Always read something that will make you look good if you die in the middle of it.

P.J. O'Rourke

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 158 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 601 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:17:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 66: Tên Này Đùa Như Thật!
ên này đùa như thật!
Lãnh Dịch Khánh nghe vậy, sắc mặt nhất thời trở nên xanh mét, trường kiếm trong tay hơi run run, giống như một con linh xà đã sẵn sàng rời động.
Khóe môi Lãnh Dịch Hạo cong lên thành một nụ cười lạnh lẽo, quay người giải huyệt đạo
Lãnh Dịch Khánh nghĩ Lãnh Dịch Hạo lại muốn chạm vào Úc Phi Tuyết, trường kiếm sắc bén bất ngờ đâm về hướng Lãnh Dịch Hạo, làm Lãnh Dịch Hạo lùi về sau một bước để hắn rời xa Úc Phi Tuyết.
Gần như cùng lúc, Lãnh Dịch Khánh phi thân lạị ôm lấy Úc Phi Tuyết vẫn nằm yên trên mặt đất:
"Nàng sao rồi?"
"Giải huyệt đạo cho ta trước đã!" - cái tên ngu ngốc này! Úc Phi Tuyết gấp đến mức muốn cắn người.
Một bóng màu xám xuất hiện, là ngọn cỏ đuôi chó vừa rồi, mang theo một cỗ nội lực mạnh mẽ, vừa vặn tách Lãnh Dịch Khánh và Úc Phi Tuyết ra.
"A...." - Úc Phi Tuyết vừa được giải khai huyệt đạo, còn chưa đứng vững đã bị đánh lùi về phía sau một bước, lảo đảo thiếu chút nữa thì ngã sấp xuống.
Ngay lập tức bóng Lãnh Dịch Hạo lao đến, cánh tay ôm lấy Úc Phi Tuyết vào trong lòng:
"Vương phi yêu quý, không bị dọa sợ chứ?"
"Buông nàng ra!" - Lãnh Dịch Khánh trừng mắt, giận dữ vung kiếm đến.
Lãnh Dịch Hạo không thèm chớp mắt lấy một cái, nở nụ cười nhàn nhã mà hấp dẫn.
Mũi kiếm Lãnh Dịch Khánh đã kề sát đến cổ Lãnh Dịch Hạo, chỉ cần dùng thêm chút sức nữa là có thể đâm thủng yết hầu của hắn.
Mặt Lãnh Dịch Hạo vẫn không đổi sắc, vẫn cười như cũ. Tay Lãnh Dịch Khánh lại run run.
"Thả ta ra!" - Úc Phi Tuyết ra sức mở cánh tay Lãnh Dịch Hạo, lúc này mới phát hiện không khí có vẻ không hợp lý.
Khuôn mặt Lãnh Dịch Khánh co giật, ngón tay cầm kiếm trở nên trắng bệch. Tên này đùa như
"Này, đừng kích động, đừng kích động!" - Úc Phi Tuyết dùng tay đẩy kiếm Lãnh Dịch Khánh ra, nàng cũng không muốn vì nàng mà huynh đệ nhà người ta trở thành hai kẻ tự giết lẫn nhau, vậy thì tội nghiệt của nàng sẽ rất lớn!
Trong lòng Lãnh Dịch Khánh có một dòng nước ấm chảy qua - không ngờ lúc này nàng còn suy nghĩ cho hắn, sợ hắn trong lúc xúc động giết Lãnh Dịch Hạo sau này sẽ hối hận. Lãnh Dịch Khánh nghĩ đến việc này, đột nhiên cầm lấy cánh tay Úc Phi Tuyết:
"Phi Tuyết, đi với ta!"
"A?" - Úc Phi Tuyết nghĩ mình đang nghe nhầm.
"Chúng ta không đi Ấp Thành. Chân trời góc biển, nàng muốn đi đâu, chúng ta sẽ đi đến đó. Lưu lạc thiên nhai. Nàng đồng ý không?" - ánh mắt sáng ngời của Lãnh Dịch Khánh nhìn Úc Phi Tuyết, chỉ cần nàng gật đầu, cho dù mọi người khắp thiên hạ có phản đối, hắn cũng không để ý.
"A?" - Lưu lạc thiên nhai? Lời này nghe sao thật quen tai. Tiểu sư phụ cũng từng nói như vậy.
Cùng tiểu sư phụ lưu lạc thiên nhai, đây cũng là ước mơ lớn nhất của nàng. Nhưng tiểu sư phụ đang ở Ấp Thành chờ nàng.
"Phi Tuyết......" - Chẳng lẽ nàng không muốn? Trên khuôn mặt của Úc Phi Tuyết xuất hiện một tia do dự làm cho ánh mắt Lãnh Dịch Khánh đột nhiên tối sầm mất mát.
"Nàng không muốn đi cùng ta sao?"
Úc Phi Tuyết khó khăn cười gượng, đôi mắt đảo toán loạn, chỉ không dám nhìn vào mắt Lãnh Dịch Khánh:
"Cái này......ầy......"
Nàng muốn lưu lạc thiên nhai, nhưng không phải là cùng Lãnh Dịch Khánh.
Lãnh Dịch Hạo, báo ứng của ngươi đến rồi!
Nàng muốn lưu lạc thiên nhai, nhưng không phải là cùng Lãnh Dịch Khánh.
Trên khuôn mặt nhỏ của nàng viết rõ ràng lời cự tuyệt, nối mất mát trong mắt Lãnh Dịch Khánh lặng lẽ lan gtranf thành một nỗi đau đớn kịch liệt. Thì ra nàng không phải vì hắn, mà là vì Lãnh Dịch Hạo.
Mắt Lãnh Dịch Hạo hơi nheo lại, trong mắt lóe lên một tia sắc bén, khóe môi vẫn mang theo nụ cười nhẹ như cũ:
"Đại ca, xem ra, tiểu nha đầu không muốn đi theo huynh. Phải không, nha đầu?"
"Cút ngay!" - cái tên đáng đánh đòn này, ngay cả huynh đệ của mình cũng chèn ép, đúng là không phải người!
Thù mới hận cũ cùng nhau xộc đến, Úc Phi Tuyết không khách khí tung một chưởng đánh. Lãnh Dịch Hạo thoải mái né tránh, sau đó phi thân lui về phía sau vài bước, đắc ý cao giọng nhíu mày:
"Đánh không trúng rồi!"
Úc Phi Tuyết tức giận vung tay theo sát.
Lãnh Dịch Khánh im lặng không nói gì nhìn theo bóng Lãnh Dịch Hạo và Úc Phi Tuyết bay tới trốn lui.
Lãnh Dịch Hạo chỉ tránh né không tấn công, mỗi lần Úc Phi Tuyết sắp đánh được, hắn liền phi thân né tránh, làm cho Úc Phi Tuyết vừa tức vừa bực, vì thế đuổi theo không tha, kết quả bị Lãnh Dịch Hạo dẫn đi càng lúc càng xa, cho đến khi biến mất khỏi tầm mắt Lãnh Dịch Khánh.
Đêm không tiếng động, khu rừng nhỏ trong ánh trăng mờ mịt lại quay về với sự yên tĩnh trước đó. Gió đêm, thổi bay trường sam của hắn, bóng dáng cao lớn của Lãnh Dịch Khánh trong khu rừng tĩnh lặng trở nên vô cùng cô đơn.
Lãnh Dịch Khánh bỏ đi. Đi trong vô thanh vô tức.
Úc Phi Tuyết tức giận. Rất tức giận, rất tức giận. ên biến thái chết tiệt, Lãnh Dịch Hạo thối tha, dám đối xử với nàng như vậy! Còn làm A Khánh tức giận bỏ đi! Thù này nàng phải báo, thề không bỏ qua!
Lãnh Dịch Hạo híp mắt, nhìn thoáng qua bóng dáng giận dỗi của Úc Phi Tuyết, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi. Hắn biết nàng sẽ trở về.
Nha đầu ơi là nha đầu, nàng không đi cùng Lãnh Dịch Khánh, tuyệt đối không phải là vì ta. Như vậy, rốt cục là vì sao nàng lại cự tuyệt Lãnh Dịch Khánh? Đừng để cho ta biết nàng có mục đích khác. Nếu không, nàng sẽ hối hận vì đã chọn đi theo ta.
Úc Phi Tuyết quả nhiên quay lại rất nhanh, chẳng qua là, nàng không phải trở về một mình.
"Các ngươi......" - Lãnh Dịch Hạo chậm rãi đánh giá vài vị đại hán lực lưỡng ngốc nghếch trước mặt, đôi mắt dài hơi đảo, dễ dàng bắt được bóng dáng Úc Phi Tuyết đang đứng cách đó không xa cười gian như một tên cướp. Vì thế hắn chớp mắt, nở một nụ cười nhẹ:
"Các vị tìm ta?"
"Vô nghĩa! Đứng lên cho lão tử!" - Bắt người tiền tài thay người tiêu tai. Vài tên nam nhân hung thần ác sát cao lớn thô kệch rống lên với Lãnh Dịch Hạo.
Nha đầu kia tìm đâu ra mấy tên ngu ngốc to con này vậy? Lãnh Dịch Hạo lười biếng ưỡn lưng. Nàng sẽ không ngốc nghếch đến mức cho rằng mấy cái tên to con đần độn này sẽ thay nàng báo thù chứ?
Úc Phi Tuyết nhíu mày xem diễn.
Có phải ngu ngốc to xác hay không, lát nữa sẽ rõ. Về việc nàng kiếm ở đâu ra ấy à, nàng Úc Phi Tuyết là nhân vật nào? Làm loạn mười tám sòng bạc lớn trong kinh thành cũng không tìm được thần cờ bạc nào là đối thủ! Nếu thật sự bức ép nàng, đi đến sòng bạc mượn chút tiền thuê lấy vài người thì có gì là khó!
Lãnh Dịch Hạo, báo ứng của ngươi đến rồi!
Nương Tử Đừng Nghịch Nữa Nương Tử Đừng Nghịch Nữa - Lam Yên Hiểu Nguyệt