Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2021-01-09 16:33:53 +0700
Chương 65: Tôi Đích Thân Dẫn Dắt Cậu
S
áng sớm hôm sau, Hàn Đông sau khi tỉnh dậy thì duỗi cái lưng mỏi, thời tiết hôm nay có vẻ như không tồi, ánh nắng tươi sáng, vạn dặm không mây, thật hợp với tâm tình của mình!
Dọn xong đồ, Hàn Đông lại nhào lên giường, hưng phấn đấm tay vào nệm, anh mày rốt cục cũng thoát khỏi lũ đồ hơi các ngươi! Hắn lật nệm lại kéo cho xì hơi, ghế sa lon bằng hơi cũng bị hắn đâm bể. Dù sao Vương tổng của mấy người nhiều tiền như vậy, tôi đi rồi mấy cái này cũng không có người dùng, đâm nổ mấy cái cũng chả sao, coi như tạo không khí vui mừng chia tay tôi đi!
“Oành oành oành oành…”
Không đầy một lát, Du Minh tìm tới cửa: “Cậu có thể yên tĩnh một chút hay không?”
Hàn Đông không có chút hổ thẹn, còn dắt Du Minh vào phòng, cực kỳ hưng phấn nói: “Không phải cậu học vũ đạo sao? Người anh em này của cậu hôm nay phải đi rồi, cậu còn không mau nhảy một đoạn làm quà chia tay tôi đi?”
Du Minh không thèm để ý đến hắn, quay người đi ra ngoài.
Hàn Đông lại ngăn trước cửa, mặt dày mày dạn xin người ta: “Cậu cho tôi chút xíu mặt mũi đi mà, tùy tiện nhảy đại một bài, hôm nay mà không nhảy, lần sau có nhảy tôi cũng không được xem.”
Du Minh hoàn toàn không để Hàn Đông vào mắt.
Hàn Đông vẫn đeo theo không tha: “Nếu cậu nhảy, chờ khi tôi thành ngôi sao lớn nhất định sẽ tích cực lăng xê cậu, chứ một vũ công như cậu tới khi nào mới hết khổ? Nếu cậu ngại thì thực hiện đại vài động tác là được, còn không thì uốn dẻo? Uốn dẻo cho tôi coi. Đừng lề mề mà, cậu có phải đàn ông không vậy? Là đàn ông thì…”
Du Minh phiền muốn chết, tùy tiện xoạc chân một cái, hai chân tách ra thành một góc 180°, hỏi Hàn Đông: “Được chưa?”
“Sao cậu dẻo dai quá vậy?! Có phải tự khẩu giao cho mình luôn được không?” (Hỏi chuyện ko có nết na gì hết ( ー̀εー́ ) )
Mặt Du Minh đen lại, quay đầu đi ra ngoài.
“Đừng đừng đừng… giỡn chơi thôi mà.” Hàn Đông lại kéo lấy Du Minh, cực kỳ hào hứng xin được chỉ dạy: “Cậu tập thế nào vậy? Dạy tôi đi! Tôi cũng muốn đá một phát lên tới trán người ta.”
“Vậy cậu đừng có tập.” Du Minh nói.
Hàn Đông khó hiểu: “Vì sao? Bây giờ học không kịp hả? Hay tố chất thân thể của tôi không tốt?”
Du Minh quét mắt nhìn qua cặp giò dài ngoằn của Hàn Đông, nói: “Cậu không luyện thành cũng có thể đá đến trán Diêu Minh*.”
(*Diêu Minh là cầu thủ bóng rổ chuyện nghiệp cao 2m29)
“…”
Tự dằn vặt xong, lúc Hàn Đông đang chuẩn bị ăn sáng, đột nhiên phát hiện hộp bánh ngọt hôm qua mua về không thấy đâu nữa. Kỳ quái, hắn nhớ rõ ràng đặt trên bàn máy tính, mà sao giờ lại không thấy? Chẳng lẽ ban đêm ngửi thấy mùi rồi mộng du ăn vụng sao? Nhưng vấn đề là hộp giấy cũng không thấy đâu, không thể ngay cả hộp mình cũng ăn đi?
Hàn Đông lại lục lọi, tìm kiếm một hồi lại tìm đến phòng Du Minh, kết quả phát hiện một cái hộp giống y vậy. Liền hừ một tiếng nói: “Được lắm, tôi chỉ chôm của cậu có một bao hạt dưa thôi, cậu lại trả thù những hai cái bánh ngọt lớn, thật thâm độc!”
Du Minh không hiểu Hàn Đông nói cái quái gì, mà chuyện mất bao hạt dưa đến bây giờ cậu mới biết được, còn hộp bánh, đó là công ty phát cho mà!
“Không sao, tôi cũng xuất thân từ nông thôn, tôi hiểu cậu mà. Con người của tôi thẳng thắn lắm, có gì nói đó, cậu cũng đừng để bụng. Đều là anh em với nhau cả, ai ăn của ai có gì khác nhau đâu? Cậu lấy của tôi hai cái bánh, tôi lấy của cậu một túi lạp xưởng là huề, đúng không?” Thuận tay tịch thu đi một túi lạp xưởng, nháy mắt chuyển sang bộ mặt từ ái: “Người anh em, tôi vừa thấy cậu liền biết cậu có phú quý, vận mệnh tương lai chắc chắn rất rực rỡ, cậu cứ đợi hưởng phúc đi!”
Du Minh từ đầu đến cuối đều trưng ra vẻ lạnh nhạt, tên này có mắc bệnh gì không vậy?
Chốc lát sau, từ phía cửa vang lên một giọng hát đầy rúng động: “Tôi muốn vùng vẫy, tựa như bay lượn trên bầu trời bao la, tựa như đi qua vùng hoang dã vô biên, nắm trong tay hết thảy sức mạnh…”
Hàn Đông một đường hát vang đến tận tòa nhà văn phòng, lần đầu tiên treo một nụ cười trên mặt đi vào văn phòng Vương Trung Đỉnh.
“Vương tổng, ngài tìm tôi?”
Vương Trung Đỉnh gật đầu: “Ngồi đi.”
“Không cần, tôi đứng là được.” Hàn Đông vẫn cười híp mắt như trước.
Vương Trung Đỉnh đi thẳng vào chuyện chính, nói: “Về vấn đề đi hay ở của cậu, tôi đã suy nghĩ kỹ.”
Tuy trong lòng đã chắc mẫm, Hàn Đông vẫn khó tránh khỏi có chút khẩn trương, tựa như một khắc trước khi tuyên bố giải ảnh đế rơi vào tay ai, thân là ứng cử viên sáng giá hàng đầu chờ đợi kết quả sẽ mang loại tâm tình kích động cỡ nào.
“Không cần khẩn trương, cậu không phải đi rồi.” Vương Trung Đỉnh nói.
Khóe miệng Hàn Đông cũng đã chuẩn bị giơ lên, nhưng giơ được nửa đường trong nháy mắt liền co rút kịch liệt, run rẩy không thôi.
“Anh nói gì?”
“Từ nay về sau, tôi đích thân dẫn dắt cậu.”
“…”