câu rất có lý, có lẽ điểm xuất phát cũng là nóng lòng trở lại làm việc. Không nghĩ đình công sẽ tạo thành tổn thất gì về mặt kinh tế, nhưng ông ta nói rất khí thế. Rõ ràng, ông ta tự cho mình là thái thượng hoàng ở huyện Khổng. Khẩu khí rất lớn, giọng điệu rất cuồng đại, thái độ thực sự là cả vú lấp miệng em. Khác nào ông ta nói, huyện Khổng không có ông ta ra mặt, không thể giải quyết được khó khăn. Ý ở ngoài lời, mặc kệ là Lý Dật Phong cũng được, Lãnh Phong cũng thế, đều là người từ ngoài đến, hiểu biết của họ đối với huyện Khổng chỉ mới tới lớp da lông bên ngoài, còn xa mới bằng ông ta, người sinh trưởng ở địa phương huyện Khổng. Cho nên, quyết định đình công, chẳng những quá gấp gáp, hơn nữa còn là bất hợp lý.
Quách Vĩ Toàn nghe Lý Vĩnh Xương thể hiện khí phách xong, khẽ gật đầu, âm thầm cười. Bí thư Lý lấy kiếm đâm Lý Dật Phong, lấy súng bắn Lãnh Phong, lấy sức một người va chạm với nhân vật số một, số hai của Huyện ủy. Thật không hổ là thái thượng hoàng của huyện Khổng.
Các vị đang ngồi đều thoáng lộ vẻ kinh ngạc. Nhất là Thôi Ngọc Cường. Anh ta không còn vùi đầu vẽ tranh nữa, ngẩng đầu lên, ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Lý Vĩnh Xương một cái. Ánh mắt lại thoáng nhìn mặt Lý Dật Phong và Lãnh Phong, muốn nghiêm cứu chút biểu tình có thể tìm được. Tuy nhiên anh ta cảm thấy thất vọng chính là, biểu tình Lãnh Phong vẫn lạnh lùng ngàn năm không thay đổi, vẫn bất động như sương. Còn Lý Dật Phong nghe Lý Vĩnh Xương nói xong những lời ẩn chứa đao quang kiếm ảnh, tự nhiên... không tỏ thái độ, thậm chí còn hơi hơi gật đầu.
Thôi Ngọc Cường hoang mang. Biểu tình Lãnh Phong luôn luôn lạnh như băng còn chưa tính làm gì. Lý Dật Phong bị Lý Vĩnh Xương khiêu chiến quyền uy ngay trước mặt mọi người, thân là nhân vật số một không tỏ chút thái độ, cũng quá yếu đuối. Hay là... Lý Dật Phong và Lý Vĩnh Xương ngầm chung nhận thức rồi, muốn diễn xuất Song Hoàng?
- Tôi bổ xung ý kiến của đồng chí Vĩnh Xương.
Một lần nữa, Quách Vĩ Toàn lại không thể chờ đợi được, vội vàng lên tiếng.
- Đồng chí Vĩnh Xương vì hạng mục đập lớn đã dốc hết tâm huyết, vất vả đổ mồ hôi và máu, trả cái giá mà người bình thường không thể tưởng tượng được. Càng vất vả công lao càng lớn. Hơn nữa, ông ấy sinh trưởng ở địa phương, là người huyện Khổng, đối với tình huống ở huyện Khổng cũng hiểu rõ ràng hơn người khác. Một mộ phần là chuyện nhỏ, nhỏ tới mức không thể nhỏ hơn. Có lẽ đồng chí Dật Phong và đồng chí Lãnh Phong đều ở thành phố lớn quá lâu, không có kinh nghiệm đối phó với điêu dân. Để đối phó với một vài lão nông dân càn quấy, không thể mềm, chỉ có thể cứng rắn. Bọn họ chỉ bắt nạt kẻ yếu. Anh nói đạo lý với bọn họ, bọn họ so nắm tay với anh. Anh so nắm tay với bọn họ, bọn họ liền cầu xin tha thứ.
Quách Vĩ Toàn chậm rãi nói, bộ dạng tự tin như đã lường trước mọi việc. Hai mắt gần như phát sáng. Anh ta nhìn bốn phía chung quanh, nghiễm nhiên tự cho mình là nhân vật quan trọng trong bộ máy Huyện ủy.
Trên thực tế, tuy rằng xếp hạng của Phó Chủ tịch thường trực huyện ở hội nghị Ủy ban thường vụ sẽ không đặc biệt đứng ở phía trước, bình thường cũng sẽ không đứng ở sau cùng. Hơn nữa, hiện nay quốc gia đang càng ngày càng chú trọng về vấn đề phát triển kinh tế, phân lượng của bộ máy chính phủ trong Hội nghị Ủy ban thường vụ trung có xu thế gia tăng. Hơn nữa, Quách Vĩ Toàn thân là người phụ trách đứng thứ hai trong tổ lãnh đạo hạng mục đập lớn. Vừa rồi anh ta lên tiếng cũng coi như phù hợp với thân phận.
Chẳng qua, Quách Vĩ Toàn đột kích được đề bạt là nhờ vào kết quả đấu tranh chính trị. Thời gian để anh ta tiến vào, hội nghị Ủy ban thường vụ còn thiếu. Hơn nữa, kinh nghiệm lý lịch ở Huyện ủy không đủ. Anh ta lên tiếng ba hoa khoác lác, cũng không khiến mọi người đang ngồi đây coi trọng. Ngoài ra, anh ta luôn bước đúng vào bước chân của Lý Vĩnh Xương. Vừa rồi anh ta lên tiếng, hầu như chính là phiên bản lời nói của Lý Vĩnh Xương.
Quế Hiểu Kiệt không nhịn được liếc mắt nhìn Quách Vĩ Toàn một cái đầy vẻ khinh thường, lạnh lùng nói:
- Đồng chí Vĩ Toàn, làm cán bộ cơ sở, đầu tiên phải tôn trọng nông dân. Không tôn trọng nông dân, làm như thế nào mới có thể làm tốt công tác nông thôn? Anh cũng xuất thân là một nông dân, một người con của một lão nông dân. Nếu để trưởng bối nhà anh nghe được, bọn họ có thể không chỉ vào mũi anh chửi đánh anh quên gốc hay không?
- Anh..
Quách Vĩ Toàn tức giận đến sôi máu.
- Quế Hiểu Kiệt, anh đừng có công kích cá nhân.
- Sao tôi lại công kích cá nhân. Anh khinh thường nông dân, không phải là công kích nông dân cả nước sao?
Quế Hiểu Kiệt không cam lòng yếu thế, trợn mắt nhìn Quách Vĩ Toàn.
- Được rồi, được rồi, không cần phải cãi nhau làm gì.
Lý Dật Phong nặng nề đặt chén nước xuống.
- Các vị đang ngồi đây, xét về tổ tiên, ngoài ba đời đều là nông dân. Nông dân thì làm sao? Nông dân là cha mẹ dưỡng dục chúng ta, không có nông dân vất vả cần cù lai động, chúng ta làm sao có cơm ăn? Tổ tiên tôi cũng là nông dân!
Ông ta nói vậy khiến Quách Vĩ Toàn không còn lời nào để nói, đành rụt cổ lại. Đúng lúc, ánh mắt của anh ta chạm vào ánh mắt lạnh như băng của Lãnh Phong ở phía đối diện. Anh ta liền cảm giác như rơi vào trong hầm băng, thiếu chút nữa khiến anh ta rùng mình. Trong lòng không khỏi căm giận nghĩ, sao làm thế nào cũng không qua được anh ta? Chẳng lẽ anh ta một lòng nhào vào hạng mục đập lớn cũng là sai lầm? Lại tưởng tượng, có phải Lý Dật Phong đã uống nhầm thuốc hay không. Anh ta một lòng muốn hạng mục đập lớn được khởi công. Hiện tại, thật vất vả mới khởi công, bị Lãnh Phong cứng rắn cưỡng chế đình công. Anh ta không đánh trả còn chưa tính, còn có ý tưởng đen tối với Lãnh Phong. Chẳng lẽ nói, phía sau có âm mưu gì khác?
Tâm tư Quách Vĩ Toàn cũng giống với Lý Vĩnh Xương. Đương nhiên anh ta không có khả năng biết được dụng tâm lâu dài của Lý Dật Phong. Dù sao là cán bộ nhảy dù từ tỉnh thành đến sẽ có ưu thế hơn về phương diện này. Anh ta có thể sớm biết những thay đổi trong chính sách của tỉnh, thành phố, có tầm nhìn đi trước người khác một bước và có thủ đoạn đánh đòn phủ đầu. So sánh xuống dưới, làm cán bộ địa phương, mặc kệ là ở huyện Khổng hay là huyện khác, Lý Vĩnh Xương và Quách Vĩ Toàn cùng Lý Dật Phong và Lãnh Phong, có sự chênh lệch về cảnh giới một cách rõ rệt.
Lý Dật Phong lại cầm lấy chén nước, chậm rãi uống một hớp:
- Tạm thời dừng hạng mục đập lớn, chờ sau khi trên tỉnh phát văn kiện về vấn đề phần mộ, sẽ nhắc lại chuyện khởi công.
Sau khi anh ta tuyên bố quyết định xong, bàn tay to vung lên, với khí thế trước nay chưa có nói.
- Tan họp!
Hành động này khiến mọi người đều khiếp sợ.